Cô Giáo Chạy Trốn



Đến khi Trình Minh đi ra, Bạch Tố Tố đã ngồi trước bàn ăn, cô nhìn một cái bánh kem lẻ loi trước mắt, nhớ đến ngày tháng ở Mỹ lúc trước, đồng tử co rụt lại.

“Đây là cô giáo tự làm sao?” Trình Minh cười lộ ra một hàm răng trắng, đôi mắt cũng cong lên, vốn dĩ đôi mắt cậu đã rất đẹp, khi cười lên giống như nửa vầng trăng, lấp lánh ánh nước.

Làm cho Bạch Tố Tố có hơi ngượng ngùng, cũng chỉ là một cái bánh kem mà thôi!
Cô khẽ cắn lên đầu lưỡi của mình, cười nói: “Mau qua đây, còn nửa tiếng nữa là đến sinh nhật cậu rồi, đúng rồi, có phải bụng đang không thoải mái không, để tôi lấy cho cậu một ly nước ấm, đỡ phải uống nước trong tủ lạnh.


Trình Minh ngoan ngoãn gật đầu, cố ý đi đến trước mặt cô hôn một cái, thằng nhãi này còn to gan liếm môi cô.

Vẻ mặt Bạch Tố Tố vẫn bình tĩnh, đi lấy nước ấm cho cậu.

Cậu vừa uống nước vừa phấn khởi nhìn Bạch Tố Tố, trong mắt loé lên ngọn lửa, giống như Bạch Tố Tố mới là đồ uống.

“Khụ, đúng rồi, bao giờ cậu cho tôi về trường học?” Vất vả lắm mới làm cho cậu vui vẻ, Bạch Tố Tố vội vàng hỏi.

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được nụ cười trên mặt Trình Minh đã trầm xuống: “Cô muốn rời bỏ em sao?”
Cô thấy không ổn, nhanh chóng đáp lại: “Sao lại rời bỏ cậu chứ, không phải lúc trước chúng ta đã nói rồi à? Hơn nữa, tan học tôi sẽ trở về được không?” Cô vén tóc lên bên tai nói: “Với lại sang năm cậu đến học kỳ hai lớp 11, việc học sẽ nhiều hơn, không chừng thời gian ở cùng trong trường còn dài hơn đấy.


Lúc này sắc mặt Trình Minh mới khá hơn không ít, cậu cẩn thận ngẫm lại thì thấy cũng phải: “Nhưng còn một tháng nữa là nghỉ đông rồi, cô kiên trì một chút đi.


Một tháng qua, Bạch Tố Tố sống một ngày như một năm, mỗi ngày Trình Minh tới, cô giống như một người vợ hiền, luôn vây quanh cậu.


Thỉnh thoảng cô sẽ nhắc đến cuộc sống bên ngoài, Trình Minh đều mặc kệ không lên tiếng, nhưng vào buổi tối hôm đó, hai người cơm nước xong rồi nằm trên sô pha, Bạch Tố Tố xem phim, Trình Minh chơi điện thoại, cô nhắc đến chuyện chơi ném tuyết vào lúc tuyết bắt đầu rơi, Trình Minh bực mình.

Cậu lập tức cởi đồ cô ra để cô cả người trơn bóng, sau đó đè cô lên cửa thủy tinh, ở phòng khách biệt thự có một cửa sổ bằng kính sát đất, Bạch Tố Tố hay bị Trình Minh ấn lên trên mặt kính, nhiệt độ trong ngoài cách nhau rất lớn, cho dù gió có ấm thổi vào thì cửa kính vẫn hơi lạnh.

Bạch Tố Tố rùng mình, ngực bị đè lên tấm kính dày, kích thích nụ hoa mẫn cảm dựng lên, rồi lại bị ép chặt lún vào trong nhũ thịt.

Cơ thể hai người đã vô cùng ăn ý, côn thịt cương cứng của Trình Minh cọ vài cái lên cửa huyệt, cánh hoa mẫn cảm tựa như bị chích điện làm cho khoái cảm lan truyền khắp toàn thân.

Tiểu huyệt bắt đầu tiết ra chất nhầy.

“Không được! Em không cho cô nghĩ đến người khác!” Trình Minh dùng sức cắn lên vành tai cô, Cảm giác đau nhói càng tăng thêm khoái cảm của Bạch Tố Tố, cô không nhịn được nhẹ nhàng rên rỉ.

Trình Minh bóp eo cô, duỗi tay đâm vào tiểu huyệt sờ soạng một lúc, sau đó nhét côn thịt vào tiểu huyệt.

Vành tai gần như bị cắn chảy máu, Bạch Tố Tố giãy giụa, khuôn mặt Trình Minh đầy vẻ hung ác, động tác nhẹ nhàng hơn vài phần.

Bên trong đã đủ ướt át, cậu lập tức vùi côn thịt vào thật sâu, dùng tay xoa bóp phần mép huyệt hơi sưng, chờ đợi cô tiếp nhận.

“A ~” Trình Minh buông vành tai cô ra, Bạch Tố Tố sờ soạng một lúc, không chảy máu, nhưng có hơi đau.

Cậu thay đổi vị trí, dùng sức hút cổ cô tạo ra một dấu ấn, rồi cắn lên đầu vai một phát.

Bạch Tố Tố chỉ có thể rụt cổ nhìn cậu: “Ngoan, chúng ta về phòng được không?”




Nhấn để mở bình luận

Cô Giáo Chạy Trốn