Cử Đầu Vọng Minh Nguyệt



A Thi Dật mang theo Giang Ninh ra thẳng khỏi Thiên Khải, hắn không dám chậm trễ bất kỳ phút giây nào hết, bởi nếu đúng như Ôn Tề Minh nói thì lúc này lính canh đang đổi ca gác cho nhau, sẽ có thời gian cho bọn họ vượt thành bỏ trốn.
Hơn nữa, Giang Ninh còn đang có dấu hiệu tỉnh lại.
Cuối cùng, đến ông trời cũng muốn giúp bọn họ, A Thi Dật thuận lợi thông qua mà thế lực kia chẳng mảy may hay biết.
......................
Lưu Nhiên thảng thốt lùi lại phía sau, nhưng ánh mắt của y vẫn không hề lảng tránh, trực tiếp đón nhận lấy sát khí của Ôn Tề Minh.

Trước hàng trăm con mắt ngỡ ngàng cùng sửng sốt, Ôn thái tử cũng rất kiên nhẫn nhắc lại câu hỏi của mình: “Tất cả mọi chuyện đều là do huynh làm ra sao?”
Tự thâm tâm Ôn Tề Minh vẫn luôn nuôi hy vọng rằng Lưu Nhiên sẽ không, cho dù cả thế gian này quay lưng lại với hắn thì y vẫn thanh thuần như thế.
Vậy mà bây giờ, Ôn Tề Minh chỉ nhìn ra được hàn ý toát ra từ người Lưu Nhiên.
Lý Sa Tử biết mọi chuyện vỡ lở, càng không ngờ được nhi tử của mình lại chẳng biết điều đến nỗi vạch áo cho người xem lưng như thế, vội vàng gọi Ôn Tề Minh: “Ôn Thịnh Đế, ngươi đây là đang làm cái gì thế hả?”
Hoàng hậu đã lên tiếng, cho nên hoàng đế không thể cứ im lặng mãi được, huống hồ bên dưới là ánh mắt của hàng trăm ngàn bách tính Thịnh Quốc.
Ôn Triều Khanh nhăn mi, không vui mà nói: “A Minh!”
“Phải a, thái tử điện hạ rốt cuộc đang muốn làm cái gì vậy?” Lưu Mục Chính cũng lò dò bước ra, cố tình cất cao giọng cho toàn thể khách khứa nghe rõ, “Nghe nói đêm qua điện hạ đã tới Hình Bộ Ty, chuyện bên trong xảy ra thế nào lại chẳng một ai hay, tới tận sáng thì Cố thượng thư bình thản thông báo Giang Minh Nguyệt bị tra tấn đến chết rồi.

Bây giờ lại đến lượt chuyện này, nếu lão phu không nhầm thì điện hạ đang hoài nghi xấu về nhi tử của ta?”
Ôn Tề Minh thoáng nhíu mày một chút, hắn không ngờ tai mắt của Lưu Mục Chính lại nhanh nhạy đến vậy.

Nhưng với tư cách là một kẻ trải qua hai đời thăng trầm khổ ải, hắn cũng rất bình tĩnh mà đáp lại rằng: “Quả thực ta có nghi ngờ.

Phụ hoàng, mẫu hậu, con không phải nhất thời bồng bột, cũng sẽ không hối hận.

Nếu Lưu tổng đốc đã muốn nhắc đến Giang Minh Nguyệt thì chúng ta hãy nhân cơ hội này cùng ôn lại một thể.”
Hắn nhìn thẳng về phía Lưu Nhiên, âm trầm nói: “Đầu tiên là cái chết của Chương Hàm.”
Lưu Nhiên bật cười, ánh mắt của y thay đổi chóng vánh, tựa như lông hồng vậy, nói thay đổi là thay đổi.

Y đưa tay cản lại Lưu Mục Chính, bản thân tiến lên kề sát vào người Ôn Tề Minh, nhón chân thì thầm vào tai hắn.
“Ôn Thịnh Đế, ngươi thật là một tên ngu xuẩn.

Ngươi nghĩ ngươi có thể vạch trần ta ở đây sao? Mặc dù đại hôn đông người, có hàng trăm con mắt thấp hèn đổ dồn vào chúng ta, nhưng chỉ cần ta muốn, ngươi và ta vẫn thực hiện tiếp cái bái thứ tư này.”
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy Lưu Nhiên đang ôm lấy người Ôn Tề Minh mà run rẩy, dường như đang bị dọa sợ.

Y tách ra khỏi người hắn, đưa tay mớn trớn chỗ da giả bị Ôn Tề Minh làm hỏng mới nãy, ủy khuất nói cho tất cả cùng nghe: “Điện hạ thứ tội, hôm trước là ta không cẩn thận vấp ngã, rồi bị thương trên mặt.

Đại hôn không thể trì hoãn, cho nên ta đành phải nhờ đến họa trang che giấu…Ta … không muốn để điện hạ chê cười…”
“Đúng là có chuyện đó, là ta đã giúp nó che đi vết thương.” Lý Sa Tử rất ăn ý phối hợp với Lưu Nhiên.

Hai người cứ thế song kiếm hợp bích mà dồn Ôn Tề Minh vào thế bí, “Đừng mè nheo và gây sự như một tên không hiểu chuyện nữa, con muốn biến ngày hôm nay thành trò cười thiên cổ sao!”
Dưới đài, trong đám quan lại tới làm khách, bỗng nhiên có giọng nói của một thiếu niên trẻ tuổi không sợ chết vang lên.
“Điện hạ, rốt cuộc chuyện Chương Hàm là thế nào?”
“Tích Nhuận Hi!” Tích lão gia sợ đến mặt mày tái xanh, vội kéo tay áo nhi tử của mình, muốn dùng hết sức bình sinh mà ấn hắn xuống.

Đến kẻ mù cũng biết chuyện đang diễn ra trên đài có bao nhiêu nguy hiểm, nếu muốn sống thì hãy giả như im lặng không thấy là được rồi.
Không còn Vĩnh An, tất nhiên Thiên Lang cùng phủ Đông bá chiếm.

Vậy mà Tích Quân dám ngang nhiên châm ngòi nổ như vậy, chẳng nhẽ muốn đẩy Tích gia vào cửa tử sao!
“Ha ha ha, Tích lão gia cớ gì phải ngăn cản.

Ta thấy chuyện đó rất quan trọng đấy chứ, nó liên quan đến lòng trung thành của các bậc bề tôi cơ mà.

Chu mỗ cũng có cùng câu hỏi với Tích công tử, thái tử điện hạ, người có thể giải đáp cho ta hay không?”
Thật chẳng ngờ đến cả Chu Cửu Tiễn cũng lên tiếng rồi, nội bộ đám quan khách bắt đầu nghị luận lên.
Sau Giang đại tướng quân Giang Triết Viễn đi vào sử sách với tài cầm quân bất phàm, thì còn có đích công tử của Chu gia, Chu Cửu Tiễn nữa.
Cửu Tiễn, chín mũi tên đồng loạt xé gió mà đi, giết chết mọi quân thù.

Hắn chưa từng thất bại, cũng chưa từng sợ cái chết, tưởng chừng ngông cuồng nhưng thực chất lại “an phận” hơn bất kỳ ai.

Một kẻ chưa từng hứng thú với chuyện đấu đá vương triều, bỗng dưng hôm nay trước bao nhiêu người lại công khai ủng hộ câu hỏi gan to tày trời của Tích Nhuận Hi.
Quá kỳ quái!
Đến ngay cả Ôn Tề Minh cũng thực sự rất bất ngờ.
Tích Quân thì cũng thôi đi, tại sao Chu Cửu Tiễn này cũng như thế?.


Nhấn để mở bình luận

Cử Đầu Vọng Minh Nguyệt