Cùng quân hoan


 
“Không được, em tuyệt đối sẽ không về.” Lần đầu tiên Giang Tư Tư cứng rắn cự tuyệt yêu cầu của anh hai, cô nâng đầu anh hai đang vùi vào ngực mình lên, đối diện với anh, “Anh hai, em không muốn về nhà ông bà ngoại.”
 
Người đàn ông vẫn đang ngậm một đầu nhũ, anh không nỡ nhả ra, giọng nói hàm hồ, “Tư Tư ngoan, anh hai xử lý mọi chuyện xong sẽ đón em về.”
 

Tình thế rung chuyển, trận chiến đêm qua làm phe Giang Hành tổn thất rất nhiều, nhưng tình hình của đối phương còn thảm thiết hơn.
 
Bị ép đến bước đường cùng, con người sẽ dễ dàng phát điên, dễ dàng bí quá hoá liều, huống chi là một đám liều mạng cùng đường.
 
Giang Hành suy nghĩ cặn kẽ rồi quyết định bí mật đưa em gái đi, cô ở lại đây sẽ nguy hiểm hơn.
 
Loại nguy hiểm này, anh không gánh vác nổi, cũng sợ phải gánh vác.
 
Anh phải bảo vệ em gái, để cô sống yên bình, cách duy nhất là hoàn toàn khống chế toàn cục!
 
Đầu lưỡi đảo quanh đầu nhũ rắn chắc, Giang Hành hưởng thụ nhấm nháp ngực em gái, đồng thời trong đầu nhanh chóng nghĩ kế hoạch tiếp theo.
 
“Ha… Nhưng mà… anh hai, ngộ nhỡ trên đường có người bắt cóc thì sao?” Giang Tư Tư lưu luyến nhìn anh, nâng ngực lên để anh ngậm sâu hơn, “Xoa xoa bên này, đầu nhũ cũng ngứa lắm.”
 
Giang Hành ngẩng đầu dán mũi lên chóp mũi cô, bàn tay to bóp bộ ngực đầy đặn mềm mại của cô, cười cưng chiều, ngón tay ấn lên núm vú sưng đỏ ngứa ngáy giúp cô nhóc dâm đãng bớt ngứa.

 
Anh nói: “Anh hai sẽ sắp xếp ổn thoả, tin ở anh.”
 
“Nhưng mà… Ưm ha…” Thấy Giang Hành đã chuẩn bị, cô quyết định đi con đường dịu dàng, “Ha… Nhưng mà… em không muốn xa anh.”
 
Đầu lưỡi cẩn thận liếm láp ngực em gái, bầu ngực trắng nõn dính nước miếng, nhìn càng đáng yêu, Giang Hành say mê nhìn ngực cô.
 
Tình dục làm anh hít thở nặng nề, mỗi lần thở gấp, vết thương trên lưng sẽ toác ra, cực kỳ đau đớn.
 
Giang Tư Tư giơ tay lau mồ hôi lạnh trên mặt anh, dưới ánh mắt lưu luyến không nỡ của anh hai, cô mặc áo ngực vào, giấu bộ ngực người đàn ông thèm thuồng xuống dưới lớp áo.
 
Sau khi em gái mặc áo vào, Giang Hành khản giọng nói, “Tư Tư phải nghe lời, nếu không, anh hai sẽ rất tức giận.”
 
Bất cứ một dáng vẻ nào của Giang Hành, bá đạo, dịu dàng đều làm cô không thể cự tuyệt, giọng anh vẫn ôn hoà như thường, nhưng Giang Tư Tư biết chuyện này phải nghe theo anh.
 
Đột nhiên bị cho biết mình sắp bị đưa đi, thiếu nữ giận dỗi, nói: “Đi thì đi, đến lúc đó anh đừng có xin em quay về!”
 
Giang Hành cong môi cười, trong mắt có dục vọng, viết rõ là anh muốn cô, “Anh không xin em quay về, lâu không ăn côn thịt của anh hai, Tư Tư sẽ chủ động về xin anh hai cắm.”
 
Giang Tư Tư bị người đàn ông hạ lưu nói cho á khẩu không trả lời được.
 
Nhà ông ngoại ở một vùng nông thôn hẻo lánh ở một thành phố khác, tuy lạc hậu xa xôi nhưng phong cảnh lại vô cùng hợp lòng người, cây cối xanh biếc, bầu trời xanh thẳm, mây trắng dịu trôi.
 
Sáng sớm, trước cửa gió thổi chim hót, cảnh sắc xanh mướt, hai bên đường, đóa hoa rực rỡ và cỏ xanh như sóng biển chồng chất lên nhau.
 
Mẹ không chịu trách nhiệm, nhưng tình cảm của hai anh em với ông bà ngoại lại rất đậm sâu.
 
Mấy năm đầu Giang Hành bỏ học dốc sức làm việc, Giang Tư Tư còn nhỏ không có ai chăm sóc, là bà ngoại ở nông thôn xách túi lên huyện thành, rời khỏi quê hương, ngồi xe lửa một đêm đến thành phố nơi có Giang gia, chăm sóc Giang Tư Tư tám tuổi cho đến khi cô có thể tự sinh hoạt.
 
Về chuyện của Giang Hành, bà biết đại khái, nhưng bà đã già rồi, chỉ có thể cho hai anh em đến thế.
 
Giang Hành vào xã hội đen, những gì bà làm được ngoài chăm sóc cháu gái ra thì là cực kỳ lo lắng cho cháu trai.
 
Năm Giang Tư Tư lên cấp hai, bà ngoại bàn bạc với hai anh em rồi quyết định về quê, người bà không khoẻ, mấy năm nay ở thành phố, lao tâm lao lực vì hai anh em, cơ thể càng suy yếu.
 
Ở nông thôn không khí tươi mát, rau dưa củ quả thiên nhiên, rất thích hợp để điều dưỡng cơ thể.
 
Lúc mới về quê Giang Tư Tư rất nhớ mong Giang Hành, suốt ngày lo âu bực bội. Mà tín hiệu điện thoại lại yếu, cô mở giao diện nhắn tin rồi nhắn tin cho Giang Hành, tin nhắn mãi không gửi đi được, cuối cùng bên cạnh có một dấu chấm than đỏ.
 
Giang Hành trả lời tin nhắn của cô rất ít, anh rất bận, bận đến nỗi có một lần Giang Tư Tư cứ tưởng Giang Hành mất liên lạc rồi.
 
Nhưng thư thông báo trúng tuyển của cô lại được Giang Hành gửi đến nông thôn, cô trúng tuyển vào một trường đại học ở thành phố, vào chuyên ngành nổi tiếng nhất của trường, còn chưa đến ba tuần nữa là sẽ đi học.
 
Đa số thời gian Giang Tư Tư không có việc gì để làm, bèn ngồi trên cái ghế đẩu trước cửa nói chuyện với ông bà ngoại, nói đông nói tây. Buổi tối thì ngắm trăng hóng mát cùng ông bà, ngày tháng trôi đi rất chậm, nhàm chán nhưng cũng hơi thú vị.
 
Mấy người hộ tống cô về quê hôm đó nhận lệnh của Giang Hành, cùng tìm một căn nhà ở lại nông thôn.
 
Nhà ở nông thôn toàn là một căn riêng lẻ, nhà bà ngoại và hàng xóm xung quanh không gần mà cũng không xa, vì thế hai người già không phát hiện sự khác thường ở xung quanh.
 
Nửa tháng trôi qua, Giang Tư Tư nằm trên chiếc ghế trong sân, giơ ngón tay nghĩ, nếu Giang Hành vẫn chưa đến, cô sẽ tự chạy về.
 
Cho anh một niềm vui bất ngờ mà sợ hơn là vui.
 
Bà ngoại ở cửa gọi cô vào nhà, Giang Tư Tư đáp lời, dọn ghế về phòng ngủ.
 
Rạng sáng, tiếng tắt động cơ ô tô vang lên trong sân, Giang Tư Tư vui vẻ, vội vàng xuyên qua cửa sổ phòng ngủ nhìn ra ngoài sân.
 
Người đàn ông đóng cửa xe, bóng người cao lớn đứng dưới ánh trăng.
 
Giang Tư Tư kiềm chế nhịp đập điên cuồng của trái tim, quên đeo cả giày, đi chân trần từ phòng ngủ ra ngoài sân.
 


Nhấn để mở bình luận

Cùng quân hoan