Cử Đầu Vọng Minh Nguyệt



“Đúng thế, lúc ta nhìn thấy hắn như vậy, cảm thấy mình bị khói lửa hun hỏng rồi.

Sao hắn có thể làm được tới thế cơ chứ.” A Thi Dật gần như than thở mà nói.
Ôn Tề Minh như điên cuồng lên mà vồ lấy người A Thi Dật, ấn chặt nam nhân lên bức tường lởm chởm của quán rượu.
“Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao!? Hắn trước nay chưa từng thực sự đặt ta vào lòng, tuyệt đối sẽ không có khả năng xảy ra chuyện đó! Hắn vẫn luôn luôn chán ghét ta!”
Trong chốc lát, A Thi Dật run lên vì cười.
“Ôn Tề Minh, Giang Minh Nguyệt vốn dĩ không chán ghét ngươi.

Là ta chán ghét ngươi, thậm chí còn có chút chê cười cùng khinh bỉ.

Trên thế gian này nếu như có người thật sự để ý tới ngươi thì sẽ không phải là phụ mẫu nham hiểm của ngươi, cũng không phải đại tướng quân không biết làm cha, càng chẳng là tên Lưu Bích Nam ẻo lả kia, chỉ có hắn.

Nhưng ngươi lại đối với hắn tàn nhẫn đến vậy.”
“Lần đó Giang Ninh tới, hắn thật sự đã giết Lưu Mục Chính, nhưng Lưu Bích Nam thì không.

Chính y đã tự phóng hoả đốt trụi căn phòng đó, sau đó tự sát.

Ngươi thì hay rồi, chạy tới như một tên mất trí, liên tục gào rống bắt hắn phải đền mạng cho Lưu Bích Nam.”
“Ôn Tề Minh, hắn không hề thanh minh lấy một lời, cũng là ngươi chẳng cho hắn cơ hội đó.”
Ôn Tề Minh lùi lại mấy bước, như đã hiểu ra chuyện gì vô cùng đáng sợ của cuộc đời mình.

Lưng hắn đụng vào bức tường lạnh lẽo, quả nhiên không còn đường lui nữa.
A Thi Dật bình thản kết tội hắn: “Cuối cùng, Giang Ninh còn chưa kịp làm gì hết thì đã bị ngươi giết chết rồi.”
......................
Bây giờ, Ôn Tề Minh ôm thân xác người kia trong tay như thể đang nhận lấy một hòn đá nung đến nóng bỏng, bên trên khắc sâu tội lỗi cả kiếp trước lẫn kiếp này của hắn.

Đối với Giang Ninh, hắn chỉ biết nói mỗi một câu xin lỗi, gần như nức nở: “Xin lỗi ngươi, A Ninh.”
Ôn Tề Minh nói rất nhỏ, nhỏ đến nỗi Cố Thâm Vân phải cố gắng lắm mới nghe rõ được cả câu trọn vẹn.

Hình Bộ Ty lạnh lẽo khiến con người tái tê, Cố thượng thư thở dài rồi liếc nhìn vị thái tử điện hạ kia, đưa tay lên vỗ vỗ vai đối phương: “Nếu điện hạ muốn đem hắn đi thì hãy nhân cơ hội này, chậm trễ một chút thì gia quyến Vĩnh An cũng không thoát được nữa.”
Phòng giam giá rét lặng thinh, chỉ thấy tiếng gió rít qua song sắt trên đỉnh đầu, gió làm mấy dây sắt nặng nề khẽ đung đưa, va chạm vào nhau, vang lên tiếng sắc bén như cắt vào da thịt.

Ôn Tề Minh chậm rãi mở mắt ra, hắn không nói gì mà cũng chẳng nghĩ gì.

Cả hai đời này của hắn, người oan nhục nhất vẫn là Giang Ninh.
Đột nhiên không kịp đề phòng, cũng chẳng ai cho hắn thời gian để phản ứng lại.

Đối diện với thân xác đang dần mất nhiệt độ này, Ôn Tề Minh không có sự vui sướng khi trả thù thành công, cũng không có bi thương khi thanh mai trúc mã sắp chết.

Hắn bắt đầu nghi hoặc lên.
Khuôn mặt Giang Ninh trắng hơn ngày thường, hàng mi nặng trĩu nhắm chặt, môi nứt nẻ, khắp người toàn thương là thương, không còn nhìn rõ thêm được gì nữa.
Tại sao hắn vẫn luôn là người phải gánh chịu?
Ôn Tề Minh tự vấn lòng minh, tay không tự chủ được mà đưa lên vuốt ve mặt Giang Ninh.

Hắn lại nhớ đến lời A Thi Dật nói.
“Cả người te tua thê thảm, không có ai hậu thuẫn, không có ai đứng ra trợ giúp, cũng không thể kiếm nổi một con ngựa để đi, hắn chỉ có thể từng bước từng bước cõng ngươi vượt qua quãng đường đó, đem ngươi tới chỗ Lưu Bích Nam…”
Giang Ninh vẫn luôn muốn hắn hạnh phúc.

Bỗng dưng, Ôn Tề Minh cảm thấy thật hoang đường, đúng với lời Giang Ninh nói kiếp trước.
Cho đến nay, hắn vẫn luôn cho rằng vì Giang Ninh đã phản bội lại Đại Thịnh, phản bội lại lời thề giữa hai người; vì Giang Ninh đã đồ sát phụ mẫu của hắn, đồ sát luôn cả Lưu Nhiên, cho nên hắn mới hận Giang Ninh đến cùng cực như vậy.
Lặp đi lặp lại như một vòng tròn bi thống, thoáng chốc, Ôn Tề Minh đã nuôi dưỡng nó đến tận hai đời của mình.

Bất chợt có một ngày, có một người đến, người đó nói với hắn rằng: “Giang Ninh cuối cùng đã do dự, hắn không giết kẻ thù đã hại cả nhà của hắn.”
Chợt có người nói với hắn: “Đó chỉ là một màn kịch được dựng lên, ngươi có bao nhiêu thương tích, hắn đồng thời cũng nhận về bấy nhiêu.”
Thật sự quá buồn cười.

Giang Ninh không làm gì sai, là một kẻ đáng thương, nhưng còn hắn thì sao? Chẳng hay biết gì, như một tên ngu ngốc mặc cho người ta xoay vòng vòng trog lòng bàn tay, trở thành một con thú dữ đã khắc ghi oán hận vào tận xương tủy lâu đến mức ấy.
Dựa vào đâu?
Giữa bọn họ không phải là thứ mà hai từ “hiểu lầm” có thể miêu tả được, bọn họ bị ràng buộc vào với nhau, dây dưa lâu dài, thậm chí còn tước đoạt cả mạng sống.

Nó đã hòa thành nhất thể với hai người bọn họ, chạy không thoát được.
Rồi đột nhiên có kẻ tới đánh vào mặt hắn, túm lấy cổ áo hắn mà thét lên giận dữ.
“Những gì ngươi biết, tất cả đều sai rồi.

Mọi chuyện không diễn ra như thế!”
Hiểu lầm ngắn thì chính là hiểu lầm.
Hiểu lầm lâu dài thì lại hoá ra nghiệt.
Song, cả hai đời đều hiểu lầm, đó là mệnh kiếp.

Phải xé mở da thịt, tìm bằng được trong đó thứ đã sớm hòa tan để tiêu đi những hiềm khích xưa cũ.
Hắn lại nhớ về kiếp trước, khi Giang Ninh đã chết, hắn xách một vò rượu đựng trong da dê tới nơi “đã từng là Vĩnh An nguy nga, tráng lệ”.

Phủ bị lửa lớn thiêu rụi, bây giờ chỉ còn lại tàn tích, tường bao xung quanh phủ thêm một lớp rêu phong nham nhở.
Ôn Tề Minh vừa đi vừa nhìn ngắm, bỗng dưng chân đạp phải thứ gì đó cứng cáp dưới lớp mùn tro, hắn nhìn, nguyên lai lại là tấm hoành phi đề tên Vĩnh An, được khắc hắc bằng vàng năm đó.
Ôn Tề Minh nhặt lên muốn để lại vị trí cũ, nhưng thời gian chảy xiết mà qua, bỗng dưng hắn sửng sốt.
“Vốn dĩ toà viện chính nằm ở đâu?”
Ôn Tề Minh không nhớ rõ nổi, mà những người có thể nhớ rõ, lại đã chết cả rồi.

Ký ức không tha cho hắn, Ôn hôn quân lại nhớ đến khuôn mặt trước khi chết kia của Giang Ninh – không buồn, không vui, chỉ có mỹ mãn.
Hắn thấy mình lạc lối, như đứa trẻ không biết tìm đường về nhà.

Mà thiếu niên mặt mày sắc bén bên bờ biển năm đó, cũng sẽ không ngoảnh lại nhìn hắn, cho dù chỉ bổ thí một cái liếc mắt cuối cùng..


Nhấn để mở bình luận

Cử Đầu Vọng Minh Nguyệt