Cô Nàng Biên Kịch Yêu Thầm Tôi


Đầu óc Lý Quân Nguyện lúc này vẫn đắm chìm trong mộng, vẽ ra tương lai tươi đẹp của bản thân và Viên Tư Ý, cũng không biết rằng, tấm vé máy bay đã đặt sẵn chỗ ngồi kia cuối cùng trống không.

Rạng sáng năm giờ rưỡi, Viên Tư Ý nghe chuông báo thức tỉnh lại.

Hoặc là nói cô chỉ đơn thuần mở mắt, cả đêm hôm nay cô gần như đều tỉnh táo, tỉnh táo cảm nhận thì ra từng giây thời gian trôi qua lại nhanh như vậy, rồi lại lâu như vậy.

Cô nhìn quanh phòng, không để sót thứ gì bèn kéo vali ra cửa.

Cô đi đến tầng của Lý Quân Nguyện trước, lấy một con cún bông nhỏ từ trong túi, là Lucky Lý Quân Nguyện cho cô khi ở nhà cũ.

Lucky đáng yêu nằm trên chiếc nệm màu đỏ nhỏ Viên Tư Ý làm cho nó, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cô, như không hiểu tại sao bản thân lại bị vứt bỏ ở cửa phòng Lý Quân Nguyện.

Khi Viên Tư Ý ra đến cửa khách sạn, trời mới vừa sáng một chút, dù là ở thành phố Q, gió xuân buổi sáng cũng lạnh, thậm chí lạnh đến khiến cô cho rằng bản thân đang ở thành phố khác.

Bắt xe đến trạm tàu cao tốc trước, một mình yên lặng khiêng hành lý qua cổng kiểm tra an ninh, sau đó mua một ly cà phê, ngồi trên tàu cao tốc chạy về phía đảo G vào bảy giờ đúng.

Giây phút khi tàu cao tốc xuất phát, cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho bên kia: [Em xuất phát rồi.]

Bên kia không có hồi âm, có lẽ vẫn đang nghỉ ngơi.

Viên Tư Ý buông điện thoại, nhìn phong cảnh lướt nhanh ngoài cửa sổ ý thức được, bản thân đang dùng một tốc độ rất nhanh rời xa Lý Quân Nguyện.

Khoảng cách giữa các cô bắt đầu từ giờ phút này, lại trở nên xa xôi lần nữa.

Viên Tư Ý lại uống mấy ngụm cà phê muốn dằn xuống cảm giác trống rỗng trong lồng ngực, nhưng vô ích, cô bắt đầu hối hận có lẽ sáng nay bản thân nên mua một chiếc bánh mì, nếu không sẽ không đói đến mức bản thân cũng cảm thấy trống rỗng.

Đến khi cô ý thức được, Viên Tư Ý phát hiện bản thân đã quen thuộc mở khung chat với Lý Quân Nguyện gõ ra ba chữ chào buổi sáng.

Ngón tay cô đột nhiên khựng lại, sau đó xóa đi, nhưng lại không nỡ xóa khung chat kia, chỉ có thể tắt máy không thèm nghĩ nữa.

Hình thành một thói quen cần hai mươi mốt ngày, qua hai mươi mốt ngày này, cô sẽ không còn như vậy nữa, Viên Tư Ý bắt buộc bản thân dùng lý trí suy nghĩ.

Đáng tiếc lý trí vẫn luôn trưởng thành cùng cuộc sống của cô dường như mất đi tác dụng, khóe môi cũng không thể tự kiềm chế, hãy còn rủ xuống hình thành một độ cong về phía dưới, hiện rõ đau buồn kìm nén trong lòng cô.

Lúc này trong khách sạn Lý Quân Nguyện vừa mới thức dậy, cô ấy đặt báo thức sớm hơn, muốn cùng Viên Tư Ý ăn bữa sáng rồi đến sân bay, dù sao đến sân bay còn có fans, ăn sáng là cơ hội thân mật cuối cùng của các cô.

Cô ấy ngâm nga, vừa đánh răng vừa kiểm tra diện mạo dáng vóc của bản thân, sau khi xác nhận hôm nay bản thân cũng rất xinh đẹp mới mở cửa phòng định đi tìm Viên Tư Ý.

Thế nhưng vừa mới mở cửa phòng, cô ấy đã trông thấy chú cún con đặt dưới đất.

Lý Quân Nguyện hoài nghi nhíu mày, cúi người xác nhận, quả thật là Lucky, hơn nữa chiếc đệm này trước đây cô ấy cũng đã thấy ở nhà Viên Tư Ý, chính là chiếc đệm Viên Tư Ý đặt chú cún con kia.

Nhưng sao Lucky lại ở đây?

Cô ấy nhặt chú cún cùng chiếc đệm dưới đất lên, sau khi cầm lên cô ấy đã cảm giác hình như trong chiếc đệm của cún con có nhét một mẩu giấy.

Cô ấy cau mày rút mẩu giấy kia ra, nhìn thấy chữ viết trên đó, sắc mặt dần trầm xuống.

Cuối cùng Lý Quân Nguyện nghiến răng nghiến lợi đứng ở cửa phòng, gằn từng chữ một tên Viên Tư Ý với mẩu giấy cô để lại, "Em chờ đó cho tôi!"

Có lẽ mẩu giấy được xé xuống từ giấy note trong khách sạn, chữ viết rất ngoáy, thế nhưng mỗi một chữ Viên Tư Ý qua loa viết xuống đều chọc vào tim Lý Quân Nguyện, chọc đến khiến cô ấy vừa tức vừa đau.

"Cảm ơn chị đồng ý cung cấp linh cảm cho tôi, tôi đi trước. Đóng máy vui vẻ, chia tay vui vẻ."

Viên Tư Ý ngồi tàu cao tốc hai tiếng đến đảo G, người trên điện thoại cũng nói sẽ đến đón cô, theo hướng dẫn của đối phương một đường đi đến một chiếc thang máy rất vắng vẻ đi xuống lầu, cửa thang máy vừa mở ra cô đã trông thấy một bóng người mặc âu phục trắng vẫy tay với cô, "Tiểu Viên, chào mừng."

Viên Tư Ý đi lên chào hỏi đối phương, "Chị Ninh Vọng, sao chị lại đích thân tới đây?"

"Tiểu Viên là khách quý của chị mà," Ninh Vọng cười nhận lấy vali của Viên Tư Ý cho vào xe, "Sao vậy, không muốn gặp chị?"

"Không phải." So với thường ngày Viên Tư Ý lại càng không có thừa tâm trạng để khách sáo, chỉ có thể cứng nhắc nói ra hai chữ này.

"Không sao," Ninh Vọng sờ đầu Viên Tư Ý, "Chị hiểu, lên xe trước đi."

Viên Tư Ý vừa mở cửa xe bước lên đã phát hiện ghế lái có một người khác, cô chào hỏi, "Chị Hứa Nhâm, sao chị cũng tới đây?"

Hứa Nhâm vui vẻ chào hỏi Viên Tư Ý, chỉ vào Ninh Vọng vừa ngồi trên ghế phụ lái, "Em đừng thấy dáng vẻ mạnh mẽ của chị Ninh Vọng, kỹ năng lái xe kém lắm, chị sợ với tình hình giao thông ở đảo G chị ấy tự tới đón em thì hai người cũng không thể an toàn trở về."

"Hứa Nhâm!" Ninh Vọng trợn mắt, "Em bớt bịa đặt chị đi."

"Ồ, vậy ít nhất chắc chắn Tiểu Viên sẽ bị chị thường xuyên phanh gấp nôn hết cả ra." Hứa Nhâm vẫn đùa dai một hồi, sau đó nghiêng người thắt dây an toàn giúp Ninh Vọng đang bĩu môi, thuận thế hôn lên môi đối phương, "Được rồi, trêu chị thôi, đi nào."

Ninh Vọng tỏ vẻ không chịu nổi dáng vẻ của cô, nhưng rõ ràng đã được dỗ dành rồi, "Đi đi đi, thời điểm cảm nhận kỹ thuật lái của tài xế Hứa chúng ta tới rồi."

Kỹ thuật lái xe của Hứa Nhâm quả thật không tồi, còn có thể để ý trò chuyện chuyện gameshow cùng Ninh Vọng bên cạnh.

Đến khách sạn, Ninh Vọng để Hứa Nhâm giúp Viên Tư Ý chuyển đồ vào trước, bản thân cùng Viên Tư Ý ngồi ở một gian nhỏ ở quán cà phê trong khách sạn.

Cà phê được đưa đến, Ninh Vọng cầm lên nhấp một ngụm mới thong thả hỏi, "Em và Lý Quân Nguyện chia tay rồi?"

Không ngờ Ninh Vọng đi thẳng vào vấn đề như vậy, Viên Tư Ý gật đầu thừa nhận, "Phải."

Ninh Vọng hé miệng cười, cũng không hỏi tại sao, "Thật sự đã nghĩ kỹ rồi, không đổi ý?"

"Vâng." Viên Tư Ý rũ mi, chuyện này căn bản không có đường để cô đổi ý.

Từ khi làm khảo sát ở giai đoạn trước đã biết Lý Quân Nguyện mỗi một bộ phim đều sẽ có một bạn gái tin đồn, hơn nữa đều sẽ bị chụp phải những tấm ảnh khá thân mật. Nhưng mỗi một người đều sẽ kết thúc sau khi đóng máy, người lâu nhất cũng chính là người cô gặp ở ngõ nhỏ sau quán bar, ngày hôm sau khi đóng máy mà thôi.

Lúc cô đồng ý với Lý Quân Nguyện chỉ cảm thấy đây là một cuộc giao dịch hai bên đều đạt được thứ mình muốn, lại không ngờ rằng bản thân sẽ thích Lý Quân Nguyện.

Ngày đó Ninh Vọng nhận được tin nhắn của Viên Tư Ý thật ra vẫn khá kinh ngạc, cô ấy cho rằng quan hệ giữa Viên Tư Ý và Lý Quân Nguyện ít nhất có thể chống đỡ đến sau khi đóng máy, không ngờ còn chưa đóng máy Viên Tư Ý đã tìm đến.

Khiến cô ấy kinh ngạc hơn nữa chính là Viên Tư Ý tìm cô ấy để hỏi một vấn đề, "Chị Ninh Vọng, làm sao chị biết chị yêu chị Hứa Nhâm?"

Ôm tâm lý đùa dai ức hiếp Lý Quân Nguyện một chút, cũng vì mời một khách mời chơi tốt chương trình bản thân đầu tư, cô ấy nói, "Thí nghiệm đối chiếu, so sánh cô ấy và người khác thì sẽ biết. Nếu biết rõ cô ấy có khuyết điểm, người khác có ưu điểm, cán cân trong lòng vẫn không chút do dự hướng tới cô ấy, đó chẳng phải là yêu hay sao?"

"Thí nghiệm đối chiếu?" Viên Tư Ý lặp lại lời của cô ấy, cảm thấy đây là một phương pháp hay, "Làm sao đối chiếu?"

"Chỗ chị có một chương trình hẹn hò, em có muốn xem thử không?" Ninh Vọng nói thẳng.

Viên Tư Ý đồng ý, sau đó lại dành thời gian xem tài liệu kế hoạch chương trình Ninh Vọng gửi đến, là một chương trình suy luận yêu đương song tính dựa theo chính sách mới ban hành, mỗi một khách mời trong đó đều là người có thể yêu đương song tính, cộng thêm chút độ khó suy luận cho người xem, hơn nữa trước khi công bố kết cục cuối cùng không có gợi ý gì.

Sáu vị khách mời sẽ cùng chung sống với nhau, cùng nhau kinh doanh một tiệm cà phê, sau khi tan tầm có thể tự do hoạt động. Nội dung tự do hoạt động từ hoạt động tập thể đến hẹn hò đều có, tùy theo rút thăm. Mỗi ngày đều sẽ đăng một vlog nhỏ, đồng thời mở kênh bình chọn độ nổi tiếng theo thời gian thực, mỗi ngày người có độ nổi tiếng cao nhất có thể có quyền lựa chọn.

Đương nhiên, người được lựa chọn vẫn có quyền từ chối.

Nhìn từ logic suy luận cùng cách chơi, đây là một chương trình rất mới mẻ độc đáo, cũng khó trách Ninh Vọng sẽ xem trọng.

Hơn nữa đối với bản thân mà nói, đây quả thật cũng là một cơ hội tốt có thể có đủ nhiều mẫu thực nghiệm để tiến hành thí nghiệm đối chiếu, sau khi nghĩ kỹ cô hầu như không chút do dự nhận lời Ninh Vọng, chỉ có một yêu cầu, lúc công bố nghề nghiệp chỉ được nói cô là biên kịch, nhưng không có tiết lộ nội dung cụ thể.

Cô vẫn sợ, sợ bản thân lại gây ra chuyện gì liên lụy đến Lý Quân Nguyện lúc này đã không có quan hệ gì với cô ở chương trình này.

Ninh Vọng cũng không hỏi nhiều đã đồng ý, thời gian bắt đầu ghi hình vừa vặn là sau khi đóng máy, cô ấy bảo Viên Tư Ý đến lúc đó đến đây ký hợp đồng là được.

Giờ phút này, Ninh Vọng lấy hợp đồng đặt lên bàn trước mặt các cô, "Ký chứ? Ký rồi sẽ không thể đổi ý."

Viên Tư Ý không nói lời nào nhận lấy bút từ tay Ninh Vọng ký tên bản thân dưới hợp đồng, "Vâng."

Nhìn theo Viên Tư Ý cảm xúc không cao lên thang máy, thân thể thẳng tắp của Ninh Vọng mềm đi, dựa lên người Hứa Nhâm.

Hứa Nhâm thẳng người để cô ấy dựa vào thoải mái hơn chút, "Ký rồi?"

Ninh Vọng gật đầu, "Ừm. Chỗ em thì sao, tìm đến đây chưa?"

"Sắp rồi." Hứa Nhâm cười nói, "Em nghe nói em ấy đang tìm người hỏi thăm Viên Tư Ý đi đâu. Có thể hai ngày nữa sẽ tìm đến đây."

"Ái chà, thoáng cái đã tìm được hai khách mời đáng xem, chị thật là thiên tài mà." Ninh Vọng nói.


Nhấn để mở bình luận

Cô Nàng Biên Kịch Yêu Thầm Tôi