Cố Chấp Yêu Từng Bước Áp Sát



Cánh cửa phòng bị đá một cái.Ngạn Thẩm Dương đang ngồi trong phòng làm việc của mình bị tiếng động oanh tạc giật thót mình.Ngẩng đầu liền bắt gặp thân hình cao lớn thẳng tắp từ ngoài cửa đang bình thản tiến đến ghế sofa giữa phòng, cao quý hạ người ngồi xuống cũng không thèm chào hỏi anh ta một câu.Dáng vẻ tự nhiên vắt áo khoác lên tay vịn sofa."Ôi trời! Hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao? Rồng tự tìm đến nhà tôm không biết là vinh dự hay điềm báo gì đây."Người kia phóng một cái liếc xéo cho Ngạn Thẩm Dương:"Lắm miệng"Phó Cảnh Sâm phun ra hai chữ, ném chìa khoá trong tay lên bàn, thong dong rót một chén trà tự mình thưởng thức."A Sâm, hôm nay có vấn đề gì à? Mấy nay lại mất ngủ sao hay lại mơ thấy ác mộng?"Nếu không sao có thể tự nhiên chạy đến tìm anh được."Tôi vẫn rất tốt""Thế sao lại tìm tôi?" Ngạn Thẩm Dương vẻ mặt hào hứng đứng dậy, tháo kính trên mắt ném xuống bàn làm việc."Cậu còn ý kiến? Không có việc gì thì không thể tìm cậu được à?"Bước lại chỗ đối diện Phó Cảnh Sâm, anh ta ngồi xuống, khó có thể tin nói: "Cmn quen biết nhau mấy năm, cậu có bao giờ tự nhiên đến cửa tìm tôi đâu.

Toàn là cái thân già này vác mặt đi tìm cậu.

Cậu có rắm thì mau thả, đừng làm tôi phải vắt não suy nghĩ, rất tổn thọ đấy."Phó Cảnh Sâm hiếm khi có tâm trạng cùng hắn ta nói đùa vẫn không quên đâm chọc một câu:"Hoá ra sống đến hiện tại là do trước giờ cậu không dùng não.""Đừng có mà xuyên tạc ý của tôi.

Nói đi, tìm tôi là có chuyện?"Cầm trên tay chén trà thổi nhẹ nước trong chén sứ trắng, Phó Cảnh Sâm uống một ngụm.

Mùi vị không quá xuất sắc nhưng cũng không đến nỗi tệ.Phó Cảnh Sâm uống xong chậm rãi đặt chén xuống bàn.

Ngả người ra thành ghế, vắt chéo hai chân."Tôi bỗng dưng thấy nhớ cậu da diết""Phì! Tôi nhổ vào.

Cậu làm người tôi nổi hết da gà da chó rồi đây này." Chỉ tiếc hận rèn sắt không thành, Ngạn Thẩm Dương cảm thấy da gà da chó nổi toàn thân, không nhịn được xoa xoa cánh tay, chậc lưỡi: "Quả nhiên chơi với tên tra nam Phàm Tư Duệ, mấy cái không nên học cậu đều học cả rồi.

Sao mấy câu nói trêu hoa ghẹo nguyệt này không thấy cậu mang đi trêu chọc mấy em gái hả?"(Tên tra nam nào đó: Cmn...!tôi ngồi không mà cũng bị dính đạn là sao? Các người có còn là con người không?)"Tôi nói thật là cậu không chịu tin." Phó Cảnh Sâm khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn anh ta.

Vẫn là dáng vẻ ngả ngớn không chút đứng đẵn.Ngạn Thẩm Dương rùng mình, run rẩy ôm hai vai."A Sâm đùa như thế không vui chút nào.

Tôi là chuẩn nam, cậu đừng có đánh suy nghĩ bậy bạ lên người tôi"Ngạn Thẩm Dương cũng tự rót cho mình một chén trà, một ngụm uống cạn sạch làm ra vẻ như cực kì sợ hãi khó có thể tiếp thu."Hừ!" Phó Cảnh Sâm vẫn giữ nguyên mặt lạnh, nhếch môi cười khinh bỉ: "Cậu bớt ảo tưởng đi.

Nhìn xem cái bộ dạng thưởng trà của cậu trông thật thô tục."Ngạn Thẩm Dương uống xong đặt mạnh chén trà xuống bàn lại dựa lưng vào ghế, cười khẩy:"Cái bộ dạng kệch cỡm này của cậu thì không thô tục sao?"Nhìn hai chân của Phó Cảnh Sâm từ lúc nào đã vắt vẻo đặt lên mặt bàn.

Dáng vẻ lười nhác, tùy ý, đảo khách thành chủ rồi."Mà này tôi suýt nữa không nhận ra cậu" Ngạn Thẩm Dương nhìn từ trên xuống dưới một hồi.Chiếc áo sơ mi vải lụa mỏng màu xanh nhạt cùng hoa văn cầu kì, đồng bộ với màu và hoa văn của chiếc quần.Hai nút áo bên trên cởi ra, cổ áo lỏng lẽo nhìn thế nào cũng là bộ dáng phóng khoáng, phong lưu mười phần.

Chỉ có biểu cảm lạnh như băng vẫn không thay đổi."Nay cậu đã nhuộm lại tóc rồi cơ à?""Tóc mọc trên đầu của tôi, tôi muốn làm gì còn phải xin phép cậu?"Phó Cảnh Sâm nhếch một bên chân mày, lắc lắc chân nhìn anh ta.

Trên mặt viết 3 chữ "ông đây thích", dáng vẻ bất cần đời không chút che giấu."Thôi, coi như tôi chưa hỏi câu này đi."Nhìn Phó Cảnh Sâm, Ngạn Thẩm Dương lại như nhớ ra điều gì.

Ánh mắt ý vị sâu xa nở nụ cười xảo quyệt, bắt đầu trợn mắt nói dối, mở miệng khép miệng đều vô cùng trơn tru."Cái vụ lần trước cậu mang người đến đây.

Tôi đã trực tiếp khám cho cô ấy.

Cổ chân không nghĩ bị thương nặng đến như thế.

Phát sốt hôn mê mấy ngày liền mới tỉnh lại, xương cổ chân bị gãy phải bó lại chắc chắn phải nằm trên giường ít nhất một tháng."Ngày hôm đó Phó Cảnh Sâm mang người đến, gọi điện cho Ngạn Thẩm Dương sau đó có công việc gấp cần giải quyết nên liền rời đi luôn."Cậu khẳng định?"Phó Cảnh Sâm đột nhiên híp mắt, nhìn thẳng vào Ngạn Thẩm Dương bằng nửa con mắt.

Chỉ cần một ánh mắt như vậy cũng sắc lẹm như dao.Bị nhìn có chút áp lực, có lẽ Phó Cảnh Sâm đã nghe được điều gì đó nên mới nhìn anh bằng ánh mắt này.Hai người cứ nhìn chằm chằm nhau, mắt đối mắt cũng không hề chớp lấy một cái.Ngạn Thẩm Dương cuối cùng không chịu được nữa đầu hàng."À, chắc là do dạo này bận quá lại nhiều bệnh nhân làm tôi nhớ nhầm.

Hình như cũng không nghiêm trọng lắm.

Y tá trong phòng báo lại là sáng hôm sau tỉnh dậy cô ấy đã cắt sốt.

Còn chỗ cổ chân bị tổn thương cũng đã được bó cố định.

Chỉ cần nằm yên một chỗ, hạn chế đi lại thì trong khoảng hai tuần sẽ phục hồi hoàn toàn"Ánh mắt Phó Cảnh Sâm cụp xuống.

Trong đôi mắt không rõ ánh sáng, anh cũng không có đáp lại.

Thái độ như có như không nghe Ngạn Thẩm Dương nói."Đầu tuần sau ra viện, người đại diện của cô ấy mới báo với bệnh viện sáng nay""Nói với tôi mấy cái này để làm gì?"Sắc mặt Ngạn Thẩm Dương đen sì.

Thật muốn chửi tục.

Không phải cậu đến đây vì chuyện này sao? Bạn nãy còn nghe chăm chú như vậy.Trong lòng thầm khinh bỉ để xem cậu còn có thể ra vẻ không quan tâm người ta được bao lâu.

Nhưng vẫn không nhịn được xỉa xói vài câu:"Đúng thật là do tôi suy đoán lung tung.

Nếu vì chuyện này mà khiến cậu phải tự mình đại giá quang lâm đến đây thì quả là nhọc lòng cho cậu rồi.

Chỉ sợ người nào đó là thật sự lo chuyện bao đồng nhưng lại không dám nhận."Thế là trong phòng phó giám đốc của bệnh viện vang lên tiếng kêu, tiếng la hét oai oái."A Sâm, cậu bỏ cánh tay ra, cổ tôi sắp chết nghẹt rồi""Đừng...!đừng siết nữa...!tôi nói đúng quá làm cậu thẹn quá hoá giận phải không?""Thực hối hận.

Biết vậy tôi đã không giúp cậu chữa trị cho cô gái kia để cô ta què luôn đi.

Để xem cậu còn dám trở mặt với tôi hay không?""A...!Phó Cảnh Sâm...!Cậu cmn tôi chỉ mới nói động đến mỹ nữ kia mà cậu ra tay ác độc với tôi""Ngạn Thẩm Dương, cậu mà còn lắm miệng nữa có tin ông đây ném cậu từ trên tầng này xuống không?""Tu hú chiếm tổ chim khách" Phó Cảnh Sâm thực sự coi phòng làm việc của Ngạn Thẩm Dương trở thành nơi lí tưởng để nghỉ ngơi.Nhìn đồng hồ cũng gần đến giờ ăn tối.

Hiếm khi có thời gian rảnh rỗi hai người nhanh chóng chọn một nhà hàng cách đó không xa.Thang máy nằm đối diện với cửa lớn của bệnh viện.

Thế nên đến khi thang máy tầng một vừa mở ra.

Đứng trong thang máy đã có thể nghe thấy tiếng mưa xối xả trút xuống.Bên ngoài trời, bụi mưa trắng xoá cùng một ít âm thanh ồn ào nhỏ vụn truyền từ nơi nào tới dường như bị âm thanh của cơn mưa ngoài kia lấn át đi.Ngạn Thẩm Dương nhìn ra mưa lớn, vẫn còn tức việc bị đánh hồi nãy, miệng rì rầm châm chọc trêu tức:"Quả nhiên rồng đến nhà tôm cuốn theo cả phong ba bão táp đến, không có điềm gì tốt."Phó Cảnh Sâm lười tính toán với anh ta coi như không nghe thấy lời người bên cạnh chọc ngoáy mình.Một tay cầm áo khoác, một tay cắm túi quần dáng vẻ tiêu sái, lười biếng thong dong bước ra khỏi thang máy."Không nhanh lên, tôi cho cậu nhịn."Ngạn Thẩm Dương âm thầm nhìn bóng lưng Phó Cảnh Sâm trừng mắt, vừa bước vào thang máy vừa lẩm bẩm với chính mình:"Cậu tưởng chi tiền là có thể hạch hoẹ, đè đầu cưỡi cổ tôi đấy à?"Phó Cảnh Sâm giương mắt nhìn, Ngạn Thẩm Dương chột dạ liền im miệng.Đến khi ra khỏi thang máy, tiếng mưa cùng tiếng cãi vã, ồn ào càng trở nên rõ ràng vô cùng.Âm thanh bén nhọn của một người đàn ông như muốn chọc thủng màng nhĩ người khác đâm vào tai hai người."Mẹ mày, còn không mau kêu viện trưởng của chúng mày đến gặp tao."Tiếng la hét, sợ hãi vang lên từ đám đông đằng kia thu hút sự chú ý của rất nhiều người.Trong đại sảnh trống trơn tất cả mọi người đều tập trung ở phía quầy tiếp đón bệnh nhân bên kia, giống như đang xảy ra vấn đề gì đó.Hai người đưa mắt nhìn về phía đám đông đang tụ tập kia.Ngạn Thẩm Dương bỗng cảm thấy có chuyện chẳng lành.Ngay sau đó hai người không ai nói với ai đồng thời đều hướng về phía đó mà đi tới.Vài phút trước, Giang Hạ cùng Uý Thuần cũng chính là giống bọn họ.Hai người tò mò không biết chuyện gì xảy ra lại khiến đám đông đằng kia nhốn nháo.Một phần sợ Tang Thiến trở lại phát hiện ra hai cô đã lén lút rời khỏi phòng.

Một phần là tâm lí muốn hóng hớt chuyện của Uý Thuần.Giang Hạ còn chưa kịp nói gì.Uý Thuần đã nhanh tay đẩy cô về phía trước vừa đi vừa nói:"Tiểu Hạ, chúng ta đến đó một chút đi, xem có chuyện gì"Khoảng cách cũng khá xa.

Đến khi tới gần hai người mới nghe được rõ tiếng người đàn ông, bàn tay hung hăng đập xuống mặt bàn, quay ra nói với mọi người đang ở gần đó."Đây các người nhìn đi, nhìn cho rõ bộ mặt của đám bác sĩ thối nát này.

Xưa nay đều nói Lương y như từ mẫu.

Các người căn bản chỉ bán mạng vì đồng tiền.Thật không xứng với hai từ lương y này."Một bác sĩ nữ của bệnh viện bị người đàn ông phỉ báng chỉ vào mặt thì khó chịu nhìn người đàn ông hung hăng thô lỗ trước mặt, giọng nói đã không giưc được bình tĩnh cất cao:"Chúng tôi chỉ làm theo đúng quy trình của bệnh viện.

Mong anh nói chuyện cẩn thận.

Nếu không tôi sẽ kiện anh tội phỉ báng.

Làm phiền anh đi cho.

Chúng tôi còn phải tiếp những bệnh nhân khác nữa.""Có giỏi thì mày kiện đi tốt nhất kiện đến cùng cho tao.

Hôm nay tao phải quậy tung cái bệnh viện này lên để cho mọi người đều biết bộ mặt mất nhân tính của các người."Dường như không muốn lãng phí thời gian cũng không muốn dây dưa phiền toái với người đàn ông không nói lí lẽ này.Một người y tá trong số đó liền nhấc điện thoại bàn lên vừa muốn gọi cho bảo an đã bị người đàn ông giật phăng lấy, ném mạnh vào tường.Những người đứng đó thấy hành động ác liệt của người đàn ông thì không nhịn được lùi ra xa."Anh đừng có mà quá đáng.

Nếu chúng tôi cũng bỏ qua quy định của bệnh viện, thiên vị cho anh vậy còn những người khác nữa, làm sao chúng tôi ăn nói được với họ."Người đàn ông cao to, thô kệch đột nhiên rít lên.

Hai mắt vằn vện những tia máu đỏ, khuôn mắt tràn đầy đau đớn tột cùng."Cmn...!nhưng đây là mạng người.

Các người không có lương tâm một chút nào hả"Nữ bác sĩ mặc áo blue trắng kia vẫn bình tĩnh đứng đó nói:"Chúng tôi vẫn luôn làm hết trọng trách.

Chuyện của con anh là điều không ai mong muốn, chúng tôi cũng không giải quyết được, phiền anh thông cảm...""Thông cảm cho các người thì ai thông cảm cho con tôi.

Chỉ vì mấy quy định chó má của các người mà con tôi không thể cứu được nữa.

Nó chết rồi các người có biết không hả?"Người đàn ông đột nhiên túm lấy vị bác sĩ kia, rút con dao được giấu trong người ra dí sát vào cổ cô bác sĩ kia."Mày nói đi con tao chết rồi thì ai trả mạng cho con tao"Trên mặt anh ta còn có vết thương dài, bị rách từ lông mày đến tận quai hàm đã được khâu lại.Vết thương vẫn còn đỏ ửng, mũi khâu còn lộ rõ ra bên ngoài.Vết thương này xuất hiện từ một tuần trước.Gia đình hắn một nhà ba người trên đường đón con đi học về thì bị tai nạn xe.Hắn và vợ chỉ bị thương bên ngoài không đến mức nghiêm trọng nhưng chỉ có đứa bé là không được may mắn như vậy.Lúc ngã đứa bé bị hất văng ra bên ngoài, bắn ra xa mấy mét, đầu đập mạnh xuống đất.

Lúc đó máu từ đầu thằng bé đã chảy đầy mặt đất khiến hắn vô cùng sợ hãi.Họ gấp rút ôm con trai toàn thân đã đầy máu me đến bệnh viện nhưng đến nơi đi nộp tiền viện phí.

Số tiền quá lớn bọn họ chỉ làm nông muốn xin chữa cho thằng bé trước nhưng theo quy định phải có tiền mới được phẫu thuật.Cho đến khi nộp xong tiền trong lúc phẫu thuật con hắn lại không thể qua khỏi.Bọn họ nói thằng bé bị chấn thương đầu quá nặng mất quá nhiều máu không thể cứu chữa được nữa.

Hai người bọn họ chỉ có thể đau khổ rơi nước mắt đưa con trở về.Nhưng sau đó vợ hắn không chịu được đả kích quá lớn, ngày ngày đều khóc lóc, vì thương nhớ con, ngày nào cũng tự nói lảm nhảm một mình.

Sau đó liền nhảy lầu tự sát.Chỉ trong vòng chưa đến nửa tháng hắn mất vợ mất con, nhà cửa cũng bán cả những đồ đạc có giá trị để chạy chữa cho con cũng không còn gì đáng giá, hỏi sao hắn có thể không hận được cơ chứ.Hành động mất trí này của người đàn ông khiến những người có mặt ở đây không thể ngờ tới.Gã đàn ông đến đây cũng đã có chuẩn bị từ trước.

Hắn đã chẳng còn thiết tha gì cuộc sống này nhưng dù chết hắn cũng không thể để yên cho bọn họ được.Người đàn ông rít lên quá kẽ răng như điên như dại gào lên:"Lũ chúng mày toàn bộ đều đáng chết như nhau.

Nếu chúng mày ngay từ đầu đống ý chữa trị cho thằng bé thì đâu đến mức nó phải chết oan uổng như vậy."Những người ngoài cuộc nãy giờ chỉ đứng xem thấy tình hình bỗng dưng đột ngột thay đổi, cũng đã có người tiến lên muốn khuyên can hoà giải."Người nào dám tiến lại gần, tôi sẽ ngay lập tức cắt cổ cô ta."Những người vừa muốn tiến lên nghe người đàn ông cảnh cáo, không giống như đe doạ mà thật sự sẽ làm như vậy thì không dám manh động, vội vàng lùi lại về phía sau.Uý Thuần cũng ở trong số đó lo lắng đẩy Giang Hạ cùng dạt sang một bên.Vị bác sĩ kia bị người đàn ông kề dao vào cổ, sợ hãi nhắm chặt mắt lại, không dám lộn xộn.Cả đám đông càng trở nên ồn ào, không biết phải làm sao.Có người dùng điện thoại định gọi nhưng người đàn ông hét lên một tay kéo phăng chiếc áo ngoài ra ném xuống đất."Đứa nào dám gọi điện hay rời khỏi đây tao lập tức cho nổ tung cái bệnh viện này.".


Nhấn để mở bình luận

Cố Chấp Yêu Từng Bước Áp Sát