Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân



"Im miệng hết cho bổn quan.

"

Trong phủ nha, một tiếng quát chợt vang lên, kèm theo tiếng kinh đường mộc chói tai, đại nhân phủ nha nhìn xung quanh, sau đó quét mắt nhìn hai người Lục Thịnh Quang.


"Bọn ngươi chính là ông nói ông phải, bà nói bà hay, mỗi người một lý do?"

Vẻ mặt của đại nhân phủ nha uy nghiêm, nhìn chăm chú hai người trước mặt, Trương sư gia lén lút nhắc đến, thiên vị Lục Thịnh Quang, trong lòng có hơi nghi ngờ, nhưng sai lầm trước mặt, nam nhân này lại trúng độc mà chết, đại nhân phủ nha hiển nhiên cũng nghi ngờ Lục Bạch Đào.


"Bẩm báo đại nhân, thảo dân là Trịnh Khánh, mấy ngày trước nghe nói Trương Tam đi mua nến ở Chúc Hương Các của kinh thành, trong lòng cũng không để ý, chỉ có điều hai ba ngày sau, Trương Tam trở về lại có dáng vẻ đau yếu.

"

Trịnh Khánh lạnh lùng liếc Lục Bạch Đào, chỉ tay vào nàng lớn tiếng trách cứ: "Đại nhân, nếu như không phải là nến của nàng, làm sao Trương Tam có thể xảy ra chuyện, đáng thương Trương Tam không chỗ nương tựa, cũng không có con nối dõi kéo dài hương khói, để lại một mình Trương phụ bơ vơ không nơi nương tựa.

"

Trịnh Khánh khua môi múa mép như dây cót, khiến cho Lục Bạch Đào cảm giác mình tội ác tày trời.


Đáng tiếc, Lục Bạch Đào căn bản không muốn tin tưởng vật bài tiết này có thể giết chết Trương Tam.


Đại nhân phủ nha thở dài gật đầu: "Thấy khổ chủ cũng đáng thương, Lục Bạch Đào, ngươi muốn nói gì không?"

Lục Bạch Đào coi thường Lục Thịnh Quang, miệng lưỡi chiêu vưu chỉ trích, nàng nghe vô cùng rõ ràng, thấy Lục Thịnh Quang quen mắt, sợ là tìm được người ẩn nấp bên cạnh nàng rồi.


Nếu không, làm sao ông ta có thể biết chuyện nàng tìm nến sáp trắng.


Lập tức tính toán, giây lát Lục Bạch Đào lạnh nhạt cười yếu ớt: "Đại nhân dân nữ vô tội.

"

Lục Bạch Đào trấn định như thường, ánh mắt bình tĩnh, nhìn chăm chú đại nhân phủ nha.


Sóng mắt lưu chuyển, bộ dáng bình tĩnh, thần thái kia của Lục Bạch Đào khiến người ta không nhịn được hoài nghi một nữ nhân dịu dàng như này sẽ là nàng gái đầu độc người vô tội.


Phủ nha ra hiệu.


"Đại nhân, có thể để Bạch Đào nhìn cây nến này một chút không?"

Chi tiết Lục Thịnh Quang để lộ khiến cho Lục Bạch Đào xác định chắc chắn Lục Thịnh Quang chính là người khởi xướng tất cả.


Giờ phút này nếu như nàng không đoán sai, như vậy chắc chắn thành phần trong nến này khác với của nàng.


Phủ nha ngầm đồng ý.


Lục Bạch Đào hai tay cầm nến, giống như máy quét tra xét cẩn thận, thậm chí đập nát ngọn nến này, tiếp theo không để ý ngăn cản của Lục Vương Thị, vê thành mảnh vụn bỏ vào trong miệng.


Dân chúng chuyên chú, kể cả trên dưới phủ nha đều nhìn chăm chú không chớp mắt vào tất cả chuyện trước mắt, cả phủ nha trở nên vô cùng im lặng.


Lục Thịnh Quang không tự chủ ngồi thẳng người, trong lòng tính toán, rốt cuộc nha đầu thối này muốn làm gì? Chẳng lẽ nàng phát hiện ra gì đó? Không thể nào, ông ta đã rất cẩn thận, không thể nào xuất hiện sơ suất.


Lục Bạch Đào cau mày, hai con ngươi chăm chú nhìn, một lúc lâu sau vẫn im lặng không lên tiếng.


"Nàng ta đang làm gì thế? Không phải là trúng độc rồi nên mới không nói tiếng nào đấy chứ?"

"Không thể nào, tính cách nha đầu này không tệ, đối xử với mọi người ôn hòa, có lẽ sẽ không hại người đâu?"

"Làm sao có thể? Nếu như không phải là nàng, Trương Tam chết như thế nào, ta tin tưởng tộc trưởng sẽ không vô duyên vô cớ oan uổng người tốt, nhất định là nàng! Nha đầu này ở nhà nào cũng tốt, tìm một nhà chồng giúp chồng dạy con không tốt sao?"

Trong đám người, có người thương tiếc, có người trách cứ, nhưng đa số đều phê bình kín đáo Lục Bạch Đào, ai bảo nàng là một nữ tử, nên tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận.


Lục Vương Thị ở một bên thì đã sớm khóc ngất, ánh mắt mong đợi nhìn chăm chú Lục Thịnh Quang.


"Yên lặng, yên lặng! "

Kinh đường mộc lại lần nữa vang lên, cắt đứt tiếng nghị luận huyên náo.


Đôi môi Lục Bạch Đào khẽ mở, lẩm bẩm nói: "Đại nhân, đây không phải là nến do dân nữ chế tạo.

"

"Không phải là ngươi, chẳng lẽ là ta?"

Lục Thịnh Quang mỉa mai: "Nha đầu, nên biết sai thì sửa thì tốt hơn.

"

Lục Bạch Đào cười nhẹ, lắc đầu nói: "Lời dạy dỗ của tộc trưởng Bạch Đào không hiểu, vốn không phải nến do ta làm thì tại sao ta phải thừa nhận, tại sao ta còn phải biết sai thì sửa?"

Lục Thịnh Quang lập tức ngạc nhiên, đảo mắt, nhìn Lục Bạch Đào từ trên xuống dưới, chẳng lẽ nàng bỏ nến kia vào trong miệng là có thể biết manh mối?

Không, tuyệt đối không thể nào, nha đầu Lục Bạch Đào này từ nhỏ đến lớn tinh ranh vô cùng, nhất định là cố ý lừa gạt ông ta.


Lục Thịnh Quang lén an ủi bản thân, căn bản không để ý bằng chứng Lục Bạch Đào đưa ra, chỉ hờ hững quay lưng đi: "Không biết gì hết.

"

Lục Bạch Đào chầm chậm cười, căn bản không để ý tới lời của Lục Thịnh Quang.


"Lục Bạch Đào ngươi có bằng chứng chứng minh nến này không phải là ngươi làm ra?"

Lục Bạch Đào gật đầu: "Đại nhân, nến do Bạch Đào chế tạo có hương thơm nhàn nhạt, mà nến này không có, ngược lại có phần trúc trắc, trong nến cũng có ít tạp chất, chắc chắn không phải cùng một loại với nến do Bạch Đào chế tạo.

"

Lục Bạch Đào đắc ý nhìn Lục Thịnh Quang, giây lát lại xoay người sang chỗ khác, nói tiếp: "Thế nên, Bạch Đào vô tội, Bạch Đào hẳn là trắng án.

"

Lục Bạch Đào cố ý trêu chọc Lục Thịnh Quang, đây là có thù tất báo, nam nhân ước gì lợi dụng Trương Tam hãm hại nàng thì sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng.


Nếu biết Lục Thịnh Quang làm giả, nguyên liệu được chọn chính là trùng sáp trắng, không dùng vật bài tiết của trùng sáp trắng, kể từ đó ngược lại có thể làm cho Lục Thịnh Quang trộm gà không được còn mất nắm gạo.


Nhớ điều này, Lục Bạch Đào nói tiếp: "Đại nhân nếu không phải tin, có thể tìm tay thiện nghệ chế tạo nến của Lục gia trang, chắc chắn có thể phân rõ thật giả.

"

Lục Thịnh Quang lập tức hoảng loạn đầu trận tuyến, Lục Bạch Đào dễ dàng biết nến không phải do nàng chế tạo ra như thế, vậy những người chế tạo nến tuyệt đối phân biệt được.


Lúc bối rối Lục Thịnh Quang nói liên tục không ngừng: "Đại nhân, ta không đồng ý.

Nha đầu này nói cái gì chính là cái đó, ta sợ nha đầu này trì hoãn thời gian.

"

"Đại nhân, nha đầu này còn có một đồng lõa, người này là con rể của Lục trạch.

"

Lục Thịnh Quang đa mưu túc trí, dứt khoát đổ hết sai lầm này lên người A Thần, tất nhiên là cùng một nhà, trên dưới Lục trạch trăm miệng cũng không thể bào chữa.


Lục Bạch Đào cũng sớm cũng nghĩ tới điều này, nàng bỗng cười nhạt, lạnh lùng nói: "Tộc trưởng nhớ rõ thật, cũng không biết có phải tộc trưởng đã quên mất A Thần là đầy tớ của Lục gia, mặc dù may mắn thành cô gia của Lục gia, nhưng cũng chỉ là con rể.

Phu thê vốn là chim chung một rừng, tai vạ đến nơi tự mình bay, lại nói hai người chúng ta còn chưa mời tộc trưởng chứng hôn, ai biết hắn là phu quân của ta?"

Lục Bạch Đào thờ ơ nói, lại làm cho Lục Thịnh Quang không thể cãi lại.


Mẹ nó, nha đầu này quả thật không phải nữ tử bình thường, Lục Minh Đức dạy dỗ nha đầu này như thế nào vật?

Lục Thịnh Quang lạnh lùng, khó hiểu nhìn Lục Bạch Đào.


Lục Bạch Đào lạnh nhạt: "Bạch Đào mong đại nhân cho phép mời người chế tạo nến đến.

"

Lục Bạch Đào đã quyết định tử chiến đến cùng, nếu đã thình lình xảy ra vậy dứt khoát náo lớn chuyện, mượn cơ hội để người ta lục soát phủ đệ của Lục Thịnh Quang.


"Đại nhân, Bạch Đào nghe nói, ngoại trừ ta còn có người chế tạo nến khác.

"

Lục Bạch Đào dửng dưng, hình như có thiên lý nhãn thuận phong nhĩ, mặc dù là ở trong lồng giam nhưng lại vô cùng rõ ràng với chuyện bên ngoài.




Nhấn để mở bình luận

Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân