Đá Chanh Tuyết


Từ nhỏ, Châu đã ý thức được việc bản thân khác mọi người như thế nào. Chị bé không thích con trai và có xu hướng nảy sinh tình cảm với các bạn nữ.

Thật ra ở thế kỉ 21, ở thời đại mà nhận thức về cộng đồng LGBT đã được phát triển khá nhiều thì mọi người không xem người như Châu là một cá thể riêng biệt. Châu cũng là con người, việc người giữa người yêu nhau không có gì sai, đó có thể là mối quan hệ nam-nữ, nam-nam hay nữ-nữ. Hà cớ gì phải quá khắt khe xem đối phương mang giới tính như thế nào, miễn đem lại hạnh phúc cho nhau là được.

Chọn học chuyên Lý thật ra cũng không hẳn vì Châu giỏi, chỉ đơn giản vì muốn học môn tự nhiên nào đó nặng đô một chút. Đặc sản của lớp chuyên Lý đương nhiên là số lượng con trai đông đảo hơn và hầu hết tính cách dân Lý đều rất mạnh mẽ, kể cả các bạn nữ. Ấy thế mà trong lớp chuyên Lý năm ấy, cô nàng thủ khoa lại là một bạn nữ mang vẻ đẹp mềm mại, dịu dàng, khuôn mặt sáng sủa và trong trẻo đến lạ.

Có thể do nhìn lũ con trai cao, to, đen, hôi quá nhiều, Châu mới thấy bạn thủ khoa Mộc Miên như một đóa hoa sen nở rộ ở vũng bùn lầy. Tính tình vừa hiền lành, dễ thương, vừa chăm chỉ, cần mẫn.

Không biết bao nhiêu lần Châu bắt gặp Mộc Miên đi làm bồi bàn ở quán nước, đi giao cà phê hay thậm chí nhặt chè vào những buổi trưa chiều nắng nóng.

Mộc Miên? Tên hay thật! Theo như Châu nhớ, cây mộc miên có tên gọi khác là gạo. Nếu quan sát kĩ càng, Mộc Miên cũng rất giống hạt gạo đó chứ! Thanh khiết, đơn sơ đến vậy mà.

- Cô Na, cho cháu hộp sữa yomost vị lựu ạ.

- Hết mất rồi Châu ơi, bạn gái kia lấy hộp cuối cùng rồi nè.

Châu đáp "vâng ạ" rồi ngoảnh mặt nhìn theo cái chỉ tay của cô bán canteen. Đó chẳng phải là bạn Mộc Miên sao?

Hướng Mộc Miên đi về là lớp học, Châu cũng theo sau. Thế nhưng con bé cứ đi được dăm ba bước thì ngoảnh mặt lại lấm lét nhìn Châu một lần. Ban đầu Châu cũng giả vờ không biết gì hết, nhưng đi được nửa chặng đường vẫn thấy bộ dạng lén lút quan sát của Mộc Miên, Châu bất thình lình lên tiếng:

- Sao vậy? Mộc Miên nhìn gì Châu á?

Mộc Miên trầm mặc một lát rồi mới trả lời.

- Hình như Châu cũng muốn uống sữa yomost vị lựu đúng không?

Câu trả lời nằm ngoài suy nghĩ trong đầu Chou Ngô, chị bé cười vài tiếng, lại hỏi:

- Vậy Mộc Miên sẽ đưa cho Châu sao?

- Tất nhiên rồi.

Con bé chìa hộp sữa ra trước mặt Chou Ngô, vui vẻ đưa, còn kèm theo một nụ cười mỉm chi.

Theo quan sát của Chou Ngô, Mộc Miên khá ít bạn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một mình. Con bé không nói chuyện quá nhiều với những bạn khác trong lớp, bao gồm nam lẫn nữ. Vào khoảng thời gian học đội tuyển và chuẩn bị đi thi các kỳ thi khu vực, Chou Ngô thậm chí còn chẳng nhìn thấy hình bóng cô gái có đôi mắt hổ phách ấy đâu cả.

Châu vẫn nhớ vào năm lớp 11, khoảng thời gian ấy mới là lúc Mộc Miên và Châu thân thiết với nhau hơn.

Trong một lần làm bài tập thuyết trình tiếng anh, cô giáo đã quy định mỗi nhóm phải có ba thành viên cùng nhau tìm hiểu về các chủ đề trong bộ sách tiếng anh thí điểm.

- Ê Chou Ngô, chung nhóm với tao nha!

Đặng Oải Hương hí ha hí hửng mời Chou Ngô cùng nhóm với mình, chị bé nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Đến khi Mộc Miên từ tòa nhà đội tuyển trở về, con bé mới biết mọi người trong lớp đều đã xếp nhóm riêng, chỉ riêng bản thân chưa có tên trong nhóm nào hết.

Hồi ấy, Huy Anh có nói với Mộc Miên rằng:

- Nếu không xin được thì vào chung nhóm với tao, Đình Nguyên và Đăng Dương, bốn đứa chắc không sao đâu.

- Thôi, làm vậy dễ bị mấy đứa trong lớp nói này nói kia lắm! Tao xin làm một mình cũng được.

Mộc Miên nhẹ nhàng đáp, đồng thời cong môi cười một cái thật tươi để Huy Anh không lo lắng gì nữa.

- Không ấy Mộc Miên làm chung với tao và Châu đi, nhóm tao có hai người thôi à.

Oải Hương lên tiếng, một tay choàng lấy vai của Mộc Miên, rất tự nhiên nói chuyện. Châu cũng gật đầu đồng tình theo. Và thế là nhóm ba đứa cũng được hình thành từ ấy, tụi nó hợp cạ không chỉ về kĩ năng làm việc nhóm mà về cả cách nói chuyện.

Mộc Miên ôn hòa, Oải Hương sôi nổi và Chou Ngô tinh tế. Cứ thế, Mộc Miên không còn là cái tên mà Châu gọi con bé nữa, Châu đặc biệt thích cái tên Gạo hơn.

Lâu lâu ba đứa lại rủ nhau đi ăn, người gắp đồ ăn cho hai đứa còn lại bao giờ cũng là Chou Ngô, người lấy khăn giấy và muỗng nĩa bao giờ cũng là Gạo, còn Oải Hương làm gì? Làm trò chứ còn gì nữa. Trong một nhóm chơi, chắc chắn phải có một đứa tài lanh như vậy mới vui, còn nếu chỉ có Chou Ngô và Gạo thì mọi chuyện sẽ khác, cuộc đi chơi cứ như buổi dating lãng mạn giữa hai con người tinh tế.

Một người con gái dễ thương như Gạo, Châu rất thích tiếp xúc. Cũng không phải kiểu nói chuyện tán tỉnh, chỉ đơn giản là muốn nói chuyện như một người bạn với Mộc Miên. Về sau, tình cảm ấy lớn dần theo năm tháng. Đến năm lớp 12 thì Châu ý thức được việc bản thân rơi vào cái hố thích gái thẳng rồi.

Chắc chắn Gạo sẽ không bao giờ chê bai hay tỏ ý khinh miệt khi biết Châu thích Gạo theo hướng tình yêu, thế nhưng với một đứa trẻ tâm hồn luôn giữ kín kẽ như Gạo thì Châu lại cảm thấy việc bày tỏ tình cảm không quá cần thiết.

Cứ làm bạn thế này đôi khi lại vui!

Đó là cho đến khi con chó điên Huy Anh bắt đầu lộ ra nanh vuốt khi ở bên cạnh Gạo nhiều hơn. Châu ghét Huy Anh vì cái tính nóng nảy, dễ tức giận của thằng nhỏ. Dù nhìn từ khía cạnh nào, Châu cũng thấy Huy Anh không hề có điểm chung với một con người điềm tĩnh như Gạo.

