Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua


Nhìn đống bình luận dưới bài đăng, Lý Duật chỉ trả lời bình luận của Ngu Thanh Quân và Lý Cảnh Sơn.

Trả lời tin nhắn của hai người kia xong, di động của anh lại rung lên, tin nhắn của Ngu Hạ gửi tới: “Sao anh lại đăng bức ảnh chụp hai lá thư thông báo trong vòng bạn bè?”

Lý Duật khó hiểu: “Không được đăng à?”

Ngu Hạ bị nghẹn vì câu hỏi của anh, dở khóc dở cười: “Được thì được, chẳng qua anh làm vậy có phải là hơi trắng trợn không?”

Lý Duật cười hỏi: “Em sợ à?”

Ngu Hạ bĩu môi, khẽ hừ một tiếng, trả lời: “Em không có sợ đâu nhé.”

Làm gì có chuyện cô sợ chứ.

Nhìn vòng bạn bè của Lý Duật, cô suy nghĩ mấy giây, cuối cùng quyết định chờ ngày đến đại học P báo danh, cô cũng phải đăng một bài viết tương tự như vậy.

Hôm nay tạm thời không đăng, để các bạn cùng lớp của mình đỡ tổn thương hơn chút xíu.



Hai ngày sau, Lý Duật từ Hồng Kông trở về Bắc Kinh.

Lúc anh trở về, Lý Cảnh Sơn kêu anh mang theo quà tặng chúc mừng Ngu Hạ thi đậu đại học, Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham cũng có.

Trong khía cạnh đối nhân xử thế, Lý Cảnh Sơn suy xét cực kỳ chu đáo.

Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham rất bận, chỉ có một buổi tối tranh thủ thời gian ra ngoài ăn một bữa cơm chúc mừng hai người, những lúc còn lại hầu như rất ít khi thấy hai vợ chồng họ về nhà trước khi ngủ.

Chỉ trong chốc lát, đã đến ngày cuối cùng trước khai giảng.

Tuy rằng trường đại học cùng một thành phố với nhà mình nhưng đồ vật nào cần chuẩn bị thì vẫn phải chuẩn bị đầy đủ.

Ngày hôm nay, Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham cố ý chừa thời gian rảnh để đưa hai người đến trường.

Buổi tối trước ngày khai giảng, Ngu Thanh Quân vào phòng Ngu Hạ kiểm tra đồ đạc mà cô sẽ mang đến trường, bổ sung thêm những món đồ còn thiếu sót. Còn Nhậm Nham thì vào phòng Lý Duật.

Hai vợ chồng cùng nhau kiểm tra, sau đó mới yên tâm về phòng ngủ.

Có lẽ là vì hôm sau sẽ thật sự bước chân vào cổng trường đại học nên lúc này, Ngu Hạ phấn khởi đến mức không ngủ được.

Trằn trọc đến đêm khuya, cô mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi.

Hôm sau, bầu trời sáng sủa, không khí trong lành.

Đầu tháng chín, ánh nắng Bắc Kinh rất tươi đẹp, trời xanh mây trắng treo cuối chân trời khiến người ta chỉ cần ngắm nhìn cũng thấy tâm trạng vui vẻ hơn.

Cả nhà bốn người chuẩn bị xong xuôi rồi lên đường đến đại học P.

Đa số trường đại học sẽ khai giảng vào mấy ngày nay nên đường xá chật chội hơn mọi khi. Suốt chặng đường lúc đi lúc dừng, Nhậm Nham lái xe hơn một giờ mới đến cổng lớn của đại học P.

Dòng người trước cổng trường đã chen lấn đến nỗi chật như nêm cối, Nhậm Nham đỗ xe ở chỗ cách xa một chút, bốn người cùng nhau đi bộ vào trường.

Xử lý thủ tục nhập học đơn giản hơn Ngu Hạ nghĩ, cũng có lẽ là vì có cha mẹ ở bên cạnh, còn có Lý Duật bầu bạn nên cô không cần lo nghĩ, không cần bận tâm bất cứ điều gì.

Chờ đến khi Ngu Hạ hoàn hồn thì Ngu Thanh Quân đã bắt đầu trải giường chiếu trong ký túc xá cho mình, Ngu Hạ bèn đứng bên cạnh giúp mẹ một tay.

Làm xong, Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham cũng nên về khách sạn.

Trước khi rời đi, bốn người đến căn tin trường học ăn một bữa cơm trưa.

Ăn xong, Ngu Thanh Quân xoa đầu Ngu Hạ: “Ba mẹ về nhà trước đây, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho ba mẹ, cuối tuần muốn về nhà thì về nhà, không muốn về thì đi chơi với bạn bè thoải mái, trải nghiệm cuộc sống đại học nhiều vào.”

Bà cũng là người từng trải: “Con muốn làm gì thì cứ làm, ba mẹ sẽ mãi mãi ủng hộ con.”

Nghe vậy, đôi mắt Ngu Hạ cong lên như trăng non: “Con biết rồi mà.”

Cô giang tay ôm chầm Ngu Thanh Quân: “Mẹ ơi, ba mẹ cũng phải chú ý sức khỏe đấy nhé. Con và Lý Duật rảnh rỗi sẽ về nhà.”

Ngu Thanh Quân giơ tay búng lên trán cô. Bà liếc nhìn Lý Duật cách đó không xa cũng đang trò chuyện với Nhậm Nham, dừng lại trong chốc lát rồi gọi: “Hạ Hạ.”

Ngu Hạ ngẩng đầu, thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Ngu Thanh Quân, cô thắc mắc: “Mẹ có chuyện gì muốn nói với con ạ?”

Ngu Thanh Quân ừm một tiếng hàm hồ, lại không biết nên mở lời với con gái như thế nào.

Hai mẹ con nhìn nhau mấy lần, Ngu Thanh Quân im lặng một lát rồi thì thầm: “Thực ra cũng không có gì quan trọng đâu, chẳng qua mẹ định nói với con, bây giờ con đã trưởng thành rồi, chỉ cần đừng làm chuyện phạm tội trái pháp luật thì ba mẹ sẽ không nhúng tay quá nhiều vào cuộc sống của con.” Nói đến đây, bà dừng lại một lát rồi nhìn Ngu Hạ, nói tiếp: “Tuy nhiên ba mẹ vẫn mong con nên chú ý đúng mực khi làm một số chuyện nào đó.”

Ngu Hạ không hiểu ý Ngu Thanh Quân. Cô đực mặt: “Đúng mực là sao ạ?”

Ngu Thanh Quân: “…”

Ngu Thanh Quân cứng họng, cuối cùng đành phải kiên trì nói hết câu: “Ý mẹ là, con với Lý Duật làm chuyện gì cũng nên giữ đúng mực nhé.”

“…”

Sau khi Ngu Thanh Quân và Nhậm Nham rời đi, vành tai Ngu Hạ vẫn nóng ran.

Lý Duật lơ đễnh quay sang, thấy vành tai đỏ nhừ của cô. Anh nhướng mày, lại gần hỏi: “Em sao vậy? Sao tai đỏ như gấc chín thế?”

Ngu Hạ liếc anh một cái, mi mắt run rẩy: “Em thấy hơi nóng.”

Lý Duật mỉm cười: “Dì Quân mới nói gì với em?”

Ngu Hạ: “Không có gì.”

Chẳng lẽ cô lại đi nói với Lý Duật, mẹ cô nhắc nhở họ phải chú ý đúng mực sao?

Thấy cô không muốn hỏi, Lý Duật cũng không gặng hỏi đến cùng. Anh cụp mi mắt, ngoéo ngón tay của cô: “Em mệt chưa?”

Ngu Hạ gật đầu: “Hơi hơi rồi. Tụi mình về trường nhé?”

Hai người quay về trường học, Lý Duật đưa Ngu Hạ đến dưới lầu ký túc xá nữ sinh rồi quay sang nhìn cô: “Em lên lầu nghỉ ngơi đi.”

Ngu Hạ ừm một tiếng: “Còn anh thì sao?”

Lý Duật: “Anh cũng về ký túc xá.”

Hai người nhìn nhau nở nụ cười. Ngu Hạ giang hai tay, nói lí nhí: “Ôm em một cái được không?”

Bạn gái muốn được ôm, Lý Duật không có lý do để từ chối. Anh cũng giang hai tay ôm chầm cô vào lòng.

Hai người đứng dưới ký túc xá ôm nhau một lát, Lý Duật mới buông cô ra, vừa xoa đầu cô vừa nói: “Có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”

Ngu Hạ: “Em biết rồi.”

Sau khi tách ra, Ngu Hạ trở về ký túc xá thì gặp được hai cô bạn cùng phòng của mình, Dư Tư Na và Thiện Vi.

Hai người này đều không phải là tuýp người hướng nội, sau khi chào hỏi nhau một cách hào phòng, Ngu Hạ đi rửa mặt, thay đồ ngủ rồi nằm lên giường.

Thấy cô như vậy, Thiện Vi cười hỏi: “Cậu buồn ngủ rồi à?”

Ngu Hạ gật đầu: “Hơi hơi.”

Thiện Vi lại nhìn về phía giường ngủ trống không bên cạnh Dư Tư Na: “Cậu ấy vẫn chưa đến hả?”

Ngu Hạ: “Tớ không thấy ai hết.”

Dư Tư Na cũng nói chưa thấy người này đến.

Ba người ở trong ký túc xá, kết bạn WeChat với nhau, đồng thời cũng lưu số điện thoại của những người khác. Họ đều là bạn học cùng lớp nên làm vậy cho tiện liên lạc với nhau.

“Buổi tối tụi mình có nên ăn một bữa cơm không nhỉ?” Dư Tư Na đề nghị: “Để nâng cao tình cảm bạn cùng phòng, thế nào?”

Ngu Hạ và Thiện Vi đều không có ý kiến, có điều: “Còn bạn cùng phòng cuối cùng thì sao?”

Ngu Hạ suy nghĩ rồi đề nghị: “Hay là chờ cậu ấy đến đây rồi tụi mình lại hỏi cậu ấy?”

“OK.”

Điều khiến ba người bất ngờ là mãi đến hơn sáu giờ tối, cô bạn cùng phòng cuối cùng mới lộ diện.

Lúc cô ấy đến, ba người Ngu Hạ đang định ra ngoài.

“Cậu là bạn cùng phòng của bọn tớ hả?” Thiện Vi nhiệt tình chào hỏi với cô gái: “Chào cậu, tên tớ là Thiện Vi.”

Cô bạn cùng phòng cuối cùng rất ngại ngùng. Cô ấy sững sờ nhìn ba người Ngu Hạ rồi mới lúng túng nói: “Chào cậu, tớ là Hứa Mộng.”

Sau khi chào hỏi lẫn nhau, thấy cô ấy xách đồ đạc trong tay, Ngu Hạ hỏi: “Hay là cậu đặt đồ đạc xuống trước cho nhẹ?”

Hứa Mộng gật đầu lia lịa: “Ừ.”

Chờ Hứa Mộng đặt hành lý xuống, Ngu Hạ mới đưa ra lời mời: “Bọn tớ đang định ra ngoài ăn cơm tối. Cậu ăn chưa? Đi cùng bọn tớ nhé?”

Nghe vậy, Hứa Mộng mím môi, lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, tớ đã ăn rồi.” Cô ấy mỉm cười nhìn ba người, vẻ mặt hơi ngượng ngùng: “Các cậu đi đi.”

Hứa Mộng đã ăn cơm rồi nên ba người cũng không nài nỉ.

Đại học P chiếm diện tích rất lớn, sân trường rất rộng. Để làm quen với môi trường chung quanh, cũng là để làm quen với căn tin trường, ba người Ngu Hạ lựa chọn ăn tối ở căn tin cách ký túc xá gần nhất.

Vừa ngồi vào bàn, Ngu Hạ nhận được tin nhắn của Lý Duật, hỏi cô buổi tối ăn gì.

Ngu Liễu Hạ Thiên: “Em mới đến căn tin thôi. Còn anh? Ăn xong rồi hả?”

Buổi chiều hai người ở ký túc xá đã trò chuyện với nhau, buổi tối họ sẽ ăn cơm với bạn cùng phòng của mình nên tạm thời không gặp nhau.

L: “Ăn rồi, bây giờ anh đang ở sân thể dục.”

Ngu Liễu Hạ Thiên: “Chơi bóng hả?”

L: “Ừ. Lát nữa có đến đây không?”

Ngu Hạ ngẫm nghĩ rồi từ chối: “Không được rồi, lát nữa em sẽ đi mua đồ với bạn cùng phòng.”

L: “Ừ.”



Trước khi lên đại học, Ngu Hạ cứ cảm thấy sau khi giải phóng khỏi trường cấp 3, đại học sẽ có rất nhiều thời gian linh hoạt để mình vận dụng.

Mãi đến khi đặt chân vào sân trường đại học, cô mới biết mình suy nghĩ nhiều quá.

Nửa tháng trước ngày khai giảng là kỳ học quân sự của đại học P.

Kỳ học quân sự của Ngu Hạ vẫn trôi qua trong êm đềm. Ngu Hạ không phải là người không thể chịu khổ. Lúc đầu thể lực của cô rất yếu nhưng đến năm lớp 12, mỗi buổi sáng cô sẽ dậy sớm cùng Lý Duật tập thể dục nửa giờ, dần dà thể lực của cô tốt hơn rất nhiều. Thế nên học quân sự nửa tháng không đến mức khiến cô thấy vất vả.

Sau khi kỳ học quân sự kết thúc, họ sẽ bắt đầu chính thức vào học.

Mới tiếp xúc với chuyên ngành Báo chí và Truyền thông, Ngu Hạ cứ như dân thất học, chẳng hiểu bất cứ cái gì. Cô phải tốn nhiều thời gian để học kiến thức chuyên ngành hơn cả hồi còn cấp 3, hơn nữa bài tập về nhà hằng ngày còn không ít.

Có mấy ngày, cô thậm chí không có thời gian gặp mặt ăn cơm với Lý Duật.

Làm bộ đội đặc chủng một thời gian, cuối cùng Ngu Hạ cũng bắt được nhịp sống của đại học.

Cô và các bạn cùng phòng ký túc xá chung sống khá hòa thuận, mọi người cũng đều biết cô có bạn trai, chẳng qua tạm thời vẫn chưa gặp mặt.

Hôm nay, Ngu Hạ và Lý Duật hiếm lắm mới hẹn nhau ăn cơm một lần, hai người vừa ăn vừa thảo luận chuyện câu lạc bộ trường học tuyển thành viên mới. Ngu Hạ hỏi Lý Duật có định tham gia hoạt động của một hai câu lạc bộ, làm dồi dào cuộc sống học đường của mình không, song Lý Duật không có hứng thú với câu lạc bộ trường, anh cũng không cần thông qua tham gia hoạt động câu lạc bộ mới đạt được điểm cộng. Tuy nhiên nếu Ngu Hạ có hứng thú thì anh sẽ tham gia cùng cô.

Nghe anh nói vậy, Ngu Hạ ngẫm nghĩ: “Chuyên ngành các anh, có phải sẽ tốn rất nhiều thời gian trong phòng thí nghiệm không?”

Lý Duật ừ một tiếng: “Năm hai có lẽ sẽ phải vào phòng thí nghiệm rất nhiều.”

Bây giờ mới năm nhất, đa phần vẫn tập trung vào học kiến thức lý thuyết.

Ngu Hạ hiểu rõ gật đầu: “Thế thì đừng nên tham gia câu lạc bộ trường.”

Lý Duật bật cười: “Em có muốn tham gia câu lạc bộ nào không?”

Thực ra Ngu Hạ cũng không hiểu rõ về chuyện này. Cô chỉ nghe các bạn học nói sinh viên thì nên tham gia hoạt động câu lạc bộ.

Rối rắm thật lâu, cuối cùng Ngu Hạ lắc đầu: “Thực ra em cũng không muốn tham gia cái nào hết.”

Lý Duật hiểu rõ, song vẫn không quên nhắc nhở cô: “Hôm nào em muốn tham gia thì nói với anh một tiếng.”

Ngu Hạ: “Em biết rồi.”

Đã mấy ngày hai người không gặp nhau. Ăn tối xong, Lý Duật hỏi Ngu Hạ cuối tuần có kế hoạch gì không. Ngu Hạ chớp mắt mấy cái, nhìn anh: “Chẳng lẽ đây không phải là nhiệm vụ của bạn trai à?”

Lý Duật nở nụ cười: “Em có thời gian hả?”

Tuần trước Lý Duật hẹn gặp Ngu Hạ nhưng bị cô từ chối một cách thẳng thừng, nói cô không có thời gian. Thế là Lý Duật đành phải trải qua ngày cuối tuần với đám bạn cùng phòng của mình.

Nghe thấy Lý Duật hỏi lại mình, Ngu Hạ hơi chột dạ. Từ khi khai giảng đến bây giờ, hình như cô hơi xem nhẹ bạn trai của mình.

“Có.” Ngu Hạ gật đầu kiên định: “Anh có nơi nào muốn đi không?”

Lý Duật: “Có.”

Anh hỏi Ngu Hạ: “Chúng ta đi xem nhà nhé?”

“?” Ngu Hạ sửng sốt, hơi khó tin vào tai mình: “Xem cái gì?”

Lý Duật: “Xem nhà.”

Ngu Hạ há hốc miệng, đôi môi mấp máy: “Gần trường đại học hả?”

Không chờ Lý Duật gật đầu, cô đã sốt ruột kêu lên: “Nhưng mà nhà trường sẽ kiểm tra phòng ngủ ký túc xá của sinh viên năm nhất.”

Trường đại học của họ có một quy định, sinh viên năm nhất cần thiết ở nội trú, không được thuê phòng bên ngoài. Lên năm hai, nhà trường sẽ không quản lý khắt khe như năm nhất.

Lý Duật ừm một tiếng, cụp mi nhìn cô: “Tụi mình chỉ ở ngày cuối tuần thôi.”

Dứt lời, anh lại trưng cầu ý kiến của Ngu Hạ: “Em thấy thế nào?”

“…”

Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, Ngu Hạ nhè nhẹ chớp mắt: “Em thấy được đấy.”


Nhấn để mở bình luận

Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua