Chuyên làm vật hi sinh



La Lệ nức nở đưa cho Trịnh Xá một phong thư. "Đây là Na Nhi tỷ bảo em đưa cho anh. . . Na Nhi tỷ và phòng của nàng đều biến mất. . . Em sợ. . ."



Trịnh Xá ôm lấy La Lệ, mở thư ra, là Trương Kiệt viết.



Xem xong, Trịnh Xá cười nhẹ nhõm, nói với mọi người "Trương Kiệt đã về hiện thực, mọi người cũng xem thư hắn để lại đi, trong đó giải thích hết thảy."



La Lệ nín khóc mỉm cười: "Đúng rồi, trong này còn có lá thư đưa cho Tần Chuế Ngọc tỷ tỷ, ơ? Nàng đâu rồi?"



Tất cả mọi người đều im lặng.



Trịnh Xá khó khăn mở miệng: "Nàng. . . Đã đi rồi. . ."



"Đưa thư cho tôi." Sở Hiên lạnh lùng nói.



La Lệ khóc thút thít đưa thư cho Sở Hiên, Sở Hiên lập tức cất thư đi.



"Phục sinh chân kinh ở chỗ anh à?" Triệu Anh Không nói.



Sở Hiên nhìn chung quanh, thấy ánh mắt tha thiết của mọi người, nói: "Tôi biết mọi người muốn phục sinh cô ấy, nhưng tôi không đồng ý. Trước khi vào phim kinh dị, cô ấy đã nói với tôi, nếu mình chết thì đừng phục sinh. Cô ấy nói, cô ấy đã dốc hết sức, nếu vẫn chết, chứng tỏ cô ấy không thích hợp với thế giới này. Cô ấy không muốn luôn sợ hãi trước cái chết, sau khi trở về từ The Mummy, cô ấy không có đêm nào là không mơ thấy ác mộng, cô ấy không muốn giết người, cũng không muốn bị giết, ngày ngày như vậy rất mệt mỏi. Cái chết đối với cô ấy, thực ra là giải thoát."



Mọi người vẫn không cam lòng, chỉ cần có chút thời gian, nàng nhất định sẽ thích ứng.



Sở Hiên đẩy mắt kính: "Năng lực của cô ấy không phải là đội chúng ta không thể thiếu. Nếu thực sự phục sinh, tôi nghĩ nên tích đủ 50000 điểm rồi phục sinh cô ấy, để cô ấy về hiện thực."



Mọi người im lặng, quả thật, nếu vì hi vọng của bản thân mà phục sinh nàng, để nàng cùng chiến đấu với mọi người, vậy nàng sẽ thực sự tử vong, không còn cơ hội sống sót nữa. Nhưng nếu tích đủ 50000 điểm để nàng trở về, chỉ sợ nàng không chịu đi. Theo tính cách của nàng, chỉ cần một người của Trung Châu đội còn ở chủ thần không gian, nàng sẽ không rời đi. Cho nên ý của Sở Hiên là, đợi mọi người đều đi, hắn sẽ mang Tần Chuế Ngọc đi cùng. Không biết, có thể đợi đến ngày đó hay không. . .



Mọi người lâm vào suy tư, cũng không nói đến chuyện phục sinh nữa. . .



Tất cả đều đi nghỉ sớm, người mệt, tâm càng mệt hơn. . .



Tiếng đập cửa vang lên, Cổ Tiểu Ngốc dè dặt đi tới "Ai?"



"Sở Hiên."



Cửa lập tức mở ra.



Nghênh đón Sở Hiên là đôi mắt sưng như quả đào của Cổ Tiểu Ngốc.



Sở Hiên vào phòng, nhìn chung quanh: "Nếu cô không muốn mọi người biết mình là Tần Chuế Ngọc, tốt nhất thay đổi cách sắp xếp."



Cổ Tiểu Ngốc thì thào: "Lúc tiến vào không nghĩ gì cả, nó liền thành như vậy. Tôi sửa ngay đây."



Sở Hiên hỏi: "Cơm tối đã làm chưa?"



Cổ Tiểu Ngốc bỗng rơi lệ.



Lúc còn là Tần Chuế Ngọc, ba bữa đều là ăn cùng Sở Hiên, vài ngày đầu là cô đi mời hắn, sau này, cứ đúng giờ, Sở Hiên liền tự tới.



Sau đó, mọi người biết, đều đến xin cơm. Nhưng bị ánh mắt oán độc của Cổ Tiểu Ngốc đảo qua, mọi người liền chỉ đến vào bữa trưa, buổi tối dành cho Sở Hiên và Tần Chuế Ngọc.



Nhưng hiện tại, đến xin cơm chỉ còn có Sở Hiên. . .



Sở Hiên nhíu mày, vươn tay, lau nước mắt trên mặt Cổ Tiểu Ngốc.



"Vì sao lại khóc?"



Cổ Tiểu Ngốc không nhịn được nữa, nhào vào lòng Sở Hiên. . .



Sở Hiên ngừng lại một chút rồi vỗ nhẹ lưng Cổ Tiểu Ngốc, trong mắt có vài phần bi thương. . . (Không phải là Lòng đỏ trứng YY, là vì hắn mở gien khóa cấp ba mô phỏng lại suy nghĩ của Cổ Tiểu Ngốc.)



Sở Hiên: "Muốn tôi tư vấn tâm lí cho không, tôi đọc qua quyển sách có liên quan, hẳn là có tác dụng."



Sở Hiên đột nhiên cảm thấy người mình hơi nặng, thì ra Cổ Tiểu Ngốc khóc rồi ngất đi.



Sở Hiên nhìn Cổ Tiểu Ngốc trong lòng mình, ôm cô, đi đến cánh cửa hình gấu mập mạp, gãi bụng, cửa vẫn đóng. Sở Hiên lại gãi chân gấu, cánh cửa mở ra.



Căn phòng trông vô cùng ấm áp, xanh da trời, xanh lục, tím đan xen tạo thành một phòng ngủ mơ mộng, trên tường là hình hoa vô cùng xinh đẹp, cánh hoa tung bay trong từng góc phòng.



Gây chú ý nhất là gối ôm hình Sở Hiên ở trên giường, to bằng nửa người thật, được đặt ngay giữa giường.



Sở Hiên đẩy gối ôm qua một bên, đặt Cổ Tiểu Ngốc xuống giường. Cổ Tiểu Ngốc phản xạ có điều kiên sử dụng tứ chi, ôm lấy gối. Tạo hình kia, cực kì giống bạch tuộc. Khuôn mặt nhỏ của Cổ Tiểu Ngốc cọ lên gối ôm Sở Hiên, cái miệng dường như còn đang than thở.



Sở Hiên nhíu mày, vươn tay muốn lấy gối ôm trong lòng Cổ Tiểu Ngốc ra, kết quả là Cổ Tiểu Ngốc còn ôm chặt hơn.



Sở Hiên đột nhiên véo vèo mặt gối ôm, véo xong, không hiểu nhìn tay mình, cuối cùng không giải quyết được gì.



Sở Hiên đặt thư của Trương Kiệt bên gối của Cổ Tiểu Ngốc, kéo chăn lên cho cô rồi rời đi.



Hôm nay chỉ có thể ăn đồ trong tủ lạnh, không muốn ăn chút nào. . .



Cổ Tiểu Ngốc ngủ đúng một ngày một đêm, khi cô tỉnh lại đã là đêm hôm sau, đói đến mức dẹp bụng nhưng cái gì cũng ăn không vô. . .



Nghĩ đến cảnh tượng địa ngục ở nhà tang lễ, Cổ Tiểu Ngốc nôn khan liên tục.



Không phải Cổ Tiểu Ngốc chưa từng giết người, nhưng những người đó đều sẽ chết cho dù cô không giết. Nhưng lúc này lại không giống vậy, những người bị chết đều vô tội, hơn nữa người chết vì mình lại nhiều như vậy. . . Thi thể cháy đen đầy đất, mùi khét lẹt khó ngửi tràn ngập nhà tang lễ, vô số người trở thành tế phẩm cho sự tiến hóa của mình. Tạo thành thảm kịch như vậy, tất cả là do mình làm ra. . .



Cổ Tiểu Ngốc cười khổ. . . Ta thật vô dụng, có kẻ xuyên không nào sẽ vì chuyện này mà bất an, thậm chí còn nôn khan không ngừng?



Nhưng phải như thế nào mới có thể tha thứ cho sự ích kỷ của chính mình, phải như thế nào mới quên được thi thể ngay cả hình người cũng không có, phải như thế nào nhìn như không thấy tội nghiệt của bản thân?



Ban đêm, Cổ Tiểu Ngốc đi đến chủ thần không gian không một bóng người, xem thu hoạch của mình.



Bởi vì nhân vật trong phim không chết một ai, cho nên đạt được 1 chi tiết cấp B, 5000 điểm thưởng và 1000 điểm cơ bản. Giết chết William được 1 chi tiết cấp B nữa và 5000 điểm thưởng. Vẫn không thể đổi được đoạt xá cấp ba. . .



Nhưng nhất định phải dùng hết điểm thưởng, bằng diện mạo bây giờ, thật sự rất dễ "Bỏ mình ngoài ý muốn".



Như vậy. . . Mua thập tự trọng sinh.



2 chi tiết cấp B, 7000 điểm đổi lấy một cây thập tự, Cổ Tiểu Ngốc lập tức để nó vào tu di, ngàn vạn lần không thể để nó tác dụng lên mình, bằng không sẽ lãng phí.



Cổ Tiểu Ngốc xem tình trạng của mình, vậy mà đã là cấp bậc Diêm Vương! Nhưng cứ nghĩ đến việc đổi lấy nó bằng nhiều mạng người và dung mạo già cỗi của Sở Hiên, lòng cô lại chua sót.



Cổ Tiểu Ngốc để có thể sử dụng tốt đồ chiến đấu, mua chút thuốc và đồ cần dùng trong Alien. Còn thừa lại chưa đến 1000 điểm, cô xoay người rời khỏi.



Lơ đãng nhìn thấy gối ôm đặt ở bàn dài trên quảng trường, không khỏi buồn bã, đã cảnh còn người mất rồi. . .



Cổ Tiểu Ngốc kìm lòng không được đi qua, cầm lấy gối ôm hình Tần Chuế Ngọc, Này, cô nói xem, người trong lòng bọn họ, là tôi hay là cô?



"Bỏ nàng ra!" Sát khí mãnh liệt đánh úp lại.



Cổ Tiểu Ngốc ngẩng đầu, choáng váng. . . Anh Không muội muội, sao lại là cô, "Đêm dài dằng dặc, không thể yên giấc" a!



Triệu Anh Không thấy tên tiểu nhân đê tiện hại chết Tần Chuế Ngọc đang mê đắm nhìn mình, đối với sự cảnh cáo của mình cũng làm như không thấy, nhất thời nổi lên sát khí.



Triệu Anh Không nhanh chóng xuất hiện trước mặt Cổ Tiểu Ngốc, đoạt lấy gối ôm Tần Chuế Ngọc, xuất ra một cước.



Cổ Tiểu Ngốc định trốn nhưng sau đó ngừng lại động tác. Không thể trốn, Triệu Anh Không hiểu rõ thân thủ của mình, nếu trốn sẽ lộ.



Cổ Tiểu Ngốc ăn một cước, bị đá bay, "oành" đập vào tường rồi "bốp" rơi xuống đất.



Cổ Tiểu Ngốc cảm thấy xương cốt toàn thân đều nát, cô giãy dụa định đứng lên, nhưng vừa nhích người lại ngã xuống.



"Sao ngươi dám dùng bàn tay bẩn thỉu chạm vào nàng! Tuy chúng ta đồng ý để Sở Hiên xử lý ngươi, ta cũng không ngại làm thay hắn. . . Cho ngươi muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong, chỗ này của ta có rất nhiều. . ." Ngôn ngữ như đến từ địa ngục kích thích màng tai của Cổ Tiểu Ngốc.



Nếu không thì ta tự sát vậy? Cổ Tiểu Ngốc lấy chủy thủ ra.



Nhưng động tác của Triệu Anh Không nhanh hơn, một cước giẫm nát hai tay của Cổ Tiểu Ngốc.



Cổ Tiểu Ngốc tự nhủ trong lòng "Không đau, không đau. . . Anh Không vì thích ta nên mới đánh ta, cho nên không đau. . . Anh Không vì quan tâm ta nên mới đánh ta, cho nên không đau. . . Anh Không vì coi trọng ta nên muốn giết ta. . . Cho nên không đau. . . Thật sự. . . Không đau chút nào. . ."



"A. . ." Tiếng kêu thảm thiết bay tận chân trời.



Triệu Anh Không giữ cằm cô. "Kêu khó nghe chết."



Khi Triệu Anh Không lấy ra nanh Minh Hỏa định động thủ, tay lại bị chặn lại.



"Là cô làm?" Sở Hiên vẫn dùng ngữ điệu kia, nhưng Triệu Anh Không đột nhiên cảm thấy như rơi vào hầm băng.



"Đúng." Triệu Anh Không lạnh lùng đáp.



"Chủ thần, chữa trị cho hắn. Người này để tôi mang đi." Sở Hiên ôm lấy Tra Vũ.



"Vì sao anh phải che chở hắn?" Triệu Anh Không không vui nói. Lúc này, mọi người cũng đi ra.



Sở Hiên không quay đầu lại "Thuốc thí nghiệm, cần sức khỏe tốt."



Mọi người im lặng, rơi vào tay Sở Hiên, không bằng rơi vào tay Triệu Anh Không.



Sở Hiên đặt Cổ Tiểu Ngốc lên giường mình: "Thấy thế nào rồi?"



Giọng nói của Cổ Tiểu Ngốc khàn khàn: "không có việc gì, tôi định tự sát nhưng không thành công. . . Thực ra, tôi chết thì tốt hơn phải không?"



Tay Sở Hiên run run, không nói gì.



"Đúng rồi, cho anh này. Nhất định phải luôn mang theo nhé." Cổ Tiểu Ngốc cười gượng.



Sở Hiên nhận lấy. "Thập tự trọng sinh? Vì sao cô không thương lượng với tôi."



Cổ Tiểu Ngốc: "Tôi sợ mình chờ không được. . ."



Sở Hiên nhíu mày, không nói gì nữa.



Cổ Tiểu Ngốc đang cười nhưng lại rơi nước mắt, không có cách nào ngừng được. . .



"Sở Hiên, tôi rời khỏi thân thể này được không? Để tôi chết được không, tôi chịu không nổi nữa. . ."



Sở Hiên im lặng, lấy thuốc ra, "Uống đi, mười phút sau sẽ chết."



Cổ Tiểu Ngốc nhận lấy, uống hết. "Hương vị cũng không tồi."



Sở Hiên: "Có cái gì muốn nói không?"



Sở Hiên biết rõ Cổ Tiểu Ngốc thích nói lời trăng trối.



Cổ Tiểu Ngốc cười cười: "Đất ơi đất, đất lẫn lộn vàng thau tủi thay phận đất. Trời ơi trời, ta chịu mang oan khuất nên phải kêu trời!" (trích từ "Oan Đậu Nga")



Cổ Tiểu Ngốc cảm thấy ngày càng buồn ngủ. "Sở Hiên, ôm tôi một cái được không, ôm một chút là được."



Sở Hiên ôm lấy cô, ôm chặt khiến Cổ Tiểu Ngốc hơi đau, nhưng cô không nói gì cả, chỉ mỉm cười nhắm mắt lại.



"Thực xin lỗi. . ."



Sở Hiên gắt gao ôm người đã không còn hô hấp trong lòng, khẽ nói: "Thực xin lỗi. . ."


Nhấn để mở bình luận

Chuyên làm vật hi sinh