Cử Đầu Vọng Minh Nguyệt



Ôn Tề Minh không gấp gáp đem Giang Ninh đi luôn, hai tay nâng người lên, miệng giục Cố thượng thư mau mau lấy băng vải cùng thuốc thang.

Cố Thâm Vân đỡ trán, bất lực cảm thán rằng: “Không lẽ điện hạ định xử lý vết thương ở chỗ này luôn đấy à?”
“Không thể cứ để thể này mà đem hắn đi được.” Ôn Tề Minh giải khai quần áo của Giang Ninh.

Quá trình có chút khó khăn vì máu chảy ra đã sớm khô lại, miệng vết thương kết vảy khiến y phục dính cả vào thân thể, nếu bây giờ cứ thế gỡ ra thì máu sẽ lại như lũ tràn đê mà trào tới.
Cố Thâm Vân lắc đầu tỏ ý không hài lòng một chút, nhưng rồi sau đó vẫn quyết định tuân theo.

Lúc đưa đồ cho Ôn Tề Minh, ông dò hỏi về kế hoạch của hắn: “Tiếp tới điện hạ tính thế nào?”
Ôn Tề Minh nhàn nhạt đáp lại: “Hẳn ông cũng biết dạo gần đây có một đám người lạ mặt hay đến dò thám Hình Bộ Ty?”
“Bọn chúng không phải người trung nguyên.

Bạch Hồng Y đã không chịu ngồi yên rồi nữa sao?”
Ôn Tề Minh cẩn thận đổ rượu sát trùng lên miệng vết thương hở của Giang Ninh, ánh mắt để ý từng ly từng tí phản ứng của đối phương.

Hắn nói: “Không phải của bà ấy.

Tây Vực cũng đã biết tin Giang đại tướng quân sắp bị chém đầu, đồng thời hôn thư của ta chắc chắn đã nằm trễm trệ trên thư án của Bạch Vương.

Bọn họ không có động tĩnh gì cả.”
“Vậy bọn chúng là ai?”
“Cố nhân.” Ôn Tề Minh chỉ biết tóm gọn như vậy, chẳng nhẽ lại nói toẹt ra A Lợi Bố Nhĩ Cát Na là kẻ ôm oán hận với hắn đến nỗi không thể nhập luân hồi?
Cố Thâm Vân đương nhiên không tin, khịt mũi tỏ vẻ vị thái tử điện hạ này rốt cuộc cũng chẳng mấy tín nhiệm mình, chỉ bâng quơ nói lại một câu: “Thật chẳng biết ngài đến Tây Vực từ khi nào…”.
Đoạn, Cố thượng thư thấy Ôn Tề Minh chẳng mảy may cho một cái liếc mắt, chỉ chăm chăm chú ý đến xem Giang Ninh nhíu mày vì đau được bao nhiêu cái, ông tức đến rung râu: “Vậy còn Giang Triết viễn thì sao, điện hạ tính thế nào?”
Tay Ôn Tề Minh hơi khựng lại, trên mặt thoáng hiện lên vẻ bối rối.

Đối với Giang đại tướng quân ở kiếp này, hắn vẫn là không biết phải làm thế nào cho phải.

Lúc Hoa công công nói cho hắn tin ông ấy đến Thiên Lang phủ gặp mẫu thân Lý Sa Tử, Ôn Tề Minh thậm chí đã rất vui mừng.

Hắn cho rằng hắn đã đúng, Giang đại tướng quân không hề ghét bỏ nhi tử của mình như người đời vẫn đồn đại.

Ôn Tề Minh dừng lại bước chân, nấp phía bên ngoài nghe lén cuộc trò chuyện đó, và… hắn không nghĩ được cái gì nữa.
Mới đầu Giang Triết Viễn vẫn chần chừ do dự, nhưng khi nghe thấy mẫu thân hắn nói ông ấy hãy vì bà mà nhận tội, dặn ông ấy đi trước rồi đợi bà theo sau, Giang đại tướng quân đã ngay tức khắc đồng ý.

Quả là kẻ chinh chiến lâu năm trên sa trường, lúc đối diện với cái chết, với ô nhục, Giang Triết Viễn chẳng mảy may sợ hãi.

Anh hùng đúng thật khó qua ải mỹ nhân.
Ông ấy lựa chọn chết vì bề trên, lại chẳng chịu chết vì máu mủ của mình.
Mặc dù đều bị tống vào Hình Bộ Ty nhưng Giang Triết Viễn lại được nhận đãi ngộ hoàn toàn khác hẳn so với Giang Ninh.

Tất nhiên không thể cao sang phú quý như Vĩnh An lúc trước, nhưng so với cảnh thê thảm khảo hình mỗi ngày của nhi tử mình, Giang đại tướng quân đương nhiên dễ chịu hơn rất nhiều.
Im lặng một lúc, Ôn Tề Minh mới há miệng nói: “Nếu ta không cứu ông ấy, Giang Ninh có hận ta hay không?”
“Điện hạ nghĩ ta có thể trả lời vấn đề này? Giang công tử cùng ngài lớn lên mà ngài cũng không biết, nói gì đến kẻ ngoài cuộc như ta.”
...----------------...
Đêm đó, trong phòng giam dụng hình của Hình Bộ Ty liên tục truyền tới tiếng quát tháo dữ tợn cùng tiếng roi quất xuống chan chát.

Ngoài ra, lính canh đứng bên ngoài còn thỉnh thoảng nghe được tiếng Cố thượng thư khuyên can thái tử điện hạ dừng lại, song, hắn không nghe.

Tiếng tra tấn vang lên không ngừng, đáng sợ đến nỗi người đứng ngoài cũng phải âm thầm nuốt nước bọt.

Họ bảo nhau phen này tên tội đồ Giang Minh Nguyệt chết chắc rồi, dám chọc điên thái tử điện hạ.
Nào có ai biết, cũng chẳng ai nghi ngờ.

Tất cả chỉ là diễn kịch như thế, roi đánh xuống cũng là đánh vào bao rơm rạ chuẩn bị sẵn, quát tháo chửi nhau cũng chỉ là nói với không khí mà thôi, nhân vật chính Giang Minh Nguyệt đã được băng bó khá tốt, trên người còn có áo choàng lông ấm áp của Ôn Tề Minh.
A Thi Dật đã đợi sẵn ở phía hẻm vắng bên kia Hình Bộ Ty, đợi chờ Ôn Tề Minh xuất hiện theo kế hoạch.

Mặc dù thân thương gọi nhau hai tiếng “chó má” nhưng không hiểu vì sao hắn lại khá tin tưởng vào lời hứa của Ôn Tề Minh, chí ít khi đó là chuyện có liên quan đến Giang Ninh.
Quả nhiên nửa canh giờ sau thì Ôn Tề Minh xuất hiện, trên tay còn ôm theo một người đã lâm vào ngủ say.

A Thi Dật ngay lập tức nhận ra, hốc mắt cũng theo đó mà hồng lên.
Ôn Tề Minh nhìn A Thi Dật và đám đàn em ở phía sau, cuối cùng vẫn còn tồn tại một chút không an tâm: “Ngươi phải bảo hộ hắn thật tốt.”
A Thi Dật trừng mắt nhìn hắn, sốt ruột muốn đoạt người từ tay đối phương: “Không cần ngươi phải nhọc lòng.

Chỉ có những chuyện liên quan tới ngươi thì hắn mới tổn thương.”
Chẳng quan tâm đến lời châm thọc của nam nhân, Ôn Tề Minh ôn nhu đem Giang Ninh trao cho người kia, luyến tiếc mà vuốt nhẹ gò mà ửng đỏ lên vì thời tiết lạnh lẽo của Thiên Khải, “Yên tâm, Bạch phu nhân và Giang Tô tỷ sẽ không có chuyện gì hết, … cả Giang tướng quân nữa.

Ngươi cứ tạm lánh đến Tây Vực cùng với hắn, thời tiết ở đó không lạnh như ở đây, rồi ngươi sẽ nhanh chóng phục hồi.

Đợi mọi chuyện xong xuôi, ngươi muốn xử trí ta thế nào cũng được.”
A Thi Dật nhíu mày, gạt phắt tay của Ôn Tề Minh ra khỏi người Giang Ninh, hắn cẩn thận kéo cao mũ áo che chắn cho người ấy rồi điều chỉnh dây cương, bỏ lại một câu: “Ngươi liệu mà sống sót, ta còn có ân cừu phải tính toán với ngươi.”
Ôn Tề Minh luyến tiếc xúc cảm còn vương lại trên đầu ngón tay, nhìn vó ngựa nện xuống mặt đường vội vã rời đi trong đêm khuya, ánh mắt hắn dần trở nên âm trầm đáng sợ.

Hơn một đời người, hắn đã hận sai người, ân oán như tảng băng chìm, bây giờ tan ra thành nước, thành đại dương mênh mông..


Nhấn để mở bình luận

Cử Đầu Vọng Minh Nguyệt