Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân



Nàng sợ Lục Vương Thị thật sự lo lắng làm ra chuyện nguy hiểm, vội vàng giải thích: "Nương, người đừng lo lắng, cũng không phải chúng ta cố ý, thật sự là tộc trưởng hùng hổ dọa người, chúng ta cũng là bất đắc dĩ.

Nếu như ông ta không đồng ý thì chúng ta đi nha môn hủy hôn khế! "

Lời còn chưa nói hết thì trán đã bị Lục Vương Thị vỗ một cái: "Hủy cái gì mà hủy! Hôn nhân đại sự của con là cái gì, trò đùa à?"

Thấy Lục Bạch Đào che trán đỏ bừng khóc không ra nước mắt, trong mắt A Thần ở phía sau hiện lên vẻ buồn cười.


Lục Vương Thị không có tâm tư dạy dỗ nữ nhi, chỉ đành phối hợp tính toán: "Không được, hôn khế đã ký rồi, hôn sự phải lập tức tổ chức!"

Lục Bạch Đào như bị sét đánh, trong nháy mắt nụ cười yếu ớt trên mặt A Thần cứng lại.


"May là của hồi môn của Bạch Đào từ khi ra đời đã bắt đầu tích lũy, bây giờ cũng tính là đủ, mặc dù thời gian có chút khẩn cấp, nhưng không phải không được, quan trọng nhất là tam môi lục sính, như nhau đều không thể ít! "

Lục Vương Thị nhắc đến một nửa, đứng bật dậy hô lên: "Quản gia, quản gia, tranh thủ thời gian đi trấn trên tìm bà mai Triệu nổi danh nhất đến, sau đó phân phó xuống, trong nhà lập tức bắt đầu chuẩn bị cho tiểu thư lập gia đình!"

Lục Bạch Đào đỡ trán, vội vàng bước dài tiến lên ấn Lục Vương Thị ngồi xuống lần nữa, cười khổ nói:

"Nương, người đây là muốn làm cái gì? nhi nữ còn chưa định kết hôn nhanh như vậy!"

Lục Vương Thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép tức giận trừng nàng: "Nói hươu nói vượn! Hôn khế đều ký rồi, nói không kết hôn là cái gì, lỡ đâu truyền ra ngoài thì con còn muốn thanh danh của mình nữa không?"

Lục Bạch Đào quả thực muốn ngửa mặt lên trời gào to: Nương à, ngài còn nhớ người ở rể này là con gái lừa gạt về hay không! Người ta sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục trí nhớ rồi rời đi, nếu thật sự gióng trống khua chiêng thành thân, cuối cùng trở thành trò cười của vài dặm xung quanh?

Nhưng ngay trước mặt A Thần, nàng lại không dám làm rõ chuyện, bất đắc dĩ đành phải lấy vỏ bọc bồi dưỡng tình cảm để giải thích:

"Nương, con với A Thần vừa mới đính hôn, ngay cả quen biết cũng chưa được bao lâu, bây giờ kết hôn thật sự quá vội vàng rồi, cảm giác thật sự không được tự nhiên, lỡ đâu vì vậy sinh ra mâu thuẫn thì sao? Con với A Thần đều thương lượng xong rồi, đợi ở đụng một thời gian ngắn, bồi dưỡng tình cảm xong rồi mới kết hôn!"

Nàng vừa nói, vừa điên cuồng nháy mắt cho A Thần.


A Thần hiểu ý, hơi do dự, trầm giọng nói: "Đúng, qua một thời gian nữa rồi thành thân, đối với con và A Đào đều tốt.

"

Quản gia Vương thúc nghe tiếng chạy tới hiểu được chân tướng, cũng đồng ý với quan điểm của hai người Lục Bạch Đào, ba người khuyên nhủ hết lời, rốt cuộc tạm thời khiến Lục Vương Thị bỏ đi ý nghĩ lập tức tổ chức chuyện vui cho Lục Bạch Đào.


Lục Bạch Đào thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán, cho A Thần một ánh mắt cảm kích: "Làm tốt lắm huynh đệ!"

Đáng tiếc hôn ước này là giả, một ngày nào đó ta sẽ để huynh ấy đi, chỉ mong sẽ không để lại bóng ma gì cho huynh ấy, tất nhiên sau khi tìm về thân phận huynh ấy sẽ có vị hôn thê tốt hơn.


A Thần cũng trả nàng nụ cười ôn hòa: "Nên mà, đừng khách khí.

"

Đáng tiếc hôn ước này là giả, một ngày nào đó ta sẽ rời đi, chỉ mong sẽ không để lại bóng ma gì cho nàng ấy, sau khi tìm về thân phận ta sẽ giúp nàng ấy để ý chọn người phù hợp, cố gắng bồi thường cho nàng ấy một vị hôn phu.


Ừm, mạch não của hai người diễn quá sâu vẫn hoàn toàn mở sai như cũ.


Cứ như vậy A Thần ở lại Lục gia trang với thân phận cô gia tương lai, hơn nữa bản thân lừa gạt người ta cứu một mạng, có lòng báo đáp, thế nên ngày thường chủ động bắt đầu tìm chút việc để làm.


Gánh nước, chẻ củi, cho ngựa ăn đều vừa nhanh vừa giỏi, ngay cả trồng trọt cũng không giỏi nhưng hắn thiên phú dị bẩm, lại không ngại học hỏi kẻ dưới, trang đầu dạy mấy cái, rất nhanh bắt đầu làm ra hình ra dáng.


Hắn là người chịu khó, hơn nữa sức khỏe tốt, một người gần như có thể chống lại bốn năm người lao động cường tráng, còn chưa bao giờ than khổ than mệt, mấy ngày này, từ trên xuống dưới Lục gia trang đều hết lời khen ngợi cô gia tương lai này.


