Cử Đầu Vọng Minh Nguyệt



Phủ Thiên Xu
“Điện hạ, Lưu nhị công tử cầu kiến.”
Ôn Tề Minh day thái dương, loạng choạng đứng dậy.
“Đưa huynh ấy đến sảnh chính, chờ ta một lúc.”
“Vâng, điện hạ.”
Hoa công công lui ra, Ôn Tề Minh nhẹ nhàng đặt vò rượu còn phân nửa lên mặt bàn, nhìn mình trong gương.

Hắn lại thấy dáng vẻ Ôn hôn quân năm nào, cũng là thế này, u tối nhếch nhác, lấy rượu giải sầu.
“Tỉnh táo lên Ôn Thịnh Đế, ngươi muốn để huynh ấy nhìn thấy bộ dáng này sao?”
Hắn tự nhủ với bản thân mình như thế, rồi chẳng biết lấy vui vẻ ở đâu ra mà cười rộ lên.

Việc hắn luôn tỏ ra kiên cường trước mặt người đời đã sớm trở thành thói quen, thậm chí là phản xạ có điều kiện.
Ôn Tề Minh chỉnh trang lại y phục, chải chuốt lại đầu tóc rối bời của mình, nhanh chóng đến sảnh chính.
“Lưu Nhiên.”
Y mỉm cười, thiên chân vô tà nhìn hắn: “A Minh.”
“Huynh...!huynh có chuyện gì muốn nói với ta sao?” Ôn Tề Minh ngồi xuống đối diện với y.
Lưu Nhiên khịt mũi ngửi, liếc qua thâm quầng dưới mắt Ôn thái tử, vẻ mặt liền tức khắc trùng xuống: “A Minh, thánh thượng rất cưng chiều đệ, nếu đệ không muốn, sẽ chẳng bao giờ gượng ép, đệ biết mà...”
“Huynh là đang nói chuyện gì?”
“Chuyện định ta làm thái tử phi...!Nếu đệ bất mãn, thánh thượng chắc chắn sẽ huỷ bỏ.

A Minh, ta không muốn đệ gò bó chính mình.

Có rất nhiều cách và hướng đi khác...!chúng ta...!chúng ta có thể chọn lựa thay vì...” Lưu Nhiên sốt sắng lên, như sợ đang nói thì bị đối phương gạt phắt đi.
Ôn Tề Minh nhận ra Lưu Nhiên muốn nói gì, hắn tự hỏi, làm sao lại tồn tại một người đơn thuần, thiện lương như thế giữa chốn hồng trần khói lửa này? Rõ ràng người ấy lúc nào cũng lo nghĩ cho người khác hơn cả bản thân mình, ôn nhu ấm áp, vậy mà kết cục kiếp trước lại thảm đến vậy.
Chỉ bởi vì hắn.
“Lưu Nhiên, ta không gò bó.

Ta tình nguyện.” Ôn Tề Minh bắt đầu cười lên.
“Đệ khinh ta ngốc sao? Hôm qua đệ đã uống bao nhiêu? Cho dù có buồn nhưng cũng không được tuỳ tiện như thế, thân thể chẳng phải làm bằng vàng.”
Ôn Tề Minh hơi sững lại, gãi đầu: “Ta đã thay qua y phục, mùi rượu còn nồng lắm sao?”
Lưu Nhiên gật đầu, nhấp chén trà: “Vậy mà còn nói tình nguyện? Theo ta, thánh chỉ này vẫn nên huỷ đi thôi.

Ta không muốn sau này đệ lại sinh oán hận.”
Hắn phủ tay mình lên tay Lưu Nhiên, nhẹ nhàng nói: “Huynh đừng suy nghĩ nhiều, ta không có ý đó.

Uống rượu để giải sầu, nhưng cũng có thể dùng cho niềm vui kia mà.

Ta đại khái là quá mức phấn khích, uống lên một chút thôi.

Lưu Nhiên, ta th....”
Một chữ “thích” này nghẹn ứ trong cổ họng Ôn hôn quân, hắn không tài nào khiến nó bật thốt ra được.

Nhìn ánh mắt chờ đợi của y, Ôn Tề Minh sỉ vả bản thân thật yếu hèn, đến lòng còn không dám thành thật thì sao có thể hứa hẹn khiến y trở thành nam nhân hạnh phúc nhất Đại Thịnh?
“Lưu Nhiên, ta thật sự không hối hận.” Ôn Tề Minh nhanh chóng đổi sang câu khác, cầu mong nam nhân sẽ không tinh ý phát hiện ra.
Trong thoáng chốc, ánh mắt Lưu Nhiên có chút không vui, chưa để Ôn Tề Minh phát hiện liền nhanh chóng trở lại vẻ mềm yếu uỷ khuất.
“Đệ nói thật sao?”
“Huynh không tin?”
“Đệ không phiền chán ta là nam? Cũng không đủ mạnh mẽ như người khác, cả ngày chỉ biết luẩn quẩn trong phủ?”
Ôn Tề Minh ôm lấy Lưu Nhiên, an ủi y: “Sao có thể? Đối với ta, huynh là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời.

Ta còn sợ huynh sẽ không đồng ý gả cho ta nữa kia.”
Lưu Nhiên có lẽ vì quá hạnh phúc mà rơm rớm nước mắt, hồi lại cái ôm của Ôn Tề Minh, miệng không ngừng nói lời cảm ơn đối phương.
Bên ngoài truyền đến tiếng của Hoa công công: “Tích công tử, không thể, điện hạ đang...”
“Ta mặc kệ!” Tích Quân quát một tiếng, tức giận có thể dễ dàng nghe ra từ giọng điệu.
Cửa mở toang, Tích Quân nhìn thấy Ôn Tề Minh và Lưu Nhiên đang đứng cạnh nhau, rối rắm càng thêm rối rắm.
“Điện hạ, ta có chuyện riêng muốn nói với người.”
Ôn Tề Minh nhìn ánh mắt kiên định của bằng hữu, thở dài: “Có gì thì trực tiếp ở đây luôn đi.

Huynh ấy không phải người ngoài.”
Song, Lưu Nhiên cũng rất biết điều, hắn gỡ tay Ôn Tề Minh đang nắm chặt lấy tay mình ra, mỉm cười ấm áp: “Không sao, ta không việc gì.

Hai người thong thả.”
Đoạn, y xoay người ra khỏi cửa, còn gật đầu chào Tích Quân.
Tích Quân nhìn đảm bảo Lưu Nhiên đi hẳn rồi mới tiến đến, chất vấn Ôn Tề Minh: “Điện hạ, rốt cuộc người đang nghĩ cái quái gì trong đầu!?”
“Cùng huynh có can hệ gì?”
“Sao lại không a!?” Tích Quân phẫn nộ đập bàn, “Chuyện cấp bách trước mắt đối với điện hạ chỉ là chung thân đại sự thôi sao!? Giang đại tướng quân, Giang Ninh, Giang Tô, bọn họ không đáng bận tâm tới ư!??”
“Bọn họ phản lại Thịnh Quốc, tại sao ta phải bận tâm họ thế nào?”
Tích Quân không thể tin nổi vào tai mình: “Điện hạ, đến huynh cũng tin Giang Ninh là kẻ như thế?”
Ôn Tề Minh không trả lời.

Tích Quân bị thái độ này làm cho tức điên lên, hắn chẳng màng thân phận khác biệt giữa hai người nữa, trực tiếp xông lên túm lấy y phục Ôn thái tử.
“Chuyện này có bao nhiêu lỗ hổng hoang đường, cho dù thế nhân có tin sái cổ thì những người như điện hạ và ta sao có thể không nhìn ra được? Ai mà không biết Giang tướng quân cố tình nhận tội vì Vĩnh An? Họ chỉ e ngại không dám nói ra, thế lực khiến ông ấy phải cúi đầu rốt cuộc thực lực cường đại thế nào cơ chứ! Ai mà không biết Lưu Mục Chính căn bản chưa có chết! Đây là độc từ Tây Vực, vậy mà để lâu như thế vẫn cứu được, là thần y tái thế hay Giang Ninh chỉ doạ ông ta chơi chơi thế thôi? Ôn Tề Minh, huynh là cố tình bỏ qua những chi tiết ấy sao?”
“Cốc rượu do Giang Ninh rót thì là hắn đầu độc sao? Mấy người vốn dĩ chỉ đợi kết tội hắn thôi à!? Khốn kiếp, cho dù Giang đại tướng quân sẵn sàng lấy mạng chuộc tội thì đầu Giang Ninh cũng không giữ được nổi! Năm lần bảy lượt nhắm vào Vĩnh An Giang Minh Nguyệt, điện hạ, huynh không một chút nghi ngờ nào ư!”
“Tích Quân, bình tĩnh lại, huynh kích động quá rồi.” Ôn Tề Minh trầm giọng xuống.
“Làm sao có thể không kích động!? Đó là bằng hữu lớn lên từ nhỏ của chúng ta, hắn là người như thế nào, còn cần thế nhân chỉ vẽ? Ta kích động mới là bình thường, chỉ có huynh và Lưu Nhiên mới vui vẻ mà hàn huyên chuyện hỉ sự mà thôi! Hay là vốn dĩ hai huynh cũng nằm trong thế lực kia?”
“Ăn nói cẩn thận.” Ôn Tề Minh cảnh cáo đối phương.
Tích Quân cười khinh bỉ một tiếng, thách thức Ôn thái tử: “Ta không được phép nghĩ thế sao? Nhìn thái độ hạnh phúc tràn ngập của Lưu Nhiên, ta còn tưởng Giang Ninh sẽ được đi dự đại hôn của hai người luôn đấy!”


Nhấn để mở bình luận

Cử Đầu Vọng Minh Nguyệt