Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân



Sắc mặt Lục Thịnh Quang tối sầm, cố ý tránh né Lục Bạch Đào.


Sau đó ông ta thấy Lục Bạch Đào mỉm cười nhìn mình: "Tộc trưởng, không biết Bạch Đào nói có đúng hay không?"

Từ khi việc làm ăn của Chúc Hương các ngày càng tốt lên, Lục Bạch Đào đã biết luôn có những người ghen tị, mơ ước đến ngọn nến của mình, chỉ có điều không ngờ Lục Thịnh Quang lại nóng lòng như vậy.


Lục Thịnh Quang né tránh, trốn tránh ánh mắt Lục Bạch Đào: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì?"

Lục Bạch Đào cúi người xin chỉ thị: "Đại nhân, để chứng minh tộc trưởng vô tội, đại nhân có thể phái viên quan đến Lục trạch kiểm tra.



Khóe miệng Lục Bạch Đào bất ngờ xẹt qua một nụ cười, nhìn sắc mặt khẩn trương kia làm cho Lục Bạch Đào không nghi ngờ tin rằng Lục Thịnh Quang đang cố ý che giấu sai lầm của mình.


"Được! "

"Thưa ngài.

"

Lục Thịnh Quang hoảng hốt tất nhiên không muốn.


Ông ta là tộc trưởng của nhà họ Lục, lẽ ra mọi người từ trên xuống dưới đều phải nghe theo mệnh lệnh của ông ta mới đúng, chỉ có điều Lục Vương Thị bướng bỉnh cùng với Lục Bạch Đào nổi loạn làm cho Lục Thịnh Quang mới quyết định giáo huấn Lục Bạch Đào thật tốt.


Đây là đem toàn bộ mọi chuyện làm loạn nói lên quan phủ, vốn cho rằng nói với Trương sư gia, Trương sư gia sẽ nói giúp ông ta mấy câu.


Nhưng mà thật không ngờ mọi chuyện lại phát triển thành thế này, Lục Bạch Đào vậy mà tự làm mình bị liên lụy trong đó.


"Tiểu nhân không có! "

Lục Thịnh Quang từ chối bằng mọi cách, hy vọng đem tất cả sai lầm phủi sạch không liên quan tới mình.


"Đại nhân, tộc trưởng có làm nến hay không, ta đi sẽ biết.

"

Lục Bạch Đào cố ý nói thế, trong nháy mắt khiến cho người xung quanh đều rất bất mãn, một nha đầu tóc vàng lại dám nổi loạn như vậy, dám đối đầu với tộc trưởng, là loại bất hiếu và nổi loạn điển hình.


Lục Bạch Đào tất nhiên biết nguyên nhân vì sao bọn họ sẽ thiên vị như thế, đơn giản vì nàng là nữ nhi, mọi người đều yêu cầu các nàng không thể nổi loạn như thế.


Lục Bạch Đào khịt mũi coi thường, mọi người chấp niệm như vậy, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình làm cho Lục Bạch Đào dở khóc dở cười với quan niệm ngu ngốc không thể nói nổi này.


Đại nhân của phủ cũng có chút phê bình kín đáo với Lục Bạch Đào này.


Trong nha môn, ngoại trừ Lục Vương Thị thỉnh thoảng nhẹ giọng nức nở ra, mọi người xung quanh đều bất mãn với Lục Bạch Đào, sau đó trách cứ Lục Vương Thị.


Lục Bạch Đào nhíu chặt mày, triều đại thiên vị như thế, không chứa nổi nữ nhi vô tội, khó trách có người sẽ oan khuất như Đậu Nga.


"Đủ rồi.

"

Âm thanh chói tai vang lên làm đám người ồn ào kia trở nên im lặng, Lục Bạch Đào nhìn về phía phủ nha đại nhân: "Đại nhân, nói hoàng tử phạm pháp thì người dân có tội, thế nào, Bạch Đào chỉ tranh luận, chẳng lẽ đại nhân không nên tra rõ ràng, chân chính đi tìm kẻ coi mạng người bừa bãi sao?”

Lục Bạch Đào nói xong, phủ nha đại nhân giận tím mặt, chưa bao giờ có người dám chống đối mình như vậy, nói chi là một nha đầu tóc vàng.


Chẳng lẽ nàng thật sự không muốn sống sao?

"Ngậm máu phun người.

"

Phủ nha đại nhân tức giận không thôi, vội vàng phân phó viên quan định giáo huấn Lục Bạch Đào.


Lần này thì tốt rồi, Lục Vương Thị nhất thời chịu không nổi, ngất đi.


Lục Bạch Đào đắc tội tộc trưởng, đắc tội triều thần, sợ là mạng nhỏ khó giữ được.


Mà Lục Thịnh Quang lúc này cũng rất đắc ý, phải biết rằng Lục Bạch Đào nổi loạn như thế, không cần tốn nhiều công sức mới đúng.


Chẳng qua, những thứ này đều là suy nghĩ của Lục Thịnh Quang mà thôi, lúc này, A Thần gõ trống kêu oan.


Rất nhanh, A Thần bị dẫn lên, phía sau còn có một cái bao quần áo cùng với một người làm nến.


Theo lệ hỏi thân phận người tới là ai, biết hắn là con rể của Lục Vương Thị, phủ nha đại nhân hỏi tình huống, nhưng cũng nói giống như lời của Lục Bạch Đào.


"Hắn là ai?"

"Đại nhân, người này chính là người trong nhà tộc trưởng, thần vốn định tìm tộc trưởng tha thứ cho Vụng Kinh, lại thấy người này lén lút đi ra từ trong nhà, thần lập tức ngăn cản hắn, rất sợ người này trộm đồ của tộc trưởng.

"

Nghe lời nói của A Thần, trong khoảnh khắc trong lòng Lục Thịnh Quang trầm xuống, có thể là trở thành tộc trưởng, gia thế tất nhiên là không tồi, trong phủ khẳng định có đồ vật quý báu, đương nhiên còn có sư gia và hắn thường xuyên lui tới.


Cả người Lục Thịnh Quang có chút bất an, giương mắt nhìn chăm chú A Thần.


Nhưng thấy A Thần này lấy một ít nến từ trong bao quần áo ra không phải vật quý báu của ông ta.


Khoảnh khắc sau, A Thần lại lấy ra một phong thư: "Tộc trưởng có biết những thư này không?"

Lục Thịnh Quang né tránh ánh mắt, quay lưng đi: "Ta không hiểu ngươi có ý gì?”

A Thần ánh mắt thâm trầm: "Nếu đã như vậy tộc trưởng thứ cho A Thần cả gan! "

A Thần ra vẻ thư thái nhìn Lục Thịnh Quang và Trương sư gia kia, làm như thật nói: "Phong thư này chính là người nào đó viết cho tộc trưởng, đại khái là để tộc trưởng yên tâm, chuyện được giao phó đã làm theo yêu cầu của tộc trưởng! "

A Thần vừa nói, vừa nhìn Lục Thịnh Quang, làm cho ông ta có chút bất an: "Ta không rõ ý tứ của ngươi?"

Trong lúc nói chuyện, A Thần đã tới gần Lục Thịnh Quang, Lục Thịnh Quang tiện tay, xé nát thư trong tay A Thần.


Một bên A Thần lơ đễnh, nói ngược lại: "Đại nhân, ngươi cũng thấy được, trong phủ tộc trưởng quả thật có người lén làm ngọn nến, sự sống chết của Trương Tam làm sao có thể quy cho một mình Bạch Đào?"

"Còn có, tộc trưởng xưa nay mơ ước sản nghiệp của Lục gia trang, thần có thể cho rằng là tộc trưởng hãm hại Bạch Đào hay không?"

Trong khoảng thời gian ngắn, chuyện đó làm cho đại sảnh ồn ào, trong lòng phủ nha đại nhân có hoài nghi, xem ra sau lưng mình Trương sư gia lại làm chuyện đại nghịch bất đạo.


Lần này nếu như truy cứu tiếp, bảo vệ không đủ người dân trước mắt, sẽ đem mình cũng bị liên lụy trong đó.


Nghĩ đến đây, phủ nha đại nhân lớn tiếng hỏi: "Trương sư gia có chuyện này không?”

Trương sư gia sợ hãi, liếc mắt nhìn Lục Thịnh Quang, giây sau sợ hãi đáp lại: "Chưa từng.



Phủ nha đại nhân nói liền nói: "Việc này vốn là chuyện của nhà họ Lục, chúng ta không nên phỏng đoán quá nhiều, nhưng mà lại liên quan đến mạng người, phải nghiêm trị không chậm trễ, vì thế để bảo đảm công bằng, cho phép mỗi người trở về nhà, đại nhân sẽ điều tra rõ ràng chân tướng sự việc, ngày mai lại quyết định.



Tâm trí của phủ nha đại nhân đương nhiên rất rõ ràng, cho dù Lục Bạch Đào có bị buộc tội oan hay không, ông ta cũng không thể trở thành tộc trưởng của Lục gia.


Tiếp theo, nếu Lục Thịnh Quang có hành động như vậy, chính là hy vọng rằng Lục Thịnh Quang sẽ có lời giải thích, tự mình xử lý được cục diện rối rắm, này không đến mức để cho bọn họ bị ảnh hưởng trong đó, có chút không công bằng.


Đương nhiên, toàn bộ sự việc đều có liên quan đến nhà họ Lục, hi vọng Lục Thịnh Quang tự mình giải quyết.


Làm xong hết thảy, phủ nha liền đuổi Lục gia và mọi người đi.


Trong Lục trạch, Lục Vương Thị vẫn còn sợ hãi, đánh giá Lục Bạch Đào từ trên xuống dưới: "Con ta không sao rồi?”

“Vương thúc, phân phó xuống dưới, chuẩn bị chậu than lá bưởi cho tiểu thư tịnh thân.



Hai tay Lục Vương Thị kéo Lục Bạch Đào từ bên người A Thần đi, hoàn toàn là một bộ dáng hờ hững, ngược lại không như thường ngày luôn mong đợi bọn họ có thể ở cùng một chỗ.


Chuyện này đương nhiên có thể hiểu được, trong lòng Lục Vương Thị nhận định là do A Thần xúi giục, Lục Bạch Đào nghe theo nên mới biến thành bộ dáng ngày hôm nay.


Bộ dáng A Thần cũng một mực thờ ơ, có thể giúp đỡ Lục Bạch Đào giải trừ việc vào lao ngục, cũng là không tệ.


Về phần bên trong Lục phủ, bầu không khí không hòa hợp như vậy, sắc mặt Lục Thịnh Quang âm trầm, nổi giận đùng đùng từ nha môn về tới trong nhà.


Người làm nến kia bị giam giữ, còn có Trương Tam kia!

Nếu phủ nha đại nhân phân phó kiểm tra lại một lần nữa vậy kết quả sẽ như thế nào?


Nhấn để mở bình luận

Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân