Cử Đầu Vọng Minh Nguyệt



Mặt trời lên, ngày mới tuần hoàn.
“Khách quan, mời đi hướng này.”
Lão bản niềm nở đưa vị khách thần bí lên trên lầu, chỗ nào cũng có nguyên tắc của nó, khách điếm này sẽ không thắc mắc tọc mạch chuyện cá nhân.

Cho nên, trừ phi là tội phạm bị dán cáo thị truy nã toàn Thiên Khải, thì nơi này mới không tiếp nhận.
Hắc y nhân vào phòng mang theo phòng bị, y không hề tháo xuống nón có rèm che, nghiêm túc dò xét người đang ngồi chờ sẵn.
Kẻ kia nói, giọng cố tình khàn khàn khó nghe: “Thật may mắn khi ngươi tới.”
“Không tới sao được cơ chứ, công tử thích lo chuyện bao đồng.” Hắc y nhân cũng đổi đi giọng nói của mình, kẻ kia có thể nguy hiểm vượt ngoài kiểm soát của y.

Nếu như y phán đoán không sai thì gã chính là người đã truyền tin giả đến Nhung Quốc, gián tiếp gây nên thất bại chóng vánh của bên kia.
Đối phương chỉ cười, mân mê ly trà trên tay.

Hắc y nhân từ từ đến gần, cẩn thận ngồi xuống đối diện, bắt đầu dò hỏi: “Làm sao ngươi lại biết ký hiệu đó?”
“Ý ngươi là con rắn chín đầu này? Nếu ta nói tất cả chỉ là tình cờ, ngươi liệu có tin không?”
“Nếu ngươi lột bỏ lớp mặt nạ kia ra thì biết đâu...!ta sẽ có thể tin được phần nào.”
Gã lại cười, nhưng trong điệu cười ấy nghe ra được sát ý: “Ha ha ha, vốn dĩ biết không thể tin được thì sao phải mất công hỏi?”
Hắc y nhân nhíu mày, khí tức của kẻ kia rất quen thuộc, dường như kiếp trước từng thấy ở đâu qua.

Lại là một kẻ trọng sinh nữa sao? Là người bên cạnh Giang Ninh? Khả năng cao là vậy, nếu không sẽ chẳng ai có hơi đâu đi quản chuyện sống chết của Vĩnh An phủ.
“Vậy thì chắc chuyện này ngươi sẽ nói thật, vì sao muốn gặp ta?”
Gã đứng dậy, chắp tay ra sau lưng, bắt đầu đi loanh quanh trong phòng: “Tò mò.

Ta muốn biết rốt cuộc kẻ năm lần bảy lướt muốn dồn người khác vào chỗ chết là ai.

Nhiều người cho rằng mục đích đơn thuần là diệt đi Vĩnh An, nhưng ta không có nông cạn như vậy.

Cái ngươi nhắm tới là Ôn thị đúng không? Là chủ vị cao cao tại thượng kia?”
Thấy y im lặng, gã hừ lạnh một cái, “Quả nhiên không sai.”
“Trên đời này, có thể không biết nhiều điều, nhưng ta nhắc nhở ngươi, tối thiểu thì biết điều là phải biết.” Hắc y nhân cũng đứng dậy, gió thoảng qua, lộ rõ nốt ruồi dưới khóe mắt y, “Ta không quan tâm ngươi là ai, ta đã cho ngươi cơ hội nói nhưng ngươi lại chẳng biết nắm bắt, cho nên, sau này có chết dưới tay ta cũng đừng có oán trách.”
Dứt lời, hắc y nhân lao lên, rút ra một thú vũ khí rất đặc biệt.

Thoạt nhìn có vẻ là gươm, nhưng lại mềm dẻo đến nỗi có thể chế vỏ kiếm thành thắt lưng đeo quanh eo.

Y rút ra, lưỡi thép mỏng sắc bén uốn lượn trong không gian, như độc xà hướng thẳng đến gã kia.
Bầu không khí trùng xuống, sát khí bao trùm, hắc y nhân phải thừa nhận mình bị khí thế của kẻ đó đè ép mặc dù gã còn chưa cử động một ngón tay.
Chỉ thấy gã cuối cùng cũng rút ra thanh chùy thủy giấu trong cổ tay áo, mạnh mẽ cản lại công kích từ y.

Tuy thực lực của hắc y nhân không cao cường bằng kẻ kia nhưng với lợi thế từ vũ khí mang lại, y lắc cổ tay, lưỡi gươm uốn lên như làn sóng, đánh thẳng vào mặt gã kia.
Mặt nã bị chém làm đôi, rơi xuống nền đất, hắc y nhân sững sờ.
Ôn Tề Minh nhìn thấy kẻ kia ngạc nhiên, càng khẳng định hắn cùng y có quen biết, mặc kệ lưỡi gươm mỏng dẹt đâm xuyên cổ tay mình, hắn đưa chùy thủy chém ngang.

Màn che trên nón hắc y nhân rách bươm, song y cũng đủ nhanh nhẹn để phán ứng, ngay lập tức bỏ vũ khí nhảy ra xa, quay lưng lại hòng che đi dung mạo của mình.
Nón rơi xuống đất cùng mặt nạ của Ôn Tề Minh, hắc y nhân đầu không thèm ngoảnh lại, có chút điên khùng nói với hắn: “Nguyên lai là thái tử điện hạ, bảo sao ta lại thấy lạ khi có kẻ lại đi quản chuyện anh hùng, cứu giúp Giang Minh Nguyệt.

Hơn nữa còn biết đến hình xăm ký hiệu mật kia.

Điện hạ, ta khuyên ngài, có một số chuyện đừng nghĩ mình sẽ cáng đáng được.”
Ôn Tề Minh mặc kệ hắc y nhân nói nhảm cái gì, cũng mặc kệ cổ tay trái của mình máu chảy ròng ròng, hắn lao tới, quát lớn: “Quay mặt lại đây, ta xem rốt cuộc ngươi là ai!”
Tất nhiên, hô thì hô thế thôi, đời nào hắc y nhân lại nghe theo hắn.

Y móc trong ngực áo một quả mìn tự chế, châm lửa rồi vất ra phía sau.

Ôn Tề Minh nhận ra món vũ khí quái gở quen thuộc, đồng tử thu lại, không cam lòng từ bỏ hắc y nhân mà vội tránh ra sau cột nhà.

Mìn nổ, phá hủy căn phòng, sàn nhà sụp xuống, kéo theo cả Ôn Tề Minh.

Trong lúc đó, hắc y nhân đã kịp phi thân ra khỏi cửa sổ chạy trốn.
“Con mẹ nó, ngươi đứng lại cho ta!” Ôn Tề Minh mượn đống đổ nát mà lấy lực, bật người khinh công đuổi theo.
Vừa giẫm được mũi giày lên mái nhà của một quán rượu quèn ven đường, thái tử điện hạ cao quý của Đại Thịnh lập tức bị thụt chân, ngã vào bên trong.

Ôn Tề Minh vừa rơi vừa chửi đổng trong lòng, hắn thề sau khi kế vị sẽ trợ cấp tiền sửa sang lại mấy quán mục nát này!!
Hắn rơi thẳng vào bàn rượu của khách trong quán, vò rượu vỡ tung tóe, nhiều mảnh đâm vào lưng Ôn Tề Minh đau điếng.

Nhưng hắn chẳng có thời gian suy tính mấy thứ đó, vội vàng ngồi dậy để tiếp tục đuổi theo hắc y nhân.

Ai mà ngờ được, vừa dựng được cái thân lên, một thanh đao hình trăng khuyết đã kề trên cổ hắn.
Ôn Tề Minh đưa mắt nhìn đám người chủ nhân của bàn rượu này, lập tức cứng người.

Hắn không tin vào cảnh tượng ấy, hoàn toàn quên luôn chuyện cấp bách liên quan đến sống còn khiến hắn bất cẩn đạp nhầm chỗ mái nhà thủng khi nãy.
“A Lợi Bố Nhĩ Cát Na..?”
A Thi Dật cũng đỏ mắt nhìn hắn: “Tên chó chết Ôn Thịnh Đế!?”.


Nhấn để mở bình luận

Cử Đầu Vọng Minh Nguyệt