Cô Giáo Chạy Trốn



Y tá vừa bước vào liền thấy bộ dạng kỳ quái của họ, nhưng làm trong phòng bệnh cao cấp lâu rồi, cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, trong lòng cô đều rõ ràng.

Cho nên chỉ đứng cách giường bệnh 1 mét, mỉm cười hỏi: “Cảm giác hiện tại của cậu thế nào? Đợi lát nữa thuốc tê hết tác dụng, nếu là quá đau, tôi có thể cho cậu uống thuốc giảm đau.”

Trình Minh không chút để ý gật đầu: “Không sao, tôi chỉ hơi đói.”

Cô y tá cười nói: “Chuyện này phải đợi thêm một thời gian nữa, tầm 6-8 tiếng sau có thể ăn một chút thức ăn lỏng.”

Trong lúc nói chuyện, ngón tay của Trình Minh cũng không buông tha cô, ngón tay của cậu vốn vừa thô vừa dài, hai ngón trực tiếp cắm vào Bạch Tố Tố liền có cảm giác.

Hơn nữa hai đầu ngón tay không ngừng giật giật, tuy rằng không tràn đầy như côn thịt nhưng sựu kích thích không rõ này làm cũng đủ làm cô muốn ngừng mà không được.

Đặc biệt là đang bị ý tá nhìn, Bạch Tố Tố cũng không dám ngẩng đầu, trong lòng khẩn trương sợ bị phát hiện, các bắp thịt ở chân càng thêm căng chặt, điều này càng làm tăng thêm sự kích thích bí ẩn.

Cảm nhận được tiểu huyệt dưới tay đang co rút mạnh mẽ, nụ cười của Trình Minh càng thêm dịu dàng.

Hầu hết người trong phòng bệnh cao cấp đều là người già, hiếm khi thấy một anh chàng đẹp trai như vậy, cô y tá không khỏi nán lại nói chuyện thêm.

Bạch Tố Tố cảm thấy khó chịu muốn rên rỉ, thân thể mềm nhũn thành một vũng nước, nếu không phải có nghị lực chống đỡ, cô suýt chút nữa ngã quỵ xuống chiếc ghế sau lưng.

Ngón tay linh hoạt của Trình Minh như có ma thuật, ở bên trong cánh hoa đảo lộng, theo từng nhịp trêu chọc của cậu, trơn trượt mềm mại tiểu huyệt càng thêm co rút.

Cô vội vàng nắm chặt cánh tay của Trình Minh.

Trình Minh hiểu ý, nâng cằm lên nói với cô y tá: “Được rồi, cô đi ra ngoài trước đi.”

Khuôn mặt cô y tá lạnh đi, lui ra ngoài với một nụ cười cứng đờ.

Cửa vừa đóng lại, Bạch Tố Tố không kiềm chế nổi tiếng rên rỉ.

“Hừ… Ha, mau rút ra… ưm, điều này, tuyệt quá ~” Cô khẽ nhắm mắt, hàm răng cắn chặt môi, vẻ mặt say mê.

Trình Minh miệng lưỡi khô khốc, chỉ mong mình mau chóng khỏi bệnh để có thể đụ vào môi âm hộ nhỏ bé đầy dâm dục của cô.

Sau khi hoàn hồn, Bạch Tố Tố nhớ tới dáng vẻ của người vừa tới gần, vừa xấu hổ vừa tức giận, cho dù Trình Minh có uy hiếp hay làm nũng cũng không chịu tới gần cậu.
Lúc ăn cơm tối, hiệu trưởng Trình đi qua, thấy Trình Minh dù hơi ốm và hốc hác nhưng tinh thần rất tốt, ngay cả nụ cười trên khóe miệng cũng chưa tắt, trong lòng rất phức tạp.

Nhìn Bạch Tố Tố yên lặng ngồi bên cạnh, thở dài nói: “Cậu bị bệnh, chương trình học trên lớp đều bị chậm trễ, ngày mai ta sẽ kêu Tiểu Trương mang sách giáo khoa đến, Bạch lão sư có rảnh thì dạy cậu ấy hộ tôi.”

Bạch Tố Tố vội vàng gật đầu, dù sao hồ sơ của cô còn ở trong trường học.

Vẫn luôn ngoan ngoãn Trình Minh giống như muốn chọc hiệu trưởng Trình tức giận, nói một hồi tranh cãi khô họng muốn uống nước, một lúc sau lại chế gối đầu thấp muốn nâng cao lên một chút.

Mỗi lần Bạch Tố Tố đi qua, liền nắm lấy tay không bỏ, hôn trộm một cái, hoặc là sờ sờ tay nhỏ của cô làm cho hiệu trưởng Trình tức giận bỏ đi.

Đám người vừa đi, Trình Minh lập tức thành thật.

Phòng bệnh này ban đầu là một dãy phòng nhỏ, có phòng ngủ ở bên cạnh, nhưng Trình Minh không vui, nhất quyết bắt Bạch Tố Tố phải ngủ với mình.

Bạch Tố Tố tự nhiên không thể chống lại cậu, liền cởi áo khoác, cẩn thận nằm xuống bên cạnh.

Ai ngờ vừa mới đắp chăn lên, tay của cậu liền xằng bậy.

Trong bóng tối, ánh mắt Trình Minh nhìn chằm chằm cô, lóe sáng giống như chứa đựng ngôi sao bên trong, giọng nói khàn khàn quyến rũ: “Lão sư, em đau quá, nếu cô để em sờ sờ thì sẽ không đau nữa.”

Sau khi hết thuốc tê, cô hỏi rất nhiều lần cậu đều cứng đầu nói không việc gì.

Hiện tại lại trưng ra bộ dáng đáng thương làm Bạch Tố Tố nhớ tới dáng vẻ tuấn tú, thanh cao, kiêu ngạo thường ngày của cậu.

Cô không thể không bật cười thành tiếng.



Nhấn để mở bình luận

Cô Giáo Chạy Trốn