Đá Chanh Tuyết


- Nghe nói cái người tên Danh bị bắt rồi hả?

Tôi đang lau bàn gỗ thì nghe thấy giọng nói của anh chủ quán vọng ra từ khu vực pha chế đồ uống.

- Vâng ạ, em cũng không rõ sự tình, chỉ biết người đàn ông đó phải trả lại toàn bộ số tiền lừa đảo và bị tống vào tù.

- Cũng may là em không sao.

Tôi cũng thầm cảm thấy biết ơn vì đã không xảy ra chuyện gì, vẫn bình an vô sự đứng ở đây. Không sợ là nói dối, khi ngủ tôi hay giật mình tỉnh giấc bởi cơn ám ảnh về ngày hôm ấy hiện về trong giấc mơ mà chẳng báo trước lấy một lời.

Huy Anh nói anh sẽ về, tôi càng hi vọng mình không lộ ra vẻ yếu đuối khi đứng trước mặt anh, tôi thật sự rất hi vọng vào tương lai sau này.

- Mộc Miên, tiền lương của em đây.

Anh chủ quán đưa cho tôi một xấp tiền đựng trong phong bì, tôi nghiêng người kiểm tra số tiền lương hai tháng hè.

- Anh ơi, anh đưa dư cho em 3 triệu lận.

Dù đếm đi đếm lại tận ba lần, tôi vẫn không thể tin nổi vào mắt mình anh chủ quán đưa dư cho tôi nhiều đến thế.

- Tiền đó có là gì đâu, em cứ nhận đi. Anh biết đi học đại học tốn nhiều tiền lắm, tiền học phí, tiền trọ, tiền mua thiết bị điện tử, em cũng cố gắng làm thêm bao năm qua để đi học còn gì. Đừng có bận tâm quá, anh tin Mộc Miên xứng đáng với những điều tốt đẹp mà.

- Vâng, em cảm ơn.

Tôi tháo tạp dề, xếp nó ngăn nắp đặt vào ngăn tủ, lướt mắt nhìn một lượt tiệm cà phê gắn bó với mình ba năm, thầm cảm thấy chạnh lòng một chút.

- Còn không đi nhanh thì sẽ lưu luyến đến mức xin làm tiếp đấy!

Tôi nhoẻn miệng cười sau khi nghe lời nói giỡn của anh chủ quán, vẫy tay chào tạm biệt anh, cũng chào tạm biệt tiệm cà phê thân thương.

Bước khỏi từng bậc thang đá, bóng hình ai kia bị nắng chiều phản chiếu lên bức tường trắng, dường như không thay đổi mấy so với lần đầu tôi gặp cậu ta.

- Chờ mãi, cuối cùng cũng chờ được Miên rồi.

Hoàng Bảo Khôi đứng đó từ lâu, tôi biết, nhưng trong lòng không hề gợn sóng chút nào.

- Cậu đến đây làm gì?

- Đến chào tạm biệt Miên.

Một tiếng "À" khe khẽ vang lên, thật ra nghĩ đến những chuyện đã từng xảy ra, tôi vẫn chưa biết liệu rằng quả báo có thật không, khi lũ người gây chuyện năm cấp hai vẫn chưa nhận được hậu quả họ gây ra. Giống như Hoàng Bảo Khôi lúc này, cậu ta có thể ung dung đi định cư ở Mỹ bằng tiền gia đình hay giống như Lê Thảo Diệp, cậu ta đã đậu trường đại học danh giá.

Tuy nhiên, quả báo không đến lúc này thì lúc khác hoặc có thể đã đến mà tôi lại không biết. . Đọc‎ t𝒓𝘂𝙮ện‎ ha𝙮,‎ t𝒓𝘂𝙮‎ cập‎ nga𝙮‎ ==‎ T‎ 𝒓U𝑚t𝒓𝘂𝙮ện.𝙫n‎ ==

- Tôi không dám xin Miên sẽ tha thứ cho tôi, cũng không có gan cầu xin thứ tình yêu xa xỉ gì cả. Tôi có lỗi và tôi biết rõ cả đời này, mình sẽ phải sửa chữa sai lầm ấy. Tôi chỉ có một câu duy nhất muốn nói với Miên trước khi đi.

Gió tĩnh lặng quá! Chẳng để lại chút lưu luyến gì cho người đứng trên thảm cỏ. Thế nhưng tôi lại nghe thấy âm thanh kêu reo dồn dập bên tai, thật là lạ đời!

- Tôi xin lỗi.

- Ừ!

Tiếng "ừ" ấy dường như đã nói lên rằng giữa chúng tôi, giữa hai con người từng suýt chút nữa đã đâm chồi nảy lộc một loại cảm xúc khác lạ, giữa hai con người từng có mối quan hệ thù hận, đã chính thức kết thúc.

Khóe miệng Hoàng Bảo Khôi nhếch lên thành một đường cong, cười nhưng lại giống như khóc, cậu ta chầm chậm nói lời tiếp theo:

- Tôi đã nghĩ không biết bao nhiêu lần, nên làm gì để bù đắp lại tháng ngày Miên chịu sự sỉ nhục, chịu miệt thị. Nghĩ mãi cuối cùng vẫn chẳng nghĩ được gì. Cách thực dụng nhất cũng là cách đáng khinh nhất: tôi xin phép bố xóa nợ cho nhà Miên...

Từ nay Miên cứ yên tâm, không những phải sống, mà còn phải sống thật hạnh phúc.

...

- Gạo ơi?

Quần áo luộm thuộm, đầu tóc có chút xơ rối, Huy Anh bước từ phía gò đất nhô lên đến thảm cỏ bên này. Mãi về sau nghĩ lại, tôi mới phát hiện ra tại sao mình lại yêu anh đến vậy, yêu hơn tất cả mọi thứ tồn tại trên đời.

- Tôi đi trước đây.

Vừa dứt lời, tôi hóa thành bé Gạo hồn nhiên, vô tư ngày nào, lại như một chú chim yêu đời, bay vòng quanh Huy Anh.

- Anh về rồi sao? Em chờ anh mãi.

Bỗng nhiên Huy Anh ôm chặt lấy người tôi và rồi như bao lần, vuốt ve tấm lưng gầy gò của người con gái trước mặt.

- Gạo à?

- Dạ?

Giọng Huy Anh sao lại nghẹn ngào, sao lại thổn thức, sao lại xao xuyến đến thế? Những thanh âm đang lưng chừng ở cuống họng lại không thể phát ra thành lời, tôi rõ ràng biết Huy Anh có điều muốn nói, nhưng anh lại chẳng nói gì nữa.

Nguyên một chặng đường trở về ngôi nhà lụp xụp và cây gạo đầu ngõ, Huy Anh không hề nói chuyện, chỉ nắm chặt lấy bàn tay tôi. Chặt lắm! Chặt đến độ giống như anh sợ chỉ cần sơ sẩy thì sẽ đánh mất luôn bàn tay chai sần mà dịu dàng ấy.

- Mẹ ơi, mẹ cho phép Huy Anh ở lại đây vài ngày được không ạ?

Mẹ nhìn tôi rồi lại nhìn thằng con trai cao kều bên cạnh, cứ khư khư nắm chặt lấy tay tôi. Mẹ thở dài nói:

- Có dư cơm đâu.

- Cháu không cần cơm đâu ạ, cháu cần Gạo thôi!

Cần gạo hay cần Gạo? Đúng là hết nói nổi mà.

- Nói trước là con bé Mộc Miên chưa 18 tuổi đâu đó, cậu liệu hồn mà sống đàng hoàng.

- Dạ, cháu đàng hoàng mà.

Mẹ hừ lạnh, tiếp tục bới thêm một bát cơm nữa, cũng không hề có ý định muốn chừa cơm cho Huy Anh.

Cuối cùng, ba người chúng tôi ăn cơm trong khoảng lặng vô hình, mãi một lúc mẹ tôi mới hỏi:

- Nghe nói nhà cậu bán vàng.

- Vâng, bác muốn vàng 18k hay 24k ạ?

- Này cậu, giờ nhà tôi là gia đình bình thường, không còn nợ nần gì đâu nên cũng chẳng ham hố gì dăm ba vàng bạc.

Mẹ nói chuyện như thế, có nghĩa là điều Hoàng Bảo Khôi nói đúng, nhà tôi đã được xóa nợ.

- Cháu không có ý gì, chỉ là vẫn nên bàn chuyện sớm về sau này, phải không ạ?

Huy Anh vừa nói xong liền quay sang nhìn tôi, ánh mắt của anh sao lại ẩn chứa điều trông mong vào tương lai thế này?

- Cậu ngủ ở cái phòng kia, cấm bước lên gác của Mộc Miên đấy!

Lần đầu nghe mẹ mắng mà tôi không buồn, ngược lại còn thấy rất vui. Tôi bỗng dưng có mong ước khác, một mong ước tôi đã thầm cất giấu từ thuở lên sáu tuổi.

Đêm tối mùa hè có tiếng mưa tí tách, nó như một khúc ca ru con người ta đi vào giấc ngủ. Tôi ôm gối, chần chừ hồi lâu mới dám gõ lốc cốc vào cánh cửa gỗ phòng mẹ. Giọng mẹ dội xuyên qua bức tường đã hằn những vết nứt:

- Sao thế?

- Mẹ cho con ngủ cùng được không ạ?

Không một âm thanh nào phát ra từ căn phòng nằm gần ngay chân cầu thang, tôi đoán mẹ không muốn, nên đành rón rén trở về. Chưa đi được vài bước, lại một lần nữa nghe tiếng mẹ, dịu hiền hơn rất nhiều:

- Vào đi.

Căn phòng tăm tối hơn tôi tưởng, đã rất lâu rồi, tôi chưa vào phòng mẹ. Chỉ nhớ vào năm tôi học lớp 4 hay lớp 5, bố có đánh mẹ và với một đứa trẻ chưa hiểu gì sự đời, tâm trạng sợ hãi đã khiến tôi trốn dưới gầm giường.

Tôi nằm nghiêng người sang phải, mẹ nằm nghiêng người sang trái. Hai con người nằm hai góc giường, chỉ có tấm lưng đối diện với nhau.

Có chút gì đó nghẹn ngào, tôi xoay lưng, cẩn thận quan sát mẹ. Mẹ chưa đến 40 tuổi mà tóc bạc đã lẫn trong mái tóc đen. Nương theo ánh trăng nhạt nhòa ngoài cửa sổ, tôi vẫn có thể thấy sự cơ cực và bất hạnh hiện lên trên cơ thể gầy yếu trước mặt.

- Mẹ ôm con được không?

Mẹ thoáng giật mình sau khi nghe lời vừa nói, tôi đã lấy hết dũng cảm chôn chặt bao ngày xin mẹ thực hiện điều ước ấy. Cứ ngỡ lời cầu nguyện ấy không thành hiện thực, cơ mà mẹ thật sự đã xoay người lại, ôm tôi vào lòng, vỗ về như những ngày còn thơ bé. Tôi mơ màng chìm trong giấc ngủ, ngủ say đến nỗi nắng lên cao, chiếu rọi vào gương mặt, tôi mới tỉnh lại. Tôi chợt phát hiện mẹ đi mất rồi...

Tôi dọn dẹp quần áo và những đồ dùng cần thiết vào vali. Trong lúc thu gom đồ đạc trong ngăn kéo, một chiếc hộp bánh Danisa bằng sắt được cất ở ngăn cuối cùng. Tôi nào có thứ này, thế nên nỗi tò mò đã hối thúc phải nhanh chóng mở chiếc hộp ấy.

Bên trong là một chiếc thẻ ngân hàng, hai chỉ vàng và bức thư được viết nắn nót bằng mực xanh, đâu đó còn một vài vết ố hình tròn không đều, hệt như giọt nước mắt.

" Gửi Mộc Miên của mẹ,

Mẹ nghĩ mẹ nên nói chuyện trực tiếp với con, nhưng sau bao nhiêu lần đấu tranh, mẹ không làm được. Có lẽ là do cảm thấy có lỗi.

Mẹ thật sự hận con, hận con cướp đi một tương lai xán lạn của mẹ, hận con có khuôn mặt hao hao giống bố, hận phải đau đớn khi mang thai con chín tháng mười ngày. Nhưng hận con bao nhiêu, mẹ lại hận chính bản thân mình bấy nhiêu.

Rõ ràng Mộc Miên là một đứa trẻ ngoan, từ khi sinh ra cũng không nỡ làm mẹ đau, lớn lên cũng không hề đua đòi, khiển trách mẹ. Mẹ không muốn có con, thế nhưng sao mẹ lại ích kỉ đến mức không nghĩ được rằng Mộc Miên vốn không có quyền lựa chọn được sinh ra hay không, được sống trong giàu có hay đau khổ.

Mẹ chẳng làm gì được cho con ngoài sự ghét bỏ trong mười tám năm qua. Có lúc mẹ muốn thương con, nhưng mỗi lần nhớ đến người chồng đã hủy hoại hạnh phúc gia đình, thứ còn sót lại chỉ là sự đay nghiến. Mẹ lại tiếp tục lầm đường lạc lối trong thứ cảm xúc hận thù của mình. Tuy nhiên, càng đến ngày Mộc Miên đi học ở Hà Nội, mẹ lại nhận ra rằng bản thân không nỡ rời xa con thế nào.

Mẹ biết Mộc Miên của mẹ rất ngoan. Từ năm học lớp 5, con đã chẳng quản ngại mưa gió mà đi làm những công việc nhỏ nhất như đan len, thêu tranh, đến khi lớn hơn, lại học cách nhặt chè, rang cà phê và khi bước chân vào mái trường chuyên, con nỗ lực giành học bổng, thức trắng đêm để vào đội tuyển học sinh giỏi chỉ vì khát khao nhận được nhiều tiền hơn.

Số tiền trong thẻ ngân hàng và hai chỉ vàng là những thứ mẹ dành dụm bao nhiêu năm qua để con đi học. Không có nhiều, chỉ mong phần đời còn lại của con được bình an, mẹ chỉ mong thế thôi!"

Tôi đọc đến dòng cuối thì tay đã không thể giữ chặt lấy bức thư, tay còn lại chỉ biết che lấy miệng ngăn những tiếng nấc nghẹn.

Mẹ thương tôi!

Không thương tại sao lại đặt tên tôi là Vũ An Mộc Miên - một cái tên đẹp và thơ mộng biết bao.

Không thương tại sao lại giả vờ nói lời cay nghiệt nhưng vẫn chừa đồ ăn cho tôi mỗi khi tôi phải đi học về muộn.

Không thương tại sao lại ru tôi ngủ trong lúc tôi cần mẹ nhất.

***

Mẹ vẫn muốn sống ở đất Bảo Lộc, vẫn muốn có cây gạo đầu ngõ bầu bạn.

Ngày tôi đi Hà Nội, ngày tôi chào tạm biệt mọi thứ ở mảnh đất này, cũng là ngày cuộc đời tôi bước sang một trang mới.

Chùm hoa gạo nay chẳng còn đỏ rực, cũng không rung rinh như chuông gió nữa. Thế nhưng hồn tôi vẫn bám víu lấy những áng mây trên bầu trời xanh ngắt, tôi lại nheo nheo mắt để nhìn người con trai đang thoắt ẩn thoắt hiện dưới bóng cây gạo.

- Chúng ta đi thôi nào.

Huy Anh mỉm cười, nét đẹp tuấn tú hệt như một năm về trước, cái ngày mà chúng tôi bắt đầu vào năm học lớp 12, vẫn còn là đôi bạn thân ấy.

- Giống thật!

- Giống gì cơ?

- Chuyện tình của chúng ta thật sự rất giống một loại đồ uống. Đó là đá chanh tuyết, vừa ngọt ngọt, lại vừa chua thanh và chẳng phải trong mùa hè oi bức, đá chanh tuyết đã biến thành thứ chữa lành những kẻ quằn quại trong cơn khát sao?

- Đúng vậy.

Huy Anh dừng một chút, rồi lại nghiêng người nhìn tôi. Trong ánh mắt đen láy sâu thăm thẳm mà tôi tưởng bản thân sẽ không bao giờ nhìn thấu, giờ đây dường như tôi hiểu anh sẽ làm gì tiếp theo.

Huy Anh bứt lấy nhánh cỏ dại gần ấy, mất một chút thời gian để biến nó thành một cái nhẫn đơn sơ, lại đáng yêu không tả nổi.

- Không phải chứ? Con nhà bán vàng mà lại cầu hôn bằng nhẫn cỏ à?

Tôi bật cười, Huy Anh bỗng khuỵu một bên gối xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, chân thành nói:

- Dẫu biết bây giờ là hơi sớm, nhưng anh vẫn muốn nói với em. Xin hãy gả cho anh, gả tất cả niềm vui vụn vặt mà ánh nắng hay ngọn gió đem lại, gả hết thảy đau đớn, khổ sở em âm thầm chịu đựng. Vũ An Mộc Miên, gả cho anh nhé?

- Vâng ạ. - Tôi khẽ khàng đáp.

Biển, Hà Nội và tình yêu, tôi đều được trải nghiệm những thứ tươi đẹp Huy Anh từng nói. Một thứ được ngắm với anh, một thứ là quê hương của anh và một thứ tôi cùng anh nuôi nấng từng ngày.

Cảm ơn thanh xuân rực rỡ cùng 12 Lý! Cảm ơn vì tình yêu thương âm thầm của mẹ! Cảm ơn Huy Anh đã đến bên tôi! Và cảm ơn vì tôi còn sống!

Hết.

16/2/2023

01/8/2023

- ----

Tui sẽ đăng ngoại truyện trước trên FB nên ai muốn đọc khi em nó mới ra lò thì follow page nheeeee:

https://www.facebook.com/mabanhbao710?mibextid=ZbWKwL


Nhấn để mở bình luận

Đá Chanh Tuyết