Cử Đầu Vọng Minh Nguyệt



Nhìn cảnh tượng hoàn toàn xa lạ trước mắt, Giang Ninh ngơ ngẩn đứng hình.
Đây không phải thế giới mà hắn vỗn dĩ biết, những cột đá cao chọc trời kia là gì? Những âm thanh nhức óc này từ đâu tới? Tại sao những bộ y phục kia lại kì dị đến vậy?
Phía đối diện hắn có một đoàn người đi tới.

Trên tay họ đều cầm một thứ gì đó phát sáng và cũng chỉ để ý tới nó thay vì nhìn đường đi.

Đoàn người đi xuyên qua Giang Ninh, trực tiếp biến hắn thành cô hồn dã quỷ.
Trong đó, Giang Ninh bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc.
Lưu Nhiên?
Hình như cũng không phải y.
Thiếu niên tóc cắt vô cùng ngắn, thậm chí có thể thấy được cả da đầu.

Bên trái là vết sẹo kéo dài từ lông mày xuống thái dương.

Y mặc một thân đen xì, tay áo cắt xẻ sâu đến lộ cả nách, ánh mắt thâm trầm hung dữ.
Hoàn toàn khác với công tử ôn nhu như ngọc Lưu Bích Nam.
Giang Ninh ngày càng trở nên mù mịt.
Không phải hắn chết rồi đấy chứ? Đây là ảo giác sao?
Cuối cùng, hắn vẫn quyết định đi theo thiếu niên giống hệt Lưu Nhiên kia.

Chỉ thấy y chậm rãi trở về một nơi trái ngược hẳn với cảnh tượng ban nãy.

Nhà cửa xập xệ hôi hám, tiếng chửi rủa cùng khóc lóc nỉ non xen lẫn không ngừng.
“Khương Nhiên, mày còn biết vác mặt về đấy à?”
Giọng nói ồm ồm khản đặc vọng từ bên trên xuống, kèm theo một thứ gì đó rất giống bình sứ cắm hoa.
‘Choang’ một tiếng trên người thiếu niên, mảnh vụn văng tứ tung, thậm chí máu cũng chảy ra tới.
Giang Ninh không thể làm gì, hắn chỉ có vai trò làm người đứng xem tất cả.
Thiếu niên nhìn trước ngực mình dần thấm máu ra ngoài, ánh mắt càng trở nên cộc cằn: “Con mẹ nó, ông muốn chết phải không!?”
“Mày giỏi thì lên đây đánh tao xem nào!” Người bên trên tiếp tục khiêu khích.
Giang Ninh mặc dù không biết mối quan hệ giữa hai người này là gì, song, hắn biết sát khí của thiếu niên kia là thật sự.
Y lao lên lầu, bổ nhào tới vật người đàn ông xuống đất mà bắt đầu nện từng cú uất hận.

Tất nhiên người kia chẳng chịu thua, cố hết sức chống trả.

Hai người đánh nhau đến máu me be bét, không ai có thể ngăn cản.

Chán đánh đấm bằng tay chân, họ chuyển sang vơ đồ đạc phang nhau.
Cuối cùng, có một đám người mặc đồng phục tới mới miễn cưỡng tách được họ ra.

Người đàn ông thương nặng hơn, còn thiếu niên quyết định ở lại căn nhà vừa bị phá tan hoang ấy, không đi.

Mọi người cũng dần tản, bỏ lại cậu ta ngồi co quắp góc phòng với đống thương tích.
Thiếu niên úp mặt xuống gối, đầu vai run lên từng hồi.
Giang Ninh thương cảm, nhưng cũng chỉ biết thương cảm mà thôi.

Hắn không hiểu rõ người này, hoàn cảnh lại càng không.

Chung quy chỉ có thể cầu mong sớm thoát được khỏi ảo giác này.
Một canh giờ sau, thiếu niên chống tay đứng dậy, giẫm qua đủ thể loại mảnh vỡ mà rời đi.

Khương Nhiên thậm chí còn không thèm đóng cửa lại, cứ thế thẫn thờ, ánh mắt vô địch cất bước.
Giang Ninh im lặng theo phía sau.
Trời đã tối hẳn, nhưng xung quanh vẫn rực sáng.

Giang Ninh cảm thán nơi này liệu có phải chốn bồng lai trong truyền thuyết không? Nhưng thắc mắc của hắn còn chưa có lời giải đáp thì tiếng hét thất thanh của người xung quanh đã gọi hắn trở lại.
Hắn thấy thứ to đùng rực sáng đang lao thẳng về phía mình và Khương Nhiên.

Mặc dù khá gần nhưng cả hai đều có khả năng tránh được, nhưng cuối cùng chỉ có Giang Ninh tránh mà thôi.
Khương Nhiên cố tình chôn chân ở đó, y nhìn thứ đang mất kiểm soát hướng thẳng về mình với nụ cười nhẹ.
“Chết người rồi!”
“Mau tránh ra! Xe mất phanh!”
“Gọi cứu thương đi!!”
Giang Ninh sững sờ nhìn thiếu niên giống hệt Lưu Bích Nam nằm trong vũng máu, xương cốt dập nát.
Người xung quanh nhốn nháo, thậm chí thứ đó còn đụng trúng vài cá nhân khác.

Thoáng chốc mùi máu tanh tưởi xộc lên mũi Giang Ninh, hắn vô thức siết chặt lấy tay mình.
Có người bước đến bên cạnh xác Khương Nhiên, bình thản quỳ một gối xuống.
Là người thần bí kia.
Giang Ninh đương nhiên nhận ra đối phương, dù gì thì người đó chỉ cần phẩy tay một cái là hắn chỉ còn chưa đến nửa cái mạng.

Tình trạng bán sống bán chết này bây giờ cũng là người kỳ quái này ban tặng, hắn sao có thể quên.
Hệ thống làm động tác câu hồn, vớt Khương Nhiên ra khỏi thân xác y.

Giang Ninh nhìn mà đổ mồ hôi lạnh.

Kể cả Tây Vực huyền bí với đủ mọi tà thuật cũng không thể làm đến vậy, rốt cuộc tất cả những thứ này là sao?
Hệ thống đợi Khương Nhiên mở mắt mới chậm rãi phổ biến: “Chào mừng ký chủ mới, rất hân hạnh được hợp tác.

Đừng bất ngờ, ngươi thực sự chết rồi.

Nhưng bổn hệ thống cảm khái cuộc đời của ngươi, cho nên ta cho ngươi một cơ hội đổi đời.”
“Biến.”
“Thật lạnh lùng.” Hệ thống cười cười, “Ta nói vậy thôi chứ ngươi không có quyền từ chối.

Một là ngươi đồng ý hợp tác với ta, hai là ngươi trở thành ma đói vất vưởng không chốn trở về.”
“Hợp tác với ngươi?”
“Đúng a, ngươi chỉ cần hoàn thành một nhiệm vụ rất đơn giản.”
Khương Nhiên mất kiên nhẫn: “Nhanh trước khi ta đổi ý.”
Hệ thống lại tà mị cười, hắn phất tay tạo khí thế rồi cường điệu nói: “Ngươi đã bao giờ tin vào xuyên sách hay không?”
“Không quan tâm.”
“Bây giờ ngươi quan tâm đi là vừa.

Bởi vì ta muốn ngươi đưa quỹ đạo của câu chuyện về đúng hướng ban đầu của nó.”
“Là sao?”
“Bổn hệ thống cũng thật khổ, lần này ta vướng vào một bộ tiểu thuyết đam mỹ.

Tên nam chính đó cố tình đi lệch hướng so với nguyên tác, sống chết kiên định với nam tám, bỏ mặc người đáng lý ra ở bên hắn.

Bây giờ ta muốn ngươi vào vai nam chính bị bỏ rơi kia, giành lại tình yêu vốn dĩ thuộc về y.

Ngươi nói xem có trùng hợp hay không, y cũng tên Nhiên a.”
Giang Ninh căn bản không hiểu bọn họ đang nói gì, những từ ngữ ấy thật lạ.

Nhưng khi hắn nhìn đến Khương Nhiên dưới bàn tay của kẻ thần bí tự xưng ‘hệ thống’ kia, hoá thành Lưu Nhiên - Lưu nhị công tử của phủ Tổng đốc Đông thì Giang Ninh mới kinh hãi dần dần hiểu ra.
Có lẽ, vốn dĩ y không thuộc về thế giới của hắn.
Mà thế giới của hắn lại có thể tuỳ người bẻ nắn..


Nhấn để mở bình luận

Cử Đầu Vọng Minh Nguyệt