Tuy nhiên, càng về sau, Châu mới phát hiện ra suy nghĩ của bản thân là sai lầm. Trong một lần vô tình lên thư viện, chị bé bắt gặp cảnh hai con người tưởng chừng chẳng liên quan nói chuyện vui vẻ với nhau.

Gạo cười rất nhiều, nụ cười ấy đến từ một trái tim bình yên, không nhiễm chút lo toan nào hết, trái ngược với một phiên bản e dè trên lớp, cũng khác với bộ dạng giữ chừng mực trước mặt Châu.

Trong mắt Chou Ngô, Huy Anh là một thằng đểu cáng, không xứng đáng với con người con gái tuyệt vời như bé Gạo chút nào. Dần dà tình cảm Huy Anh dành cho Mộc Miên càng lộ rõ hơn, lời nói nghe có vẻ xa cách nhưng ánh mắt và hành động thì không lừa dối được.

Chuyện về gia cảnh và vụ bắt nạt năm cấp 2 của Gạo, Châu cũng nghe phong thanh từ đám bạn. Chẳng hiểu lũ người đó nghĩ gì trong đầu, một đứa trẻ như Gạo đáng thương biết bao, vừa phải gánh chịu nợ nần bố để lại, vừa phải nghe những lời dè bỉu, chê bai. Người xứng đáng được mọi người cảm thông nhất là Gạo, cớ gì lại biến thành nạn nhân của việc bạo lực ngôn từ.

Châu không biết do bản thân suy nghĩ khác hay do não bọn họ úng nước đến mức hành động thất học và ngu xuẩn đến vậy?

Có một điều cần phải nói, đó là Châu rất thích Gạo, thích dáng vẻ hiền lành, trầm ổn ấy. Vậy nên chị bé cũng mặc kệ hết những lời đàm tiếu linh tinh, cứ thế tiếp tục mối quan hệ bạn bè thân thiết.

Huy Anh thích Gạo, Châu biết.

Gạo thích Huy Anh, Châu cũng biết.

Đến vụ Huy Anh nhờ Oải Hương để ý và chăm sóc Gạo nhiều hơn, Châu cũng biết nốt.

Thật ra trong lòng chị bé biết rõ, mình nảy sinh tình cảm với gái thẳng thì kết quả cuối cùng chỉ có thể là con số 0 tròn trĩnh. Nếu Châu nói ra, thậm chí còn đánh mất luôn tình cảm tốt đẹp giữa hai bên.

Vì thế, đến tận ngày diễn ra lễ tri ân, sau khi đã sắp xếp hồ sơ đi du học Nhật và gom góp đủ dũng khí, Châu mới dám xin Gạo kí áo tốt nghiệp và bày tỏ thầm lặng qua câu nói cuối cùng:

- Kí ở đây vì Châu muốn kí ức về Gạo vẫn luôn lưu giữ trong tim, không bao giờ mai một.

Ừ sẽ không bao giờ mai một...

Cuộc sống ở Nhật đôi khi rất áp lực, khắt khe, đôi khi lại trầm lặng, yên ả. Châu nghĩ quyết định đi Nhật là một sự lựa chọn đúng đắn. Tại đây, chị bé có thêm cơ hội làm bạn với những người đến từ các quốc gia khác nhau và tìm hiểu về giá trị cốt lõi của cuộc sống.

Châu cho phép bản thân học cách yêu, được yêu nhiều hơn, trải nghiệm tình yêu thật sự là như thế nào.

Đến khi trở về nước, thăm quê nhà, hình ảnh Gạo ngày ấy vẫn cứ mãi đẹp đẽ như thế, giống như bông hoa gạo đỏ rực, mà cũng tựa hạt gạo tinh khiết, lại càng hạnh phúc bên người mình thương.

Gạo có cuộc sống của riêng mình, Châu cũng thế và Châu biết ơn vì những gì mình có, những gì mình đã trải nghiệm cũng như những gì sẽ xảy đến trong tương lai, bất kể là chuyện tốt hay xấu.


Nhấn để mở bình luận

Đá Chanh Tuyết