Cùng quân hoan


 
Chu Ngưng bị cơn cao trào liên tiếp trong cơ thể ép sắp phát điên!
 
Cặp mông nhỏ vểnh mềm mại bị bàn tay to của người đàn ông nâng lên cao, côn thịt cứng rắn như sắt thép chen vào trong tiểu huyệt, nhiệt độ thiêu đốt trên lớp da của dương cụ làm đoá hoa xinh xắn giữa hai chân cô nóng đến nỗi đỏ rực, cánh hoa không ngừng nở rộ rồi khép lại theo động tắc cắm rút của dương cụ.
 

“Mẹ nó cặp mông dâm đãng vểnh cao thật, tư thế của Ngưng Ngưng bây giờ giống một con chó cái.” Hai gò tuyết đầy đặn trơn trượt làm Ninh Tu Cẩn suýt thì không cắm vào được, theo động tác cắm rút vào tiểu huyệt, cơ bụng rắn chắc đập mạnh vào cặp mông trắng nõn, mềm mại đến mức làm anh không nhịn được than thở.
 
“Con chó cái… nô lệ tình dục… con chó cái của riêng thầy…”
 
“Ư ư ư…” Đầu Chu Ngưng vùi vào chiếc gối mềm, cơ thể bị người đàn ông cắm đến nỗi không ngừng trượt về phía trước, hai viên nãi châu mềm vắt ra sữa ma sát với ga giường, trở nên sưng to xinh đẹp, màu đỏ bừng như chảy máu.
 
Từng tiếng chó cái hung hăng tra tấn lòng tự trọng của cô gái, một từ ngữ lăng nhục, một cách gọi nhục nhã, Chu Ngưng tiếp nhận nền giáo dục chính thống hơn hai mươi năm không thể chấp nhận được cách xưng hô sỉ nhục người khác như vậy, cô rưng rưng phản bác: “Ư ư ư… Ngưng Ngưng không phải… không phải… chó cái… không phải không phải…”
 
“Không phải, ha ha…” Ninh Tu Cẩn cười lạnh, nâng chiếc cổ trắng nõn của cô lên, đẩy mông quấy loạn trong tiểu huyệt một cách tận tình tùy ý, “Không phải chó cái thì là gì? Là nô lệ tình dục hay là bồn chứa tinh của thầy? Hả đồ dâm đãng ngày nào cũng thèm khát dương vật lớn của thầy.”
 
Cô rất muốn để những người theo đuổi kính trọng Ninh Tu Cẩn nhìn xem, người đàn ông chất lượng tốt trong mắt bọn họ ở trên giường phóng đãng thế nào, mặt người dạ thú cùng lắm cũng chỉ thế này.
 
Ninh Tu Cẩn đúng là ngụy quân tử, ha! Chu Ngưng châm chọc nghĩ, bàn tay túm góc gối của cô nắm chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
 
“A a…” Tiếng rên rỉ nghẹn ngào khô khốc bật ra từ môi, sức lực toàn thân cô bị rút đi như rút nước, chân đau nhức không kẹp được côn thịt, nhưng mông lại bị người đàn ông giữ chặt, chỉ có thể cắn răng rên rỉ thừa nhận từng đợt hoan ái.

 
Ninh Tu Cẩn nhận thấy cô gái đang thất thần, anh chợt tức giận, côn thịt bọc trong hoa kính bắt đầu chà đạp đưa đẩy như phát điên, thân gậy bổ nếp gấp thịt mềm bên trong tiểu huyệt ra, nghiền mạnh lên, hoàn toàn căng đầy nhục huyệt chặt khít, ngay cả nếp gấp thịt cũng bị thọc phẳng ra.
 
“A ha… A ha…” Tiếng rên rỉ không thể khống chế bật ra từ môi, cơ thể Chu Ngưng đang quanh quẩn bên bờ cực lạc mất khống chế, nước chảy tràn lan, nhưng lại bị dương vật lớn lấp kín miệng huyệt, không chảy ra được.
 
“Rút ra… rút ra…” Cơn cực lạc của cơ thể ép nước mắt cô tuôn trào, nhanh chóng làm ướt gối, cô nghẹn ngào nói: “Sắp tiểu rồi… a ha… Ngưng Ngưng… sắp tiểu rồi… a a… rút ra… làm ơn…”
 
Ninh Tu Cẩn cong môi mỏng, cười ác liệt, mồ hôi từ ngọn tóc trên trán chảy xuống mặt, chảy xuống rãnh xương quai xanh gợi cảm.
 
Anh cố ý làm chậm lại, côn thịt chậm rãi nghiền lên nộn huyệt, làm cơn buồn tiểu trong cơ thể cô gái dần tích tụ lên đỉnh, chỉ cần anh cắm sâu một cái, nước sẽ điên cuồng chảy ra như lũ phá đê.
 
Bàn tay đùa bỡn hai gò tuyết đẫy đà, đồi thịt trắng nõn nhìn rất ngon miệng, ánh mắt nóng bỏng của Ninh Tu Cẩn rơi xuống chỗ đó, bị hấp dẫn không thể dời mắt, lần đầu tiên anh cúi cái đầu cao quý xuống, lè lưỡi liếm láp cặp mông trắng nõn, hàm răng ngậm lấy một miếng thịt nhỏ, khẽ cắn, day.
 
“Đừng… làm ơn… a a… Ngưng Ngưng thật sự… không nhịn đưỡ nữa… ưm a…” Cảm giác mỏi và căng không ngừng quét đến bụng nhỏ, cây gậy xấu xa nào đó giữa hai chân bắt đầu ma sát, kích thích cô muốn đi tiểu, muốn bài tiết.
 
“Vậy Ngưng Ngưng có phải con chó cái của thầy không? Bồn chứa tinh? Trả lời thầy, thầy mà hài lòng thì sẽ cho em đi vệ sinh.” Ninh Tu Cẩn ung dung nói, cây gậy to bành trướng lấp kín miệng huyệt, muốn ép cô nói ra một đáp án.
 
“Không… Ngưng Ngưng chưa bao giờ là… con chó cái, bây giờ không phải, sau này cũng không, vĩnh viễn không phải…” Chu Ngưng cực kỳ quật cường với vấn đề này, cô cứng cổ, kiên quyết phủ nhận.
 
“Là em tự chuốc lấy.”
 
Ninh Tu Cẩn rút hạ thể thô cứng ra, đứng dậy kéo thẳng đôi chân thon dài của cô gái, để cơ thể mềm mại đối diện với mình, sau đó một tay anh chống lên gối, cúi người đè xuống, dương vật lớn nhẹ nhàng đâm vào tiểu huyệt đã mở ra, mặt đối mặt làm cô.
 
“Cảm nhận xem thầy làm hỏng em thế nào, đồ dâm đãng.”
 
Nói xong, Chu Ngưng liền cảm nhận được đồ vật thô dài của người đàn ông thọc vào huyệt mạnh như muốn đâm thủng cô, cửa tử cung bị chọc nhiều lần, đầu nấm cực đại va chạm với từng khối thịt non nhạy cảm, côn thịt vận động trong huyệt như vĩnh viễn không biết mệt mỏi, tiểu huyệt của cô bị cắm đến nỗi mềm thành bùn, tan thành nước.
 
“Để thầy làm em lên cao trào một lần nữa, một lần nữa, Ngưng Ngưng, Ngưng Ngưng…” Anh đặt khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Chu Ngưng vào khuỷu tay cường tráng, nhìn chiếc lưỡi nhỏ mềm mại khẽ lè ra ngoài của cô, ánh mắt khựng lại, muôn vàn suy nghĩ hiện lên, nhưng chung quy vẫn không hôn.
 
“Không…” Cô gái kinh hoàng cong người dậy, ngửa đầu theo bản năng, chóp mũi đụng phải lồng ngực nam tính cứng như tảng đá, nó đỏ lên, cô nắm tay lại, đập lên những múi rắn chắc đó, kịch liệt phản kháng lần rót tinh thứ hai.
 
Tất cả hạt giống nóng bỏng bắn vào trong tử cung non nớt, thấm nhuần tử cung, Chu Ngưng bị rót đến nỗi toàn thân nóng lên, chút sức vất vả tích tụ được trên tay đã biến mất, bất lực bị người đàn ông đè dưới thân bắn huyệt.
 
Ninh Tu Cẩn run rẩy bắn hết tinh hoa vào trong cơ thể cô gái, sau một lúc lâu, anh rút cự căn mềm nhũn ra, “bặc” một tiếng sắc tình, đầu nấm cực đại và tiểu huyệt sưng đỏ chia lìa lưu luyến.
 
Côn thịt rời đi làm tiểu huyệt lỏng ra, rốt cuộc Chu Ngưng không nhịn được nữa, cao trào và khoái cảm mất khống chế cùng đến một lúc, dục vọng bài tiết mãnh liệt như sóng, chất lỏng trắng đục đặc sệt chảy ra ngoài, dâm thuỷ và nước tiểu trong suốt điên cuồng tuôn ra, nhanh chóng làm loãng chất lỏng trắng đục chất đầy ở mép huyệt.
 
Chu Ngưng lấy tay che mặt, khóc nức nở, cô nằm run rẩy mất khống chế trên giường người đàn ông, mặt cô đỏ lên, khí huyết cuồn cuộn.
 
“Đẹp quá.” Ninh Tu Cẩn lại thấp giọng tán thưởng, nhìn chằm chằm mị huyệt ướt đẫm không chớp mắt. Cánh hoa lật ra ngoài, mép huyệt ửng đỏ hơi hé dính một ít chất lỏng trắng, trên lớp lông mỏng xung quanh còn vương vài giọt sương trong suốt.
 
Sương rơi trên hoa, thanh thủy xuất phù dung[1].
 
[1] Hoa sen mới nở trong nước, thuần khiết, không qua đẽo gọt. Ca ngợi vẻ đẹp tự nhiên.
 
Anh vẫn chưa thưởng thức đủ đoá hoa sen nhỏ giữa hai chân cô gái, thì bỗng ăn một cái tát lên mặt.
 
Tay Chu Ngưng run rẩy kịch liệt giữa không trung, nhịp tim dữ dội lấp đầy hai tai, cô kìm nén cảm giác choáng váng trong đầu, căm ghét mắng:
 
“Biến thái đáng chết.”
 
Ninh Tu Cẩn ngẩn ra, ánh mắt đột nhiên trở nên âm trầm.
 


Nhấn để mở bình luận

Cùng quân hoan