Có Ngon Thì Đụng Cái Nữa Đi


Edit: zhuu

Chương 47: Đường cùng

"Có phải gì cơ?" Quan Trạch hỏi.

"Anh có biết em nói cái gì đâu mà anh nói đừng." Lâm Diệu rất căng thẳng mà ngồi dậy.

"Đừng nói với người nhà." Giọng Quan Trạch rất thấp nhưng rất rõ ràng, giọng điệu vẫn luôn rất chắc chắn.

"Tại sao?" Lâm Diệu có hơi không hiểu, "Chỉ là em cảm thấy, mỗi ngày đều che giấu như thế khó chịu lắm, bên anh không cần lo lắng về cái này thì thôi đi nhưng em cũng cần cho vợ em một lời giải thích chứ."

"Trước đây không phải em nói là không rảnh hơi mà nghĩ mấy cái này à?" Quan Trạch uống một ngụm trà.

"Trước đây em không hơi đâu mà lo chỉ muốn yêu đương đàng hoàng với anh một lần thôi, em nghĩ đến bắt đầu không hề nghĩ đến kết quả," Lâm Diệu thở dài, "Chỉ là bây giờ cũng phải nghĩ chứ anh, đâu thể nào cứ để như vậy mãi được."

"Tôi hỏi em, mẹ em không chấp nhận thì sao đây?" Quan Trạch hỏi một câu.

Lâm Diệu nhíu mày không nói gì, suy nghĩ rất lâu mới ngã lại về trên gối đầu: "Em không biết, tính cách ấy của mẹ em sẽ phản ứng thế nào em không đoán nổi."

"Ba em thì sao? Anh em thì sao?" Quan Trạch lại hỏi, ngừng một chút lại nói, "Trước tiên em đừng nghĩ đến mấy thứ này nữa, em còn chưa nghĩ kỹ phải làm sao để đối mặt với cái cục diện này đâu."

"Quan Trạch," Lâm Diệu nhìn chằm chằm đèn trên tường, "Có khi nào anh hối hận không?"

"Hối hận gì cơ?"

"Hối hận vì cứ như đang làm liều với em."

"Chưa từng nghĩ," Quan Trạch không nói tiếp với Lâm Diệu nữa, giọng điệu của hắn có hơi gấp gáp, "Không nói với em nữa, hình như tôi tiêu chảy rồi."

Không đợi Lâm Diệu nói gì bên kia Quan Trạch đã cúp điện thoại, Lâm Diệu cầm điện thoại ngơ ra cả buổi trời.

Tiêu chảy? Ăn trúng mì bị hỏng rồi?

Cậu không biết có phải là mình có hơi nhạy cảm không nhưng mà hôm nay Quan Trạch vẫn luôn có hơi kỳ lạ, cậu không thể nói được là lạ chỗ nào chỉ cảm thấy không giống bình thường, cái loại thay đổi này làm cậu thấy rất không yên nhưng nghĩ lại lại cảm thấy cũng chẳng có gì.

Nghĩ nhiều rồi à? Lâm Diệu rất bực bội mà ngồi dậy xuống giường, sau khi rửa mặt ở trong vòng tắm rồi thì đi lòng vòng trong vòng vài vòng, cậu mở cửa phòng ra định xuống dưới xem TV với mẹ một lúc.

Lúc Quan Trạch vọt vào nhà vệ sinh suýt nữa thì va phải khung cửa, cảm giác đầu đau như sắp nứt ra làm hắn có hơi không chịu nổi, cũng vì đau đầu mà dạ dày sinh ra cảm giác muốn nôn mãnh liệt cũng khiến hắn không chịu được.

Lúc hắn nhào vào bồn cầu nôn cảm thấy trời đất quay cuồng, chân sắp đứng không vững nữa, run cực kì dữ dội, hắn không thể không vịn chặt tường để mình không té ngã.

Sau vài phút, không còn nôn ra được gì nữa rồi thì Quan Trạch mới mở vòi nước ra, trực tiếp đứng dựa vào tường để nước nóng dội xuống đầu.

"Mẹ nó……." Hắn nhắm mắt lại nói nhỏ một tiếng, cả đầu hắn như sắp nổ tung, đau đến sắp không chịu được nữa, nước nóng của cũng thể làm cho cái sự đau đớn này giảm đi chút nào.

Cuối cùng hắn đóng vòi nước lại, cả người ướt đẫm mà đi từ phòng tắm ra ngoài phòng khách gọi điện thoại.

"Bác sĩ Trương," Quan Trạch ngồi xuống thảm, dựa vào tường, "Nhận khám riêng không?"

Trương Hưng là bạn học của hắn, quan hệ không tệ, tài liệu trước đó mà Quan Trạch nhận được cũng là do Trương Hưng gửi đến, hẹn lịch kiểm tra cũng đều do Trương Hưng xử lý.

"Sao thế?" Bên kia truyền đến giọng của Trương Hưng

"Đau đầu muốn chết, thuốc giảm đau cũng không có tác dụng," Ngón tay Quan Trạch gõ gõ lên đầu mình từng cái từng cái, "Ông có phương thuốc nào có thể cứu tôi chút không?"

"Đau như nào?"

"Không nói rõ được, không có chỗ nào là không đau, đau hết cả đầu."

"Có nôn không?"

"Nôn," Quan Trạch đứng lên, lúc ngồi hắn cảm thấy máu của người dồn hết lên trên đầu, đau không chịu nổi, "Trước giờ tôi chưa từng đau đầu đến vậy."

"Nôn như nào?" Trương Hưng lại hỏi.

"Bác sĩ nè, tôi nôn ra đó, còn đau đầu dữ dội, thật sự không có quan sát xem là nôn như nào, ôm bồn cầu mà nôn." Quan Trạch uống một ngụm trà nóng.

"Ông nghiêm túc tí đi," Giọng điệu của Trương Hưng rất nghiêm túc, "Cảm giác giống nhưng là bắn ra ấy à?"

Quan Trạch dựa vào bàn nghĩ nghĩ: "Đúng vậy, ông có kết luận gì không?"

"Chọn thời gian kiểm tra trước đã, cái này của ông vấn đề không có nằm ở xương cổ mà là đầu," Bên kia dừng một chút, "Mấy hôm nay có phải ông hưng phấn quá không? Phát tiền thưởng cuối năm rồi à?"

"Tôi chưa từng hứng phấn như vậy chỉ vì tiền thưởng cuối năm đâu nhé." Quan Trạch cười cười, hắn hiểu rõ ý câu này.

"Tâm trạng của ông đừng thay đổi nhanh quá, không chế chút đi, không phải ông rất có thể không màng thắng thua à?" Trương Hưng cũng cười cười, "Nghỉ tết dương xong ông đến đây kiểm tra đi, tôi kiểm tra kỹ càng cho ông cái đã."

"Được, giờ ông nói tôi nghe cái đi, tôi đau đầu quá giờ sao giờ?"

"Chịu đựng đi."

Quan Trạch cởi quần áo ướt trên người ta hết, trần truồng nằm ở trên giường, máy sưởi trong nhà rất ấm áp, hắn mở cả điều hòa, trong nhà rất ấm áp dễ chịu, những lúc như này hắn cần phải hoàn toàn thả lỏng.

Nhịn đau chả sao cả, đối với Quan Trạch mà nói thì đau đớn không phải là thứ quá có thể khiến người ta không chịu nổi, chủ yếu là cái loại đau đớn này không hề giống với những loại đau đớn mà hắn từng chịu, đến một giây tạm dừng cũng không có.

Có dù là làm gì cũng không thể dời lực chú ý của mình ra khỏi cơn đau ấy, cuối cùng hắn chỉ đành kéo ngăn tủ lấy ra một lọ thuốc ngủ, đây là thuốc bác sĩ vĩ đại Trương Hưng cho hắn, thỉnh thoảng hắn sẽ bị mất ngủ, bây giờ đầu đau đến mức này không biết thuốc này có làm hắn ngủ được không nữa.

Vì đảm bảo có thể ngủ được, Quan Trạch uống gấp 3 lần bình thường sau đó nằm lên giường.

Cơ thể vừa nằm yên một cái máu ồ ạt chảy ngay lên đầu, điều này làm cho đầu hắn vốn dã vì đau mà rất nhạy cảm giờ lại có cảm giác như dùng búa đập vào mấy cái vậy. Quan Trạch chỉ đành ngồi dậy chồng chăn thành chồng ở sau lưng rồi dựa vào phía sau nhắm mắt lại.

Thuốc chả có tác dụng gì, Quan Trạch nhắm hai mắt lại nhịn cả tiếng đồng hồ, đau đớn cũng chả giảm đi, buồn ngủ cũng không hề xuất hiện.

Hắn thở dài, cầm điện thoại lên ấn mấy cái, nhấn phát lại tin nhắn mà Lâm Diệu đã gửi đến. Bây giờ hắn rất muốn gọi cho Lâm Diệu, ghẹo Lâm Diệu để cậu ngây ngô cười một hồi thì hắn sẽ thoải mái hơn rất nhiều nhưng bây giờ nói chuyện thôi hắn cũng chẳng tập trung cho được, ở phương diện nào đó Lâm Diệu rất nhạy cảm, hắn không muốn để Lâm Diệu nhìn ra cái gì.

Hắn suy nghĩ rất cẩn thận lời Lâm Tông nói, cho dù có như thế nào thì hắn cũng không muốn làm tổn thương người nhà của Lâm Diệu, cũng không định phá hỏng một gia đình ấm áp như thế, vốn hắn định nói đúng sự thật về kết quả kiểm tra cho Lâm Diệu nhưng bây giờ hắn đổi ý rồi, cái loại cục diện trước mắt này, nếu Lâm Diệu biết kết quả chả tốt đẹp gì thì mọi chuyện chỉ phát hiện theo hướng không thể nào quay lại được nữa.

Lâm Diệu và Lâm Tông ngồi trên sofa xem TV với mẹ, nội dung trên TV Lâm Diệu cũng chẳng có hứng thú, đơn giản chỉ là nam nữ chính em yêu anh anh không yêu em, anh yêu em em không yêu anh thôi, mẹ lại xem rất nhập tâm, Lâm Diệu như có như không mà ngó mấy lần, trong lòng vẫn luôn không không nghe lời mag suy nghĩ về sự thay đổi của Quan Trạch hôm nay.

"Hôm nay tâm trạng không tốt mấy à?" Mẹ vỗ vỗ mặt cậu, "Sao thế con?"

"Không có, việc ở công ty nhiều quá," Lâm Diệu đối mặt với mẹ, cúi đầu nhìn ngón tay của mình, "Chắc là con có hơi mệt."

"Vậy con đi ngủ đi," Mẹ đau lòng mà nhíu mày, "Con nói sao mà con cứ một hai phải đến công ty gì gì đó làm thế chứ, mệt như này cơ mà, nếu mà con đi chỗ anh con cũng được mà, muốn đi làm thì đi không muốn đi thì ở nhà, nó cũng có làm gì con được đâu."

"Vậy thì vui vẻ gì mẹ," Lâm Diệu cười cười lén nhìn thoáng qua Lâm Tông, Lâm Tông đang vừa ngồi lột cam vừa xem TV, xem còn rất nghiêm túc, "Hơn nữa anh con cũng có dễ nói chuyện vậy đâu."

"Anh con ấy à, sớm muộn gì cũng có người trị được nó," Mẹ nhìn Lâm Tông, "Mẹ đang chờ xem đây này."

"Muốn xem không?" Lâm Tông đột nhiên quay mặt qua nhìn mẹ, "Mấy hôm nữa con dẫn một cô về cho mẹ xem thử."

Lâm Diệu có hơi ngạc nhiên, trước đây mới không bao lâu Lâm Tông còn đang thất tình mà, bây giờ lại có thể mang một cô về ngay á? Cậu không nhịn được mà hỏi một câu: "Không phải anh đang thấy tình à?"

"Anh mày còn có thể thất tình mãi à?" Lâm Tông nhìn cậu một cái, "Người này quen biết cũng lâu rồi, chắc là mẹ biết đó."

"Mẹ biết?" Mẹ ngớ người, đột nhiên vỗ mạnh vào lưng Lâm Tông một cái, "Á có phải là Diệp Tiểu Linh không? Cái cô bé mà đôi mắt rất to kia á? Bạn đại học của con nhỉ? Còn đến mà mình ăn cơm nè!"

"Vâng," Lâm Tông gật đầu, "Mẹ mình trí nhớ không tệ ghê ta."

"Mẹ đương nhiên nhớ rõ cô bé đó rồi, con bé này tốt mà, vừa nhã nhặn vừa hiểu chuyện mẹ thích con bé lắm đấy," Mẹ rất hưng phấn, vừa hét lại dừng, nhíu mày nhìn Lâm Tông, "Con bé còn chưa kết hôn hả? Chuyện con bé thích con mẹ có biết, không phải là con vẫn luôn không để ý đến người ta à? Ối trời con tưởng con là hàng hot thật đấy hả, giờ mà quay đầu lại tìm người ta?"

Mẹ tắm tắc cả buổi trời, Lâm Tông vẫn luôn cười không nói gì, chờ mẹ chậc xong rồi y mới nói: "Con có nói là không thích đâu, Diệp Tiểu Linh quá tốt, con không nghiêm túc mấy nên cũng không dám trêu cô gái như thế, phải nghiêm túc."

"Vậy ý con là giờ con nghiêm túc rồi đó hả? Không nay một cô mai một cô nữa à?" Dường như mẹ không thể nào tin được.

"Con nay một cô mai một cô hồi nào?" Lâm Tông nhịn không được mà cao giọng, "Đừng có nói như con y như cái thứ gì vậy……."

"Dù sao thì con cũng có đổi ít đâu," Mẹ phất phất tay, "Nói trọng điểm đi, người ta để ý đến con?"

"Vâng, nếu mẹ chịu thì qua tết con cưới cô ấy về," Lâm Tông đứng lên đi về phía phòng bếp, "Còn sữa bò không"?

"Trong tủ lạnh có," Mẹ ngơ ngẩn một lúc mới lại hô lên, "Mẹ chịu, trời ơi đương nhiên là mẹ chịu."

"Vậy được." Lâm Tông vào bếp.

"Ý của anh con là nó muốn kết hôn với Diệp Tiểu Linh đó hả?" Mẹ xoay người vỗ vai Lâm Diệu một cái.

"Hả?" Lâm Diệu bị vỗ một cái hoàn hồn lại nhưng vẫn rất ngạc nhiên, "Là ý này thật."

"Đi lấy nước trái cây cho mẹ," Mẹ lại vỗ vai cậu, vẻ mặt toàn là ý cười, "Mẹ muốn bình tĩnh lại tí."

"Vâng." Lâm Diệu đứng lên chạy vào bếp.

Lâm Tông đang rót sữa bò, sau khi Lâm Diệu lấy nước trái cây trong tủ lạnh ra thì hơi do dự mà đi đến bên cạnh Lâm Tông: "Anh."

"Hử?" Lâm Tông lên tiếng, bỏ ly sữa bò vào lò vi sóng hâm nóng.

"Sao tự nhiên anh lại muốn kết hôn? Còn là cùng Diệp Tiểu Linh nữa?" Lâm Diệu có hơi không hiểu nổi chuyện của Lâm Tông là như nào, thật ra bạn gái của Lâm Tông cũng không nhiều lắm cũng dường như không hề có ý định kết hôn, giờ tự nhiên nói muốn kết hôn Lâm Diệu rất bất ngờ, quan trọng nhất là y với Diệp Tiểu Linh cơ bản chưa từng yêu đương.

"Sao thế?" Lâm Tông xoay người khoanh tay nhìn cậu, "Anh vẫn luôn rất thích cô ấy."

"....... Không như nào cả, chỉ là đột ngột quá." Lâm Diệu gãi gãi đầu.

"Mẹ mong con dâu lâu lắm rồi," Lâm Tông mở lò vi sóng ra lấy sữa bò, vỗ vỗ lưng cậu, "Tạm thời không trông vào mày được nên anh cũng không muốn kéo dài, để mẹ yên tâm chút đã."

Lâm Diệu nhìn bóng lưng đi ra khỏi bếp của Lâm Tông, trong lòng nặng trĩu, câu này của Lâm Tông làm cả người cậu lạnh lẽo.

Chắc chắn là Lâm Tông biết gì đó rồi, cậu cầm nước trái cây chầm chậm theo sao, Lâm Tông rất ít khi dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, chắc chắn là biết cái gì rồi!

Cả đêm tinh thần của Lâm Diệu không yên nổi, mẹ rất phấn khích mà xác định chuyện kết hôn của Lâm Tông, cậu ngồi trên sofa không nghe lọt tai chữ nào, trong đầu loạn tùng phèo chả biết là đang suy nghĩ cái gì, lúc thì suy nghĩ chuyện của Quan Trạch, lúc thì lại nghĩ mình có cần comeout hay không, lúc lại đột nhiên nhớ đến lời Lâm Tông nói, lập tức doạ mình đổ đầy mồ hôi lạnh.

Cậu vẫn luôn ngồi đến khi cuộc thảo luận của mẹ và Lâm Tông xong xuôi cả, mẹ chọt chọt trán cậu bảo cậu đi tắm rồi ngủ đi, cậu mới nhìn giờ, sắp 11 giờ rồi.

Cậu đáp lời, đi lên lầu về phòng mình, tinh thần sa sút mà đi mấy vòng, cầm điện thoại lên gọi cho Quan Trạch.

Điện thoại vang lên rất lâu nhưng Quan Trạch vẫn không nghe máy, cậu chỉ đành cúp điện thoại tiếp tục đi quanh phòng. Sau khi đi cả nửa tiếng cậu mới nện mạnh lên tường một cái mở cửa phòng ra ngoài.

Phòng Lâm Tông không đóng cửa, y đang ngồi trong phòng chơi game, đang giết rầm rầm rất vui vẻ.

"Anh hai," Lâm Diệu đứng ở cửa, vịn khung cửa, cố khống chế cái ý nghĩ đang muốn chạy về phòng của bản thân, "Anh rảnh không?"

"Rảnh," Lâm Tông qua đầu lại nhìn cậu, thoát khỏi game, "Sao đấy?"

Lâm Diệu không nói gì đi vào trong phòng, trở tay đóng cửa lại. Từ cửa đi đến cái ghế dựa của Lâm Tông cũng chỉ có mỗi mấy bước mà Lâm Diệu lại đi rất khó khăn, chỉ thiếu điều dùng tay nhất chân mình thả lên phía trước.

"Anh hai," Cuối cùng Lâm Diệu cũng ngồi xuống ghế thành công, cậu cắn chặt răng, "Em cứ nói ra thôi, như vậy em thật sự không chịu được."

Lâm Tông nhìn cậu một cái đứng lên mở cửa sổ ra, ném điếu thuốc lên tay cậu rồi lại châm cho chính mình một điếu, sau đó ngồi lại ghế, nói một câu: "Mày mở đầu đi."0

Lâm Diệu vừa nghe thấy câu này thì hận không thể nhét điếu thuốc trong tay vào mồm rồi nuốt luôn, vốn cậu còn đang giữ lại một tia hy vọng cuối cùng, muốn nghe ý tứ của Lâm Tông trước đã, kết quả hắn vừa mở miệng đã nói một câu như thế, Lâm Diệu cắn răng trong lòng hung hăng mắng một câu, cáo quá!

Có điều cậu cũng không nghĩ còn đường nào để cậu quay đầu nữa, từ nhỏ Lâm Tông đã nhìn thấu cậu rồi, cậu hoàn toàn không có hoài nghi gì về chuyện Lâm Tông đã biết được chút ít gì đó, cậu chỉ đang suy nghĩ thử xem Lâm Tông đã biết bao nhiêu rồi.

"Em…….." Lâm Diệu hít sâu mấy cái, châm điếu thuốc đang ngậm trong miệng, sau khi hút một ngụm mới cầm thuốc trong tay nhìn chầm chầm tàn thuốc, "Có thích một người."

"Ừm." Lâm Tông không nói gì khác.

"Người này…….." Lâm Diệu nói tiếp rất khó khăn, tay cũng sắp bẻ gãy tay vịn của ghế dựa luôn rồi, "Là đàn ông."

Sau khi nói ra câu này Lâm Diệu dựa lưng vào ghế, toàn thân như giải thoát tay cũng sắp không kẹp được thuốc nữa, tay run cực kỳ nên cậu không thể không ngậm thuốc lại vào miệng, dùng răng cắn lại.

Như vậy cũng rất tốt, có có thể phòng ngừa cậu căng thẳng đến răng va lập cập vào nhau.

"Lâm Diệu, anh thật sự không ngờ rằng," Lâm Tông với tay về phía trước, duỗi tay sờ đầu cậu, "Thế mà mày thật sự dám nói với anh cái này."

"Anh biết rồi đúng không?" Lâm Diệu ngậm thuốc lá cũng không rảnh mà hút, lúc nói bụi bụi thuốc rơi hết trên quần, "Anh biết bao nhiêu rồi vậy anh? Anh không nói gì với em cả, em nghẹn đến sắp điên luôn rồi, em thật sự………"

"Anh có nói với mày không thì có khác gì nhau đâu?" Lâm Tông thở dài, lấy thuốc của cậu ra búng búng tàn thuốc rồi lại đặt lại vào miệng cậu.

"Anh muốn kết hôn cũng là vì cái này nhỉ?" cậu nhìn Lâm Tông, "Bởi vì em như này cho nên anh mới vội kết hôn cho mẹ yên tâm."

"Cũng không đầy đủ lắm," Lâm Tông đứng lên đi đến bên cạnh cửa sổ, "Có điều lần này anh không đứng về phía mày, từ nhỏ đến lớn có chuyện gì anh cũng sẽ che chở cho mày chỉ riêng lần này không được, chuyện này không giống những chuyện khác."

"Em nhìn ra rồi," Lâm Diệu cảm thấy cả người mình đã lạnh đến mức đau đớn, cơ bắp trên lưng cậu đều cứng lại, "Nếu anh đứng về phía em vậy anh đã nói với em từ lâu rồi."

"Mày định xử lý chuyện này như nào?" Lâm Tông dụi tắt thuốc, đi lại đứng bên cạnh Lâm Diệu, "Nếu cảm thấy anh không biết chuyện này thì mày sẽ xử lý như nào?"

"Em sẽ không nói ra sớm như thế," Lâm Diệu trả lời bằng giọng buồn bã, "Em thừa nhận chuyện này em nghĩ quá ít nhưng ít ra chuyện em thích con trai là thật, trước giờ em chưa từng động lòng với con gái bao giờ, chưa bao giờ……… Đời này của em cũng không thể nào kết hôn sinh con với cô gái nào được."

"Mày có kết hôn hay không anh không quan tâm, mày mới 24 không ai ép mày kết hôn cả," Lâm Tông chống ghế dựa nhìn cậu, "Nhưng điều này không giống với mày yêu đương với con gái, anh chỉ cần mày nghĩ cho kĩ mày thật sự muốn cái gì, chuyện này ba mẹ không chấp nhận được, nếu mày nhất định phải như thế thì mày phải gánh lấy hậu quả, nếu mày chưa nghĩ ra nên làm gì cũng không chắc rằng mày có thể gánh được hay không vậy mày đừng nói ra."

"Anh…….." Lâm Diệu im lặng rất lâu, nhỏ giọng hỏi một câu, "Anh sẽ ghét em ạ?"

"Không đâu." Lâm Tông cúi người ôm cậu.

Lâm Diệu cắn cắn môi, đè hai mắt lên vai Lâm Tông, giọng nói có hơi run: "Em vẫn luôn rất sợ, em sợ ba mẹ khó chịu, em sợ ba mẹ thất vọng, em sợ nhà mình sẽ trở nên không vui vì em nhưng em cũng sợ cả đời này của em cứ mãi cô đơn như thế, có rất nhiều chuyện em không nói được với ai cả, em không dám nói, em không dám nói với ai hết…….."

Lâm Tông không nói gì, vỗ vỗ lưng cậu.

"Trước khi em gặp anh ấy em thật sự không nghĩ nhiều như thế, em chưa yêu đương bao giờ, em thích ai cũng chưa bao giờ có đáp lại," Lâm Diệu hít hít mũi, "Đột nhiên có một ngày có người đáp lại em, anh không biết em vui bao nhiêu đâu, có người giống em, em cũng đang yêu rồi, loại cảm giác này thật sự rất tốt đẹp, em muốn cứ mãi như thế thôi, em cũng biết là em rất ngây thơ, nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, chỉ là em muốn nói, em không muốn tổn thương ai cả…….."

"Anh biết," Lâm Tông rút tờ khăn giấy từ hộp khăn giấy trên bàn ấn lên mặt Lâm Diệu, "Anh biết."

"Em không dám nói với ba mẹ, em sợ ba mẹ không chịu nổi," Lâm Diệu ấn khăn giấy, "Em……."

"Ăn tết cái đã, mấy cái khác nói sau đi," Lâm Tông vỗ vỗ cậu, "Mày về ngủ đi, anh muốn yên tĩnh một chút."

Lâm Diệu về lại phòng mình, vào phòng tắm nhìn đôi mắt đã đỏ lên của mình, cậu mở nước ấm ra đứng dưới vòi sen.

Lúc nước chảy theo tóc xuống mặt, cậu chống tay vào tường bắt đầu khóc.

Cậu cảm thấy mình chưa bao giờ phải đối mặt với cục diện tiến thoái lưỡng nan, gần như là một đường cùng không cái nào phá được, cho dù cậu đi từ hướng nào thì thứ gặp phải cũng là một bức tường lạnh như băng.

Cậu muốn ở bên Quan Trạch, mãi mãi ở bên Quan Trạch nhưng tưởng tượng đến dáng vẻ khó chịu của ba mẹ thì trong lòng cậu lại ẩn ẩn đau như bị thứ gì đó đâm vào.

Ở trong phòng tắm dội nước cả nửa tiếng cậu mới chậm rãi mặc đồ ngủ đi ra ngoài.

Nhìn thấy điện thoại đặt trên đầu giường cậu lại không nhịn được mà cầm lên nhìn, không có thông báo cuộc gọi cũng không có tin nhắn, cậu do dự lại gọi cho Quan Trạch.

Bên kia vẫn là âm thanh quay số, Quan Trạch vẫn không nghe điện thoại.

"Quan Trạch," Lâm Diệu ngã lên giường, nghe âm thanh đang quay số trong điện thoại, "Em phải làm sao bây giờ đây anh?"

__________

Sồu quá sồu:)))))


Nhấn để mở bình luận

Có Ngon Thì Đụng Cái Nữa Đi