Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh


Ninh Ân mở mắt ra, ánh sáng ấm áp mỏng manh ngoài cửa sổ chiếu vào tấm màn che, làm hắn thấy hơi châm chích.

Hắn chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ tỉnh lại.

Hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ của Ninh Ân là cảnh hắn đã tự tay đốt cả phủ Nhiếp chính vương. Sau đó, khi đã uống một liều Bách Hoa Sát vừa đủ để chết, hắn bước vào mật thất, ôm lấy thi thể của Ngu Linh Tê rồi chìm vào giấc ngủ ngàn thu…

Nếu đây là tầng địa ngục thứ mười tám thì không nên có ánh ban mai yên bình và chói lọi như vậy.

Đầu thai rồi sao?

Không đúng. Hắn giơ lòng bàn tay với những đốt tay rõ ràng của mình lên, rọi đi rọi lại dưới ánh sáng, nhanh chóng phủ nhận cách nghĩ ​​đó.

Đây là đôi tay của một người trưởng thành, không khác gì cơ thể của hắn trước khi chết. Mặc dù cách bài trí bên trong phòng ngủ này nhìn sơ qua hơi khác nhưng bố cục gần giống như ở Vương phủ.

Vài tiếng sột soạt bên ngoài cắt ngang dòng suy nghĩ của Ninh Ân. Đôi mắt màu sơn của hắn nheo lại, vô thức mò tìm cây gậy bên cạnh giường, nhưng chẳng mò được gì.

“Suỵt, nhỏ tiếng chút đi.”

Xuyên qua tấm màn che mơ hồ, một giọng nữ bị cố nén xuống thoang thoáng truyền đến: “Hiếm khi thấy ngài ấy ngủ thêm, đừng đánh thức ngài ấy.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc xa cách đã lâu, vẻ âm u tàn ác trong mắt Ninh Ân lập tức biến mất.

Hắn nhấc chăn bông lên bước xuống giường, chân trần đạp lên nền gạch, bởi chân trái đã quen bị què nên lúc chân vừa chạm đất thì bên nhẹ bên nặng, nào ngờ hắn suýt chút nữa bị ngã.

Hắn phát hiện có điều gì đó không đúng, đôi chân này vẫn còn nguyên vẹn.

Đã lâu rồi hắn không được nếm trải mùi vị của những bước đi khỏe mạnh, trong khoảnh khắc được sải bước lần nữa, Ninh Ân vừa thận trọng vừa do dự.

Ánh mắt hắn lập tức có vài phần thích thú, bước chân dần trở nên vững vàng hơn, tựa như một âm hồn cô đơn lâu ngày đang đuổi theo ánh sáng.

Hắn mặc bộ áo lót rộng rãi, quay lại vén tấm màn che lên thì nhìn thấy một bóng người đã từng xuất hiện vô số lần trong trí nhớ của hắn, nay nàng đang ngồi trước bàn trang điểm bên cửa sổ.

Nàng bảo tì nữ của mình lui ra, hơi nghiêng đầu, dùng chiếc lược ngọc nhẹ nhàng chải mái tóc dài xõa ngang lưng, ánh ban mai vàng nhạt từ cửa sổ chiếu vào, phủ lên bóng lưng nàng thứ ánh sáng ấm áp mơ hồ, đẹp như một giấc mơ mong manh rất dễ tan biến.

Chiếc gương đồng phản chiếu khuôn mặt hắn, vẫn là gương mặt quen thuộc nhất, với đôi mắt màu sơn và đôi môi mỏng, khôi ngô tuấn tú, nhưng đã bớt đi mấy phần nham hiểm cùng sắc da trắng bệch như quỷ bệnh.

Ngu Linh Tê nhìn qua gương đồng thấy Ninh Ân đang lặng lẽ đứng phía sau, nàng kinh hãi rùng mình, quay đầu thở ra một hơi: “Chàng tỉnh lại khi nào thế? Làm ta giật cả mình.”

Đôi mắt của nàng trong trẻo sáng bừng, giọng nói nhẹ nhàng của nàng vừa như giận dỗi, cũng vừa như đang làm nũng.

Ninh Ân chưa bao giờ thấy dáng vẻ thoải mái không đề phòng như vậy của nàng, yểu điệu quyến rũ, tươi tắn dễ thương.

Hắn vốn không phải là người rụt rè, dù cho Ngu Linh Tê có hận hay trách hắn, dù cho đây chỉ là một giấc mộng nhất định sẽ tan vỡ, hắn cũng sẽ không ngần ngại ôm chặt lấy nàng, giam cầm nàng bên cạnh, cho đến khi linh hồn biến thành cát mịn.

“Tốt quá đi.”

Ninh Ân trầm giọng nói, đưa tay sờ nhẹ khuôn mặt nàng.

Ấm nóng.

Ngón tay hắn trượt lần xuống má và khóe miệng nàng, rồi dừng ở bên gáy.

Dưới lòng bàn tay thật ấm áp, mạch đập rõ ràng, hoàn toàn không giống vẻ ngoài tái nhợt lạnh lẽo như trên giường băng.

Cảm giác không thể nào là giả được, mọi thứ đều rất chân thật.

Như hiểu ra điều gì đó, Ninh Ân bỗng cười nhẹ, đoán rằng bản thân hẳn đã từ cõi chết sống lại, sau đó quay trở lại thời điểm Linh Tê vẫn còn sống.

“Bản vương đã tìm thấy nàng rồi.”

Hắn ôm lấy nàng từ phía sau, dùng dáng vẻ của một người bệnh khoanh tay trước ngực với ra chiều hài lòng.

... Bản vương?

Ngu Linh Tê khó hiểu: Ninh Ân thường hay xưng “ta” trước mặt nàng, chưa kể hắn đã không còn là vương gia nữa.

Cơn đau bên gáy gợi lại suy nghĩ của Ngu Linh Tê, ký ức chôn sâu chợt loé lên trong đầu, vẫn chưa kịp nắm bắt thì nó đã biến mất tăm.

Cuối cùng nàng cũng nhận ra rằng người đứng sau mình có gì đó không đúng.

Đêm qua là “kỷ niệm lần đầu gặp mặt” mà nàng đặt ra, cái tên Ninh Ân này còn đổ rượu lên người nàng, từ xương quai xanh xuống đến thắt lưng, thưởng thức cả đêm.

Lẽ nào là do hắn uống quá nhiều, vẫn chưa tỉnh táo?

Kìm lấy bàn tay đang siết lấy eo mình đến ngạt thở, nàng đưa tay chạm vào gò má lạnh lẽo của Ninh Ân, ân cần hỏi: “Chàng làm sao đấy Ninh Ân?”

Nghe thấy nàng trực tiếp gọi tên mình, Ninh Ân bỗng khựng lại, từ từ mở đôi mắt đen sẫm.

Linh Tê trong trí nhớ của hắn, từ trước đến nay vẫn luôn cẩn thận gọi hắn một tiếng “Vương gia”.



Có thể mơ hồ nhận ra đây từng là tẩm điện của Tĩnh Vương phủ, nhưng không biết ai đã tùy tiện đề xuất cải tạo nó, thật là xa hoa và dung tục.

Vệ Thất khá chán ghét khẩu vị của người này.

Hắn lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, ánh mắt lại dừng lại trên người của mỹ nhân đang ngồi quỳ bên cạnh.

Trên bàn có trà mới pha, Ngu Linh Tê tém váy uốn gối ngồi ngay ngắn đàng hoàng, búi mái tóc mây để lộ ra chiếc cổ thon và xinh đẹp, chăm chút từng chi tiết nhỏ trên tóc, nom cầu kỳ vô cùng.

Vệ Thất nhớ tới khi tối hôm qua đưa nàng từ Tụ Vân Các trở về bể tắm để tắm rửa, cả người nàng tràn ngập trong mùi rượu, hai má đỏ như son, mệt đến mức nhũn ra như vũng nước xuân, làm gì còn sức lực dậy sớm pha trà chứ?

Bên cạnh đó, cách trang điểm và khí chất của nàng cũng có chút khác so với trước đây.

Vệ Thất nheo mắt, không biết tại sao khi tỉnh dậy, khắp nơi đều tóa ra một cảm giác kỳ lạ khó tả.

Hắn đứng dậy, vươn tay với lấy chiếc áo choàng cạnh sạp, muốn khoác nó lên đôi vai gầy của Ngu Linh Tê.

Ai ngờ ngay sau khi hắn chạm vào nàng, Ngu Linh Tê đột nhiên giật mình, vô thức tránh sang một bên.

Tay Ninh Ân sững lại không trung, ngẩng đầu nhìn nàng.

Ngu Linh Tê nhanh chóng nhận ra mình vô ý, nàng lập tức thả lỏng cơ thể, đặt má của mình lên ngón tay hắn, giống như một con mèo đang cố gắng làm hài lòng chủ nhân của nó.

“Trà đã pha xong, Vương gia muốn dùng không?”

Nàng ngước đôi mắt quyến rũ lên, vẫn giữ tư thế ngồi quỳ, giọng nói dịu dàng, không còn tươi cười nhẹ nhàng như trước.

Vệ Thất nhìn hàng mi rủ xuống của nàng, đuôi mắt khẽ giật.

Đây là cách chơi gì thế?

Mặc dù vẻ ngoài thận trọng này quả thực rất đáng yêu, bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể cưỡng lại sự ngoan ngoãn nghe lời của nàng, nhưng...

Nhưng Tuế Tuế phải chói chang nhất chứ, sao có thể thấp bé như vậy được.

“Muốn chơi trò tình yêu chủ - nô, thỉnh thoảng ta sẽ quay về làm Vệ Thất.”

Vệ Thất cười rồi bước xuống giường, đi đến đỡ Ngu Linh Tê: “Đứng dậy.”

Ngay khi chân trái chạm đất, hắn cảm thấy một cơn đau nhói khó tả thấu tận xương tủy, thân thể không ổn định, song hắn đã kịp thời vịn lấy thành giường.

Ngu Linh Tê vô thức đi tới giúp hắn, nhưng lại bị thân thể nặng nề của hắn kéo ngã xuống chiếc tủ thấp bên cạnh.

Đôi mắt của Vệ Thất híp lại, bàn tay nhanh chóng ôm lấy eo nàng. Kết quả là những món đồ bên cạnh giường đều bị hành động của hắn hất đổ, lăn đều trên mặt đất.

Vệ Thất nhìn xuống, thấy một cây gậy có tay cầm bằng ngọc được dát vàng.

Nụ cười của hắn bỗng tắt đi, lông mày hơi nhíu lại.

Lại nữa rồi, cảm giác quen thuộc này.

Hơi thở của Ngu Linh Tê chợt run rẩy, sáng nay nàng đã mắc quá nhiều lỗi nên vội vàng nhặt cây gậy lên cho hắn, chắp tay lại như đang lập công chuộc tội.

Vệ Thất nhận lấy cây gậy, chống gậy đứng lên.

Hắn cúi xuống vén ống quần bên trái lên, ánh mắt dừng lại trên vết sẹo gớm ghiếc nơi ấy, trong tích tắc, một vài ký ức tản mác nhanh như chớp xoẹt qua.

Hắn đã nhớ ra rồi.

Nếu như hồi đó Tuế Tuế không xuất hiện ở thành Dục Giới Tiên, đôi chân của hắn có lẽ sẽ có kết thúc như thế này.

Vệ Thất là người thông minh, chỉ cần suy tính lại là có thể hiểu được toàn bộ câu chuyện.

Hắn nhìn về phía chiếc gương đồng bên cạnh, nhìn lại dáng vẻ nham hiểm quen thuộc của chính mình trong gương, nhìn một Vương phủ vừa quen thuộc vừa xa lạ, còn có dáng vẻ vừa quen vừa lạ của Tuế Tuế... Mọi thứ như đang nhắc rằng nhở hắn đang đi đến một thế giới có vận rủi chưa từng được đổi thay.

“Tuế Tuế, lại đây.”

Vệ Thất ngồi trở lại lên sạp, gõ nhẹ vào cán gậy bằng ngọc, trầm giọng nói: “Hãy kể những chuyện về ta đã xảy ra trong mấy năm qua cho ta nghe đi.”

Ngu Linh Tê giật mình.

“Tuế Tuế” là nhũ danh của nàng, kể từ ngày người thân của nàng qua đời, Ngu gia bị diệt vong, đã rất lâu rồi không ai gọi nàng như vậy.

Làm sao mà vị Nhiếp Chính vương này lại biết, lại còn gọi... thân mật tự nhiên đến vậy?



Ninh Ân là một người thận trọng, sẽ không dễ dàng để lộ kẽ hở.

Sau nửa giờ quan sát, từ cuộc trò chuyện rời rạc giữa Ngu Linh Tê và tì nữ, hắn đã phần nào đoán ra được thời gian và không gian đã thay đổi ở một thời điểm nào đó, tạo ra một cuộc sống khác.

Ví dụ, ở thế giới này, đôi chân của hắn hoàn toàn khỏe mạnh, thù lớn cũng đã báo xong, hắn đã thành công đăng cơ trở thành hoàng đế.

Quan trọng hơn, Ninh Ân trong thế giới này sở hữu được Linh Tê trong tay, hắn đã từng thấy áo cưới đỏ rực của nàng, cùng nàng vào động phòng, có được tất cả tình yêu và niềm tin của nàng.

Túi thơm thỏ may mắn hình cái ấm treo ngang hông, bên trên có những đường khâu gọn gàng và đường thêu tinh xảo, lúc nào cũng đang nhắc nhở Ninh Ân về những gì hắn đã đánh mất.

Ninh Ân đúng là một người hay đố kỵ, đố kỵ đến điên luôn rồi.

Bởi vì Ninh Ân của thế giới này sở hữu tất cả những điều tốt đẹp mà hắn chưa bao giờ có thể chạm tới được.

Nhưng những chuyện này thì có liên quan gì chứ? Bây giờ tất cả đều là của hắn.

Cho dù là trộm hay cướp, hắn cũng không bao giờ buông tay.

Ánh mặt trời mùa thu xuyên qua kẽ lá chiếu lên đất, để lại mấy vệt lốm đốm.

Ninh Ân kéo ghế ngồi xuống, thích thú nhìn Ngu Linh Tê đang chải chuốt rửa mặt, như thể đang ngưỡng mộ một kho báu đã bị đánh mất mà hắn vừa tìm lại được.

Động tác buộc dây áo của nàng cũng rất đẹp mắt, đẹp như tranh vẽ, trong lòng Ninh Ân bỗng nhiên rạo rực, dao cắt giấy giữa các ngón tay lướt nhẹ một cái, dây áo liền bị đứt, áo khoác mà nàng vừa mặc bỗng tuột xuống, để lộ ra cánh tay nhẵn mịn, tựa như mây khói trùng điệp.

Các cung nữ ở bên đều đỏ mặt tía tai, băn khoăn không biết nên tiếp tục hầu hạ Hoàng hậu thay y phục hay là nên đóng cửa lui ra.

Ngu Linh Tê vỗ lên tay hắn một cái, rũ mắt nói: “Nguy hiểm quá, mau cất dao vào đi!”

Nàng chỉ đánh khẽ nên hắn không hề cảm thấy đau, ngược lại Ninh Ân lại có cảm giác như bị một con thỏ cắn, thật mới mẻ và thú vị.

“Lá gan cũng lớn hơn nhiều rồi.”

Hắn cười một cách nho nhã, đôi mắt màu son trong phút chốc đành lưu luyến dời ra chỗ khác.

Hắn càng say mê thì càng thấy hận “Ninh Ân” của thế giới này, “hắn” đã lấy đi những may mắn vốn thuộc về hắn.

Nếu có thể, Ninh Ân sẽ bóp cổ “hắn” không chút do dự.

Ngu Linh Tê không hề để ý thấy sự đen tối trong mắt hắn, chỉ cởi áo choàng có dây thắt lưng bị đứt ra đưa cho cung nữ rồi chọn một chiếc áo tay rộng màu đỏ hoa hạnh mặc vào.

Quần áo lộng lẫy tựa như sương khói hoàng hôn, đắm mình trong ánh nắng mùa thu, từng sợi tơ đều trở nên óng ánh.

Ninh Ân thất thần trong chốc lát, giống như cố gắng bắt lấy luồng sáng len lỏi giữa các ngón tay, giơ tay gọi: “Linh Tê, lại đây.”

Động tác chỉnh tay áo của Ngu Linh Tê bỗng dừng lại.

Nàng xoay người, yên lặng nhìn Ninh Ân một hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười: “Hôm qua là mùng tám tháng tám âm lịch, dù là ngày kỉ niệm lần đầu gặp mặt của chúng ta thì cũng không nên uống nhiều rượu như vậy. Mới sáng sớm thức dậy, chàng có vẻ kỳ lạ thế nào ấy, chẳng lẽ còn chưa tỉnh rượu sao?”

Mùng tám tháng tám âm lịch?

Ninh Ân chợt nhớ tới ngày này, đấy là ngày mà Ngu Linh Tê bị Triệu gia đưa vào Vương phủ.

Thời gian hắn đến thế giới này quá ngắn, không kịp có thời gian để xác nhận mọi thông tin, đành phải hùa theo lời nàng: “Nếu cảnh tượng trước mắt có thể kéo dài vĩnh viễn, thì say đến ngàn thu không tỉnh cũng có sao đâu nào?”

Hắn nở nụ cười tao nhã ôn hòa, nhưng đôi mắt đen thì tựa như hai vũng nước sâu không nhìn thấy đáy, ẩn chứa quá nhiều chân tình.

Thấy hắn không phủ nhận, đôi môi đỏ mọng của Ngu Linh Tê khẽ hé mở.

Nàng do dự, nhưng cuối cùng vẫn thở dài: “Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé Ninh Ân?”

Ninh Ân theo thói quen mò tìm gậy, sau đó nhớ rằng cơ thể này rất khỏe mạnh nên dĩ nhiên sẽ không cần thêm những thứ lôi thôi như vậy nữa.

Hắn hài lòng đứng dậy, bước đi nhẹ nhàng và vững vàng, nghênh tiếp Ngu Linh Tê.

Linh Tê của hắn.



Những cơn đau âm ỉ ở chân trái vẫn tiếp diễn, như một lời nguyền không thể nguôi ngoai.

Từ lời kể tế nhị và điềm tĩnh của Ngu Linh Tê, Vệ Thất đã biết được tất cả những gì đã xảy ra ở thế giới này.

Quả nhiên, thời gian ngắn lưu lạc bên ngoài, chẳng có cô gái xinh đẹp như tiên nữ nào giáng trần để giúp hắn xua đuổi tên hung thủ mà Ninh Trường Thụy cử đến giết hắn cả.

Sau khi thành Dục Giới Tiên bị phá hủy, không có thiếu nữ nào xuất hiện trong đêm tuyết, nhặt hắn - một kẻ đang sống dở chết dở trong tuyết về chăm sóc.

Không có những tháng ngày kề cạnh trong phủ Tướng quân, không có ngọn đèn trời trên gác mái của đêm Thất Tịch, không có ai vượt qua những rào cản và chông gai để đến kéo hắn từ địa ngục trở lại trần gian...

Ninh Ân ở thế giới này sống tựa một con chó hoang trong mười tám năm đầu đời, bốn năm tiếp theo hắn lại sống như một con ác quỷ khó ưa.

Vệ Thất không đồng tình với bản thân trên thế giới này, hắn tồi tệ không ai bằng, gieo gió thì gặt bão thôi.

“Nói một chút về nàng đi.”

Trong mắt của Vệ Thất hiện lên vẻ khinh thường không che giấu được, chỉ khi nhìn Ngu Linh Tê, hắn mới có chút ôn hòa: “Ở đây ta và Tuế Tuế đã gặp nhau như thế nào?”

Lại lần nữa nghe thấy hai chữ “Tuế Tuế”, Ngu Linh Tê càng thêm kinh hãi.

Theo tính tình thường ngày của Nhiếp Chính vương, vẻ mặt hắn càng ôn hòa bao nhiêu thì lại có sát khí mãnh liệt khủng khiếp bấy nhiêu...

Nhưng có vẻ như hắn không muốn giết người, mà giống như đang tìm kiếm thứ gì đó hơn.

Chẳng lẽ do đêm qua hắn bị ám sát nên mất trí nhớ rồi?

Ngu Linh Tê kiềm chế suy nghĩ của mình, thận trọng nói: “Ngày mồng tám tháng tám âm lịch năm trước, di phụ của ta đã đưa ta vào Vương phủ, nào ngờ Vương gia không hề bỏ rơi ta, còn giữ lại hầu hạ lâu dài.”

Mùng tám tháng tám âm lịch…

“Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau.”

“Đúng vậy, là hôm nay.”

Những lời nói vừa mềm mại vừa rắn rỏi của Ngu Linh Tê ở trước phủ Tĩnh Vương đêm qua vẫn còn văng vẳng bên tai, phủi sạch lớp bụi ký ức.

Giọng Vệ Thất chùng xuống: “Đêm đầu tiên mà Tuế Tuế gặp ta, có phải nàng mặc một bộ váy đỏ thắm, trang điểm hoa đào?”

Hả, không bị mất trí nhớ sao?

Ngu Linh Tê gật đầu nói: “Vâng.”

Nói đến đây, Ngu Linh Tê thoáng dừng lại: “Đêm qua là đêm tròn một năm ta quen biết Vương gia.”

Một suy nghĩ hiện lên trong đầu làm đồng tử Vệ Thất hơi co rút lại.

Là trùng hợp ư?

Tại sao Tuế Tuế lại biết chuyện xảy ra ở thế giới này và nhớ được lần đầu gặp nhau ở chốn đây?

Trừ phi nàng đã trải qua tất cả những điều này.

Tuế Tuế - người đã từng cứu rỗi hắn ở thành Dục Giới Tiên, đã được tái sinh từ đống tro tàn; mỹ nhân dè dặt trước mặt hắn lúc này mới là dáng vẻ vốn có của Tuế Tuế.

Trước kia, hắn là một tên tàn tật gãy chân, là một kẻ xấu xa đê hèn.

“Ta đối xử với nàng không tốt sao?” Vệ Thất hỏi.

Động tác chỉnh hương (lò xông hương trong phòng ở cổ đại) của Ngu Linh Tê thoáng dừng lại, nàng nhanh chóng dời tầm mắt đi, nở nụ cười theo thói quen: “Vương gia cung cấp chỗ ăn chỗ ở cho ta, quần áo và trang sức đều là loại cao cấp nhất, cho nên đương nhiên ngài đối xử với ta rất tốt rồi.”

“Nói dối.”

Vệ Thất nhìn dáng vẻ có vẻ căng thẳng của nàng, tựa như bừng tỉnh mà nhẹ giọng nói: “Nàng sợ ta.”

Vạch mở từng chân tơ kẽ tóc, các chi tiết cố ý bị bỏ qua đã có lời giải thích.

“Ta đã mơ thấy một giấc mơ.”

Hóa ra đó không phải là một giấc mơ.

“Ta đã mơ rằng mình sẽ chết vì chuyện này, để lại một mình nàng trên sống trên đời.”

Hóa ra hắn đã không hề bảo vệ cho Tuế Tuế được chu toàn.

Vệ Thất đã hiểu tại sao khi nhìn thấy hắn ở thành Dục Giới Tiên, Tuế Tuế lại có ánh mắt kinh hoàng như vậy; tại sao khi hắn giả vờ đáng thương và lẻn vào phủ của tướng quân, nàng lại phản kháng và xa lánh...

Bởi vì nàng đã trải qua một cuộc đời đau khổ, nàng sợ hắn.

Nhưng dù có như thế thì khi Tuế Tuế gặp hắn lần đầu vào lúc hắn đang tuyệt vọng, nàng cũng chỉ muốn tránh xa hắn, chứ không hề thừa nước đục thả câu mà làm tổn thương hay trả thù hắn…



Hắn đã từng đẩy Tuế Tuế vào địa ngục, nhưng chính Tuế Tuế đã kéo hắn về lại nhân gian.

Đúng là một kẻ khờ.

Vệ Thất giơ những ngón tay nhợt nhạt lên, vuốt ve đuôi mắt trống rỗng của Ngu Linh Tê bằng vẻ đầy trân quý, nở nụ cười nặng nề: “Khờ thật.”

Khờ đến mức khiến hắn hận không thể tự tay giết chết con người ghê tởm ấy của “hắn”.


Nhấn để mở bình luận

Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh