Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc



Trần Phán ngơ luôn rồi.

Ngày đầu tiên cô ta đi làm, hoàn toàn chưa quen ai trong công ty, cô ta đi tìm nam tài xế ở đâu đây?
“Hay là, tôi gọi một nam tài xế lái thay, cô thấy có ổn không?”
“Vậy cô tới làm gì vậy, trực tiếp kêu người lái thay đến không phải là được rồi sao?”
Cốc cốc cốc…
Cửa bị gõ nhẹ.
Cô Ngô cau mày nhìn về phía Trần Phán: “Cô vừa kêu người lái thay rồi?”
“Không có…”
Trần Phán nghi ngờ đi tới mở cửa ra một khe nhỏ, không ngờ lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở cửa.
Một chiếc váy hoa trong trắng, thuần khiết, lịch sự, tao nhã cùng khuôn mặt mềm mại xinh đẹp, khẽ cười nói: “Xin chào, vừa rồi chiếc chìa khóa của cô rơi trên cửa phòng tôi.

Tôi mang đến cho cô.”
Trần Phán nhanh chóng chạm vào túi của mình, trống rỗng!
Trên chùm chìa khóa có logo Maybach, nếu mất cái này… chắc chắn cô ta sẽ bị đuổi việc…
“A, cảm ơn! Cảm ơn rất nhiều…”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười: “Không sao, vậy tôi đi trước đây, không quấy rầy các cô.”
“Khoan đã…”
Cô Ngô đột nhiên gọi cô lại, cô ta bước nhanh tới cửa phòng, ánh mắt đảo qua lại mấy vòng trên người cô: “Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu không?”
Tô Cẩm Tinh cũng cẩn thận đánh giá người phụ nữ trước mặt này.

Trông cô ta trẻ hơn mình vài tuổi nhưng khuôn mặt vểnh lên trời.

Vốn dĩ mặt mộc ở tuổi này cũng sẽ không khó coi nhưng làn da của cô ta không được tốt lắm, có hơi vàng.

Vậy nên trông hơi mệt mỏi, trên người mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản và quần jean, còn đeo kính mắt thật dày.
Tô Cẩm Tinh hơi ngạc nhiên, lẽ nào đây là người vừa được đề cập - vợ sắp cưới của Tiêu Cận Ngôn?
Vậy khiếu thẩm mỹ của anh đúng là thay đổi rất nhiều.
Những người trong ngành châu báu có yêu cầu cao về nhan sắc, mà Tiêu Cận Ngôn thậm chí còn là một nhân tài kiệt xuất trong đó.

Mặc dù Dương Tuyết Duyệt, tuy là ngoại hình không xem như nghiêng nước nghiêng thành nhưng nhìn rất không tệ.
Còn cô Ngô này thì không thể nói là xấu mà chỉ là rất… bình thường.
Tuy nhiên chuyện này không liên quan gì đến cô, lần này cô trở về còn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.

Vả lại… cô thực sự không muốn gặp lại khuôn mặt đó nữa.
Khuôn mặt đó, giống hệt tiên sinh.
Cô cười lắc đầu: “Chắc là không có, tôi mới từ nước ngoài về.”
“Ồ, vậy ngại quá, tôi nhận sai người.”
“Không sao đâu, nhớ cất chìa khóa đi, đừng nhét vào túi áo khoác, rất dễ rơi ra.

Tôi đi trước.”
Trần Phán như tìm được cứu tinh, túm lấy cô hỏi: “Nè… chị gái, chồng chị có ở đây không? Chị là người tốt, chị có thể giúp em lần cuối được không?”
“Chồng của tôi…”
“Chị gái, chị yên tâm đi, em chỉ muốn tìm một nam tài xế để giúp đưa cô Ngô đi thử áo cưới… Em thật sự không tìm được ai…”
Tô Cẩm Tinh có chút tiếc nuối: “Vậy thì sợ không giúp được gì cho cô rồi, chồng tôi… đã qua đời hơn ba năm.”
“A!” Trần Phán thoáng kinh ngạc: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”
“Chắc là cô biết lái xe, tại sao còn cần nam tài xế?”
Trần Phán tỏ vẻ khó xử: “Bởi vì… nam tài xế khiến người ta tương đối yên tâm hơn.

Xã hội bây giờ dường như có thành kiến với tài xế nữ, cho rằng nữ tài xế là sát thủ đường cái.

Thực tế thì tôi lái xe cũng vẫn ổn.

Tôi đã lấy bằng lái xe sáu năm rồi, chưa từng xảy ra tai nạn nào…”
Trong khi hai người họ đang nói chuyện, cô Ngô luôn lén lút đánh giá Tô Cẩm Tinh.
Không biết tại sao, cô ta luôn cảm thấy mình quả thực đã nhìn thấy người phụ nữ này.
Nhưng đã nhìn thấy ở đâu và khi nào, cô ta đã không còn nhớ được nữa.
Hơn nữa cô nói cô vẫn luôn sống ở nước ngoài… Chẳng lẽ là nhìn thấy trên TV?
“… Tất cả đều là định kiến mà thôi.

Trên thực tế, một tổ chức có thẩm quyền đã thống kê rằng xác suất tài xế nam gặp tai nạn xe cao hơn nhiều so với tài xế nữ.”
“Có thật không?”
“Cô có thể kiểm tra dữ liệu cụ thể trực tuyến.”
Trần Phán xoa tay cười cười.

Cô ta tin cũng vô dụng thôi, cô Ngô này không tin thì cũng không có cách nào.
Cô Ngô đột nhiên nói: “Xin hỏi bây giờ cô có thời gian không?”
Tô Cẩm Tinh chỉ vào mình: “Tôi?”
“Đúng, có thể phiền cô đưa tôi đến tiệm đồ cưới được không?”
Yêu cầu này thực sự có hơi vô lễ.
Dù là Tô Cẩm Tinh có tính tình tốt thì cũng cảm thấy có hơi vượt ranh giới rồi.

Sắc mặt cô dần dần sa sầm: “Xin lỗi, tôi còn phải chăm sóc bọn trẻ và không thể giúp gì được cho cô.”
Cô Ngô thấy cô có chút không vui, vội nói: “Thực xin lỗi, tôi không cố ý ra lệnh cho cô, tôi thật sự cảm thấy chúng ta đã gặp nhau ở đâu…”
Khi đang nói chuyện, dư quang nhìn thấy Trần Phán đang dựa vào tường mà hít khí.
Hôm nay vì buổi phỏng vấn nên cô ta đi một đôi giày cao gót tám phân.
Vừa rồi lại chạy như điên một mạch lên nên mắt cá chân bị trẹo.
Tô Cẩm Tinh hỏi: “Cô có sao không?”
“Không sao, không sao, chỉ hơi đau một chút thôi.

Một lúc nữa sẽ ổn.”
Cô Ngô rất không vui: “Đi giày cao gót không được lái xe.

Đây là quy tắc giao thông! Rốt cuộc cô đã qua môn chưa vậy? Tôi thật sự không dám ngồi trên xe cô lái đấy.”
Trần Phán quả thực khóc không ra nước mắt: “Chủ tịch Tiêu thúc giục quá, tôi không có thời gian để thay giày…”
Nhìn thấy mắt cá chân của Trần Phán dần dần sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Tô Cẩm Tinh im lặng một lúc lâu rồi hỏi: “Các cô đến tiệm đồ cưới, Tiêu Cận Ngôn có đi không?”
“Không đi.” Trần Phán nói: “Chủ tịch Tiêu đang rất bận.

Bảo em đi chọn váy cưới và trang sức cùng cô Ngô.”
“Đưa chìa khóa cho tôi.”
“Hả?”
Tô Cẩm Tinh đưa lòng bàn tay ra trước mặt cô ta: “Đi thôi, tôi đưa các cô qua đó.”
Trần Phán vui mừng khôn xiết: “Chị gái, chị thật tốt bụng!”
Cô Ngô muốn nói gì đó nhưng lại thôi, song lại bị ánh mắt như đao của Tô Cẩm Tinh làm cho nuốt trở lại: “Cô Ngô không dám ngồi?”
“… Ai, ai nói tôi không dám?”
“Dám thì nhanh chóng thay quần áo đi xuống lầu đi.

Tôi còn có việc phải làm, không có thời gian chờ cô.”
Nói xong, Tô Cẩm Tinh quay lưng bỏ đi.
Hai người trong phòng nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.
Trần Phán âm thầm giơ ngón tay cái lên trong lòng, khí thế của chị gái thật mạnh mẽ!
Cô Ngô vừa rồi còn đang nhìn người ta bằng lỗ mũi bị cô trừng đến nỗi không dám nói lời nào, ngoan ngoãn cầm lấy điện thoại và ví, đi theo phía sau cô ra ngoài.
Trần Phán còn muốn theo kịp, lại nghe thấy Tô Cẩm Tinh ở cách cửa thang máy không xa giương giọng nói với cô ta một câu: “Đi lấy một đôi dép lê của khách sạn rồi xỏ vào.”
“À!”
Quả nhiên dép lê mặc thoải mái hơn giày cao gót!
Cầm theo giày cao gót, Trần Phán vội vàng theo chân hai người, cùng nhau xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.
“Chị gái, là chiếc bên cạnh cây cột đằng xa.

Chị đã nhìn thấy vòi chữa cháy chưa? Nó ở bên cạnh đó…”
“Tôi biết là chiếc nào.” Tô Cẩm Tinh đi thẳng về một hướng, dừng trước chiếc Maybach màu đen, mở khóa, lên xe, khởi động, thắt dây an toàn, làm tất cả lưu loát liền mạch.
… Như thể chiếc xe này thuộc về cô vậy.
Trần Phán ngồi ở ghế phụ, cô Ngô ngồi ở ghế sau.

Chiếc xe từ từ lao ra khỏi bãi đậu và lao vào dòng xe cộ.
“Địa chỉ.”
“Ồ, tòa nhà B, Ginza, Mongkok.

Chị gái, em mở định vị cho chị…”
“Không cần, tôi biết đường.”
“… Được thôi.”
Cô điều khiển xe một cách thành thạo, tốc độ rất nhanh nhưng rất ổn định, rõ ràng có thể nhìn ra được kỹ thuật rất tốt.
Trần Phán khen ngợi một câu từ tận đáy lòng: “Chị ơi, chị lái xe giỏi thật đấy! Chị lái xe chắc phải có kinh nghiệm lâu năm nhỉ?”
“Ba năm.”
“Ba năm mà có thể lái được như vậy ư?”
“Tại sao không thể?”
Trần Phán cũng đã nhận ra trước đó chị gái này vẫn rất hiền lành, nhưng bây giờ rõ ràng là đang có tâm trạng không tốt lắm.
Mà nguyên nhân sâu xa khiến tâm trạng cô không tốt là do người ngồi ở hàng ghế sau.
Trần Phán nhìn thoáng qua qua gương chiếu hậu, chỉ thấy cô Ngô đang ngồi đàng hoàng, hai chân khép vào nhau, hai tay đặt lên đùi, ngồi ở tư thế học sinh tiêu chuẩn.
… Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà.
“Đến rồi.”
Xe dừng trước tiệm đồ cưới.
Cô Ngô vừa muốn xuống xe, nhưng trong đầu đột nhiên lóe lên.
Cô ta nhớ ra cô ta đã nhìn thấy người phụ nữ này ở đâu rồi.
… Trong ví của chồng chưa cưới của cô ta.
Ảnh của cô trông còn non nớt lắm, hình như mới mười bảy, mười tám tuổi, mặc một chiếc váy hoa, nhưng là váy liền áo, cười rất tươi.
Bức ảnh gốc sáu inch được cắt nhỏ bằng lòng bàn tay, vừa đủ lớn để nhét trong túi ví.
Ảnh chụp của một người phụ nữ trong ví của một người đàn ông, điều này có nghĩa là gì?
Dù cô ta có ngốc đến đâu cũng có thể nhận ra!
“Cái đó… mạo muội hỏi một chút.” Giọng cô Ngô có hơi run run: “Chồng cô… thật sự đã qua đời sao?”
Tô Cẩm Tinh cười khổ: “Cô hỏi câu này thật thú vị.”
Cô Ngô nhanh chóng giải thích: “Tôi không có ác ý, tôi chỉ là…”
“Thật sự đã qua đời, tai nạn xe cộ.” Tô Cẩm Tinh ngắt lời cô ta: “Cô Ngô còn muốn hỏi gì nữa?"
Cô Ngô gần như đẩy cửa xe chạy trối chết: “Không còn nữa, thực xin lỗi.”.


Nhấn để mở bình luận

Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc