Cô Giáo Chạy Trốn



Trình Minh sững sờ một lúc mới nói: “Không sao.”

Vừa rồi lão sư trực bắn ra dâm thủy trực tiếp phun lên mặt cậu làm cậu có chút giật mình.

Lúc này mới phục hồi lại tinh thần, duỗi tay lau đi những chất lỏng mang theo nhợt nhạt mùi táo, chỉ cảm thấy dương vật sưng to phát đau.

“Lão sư, đừng chỉ sướng mỗi mình thôi chứ.” Cậu vươn đầu lưỡi ra liếm sạch vài giọt dâm thủy còn treo ở khóe miệng.

Bạch Tố Tố xấu hổ nâng lên mông, lại một lần nữa chống đỡ thân thể, bắt đầu liếm láp côn thịt lớn.

Sau khi bị kích thích đến mức trực tiếp phun ra dâm thủy, Trình Minh không nhúc nhích thân thể, côn thịt tự động hướng về phía trước thọc vào rút ra, cảnh tượng này làm Bạch Tố Tố càng thêm đỏ mặt.

Cô có chút chột dạ hướng mắt về phía cánh cửa, sau đó mới một tay đỡ côn thịt, dùng đầu lưỡi thử thăm dò liếm một chút.

“Ưm…Thật sướng…” Trình Minh híp mắt hít một hơi thật sâu, chỉ cần nghĩ đến cảnh lão sư ghé vào giữa háng mình, cậu liền hưng phấn đến mức không kiềm chế được.

Đồ vật kia tuy lớn lên rất xấu xí, phía trên còn có mạch máu nhô ra nhưng làn da rất sạch sẽ, nên không làm cho cô cảm thấy phản cảm, rất nhanh liền lấy tay cầm lấy, ôm côn thịt liếm láp ở quy đầu.

Rất nhanh Trình Minh không còn thỏa mãn với việc liếm láp, cậu cầm lấy môi âm hộ của Bạch Tố Tố, hơi dùng sức véo nó, liền nghe được âm thanh kêu rên của cô.

‘Ngoan, ngậm lấy nó.”

Thân thể Bạch Tố Tố hơi dừng lại, hé miệng cố hết sức ngậm lấy cực to quy đầu.

Miệng cô vốn dĩ nhỏ, cho nên vừa nhét thứ đồ vật kia vào, miệng đã bị căng ra đến mức lớn nhất, hàm răng không tránh được sẽ cọ đến tiểu đệ của Trình Minh.

Cô không thể không cố hết sức dùng mềm mại môi bao bọc lấy côn thịt phía trước.

Theo động tác thọc vào rút ra, cô cảm giác được chỉ ngậm được một ít côn thịt đã chiếm cứ toàn bộ khoang miệng cô, rất khó tiếp tục ngậm nên chỉ có thể từng chút từng chút liếm mút.

Trình Minh chỉ hận vết thương trên người khỏi ngay lập tức, ôm lấy đầu của lão sư cắm vào.

Nhưng bây giờ không thể sử dụng eo, chỉ có thể cảm thụ được sự kích thích ngắn ngủi mà vui sướng.

Cậu khó chịu gập chân lên, muốn động đậy để côn thịt cắm vào.

Rất nhanh bị Bạch Tố Tố phát hiện, cô phun ra côn thịt, cau mày: “Cậu không được nhúc nhích!”

Trên mặt của Trình Minh tràn đầy dục cầu bất mãn cầu xin: “Lão sư cô ngậm quá ít, em khó chịu.”

Bạch Tố Tố lúng túng nói: “Vậy để tôi thử lại.”

Lần này cô chịu đựng ghê tởm, muốn nhanh chóng làm Trình Minh bắn ra, cho nên tốc độ cũng nhanh hơn lần đầu tiên không ít.

Nhưng dù vậy, Trình Minh cũng chỉ sướng đến rên rỉ, không có cảm giác sướng đến muốn bắn tinh.

Ánh mắt cô vừa chuyển, ngậm lấy quy đầu không động đậy, đầu lưỡi linh hoạt liếm láp vòng quanh mã mắt chỗ quy đầu, dùng sức mút mạnh.

Cảm nhận được hô hấp của Trình Minh ngày càng dồn dập, cô xoay chuyển đầu lưỡi, liếm một vòng xung quanh quy đầu, lặp lại như vậy vài lần, hai chân của Trình Minh kích động đến mức giơ lên.

Cô thấy thời cơ không sai biệt lắm, nhắm mắt, ôm côn thịt cắm mạnh xuống, suýt nữa cắm sâu vào yết hầu.

Trình Minh chỉ cảm thấy một cỗ áp lực, kẹp chặt lấy côn thịt của cậu hướng vào bên trong, một cái đồ vật mềm mại nho nhỏ nhẹ nhàng chấn động đánh vào mã mắt, kịch kiệt khoái cảm trong giấy lát thi nhau kéo đến làm cậu da đầu tê dại, thân thể cùng linh hồn như hòa làm một, chấn động không ngừng.

Một lúc lâu sau cậu mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt hàm chứa nước mắt, hốc mắt hồng hồng như là vừa mới bị khi dễ tàn nhẫn.

Cậu gắt gao nhìn chằm chằm đã ngồi dậy Bạch Tố Tố, tàn nhẫn nói: “Mẹ nó!”

Bạch Tố Tố hừ nhẹ một tiếng “Còn không mau ngủ!”

Cậu nuốt nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy sự vui sướng vừa rồi dư bị vô cùng.


Nhấn để mở bình luận

Cô Giáo Chạy Trốn