Cớ Sao Lại Xa [bác Chiến]


Xung quanh là bầu không khí náo nhiệt, cùng tiếng cười nói cùng tiếng chúc mừng cô dâu chú rể trăm năm hạnh phúc của các vị quan khách đến dự hôn lễ, nhưng nào có ai biết rằng trong nội tâm của hai nhân vật chính ngày hôm nay chẳng chút nào gọi là vui vẻ.

Khung cảnh lễ đường này thật rực rỡ và đẹp đẽ làm sao, hoa tươi được trang trí khắp nơi, phía trên là sân khấu rộng lớn với rượu và bánh kem, phía dưới là những hàng ghế dài để người đến dự có thể chứng kiến khung cảnh thiêng liêng của một cặp đôi trai tài gái sắc sẽ cùng nhau kết duyên vợ chồng.

Hình ảnh lễ đường này không biết qua bao nhiên lần đã từng hiện hữu trong trí tưởng tượng của Tiêu Chiến. Anh đã từng mang một niềm vui không thể che giấu nghĩ đến một ngày nào đó dưới sự chứng kiến của biết bao nhiêu người, Vương Nhất Bác sẽ nắm lấy tay anh cùng anh tiến vào lễ đường. Mười ngón tay đan vào nhau như sự hiện hữu và là kết tinh của một tình yêu đẹp, sẽ cùng nhau tay trong tay đi đến bến bờ của hạnh phúc.

Nhưng cuộc đời ấy mà, rất biết cách trêu chọc con người, người có tình lại không thể nên duyên mà phải chịu theo số phận chia rẽ ra mỗi người một nơi. Đến cuối cùng tất cả những người bị số phận trêu đùa đều mang trên người những vết sẹo riêng biệt, muốn lành lặn như ban đầu lại là điều không thể.

Trước mắt vẫn là khung cảnh anh đã từng vô số lần nghĩ đến, chỉ có khác một điều vô cùng vô cùng lớn đó chính là bàn tay anh đang nắm lấy lại không phải là Vương Nhất Bác, bởi vì sự khác biệt quá lớn khác xa so với những gì đã vô số lần tưởng tượng ra, chính nó đã gieo vào lòng từng người chỉ có một cảm giác duy nhất là đau và đau.

Hôm nay Phương Tiểu Tuệ mang trên người một bộ váy cưới màu trắng với kiểu dáng vô cùng tinh tế và đẹp mắt, làm cho cô gái nhỏ bình thường đã xinh đẹp nay lại thêm phần quyến rũ, đẹp đến động lòng người.

Đi bên cạnh cô là một chàng trai mang vẻ đẹp khiến người khác vừa nhìn vào liền không ngừng xuýt xoa khen ngợi, ngũ quan trên khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ, khi khoác trên mình bộ lễ phục chú rể lại khiến cho chàng trai đó đẹp đến kinh diễm.

Cánh cửa lớn mở ra, dưới sự chú ý của tất cả mọi người cô dâu chú rể chầm chậm tiến vào lễ đường. Tiếng vỗ tay mỗi lúc lại vang lên càng lớn, từng lời nói vui vẻ từ những người đến tham dự lễ cưới không ngừng khen họ quá đẹp đôi.

Trong tình cảnh này đáng ra người làm nhân vật chính của buổi lễ người hôm nay phải thật sự vui vẻ để nhận hết những lời chúc phúc từ phía những người đến dự, nhưng Tiêu Chiến và cả Phương Tiểu Tuệ đều không thể cười nổi. Hôn lễ này nào có vui vẻ chút nào, phải nói đúng hơn nó chính là một sự nghiệt ngã.

Ánh mắt của Phương Tiểu Tuệ chưa bao giờ rời khỏi khuôn mặt đó của Tiêu Chiến, một nét đau buồn hòa cùng với một nỗi niềm tan nát. Thứ đó như một loại vũ khí mạnh mẽ muốn nghiền nát đi từng chút niềm tin và hy vọng của anh, ép anh phải đi đến bước đường cùng.

Khi cả hai đứng được trên sân khấu, trên khuôn mặt Tiêu Chiến chưa bao giờ nở một nụ nào cả. Phương Tiểu Tuệ cảm nhận được bàn tay của anh đang nắm lấy tay cô đang không ngừng run rẩy, cả người Tiêu Chiến đột nhiên trong một thoáng cứng đờ, đôi mắt anh đang không ngừng dao động nhìn về một hướng.

Chỉ cần nhìn thoáng qua biểu hiện đó của Tiêu Chiến, Phương Tiểu Tuệ cũng có thể đoán được anh đã nhìn thấy cái gì rồi. Người đó thật sự đã đến, mang theo cả tình yêu sâu đậm dành trọn cho anh để chứng kiến khung cảnh sẽ khiến cậu tuyệt vọng đến không chịu nổi.

Cô theo ánh mắt của Tiêu Chiến nhìn về phía cuối cùng của hàng ghế dành cho khách mời, cô đã nhìn thấy thân ảnh một nam nhân đang mắt đối mắt với Tiêu Chiến. Vừa nhìn qua cô cũng biết đó là Vương Nhất Bác, người mà Tiêu Chiến dù có chết cũng quyết tâm mang lại hạnh phúc cho cậu ấy.

Hai người nhìn nhau một lúc, Vương Nhất Bác liền cảm thấy bản thân cậu thật không chịu nổi sự đau đớn từng chút lan ra từ sâu trong tim mình. Cậu nhìn anh gật đầu một cái, sau đó khẽ kéo lên một nụ cười với anh nhưng nhìn vào lại không thể đoán ra được trong nụ cười đó có bao nhiêu đau khổ cậu đang muốn che giấu.

Vương Nhất Bác quay đầu né tránh đi ánh mắt đang nhìn mình của Tiêu Chiến. Cậu sợ nếu còn nhìn vào khuôn mặt đó một giây nào nữa, bản thân chắc chắn sẽ không thể duy trì cái thứ cậu gọi là dũng khí để có mặt ở đây. Cảm giác nhìn người mình yêu cùng người khác kết hôn quả thật nó đau quá, đau đến bức con người ta cảm thấy như sắp không thở nổi nữa.

Cái quay đầu đó vừa quay đi cũng là khoảnh khắc một giọt nước mắt của Vương Nhất Bác khẽ rơi. Lúc này như có ai đó đang từng chút từng chút ra sức bóp chặt lấy trái tim cậu, làm cho Vương Nhất Bác tuyệt vọng đến rơi nước mắt.

Đau lòng đến mức này rồi, trái tim bên ngực trái có thể đừng dày vò cõi lòng cậu nữa được không?.

Giây phút hai người đối diện nhau, dù cho ở đây có biết bao nhiêu người nhưng chỉ cần một cái quay đầu liền không hẹn mà gặp cùng nhau nhìn thấy đối phương.

Yêu nhau đến mức chỉ cần một cái liếc mắt đều có thể nhìn ra được người trong lòng, một tình yêu như vậy nhưng sao lại thật nhiều nghiệt ngã.

Phương Tiểu Tuệ nhìn Tiêu Chiến đến chăm chú, cô quan sát từng nét chuyển biến trên mặt anh, cả đôi mắt long lanh chỉ cần chớp mắt một cái nước mắt ngay lập tức sẽ rơi xuống của Tiêu Chiến, cô cũng nhìn thấy rất rõ ràng.

Vừa nãy, trước khi cánh cửa lớn của lễ đường kia còn chưa mở ra, cô đã hỏi Tiêu Chiến một câu mà tới hiện tại khi nhớ đến câu trả lời của anh cô vẫn không ngừng được cảm giác đau lòng, cô đã hỏi anh rằng:

" Anh Chiến, tương lai anh sẽ hối hận việc hôm nay mình đã làm không? ".

Một câu hỏi này được bật ra khỏi miệng cũng là lúc Phương Tiểu Tuệ từng chút một quan sát biểu tình trên khuôn mặt của Tiêu Chiến. Cô chỉ thấy anh nhìn cô mỉm cười một cái, nhưng trong nụ cười đó cô không nhìn ra được nó đang mang cảm xúc gì cả, anh lắc đầu rồi chầm chậm nói:

" Anh sẽ không hối hận, chỉ có làm như vậy mới tốt cho Nhất Bác ".

" Tốt cho cậu ấy? Anh Chiến vậy em hỏi anh, anh có từng nghĩ đến cảm nhận của cậu ấy khi nhìn thấy anh tay trong trong cùng một người khác đi vào lễ đường này không? Cậu ấy sẽ đau lòng thế nào anh đã từng nghĩ tới chưa? Còn nữa anh có nghĩ đến việc sau này khi không cậu ấy bên cạnh anh, anh sẽ sống thế nào đây? ".

Những lời này nói ra tựa như Phương Tiểu Tuệ đang không nhìn nổi được dáng vẻ chỉ cần đẩy nhẹ một cái liền ngã của Tiêu Chiến. Nước mắt của cô lại vì niềm đau của người cô yêu mà khẽ rơi xuống trên khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm một cách tỉ mỉ.

" Anh có nghĩ chứ, làm sao có thể không nghĩ cho được. Anh biết Nhất Bác nhất định sẽ rất đau lòng khi nhìn anh kết hôn nhưng mà Tiểu Tuệ em biết không, bệnh của anh tỷ lệ sống là một con số rất thấp. Anh thà để em ấy nhìn anh như một kẻ bạc tình rồi chán ghét anh, còn hơn là cứ ở bên em ấy để rồi đến cái ngày anh chỉ còn một hơi tàn ngủ một giấc liền không thể tỉnh lại được nữa, như vậy Nhất Bác em ấy sẽ đau đớn gấp bội, anh không muốn em ấy vì anh mà sống dở chết dở, cứ như hiện tại đi để em ấy ghét anh và quên anh, kết quả đó rất tốt ".

" Anh Chiến, anh có thể đừng nói vậy nữa được không? Bệnh của anh nhất định sẽ chữa khỏi mà, đến lúc đó hai người nhất định sẽ hạnh phúc ".

Nhìn vào sự khẩn trương của Phương Tiểu Tuệ, Tiêu Chiến lại cảm thấy mình thật tồi tệ, mỗi người ở bên cạnh anh đều sẽ vì anh mà mang trên mình một vẻ khổ sở.

Một cô gái tốt lại hiểu chuyện như Phương Tiểu Tuệ không ngờ lại bị anh kéo vào vòng luẩn quẩn này, bản thân anh thật sự cảm thấy vô cùng có lỗi với cô.

" Tiểu Tuệ, bệnh của anh, anh là người hiểu rõ nhất cơ thể mình đang trầm trọng tới mức nào. Vả lại nếu anh cứ cố chấp ở bên cạnh Nhất Bác, nhất định em ấy sẽ không có một tương lai tốt. Yêu một người là nhìn thấy người ấy đạt được những thứ tốt nhất, anh yêu Nhất Bác nên anh không thể làm người cản trở tương lai của em ấy được ".

Những lời nói đó của Tiêu Chiến như mạnh mẽ đánh vào trái tim vốn đã khó chịu nay lại càng khổ sở gấp bội của Phương Tiểu Tuệ. Cô không thể khuyên được anh cũng không thể không giúp anh, chỉ có thể thuận theo anh làm những việc anh cho là đúng này, cô thật sự cũng không biết mình nên làm cái gì nữa.

" Xin lỗi em Tiểu Tuệ...vì chuyện của anh mà làm ảnh hưởng đến hôn nhân của em, cũng cảm ơn em rất nhiều ".

______________________________________

Hai nhân vật chính của buổi lễ hôm nay cứ như thế mỗi người chìm vào một suy nghĩ mà cứ đứng ngây người ở đó một lúc lâu, làm cho khách đến dự không khỏi hoang mang vì không hiểu chuyện gì. Đến khi vị cha xứ cất giọng nói đọc lên lời tuyên thệ mới làm cho cả Tiêu Chiến và Phương Tiểu Tuệ giật mình, anh đưa tay vội lau đi giọt nước không biết từ lúc nào đã rơi của mình.

" Phương Tiểu Tuệ con có đồng ý lấy Tiêu Chiến làm chồng, và hứa khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe vẫn một lòng chung thủy, yêu thương và tôn trọng anh ấy ".

" Con đồng ý ".

" Tiêu Chiến con có đồng ý lấy Phương Tiểu Tuệ  làm vợ, và hứa khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe vẫn một lòng chung thủy, yêu thương và tôn trọng cô ấy ".

" Con...con... ".

Một câu trả lời ngập ngừng cùng với cái quay đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác của Tiêu Chiến, cả bản thân anh cũng không ý thức được mình vì cái gì lại quay đầu nhìn về phía đó, chỉ là trong giây phút cơ thể nó còn nghe theo sự không chế của anh nữa.

Mẹ Tiêu cũng theo hướng Tiêu Chiến đang nhìn, bà liền bắt gặp một người mà bà không hề ngờ đến. Tại sao Vương Nhất Bác cậu ta lại xuất hiện trong lễ cưới này, bà vốn dĩ đâu có mời cậu ta đến.

Sự căng thẳng của mẹ Tiêu bị đẩy lên cực điểm, mọi người xung quanh đều đang âm thầm bàn tán xôn xao. Mẹ Tiêu sợ Tiêu Chiến sẽ trả lời không đồng ý thì tất cả mọi công sức của bà toàn bộ đều đổ sông đổ biển hết sao, không được bà không thể để chuyện đó xảy ra được, đã đi đến bước cuối cùng thì nhất định không thể thất bại.

Vốn dĩ mẹ Tiêu định đi lên nhắc nhở Tiêu Chiến nhưng khi bà vừa định đứng lên đã nghe thấy Tiêu Chiến trả lời " Con đồng ý " làm mẹ Tiêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhận được đáp án của cả hai, vị cha xứ kia hài lòng gật đầu một cái sau đó ông lại chầm chậm từ từ nói:

" Ta xin tuyên bố, hai con chính thức đã là vợ chồng của nhau ".

Sau câu nói đó của cha xứ là tiếng vỗ tay chúc mừng của tất cả mọi người, nhưng sao trái tim của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đột nhiên lại cùng nhau đau thắt lại.

Tiêu Chiến đứng ở đó nhìn chàng thiếu niên anh yêu đang quay lưng về phía anh, cậu theo hướng cánh cửa lớn từng bước từng bước đi ra về. Nhìn bóng lưng ấy Tiêu Chiến khẽ mỉm cười chua chát, anh tự nói cho một mình anh nghe thấy:

Mọi chuyện giữa chúng ta đến đây là kết thúc rồi. Vương Nhất Bác hãy sống thật tốt có biết không, em cứ xem anh như một kẻ tồi tệ nhất đã mang đến khổ sở cho em...hận anh, em sẽ sống tốt .

Trong không gian náo nhiệt vui vẻ lại có hai kẻ mang những cảm xúc trái ngược lại hoàn toàn, nỗi đau này mấy ai có thể hiểu, tình yêu này cần bao nhiêu thời gian để quên đi, 10 năm, 20 năm hay là cả một kiếp người.

" Tiêu Chiến, chúc anh một đời hạnh phúc. Em sẽ cố gắng ép bản thân mình  quên anh, dù rằng đối với em nó là một điều rất khó khăn ".

Cánh của lớn của lễ đường vì một người đột nhiên rời khỏi mà mở ra và cũng vì sự rời đi của người đó mà một lần nữa đóng lại, tựa như đóng lại đoạn tình duyên của hai người đi đến hiện tại đã chính thức kết thúc.

Tiêu Chiến nhớ rõ nụ cười của Vương Nhất Bác hiện ra trước khi cánh cửa lớn đó đóng lại, cậu đã quay đầu lại nhìn anh một lần. Nụ cười đó nó khiến trái tim anh thật sự quá ngột ngạt, đau đến thắt lại.

Đôi chân Tiêu Chiến như vô lực, đôi mắt anh nhìn khung cảnh nhộn nhịp xung quanh dần dần trở nên mờ ảo, trên mũi dường như còn có thứ gì đó đang từ từ chảy xuống, Tiêu Chiến dùng tay chạm thử vào thứ đó, hóa ra lại là máu.

Anh đưa mắt nhìn thứ chất lỏng mang màu đỏ chói mắt trên tay mình liền không tự chủ cười như một kẻ ngốc. Sau đó, cả cơ thể đều đứng không vững dần dần ngã xuống, trước khi đôi mắt Tiêu Chiến nhắm lại rơi vào trạng thái bất tỉnh, anh vẫn mơ hồ gọi tên Vương Nhất Bác.

Phương Tiểu Tuệ chứng kiến toàn bộ tình cảnh đó, nó làm cô không khỏi hoảng sợ. Cô nhìn thấy Tiêu Chiến ngã xuống, muốn chạy đến đỡ anh nhưng vẫn không kịp.


Nhấn để mở bình luận

Cớ Sao Lại Xa [bác Chiến]