Ngược lại bản thân A Thần không cảm nhận được cái gì, hắn chỉ là dùng việc tốn thể lực để bản thân hồi phục nội lực mà thôi.


"Răng rắc" lại một khối gỗ tròn bị chém thành tám phần đều nhau.


A Thần đặt rìu xuống, hài lòng gật đầu, trải qua mấy ngày rèn luyện và điều dưỡng, nội lực của hắn đã khôi phục gần như hoàn toàn rồi.


Đúng lúc Lục Bạch Đào với Lục Vương Thị đi qua từ sương phòng, Lục Vương Thị dừng bước lại, lặng lẽ chỉ ngoài cửa sổ bảo nàng nhìn: "Con xem!"

Lục Bạch Đào ló đầu, vừa vặn nhìn thấy A Thần bổ củi xong, đi tới bên cạnh giếng múc một gáo nước giếng mát mẻ uống, uống hai hớp hình như cảm giác không đủ lạnh, dứt khoát tưới một gáo nước từ trên đầu xuống, nước giếng trong suốt lướt qua khuôn mặt tuấn mỹ màu lúa mạch góc cạnh rõ ràng, chảy xuống dưới theo góc cạnh rõ ràng, dáng người thon dài to lớn trong ánh chiều tà lộ ra vẻ cực kỳ rắn rỏi chói mắt.


"Rất đẹp trai!" Lục Bạch Đào không nhịn được nâng mặt lẩm bẩm nói.


"Nha đầu thối, ai bảo con nhìn mặt!" Lục Vương Thị vừa bực mình vừa buồn cười, chọc một cái không nặng không nhẹ ở thái dương của nàng.


"Vậy, vậy người bảo con nhìn cái gì?" Hai má của Lục Bạch Đào hơi nóng lên.


Lục Vương Thị: "Nhìn cậu ta xem! Mấy ngày qua nương đối xử lạnh nhạt, tiểu tử A Thần này thật sự không tệ, lớn lên tốt, người cũng chịu khó, hình như còn có ít công phu trong người, hơn nữa nghe nói còn là người đã từng đọc sách, thật sự được cho văn võ song toàn rồi.

Con đấy, người tốt như vậy sao con không nghĩ dứt khoát chiêu mộ vị hôn phu này?"

Mặt của Lục Bạch Đào đột nhiên đỏ lên, im lặng nói: "Nương, người nghĩ gì thế! Con đã sớm nói rồi, sớm muộn gì A Thần phải khôi phục trí nhớ, không thể nào ở rể cho nữ nhi của người được!"

Lục Vương Thị nói: "Cũng không nói cần phải ở rể, nếu như có phu quân lý tưởng như A Thần thì ta gả con đi cũng được!"

Lục Bạch Đào dậm chân nói: "Nương, mẹ thật sự nghĩ nhiều rồi, thân phận của A Thần bất phàm, nói không chừng nữ nhi của người làm thiếp cho nhà người ta còn là với cao, nhanh bỏ những ý nghĩ không nên có trong đầu này đi!"

Lục Vương Thị nào chịu buông tha dễ dàng: "Ngược lại nương cảm thấy có lẽ A Thần đối với con cũng có chút ý tứ, hôm trước không phải cậu ta còn giúp con xách nước tắm tới sao? Hơn nữa, bằng dung mạo của con, hạng người nào mà không gả được! "

"Đó là con không xách được, một đại nam nhi như huynh ấy xách giúp con cũng là nên mà!"

Lục Bạch Đào vừa xấu hổ vừa vội vàng cắt đứt lời của bà, cũng không đợi bà nói tiếp mà chạy đi nhanh như chớp.


Lục Vương Thị bất lực mắng một tiếng, nhìn bóng lưng nữ nhi chạy xa, cuối cùng chỉ yếu ớt thở dài một tiếng.


Trong nháy mắt trong đêm khuya, nha hoàn Tiểu Ly rón rén đi ra, nói với Lục Bạch Đào:

"Tiểu thư, giường đã trải xong, người đi ngủ đi.

"

Lục Bạch Đào trả lời một tiếng, đợi Tiểu Ly đi ra ngoài nàng mới buông tập thơ trong tay xuống, đứng dậy rửa mặt.


Một lát sau lại trở lại trước bàn trang điểm, gương đồng phản chiếu một khuôn mặt tuyệt diễm vừa quen thuộc vừa xa lạ!

Vẫn là đường nét thanh lệ của Lục Bạch Đào, nhưng thiếu đi lớp che giấu của trang điểm, trong nháy mắt khuôn mặt như vẽ, đoan trang tự nhiên, xinh đẹp không chỉ gấp mười lần, một cái nhăn mày một nụ cười đều rung động lòng người, mọi cử chỉ đều tự mang phong tình.


Lục Bạch Đào nhìn bản thân trong gương mấy lần, thở dài.


Không sai, đây chính là bí mật mẫu thân nàng và nàng sống chết giấu diếm, ai cũng không nghĩ ra ở nông trang nho nhỏ ở nông thôn này lại cất giấu một người quốc sắc thiên tư.


Lúc còn rất nhỏ Lục Vương Thị đã phát hiện nữ nhi mình Lục Bạch Đào dung mạo bất phàm.


Bà xuất thân quan lại, có chút kiến thức, biết rõ xinh đẹp khuynh thành như thế đối với Lục gia và Lục Bạch Đào không có chút bối cảnh nào là họa không phải phúc, thế nên kể từ khi Lục Bạch Đào mười tuổi, bà đã nghiêm khắc dạy Lục Bạch Đào dùng trang điểm che dung mạo cho tới hôm nay.




Nhấn để mở bình luận

Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân