Có Ngon Thì Đụng Cái Nữa Đi


Edit: zhuu

Chương 48: Em yêu anh

Lâm Diệu không biết mình ngủ như nào, dù sao buổi sáng lúc cậu tỉnh lại, cậu nằm sấp trên giường, cả người mỏi kinh khủng.

"Ôi……." Lâm Diệu cứ như mới bị xử phạt xong, phải cắn răng dùng sức cả buổi trời mới trở mình lại được, cậu cứ cảm thấy xương sườn của mình cũng sắp bị vặn đứt luôn rồi.

Nhìn đồng hồ để bàn, cậu thức sớm hơn bình thường một chút, cậu xoa xoa bụng, một đợt tê mỏi tràn đến, lông mày cậu sắp nhíu từ trán nhíu xuống luôn mới xem như vượt qua được cái trận mỏi này.

Sau khi tỉnh táo lại cậu đột nhiên nhớ đến chuyện đêm qua, chân lập tức như bị chuột rút, lúc xuống giường cũng không lưu loát.

Lâm Diệu, thế mà mày lại nói cái chuyện này cho Lâm Tông nghe!

Con mẹ nó mày không sợ ảnh đánh mày à!

Lâm Diệu khẽ mở cửa phòng ra, nhìn thoáng qua cửa phòng của Lâm Tông. Cửa phòng Lâm Tông vẫn đang đóng, nếu y không về làn du lịch thì bình thường đều ngủ đến trưa.

Lâm Diệu đóng kỹ cửa vào phòng tắm, cậu nhìn gương ngơ ngẩn rất lâu, mặt mày của mình giờ chẳng tốt đẹp gì, bị đè giờ cứ như tranh thêu chữ thập thì thôi đi, mắt còn sưng xung quanh còn thâm, nhìn y như là đêm qua cậu ra ngoài đi bốc vác rồi còn bị người ta đánh khóc vậy, thảm không nỡ nhìn.

Cậu thở dài, cởi hết quần áo ra, mở nước nóng định tắm một cái, lúc ngủ chả cảm thấy gì giờ vừa dậy một cái là cảm thấy trong lòng buồn phiền muốn chết, rối rắm kinh khủng.

Vòi sen vừa phun nước ra, Lâm Diệu đang ngửa mặt nín thở mà để nước dội xuống thì điện thoại trong phòng đã vang lên.

Cậu sặc một ngụm nước, vừa ho vừa trần truồng chạy về phòng, cầm điện thoại lên thì thấy quả nhiên là số của Quan Trạch.

Lúc nhấn nghe tay cậu có hơi không hiểu được mà run run: "Quan Trạch?"

"Ừm," Bên kia truyền đến giọng nói bình tĩnh của Quan Trạch, "Em dậy sớm thế à?"

"Hôm qua em ngủ không ngon nên dậy sớm," Lâm Diệu ngồi xuống mép giường, vừa nghe giọng Quan Trạch một cái là trong lòng cậu kiên định lại ngay, "Hôm qua anh không bị sao chứ? Em gọi cho anh mãi nhưng anh không nghe."

"Không sao, chỉ là có hơi mất ngủ, tôi uống thuốc vào rồi ngủ mất nên không nghe thấy," Giọng của Quan Trạch có hơi mệt mỏi, "Sáng thức dậy mới nhìn thấy, sao thế? Tìm tôi có chuyện gì sao?"

".......... Cũng không có chuyện gì hết," Lâm Diệu do dự mấy giây, cậu không biết có nên nói chuyện Lâm Tông đã biết cho Quan Trạch nghe không, "Không có chuyện gì thì em không gọi cho anh được à?"

"Nói đi," Quan Trạch cười cười, "Không có chuyện gì em không có như này."

Lâm Diệu có hơi lạnh, cậu đứng lên đi vào phòng tắm đứng dưới nước nóng đang phun xuống, lát sau mới nói một câu: "Anh em biết chuyện của bọn mình rồi."

"Em hỏi anh em à?" Quan Trạch hơi ngừng lại trong giọng nói có chút bất ngờ.

"Sao anh biết em hỏi trước thế?" Lâm Diệu cúi đầu nhìn chân mình, "Có phải là em quá xúc động rồi không? Hôm qua trước khi em sang tìm anh ấy có gọi cho anh nhưng anh không nghe, em thật sự không chịu nổi nữa, anh biết không tự nhiên cái anh em muốn kết hôn."

"Kết hôn?"

"Vâng, không phải mẹ em vẫn luôn muốn có con dâu à anh, hôm qua anh em đột nhiên nói qua tết sẽ dẫn một cô về cho mẹ em," Lâm Diệu thở dài, "Em cảm thấy anh em……. Dù sao em không chịu được như vậy nữa cho nên em đi tìm anh em."

"Thế à," Quan Trạch im lặng một lúc, "Hôm nay em ra ngoài sớm chút đi, tôi dẫn em đi ăn bữa sáng."

"Vâng."

Lúc Lâm Diệu lái xe đến sân thì ngừng lại, cậu lấy mảnh vải muốn lau bụi trên nóc xe, mẹ mới sáng sớm đã đứng tưới hoa trên ban công tưới hết nước lên đầu cậu luôn: "Con trai nhỏ đấy à?"

Tự nhiên trên đầu lại có nước cậu giật mình, mưa rồi à? Lúc cậu ngẩng đầu lên nhìn thì mặt cũng bị tưới không ít nước, lúc này cậu mới nhìn thấy bình tưới nước trên tay mẹ, cậu nhanh chóng chạy sang chỗ khác: "Mẹ làm gì đó! Bộ con không phải con ruột của mẹ hay sao? Trời lạnh căm căm mà mẹ tưới nước lạnh lên đầu người ta…….."

"Ra ngoài sớm vậy à? Mẹ còn chưa làm bữa sáng cho con mà." Chắc là tâm trạng mẹ đang rất không tệ vì chuyện Lâm Tông muốn kết hôn, tươi cười mà nhìn cậu.

"Không cần đâu mẹ, ngày mai nghỉ hôm nay nhiều việc lắm, con phải đi sớm để làm." Lâm Diệu lên xe.

"Tối nay có phải là phải ăn liên hoan không?" Mẹ ghé sát vào lan can.

"Không có, sếp trực tiếp chuyển tiền liên hoan chia cho bọn con luôn," Lâm Diệu mở cửa xe ra với cả nửa người ra nhìn mẹ, "Mẹ đừng có nằm bò ra lan can như thế, lan can lùn lắm đó, cẩn thận ngã bây giờ."

"Đi đi, đi đi." Mẹ phất phất tay, xoay người qua tưới hoa ở một bên khác.

Quan Trạch dừng xe ở giao lộ nhìn xe Lâm Diệu đang lái đến đây, hắn ấn ấn còi, chạy ở phía trước dẫn cậu quẹo vào một đường khác, mấy phút sau thì dừng ở ven đường một con phố nhỏ.

"Ăn gì vậy anh?" Lâm Diệu xuống xe.

"Mắt em bị làm sao thế?" Quan Trạch mở cửa xe, sờ sờ mặt cậu, "Em khóc hả?"

"Vẫn chưa hết sưng hả?" Lâm Diệu ngó mặt qua nhìn gương chiếu hậu một hồi mới có hơi ngại mà nhìn Quan Trạch một cái,"Em khóc, anh em nói không đứng về phía em……. Em muốn tìm anh kiếm chút an ủi nhưng anh không nghe điện thoại, em chỉ đành nuốt nước mắt vào trong cùng với nước tắm luôn thôi…….."

Quan Trạch nhìn cậu một cái, cười lên, duỗi tay ôm vai cậu: "Ngon không?"

"Cũng tàm tạm, vừa chát vừa đắng ảo diệu y chang nước táo khổ qua mà mẹ em làm đó," Lâm Diệu nhìn xung quanh không có ai, nhanh chóng dựa vào vai Quan Trạch cọ cọ chút xíu sau đó tránh ra, "Hôm nay sắc mặt của anh cũng không tốt lắm, uống thuốc cũng không ngủ được à?"

"Uống thuốc rồi cũng không ngủ bình thường được luôn có chút ảnh hưởng," Quan Trạch sờ sờ mặt mình, hôm qua hắn cũng không biết mình ngủ kiểu gì, cũng chẳng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Lâm Diệu, buổi sáng lúc thức dậy đầu không đau nữa nhưng dạ dày hắn lại khó chịu gần chết, "Chúng ta đi ăn cháo."

Quan Trạch rất thích nhìn Lâm Diệu ăn, rất yên lặng hơn nữa cho dù cậu ăn gì thì cũng ăn rất nghiêm túc, lúc uống sữa bị biết chất cũng nghiêm túc nốt, Quan Trạch cảm thấy nhìn cậu ăn thì sự thèm ăn của hắn có thể tăng lên không ít.

"Ngon không?" Quan Trạch nhìn mồ hôi trên chóp mũi của Lâm Diệu.

"Vâng, nóng là được, bình thường anh cũng đến đây ăn ạ? Quá trời có cảm giác luôn." Lâm Diệu nhìn xung quanh, đây là một quán ăn ven đường, sáng sớm tinh mơ bày ra bốn năm cái bàn, mọi người đều ngồi ăn ngoài trời như thế.

"Không nhất định, bình thường lúc đi tập thể dục thì tôi tiện thể mua chút gì về ăn luôn, hôm nay không đi chạy bộ," Quan Trạch gắp một cái há cảo chiên, "Lâm Diệu, chuyện này em nói với anh em là đủ rồi đừng có ngớ ngẩn mà nói với mẹ em."

"Em biết mà, thật ra em còn chưa có nghĩ kĩ phải nói với mẹ em như nào đây," Lâm Diệu nhíu mày nhìn chằm chằm cháo trong bát, "Chỉ là em cảm thấy, chuyện này không thể kéo dài thêm nữa, nên nói ra nhưng em thật sự không biết sau khi nói ra thì em nên ứng phó kiểu gì, em thật sự rất sợ mẹ em không chịu được…….."

"Trước tiên em đừng nói." Quan Trạch nhìn dáng vẻ tiều tụy này của Lâm Diệu thật sự rất đau lòng.

"Em cảm thấy nói ra thì có lỗi với ba mẹ em nhưng không nói thì có lỗi với anh," Lâm Diệu buông đũa xuống thở dài, "Em thật sự rất sợ cứ như thế mãi, lâu dần em sẽ…….. đánh mất anh."

Quan Trạch không nói gì, cúi đầu ăn há cảo chiên, câu này của Lâm Diệu khiến trong lòng hắn thắt lại, đầu lại có hơi đau.

"Khi nào anh đi bệnh viện thế? Mai à anh?" Lâm Diệu đổi đề tài, đối với cậu mà nói, ngoài come out ra thì chuyện quan trọng nhất chính là bệnh của Quan Trạch.

"Ngày mai tôi dẫn Lục Đằng ra ngoài chơi tiện thể mua chút đồ cho mấy cô cậu bé trong viện luôn," Quan Trạch nghĩ nghĩ, "Mùng 2 hoặc mùng 3 gì đó tôi đi."

"Em đi với anh."

"Không cần, tôi nhờ bạn sắp xếp xong cả rồi, trực tiếp đi kiểm tra là được, xong thì tôi gọi cho em."

"Quan Trạch," Lâm Diệu nhìn hắn một cái, "Có phải anh không quen có người quan tâm anh không? Em đi theo nhìn anh khám bệnh có phải là anh không quen không?"

"Không có," Quan Trạch cười cười, đổi thành một người khác đúng là hắn không quen thật, hắn vẫn luôn chỉ có một mình, tất cả mọi chuyện đều tự hắn xử lý, không có ai để hắn có thể dựa vào nhưng Lâm Diệu quan tâm hắn sẽ không khiến hắn có cảm giác không thoải mái, "Sao em lại nghĩ thế?"

"Không biết nữa, em cảm thấy hai hôm nay anh có hơi lạ," Lâm Diệu hít hít mũi, "Chắc là do em nghĩ nhiều."

Tết dương cả nhà Lâm Diệu đi du lịch, buổi sáng đi leo núi buổi chiều đi dạo phố, cứ cách hai tiếng là Lâm Diệu sẽ gửi tin nhắn cho hắn để báo cáo hành trình, trên điện thoại của Quan Trạch toàn là ảnh chụp mà cậu gửi đến.

Trong ảnh chụp lâu lâu sẽ xuất hiện người nhà của Lâm Diệu, hắn đã từng gặp mẹ Lâm Diệu và Lâm Tông còn có ba của Lâm Diệu mà hắn chưa từng gặp, ai ai cũng cười rất vui vẻ. Tình thân và gia đình ấm áp đều là những thứ mà hắn muốn có, Lâm Diệu có được thứ mà hắn mong muốn nhất nhưng cũng có thể sẽ vì hắn mà mất đi tất cả, hắn lướt lướt qua từng tấm ảnh có hơi thất thần, Lục Đằng gọi hắn mấy tiếng hắn mới hoàn hồn lại.

"Ba ơi," Lục Đằng dựa vào chân hắn, "Mua cho Tiểu Tuệ một con búp bê được không ba?"

"Tiểu Tuệ? Cô bé ở cạnh phòng con ấy à? Quan Trạch ngồi xổm xuống "Không phải cô bé được ba mẹ mới đón đi rồi à?"

"Dạ nhưng hôm qua bạn ấy lại bị đưa về rồi ạ," Lục Đằng cắn cắn môi, "Mẹ mới của bạn ấy không thích bạn ấy, nói là bạn ấy không thích nói chuyện, sau khi bạn ấy về vẫn luôn không vui, mua một con búp bê cho bạn ấy được không ạ?"

"Được, con chọn đi."

Chơi cả một ngày cùng với Lục Đằng xong lại mua một đống đồ cho mấy đứa trẻ trong viện, lăn lộn xong về đến nhà Quan Trạch đã có hơi mệt mỏi, hắn ngồi trên sofa rất lâu không nhúc nhích.

Bận tới bận lui như thế, ngày đầu tiên của năm mới cứ như vậy mà qua đi, cũng rất tốt. Hắn rất bằng lòng dẫn Lục Đằng ra ngoài chơi vào ngày nghỉ, một là vì ở những lúc như ăn tết Lục Đằng càng hy vọng mình có cha mẹ ở bên hơn bất kỳ lúc nào khác, hai là……. Chính hắn cũng giống vậy, hắn cũng cần phải có chuyện bận rộn để quên mất mình cũng chỉ có một mình, đặc biệt là những lúc mà ai ai cũng có người nhà ở bên cạnh.

Lúc này Lâm Diệu đang ăn cơm với người nhà, gửi ảnh chụp đồ ăn rất phong phú đến, Lâm Diệu bớt tí thời gian đến nhà vệ sinh gọi cho hắn.

"Anh đưa Lục Tiểu Đằng đi chơi về rồi à?"

"Ừm, mệt chết tôi," Quan Trạch vỗ vỗ chân, "Em nhanh đi ăn cơm đi."

"Em cũng không có đói, đi muốn chết em luôn, ngày thường mẹ em cũng chẳng có tập luyện gì mà đến lúc đi dạo phố một cái là cái tố chất cơ thể của bà ấy có thể đánh bại ba người đàn ông nhà em trong một giây," Lâm Diệu nhỏ giọng cười mấy tiếng, "Ngày mai anh đi kiểm tra hả?"

"Ừm, lát nữa tôi đi ngủ, có hơi buồn ngủ rồi." Quan Trạch nằm lên sofa.

"Vậy……. anh ngủ đi, tối em không gọi để anh ngủ yên," Lâm Diệu che mic lại hôn một cái, "Anh có nghe thấy không?"

"Nghe thấy rồi," Quan Trạch cười cũng hôn vào mic một cái, "Ngày mai tôi đi kiểm tra, xong thì gọi cho em."

Quan Trạch ngồi trong văn phòng của Trương Hưng, sắc mặt Trương Hưng rất nghiêm trọng còn có mấy mục kiểm tra chưa có kết quả nhanh như vầy được nhưng bằng kinh kiệm của Trương Hưng thì Quan Trạch cảm thấy cơ bản là y đã có thể đoán được rồi.

"Tôi không vòng vo với ông nữa nhé," Trương Hưng nhìn hắn, "Xương cổ của ông không có vấn đề gì, mấy cái khác cũng loại trừ, trong kí ức của ông thì đầu cũng không có bị thương quá nghiêm trọng đúng không?"

"Ừm." Quan Trạch gật đầu.

"Vậy cơ bản cũng chỉ còn một khả năng thôi, có thứ đè ép dây thần kinh thời gian dài," Trương Hưng đẩy đẩy mắt kính, "Ông không có cảm thấy gì khác à? Tê dại, hoạt động bị hạn chế gì gì đó, ví như tay đột nhiên không có cảm giác, không cầm được đồ vật gì ấy?"

"Không có," Quan Trạch nhíu mày, "Tôi chỉ thấy có hơi không tưởng tượng nổi, ông nói xem ở đâu ra mà có lắm thứ mọc trong não thế……."

"Có gì mà không tưởng tượng được đây, ở chỗ này của tôi ngày nào cũng có, y chang như hiện trường quay phim máu chó vậy," Trương Hưng lấy mắt kính xuống chùi chùi rồi lại đeo lên, "Có điều ông đừng áp lực gì cả, thứ mọc trong đầu ông bọn tôi phập một cái là được, phẫu thuật xong là ông lại có thế tung tăng bay nhảy rồi, tôi đây từng có một ca như thế."

"Nói tôi nghe có hậu quả xấu gì đi." Quan Trạch thở dài.

"Nếu là lành tính thì sẽ không tổn thương đến thần kinh quan trọng gì, cắt xong thì không tái phát nữa, cơ bản là khôi phục xong là sẽ không còn vấn đề gì nữa."

"Ác tính thì thôi khỏi nói cũng được, nhưng lành tính cũng không phải là tuyệt đối sẽ không tái phát đúng không? Nếu tái phát thì sao? Cắt nữa à? Xong lại tái phát nữa thì sao?"

"Đâu có mấy người xui vậy đâu, tái phát cũng có nhưng cũng có thể hồi phục, nếu mà ông cứ tái phát đi tái phát lại," Trương Hưng cầm bút lên gõ nhẹ lên bàn mấy cái, "Cơ bản là không chết cũng phế."

"Hiểu rồi," Quan Trạch gật đầu, "Khi nào lấy kết quả thế?"

"Ngày mai tôi gọi báo kết quả cho ông," Trương Hưng đứng lên nhìn lịch, "Mấy nay ông nghĩ ngơi đàng hoàng vào, không cần lo lắng gì, lát nữa tôi kê thuốc cho ông trị một chút, Quan Trạch, cơ thể ông tốt, chịu lần này không có vấn đề gì đâu."

Quan Trạch đi ra khỏi bệnh viện, ngồi ở trong xe một lúc mới gọi cho Lâm Diệu, nhạc chờ còn chưa kịp vang lên thì Lâm Diệu đã nghe máy: "Xong rồi hả anh? Thế nào rồi?"

"Xương cổ có vấn đề, qua tết tôi trị liệu là ổn." Quan Trạch đặt tay lên cửa sổ xe, ngón tay chống thái dương.

"Má, em đã nói là không có vấn đề gì lớn rồi mà," Lâm Diệu hưng phấn đến mức giọng nói cũng có hơi lạc nhịp, "Trị liệu là trị như nào? Uống uống ạ? Hay mát xa?"

"Đều có cả, còn châm cứu gì đó nữa, Trung Tây kết hợp," Quan Trạch nghĩ nghĩ, cũng có thể nói cái bệnh này có như không có luôn rồi, vì thế hắn bổ sung thêm, "Nếu vậy mà vẫn không đỡ hơn thì phải làm phẫu thuật chỉnh một chút."

"Vâng, không sao đâu, này là tiểu phẫu thôi mà," giọng nói Lâm Diệu có hơi run run, nghe hình như là đang chạy, "Anh ra khỏi bệnh viện rồi à?"

"Ra rồi, còn đang ngồi trên xe…….." Quan Trạch đột nhiên phản ứng lại được, mở cửa xe nhảy xuống, "Em ở đâu?"

"Vợ ơi anh quay đầu lại nhìn cái nè!" Lâm Diệu hét lên một câu.

Quan Trạch nghe thấy âm thanh đồng thời truyền đến từ phía sau, hắn xoay người lại nhìn thấy Lâm Diệu quẹo từ đường nhỏ của bệnh viện ra, đang chạy vọt đến đây.

"Sao em lại chạy đến đây?" Quan Trạch ném điện thoại lên ghế xe, giang tay ra, một chân còn hơi lùi về sau để chuẩn bị cho việc Lâm Diệu không phanh kịp mà đâm sầm vào người hắn.

"Em sợ vợ của em bị sợ," Lâm Diệu vọt lại ôm lấy hắn, lại tiện thể hôn lên cổ hắn một cái mới giả vờ như bạn bè cửu biệt trùng phùng mà vỗ vỗ vai hắn, "Thần sắc không tệ nha huynh đệ!"

"Cũng tạm," Quan Trạch cười lên, cũng vỗ vỗ lên vai Lâm Diệu, "Trùng hợp ghê ta, lâu rồi không gặp."

"Đi thôi, lên xe," Lâm Diệu cười hi hi mấy tiếng, chạy qua bên kia nhảy lên ghế phó lái, ở trong xe thấp giọng nói một câu, "Chồng anh mới sáng sớm đã ngồi xổm ngoài cửa bệnh viện, em sắp bị đông chết luôn rồi nè."

"Vất vả cho chồng rồi," Quan Trạch cười, cũng lên xe, mở máy sưởi lên mức lớn nhất. Hắn biết Lâm Diệu sẽ lo lắng nhưng không ngờ rằng mới sáng sớm mà Lâm Diệu đã chạy đến cửa bệnh viện ngồi chờ, hắn nhìn gương mặt bị lạnh đến đỏ ửng của Lâm Diệu trong có thức cảm giác khó mà nói rõ ra, "Em không lái xe đến à? Sao em không ngồi chờ trên xe?"

"Anh quá để ý đến Xiali của em, máy sưởi của xe em còn không nóng bằng cái rắm," Lâm Diệu nhìn xung quanh, lúc này không có ai, cậu nhanh chóng lại gần, ôm lấy Quan Trạch, "Với cả em còn phải ngồi chờ ở cửa lớn mà, nếu không anh ra ngoài em không nhìn thấy thì sao."

Quan Trạch không nói gì đưa tay ôm Lâm Diệu kéo về phía mình, hôn cậu.

Sau mấy phút Lâm Diệu mới thở dốc rất vô cùng không tình nguyện mà buông Quan Trạch ra, đây là lần đầu tiên hôn môi Quan Trạch mà cậu chủ động rời khỏi, cậu nhe răng: "Phanh tay cộm chết em rồi."

Quan Trạch nhịn cười đẩy cậu ngồi lại ghế phó lái rồi lại áp sát đến hôn cậu mấy cái: "Sớm biết vậy đã ra ghế sau rồi."

"Thôi đi anh ơi ban ngày ban mặt mà anh định chơi xe chấn hả?" Lâm Diệu cười đến mức mắt cũng híp lại, "Anh không biết xấu hổ quá."

"Đi ăn cơm thô……." Lúc Quan Trạch đang muốn ngồi lại ghế lái, trước mắt lại đột nhiên tối sầm lại, lòng hắn trầm xuống nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi Lâm Diệu, nhắm hai mắt lại, chờ sau khi màu đen biến mất hắn mới từ từ ngẩng đầu lên, ngồi về ghế lái.

Những lần trước mắt biến thành màu đen trước đây hắn đều có cảm giác, tầm mắt sẽ có mơ hồ ngắn ngủi sau đó mới không nhìn thấy gì nhưng lần này lại trực tiếp đen lại.

"Hôm nay anh chủ động ghê ta," Lâm Diệu lau miệng, vẻ mặt hài lòng mà kéo dây an toàn qua cài lại, "Làm người ta lo ghê."

Quan Trạch cười không nói gì, lái xe chậm rãi ra ngoài đường.

"Vợ ơi, em có nói với anh chưa?" Tâm trạng Lâm Diệu không tệ, bệnh của Quan Trạch không sao cả, cục đá đặt trong lòng cậu cuối cùng cũng ném được ra ngoài, cậu vẫn luôn cười mãi.

"Gì cơ?"

"Em yêu anh."

_______________

Tác giả có lời muốn nói: Cái thứ mọc trong đầu này ấy à rất là máu chó á, ahahahahaha, nhưng từ lúc bắt đầu tui đã muốn viết vậy rồi nên mấy cô ráng chịu đi nha.

Nói về việc tái phát thì đúng thật là có khả năng tái phát thật á, ví như mợ của tui á khối u não hành mợ ấy hơn mười năm, mấy người phẫu thuật một lượt với mợ ấy đều hồi phục khoẻ hết rồi mà mợ vẫn tái phát, haiz.

Mấy triệu chứng của Quan Trạch đều dựa theo triệu chứng của mợ trí nhớ của tui có điều sẽ không rắc rối lắm vì tôi hy vọng bệnh của mợ sẽ có thể như Quan Trạch sớm khoẻ trở lại, oh yeah!


Nhấn để mở bình luận

Có Ngon Thì Đụng Cái Nữa Đi