[ Đam Mỹ ] Sci Mê Án Tập - Nhĩ Nhã


Chương 1 : Cocktail và cô gái y phục đỏ
11

Thành phố S vào cuối thu, khí trời trở nên khô lạnh. Cả con đường bắt đầu ngợp bóng lá ngô đồng rơi, trải trên phố một lớp dày vàng rực, những bồn phong đỏ cũng đã đổ ngập một màu nâu vàng hổ phách.

Bên kia đường đối diện hội trường lớn tại trung tâm thành phố S có một quán bar rất đặc biệt - quán bar chỉ mở cửa vào ban ngày.

Quán bar cocktail này rất nổi tiếng ở thành phố S, không chỉ phục vụ thức uống trái cây độ cồn thấp cùng các loại bánh ngọt kiểu Âu tinh tế mà không gian thanh nhã trong bar cũng là một yếu tố giúp thu hút các cặp đôi trẻ tuổi.

Ngay tại vị trí cạnh cửa sổ có một người phụ nữ mặc đầm đỏ, một người phụ nữ thật sự xinh đẹp. Khác với vẻ thanh thuần đáng yêu của các cô gái đôi mươi, đây là một quý bà thực thụ. Thân hình tuyệt mĩ được bộ đầm đỏ tôn lên, người phụ nữ đoan trang mà không kém phần gợi cảm. Mái tóc xoăn dài đen óng ả, làn da trắng nõn và khuôn mặt yêu kiều, cả người cô toát ra nét duyên dáng chỉ có ở một người phụ nữ trưởng thành. Ngồi trong một góc khuất khó chú ý như vậy nhưng sức hút của cô không hề suy giảm, nhất là với những người đàn ông ra vào cửa quán. Tuy nhìn ngắm cô nhưng họ không hề có những ý nghĩ quá phận, đơn giản chỉ là thưởng thức vẻ đẹp ấy.
3

Người phụ nữ nhẹ tay nâng một ly rượu vang đỏ chân cao, chất lỏng màu đỏ bên trong tựa như dòng máu nóng rực rỡ ấy chính là loại cocktail thương hiệu của quán bar này - Bloody Mảy[1]. Thật không biết phải hình dung như thế nào, dường như loại rượu này được sinh ra là để dành cho cô ấy.
15

Không hề để mắt đến những ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh, người phụ nữ bưng ly rượu dường như đang ngẩn người, ánh mắt hướng về phía quầy pha chế.

Nhìn theo tầm mắt cô có thể thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trước quầy. Nhìn kĩ mới thấy không khó để lí giải vì sao người phụ nữ cứ nhìn chằm chằm anh ta. Đây quả là một người đàn ông hấp dẫn.

Một người đàn ông khôi ngô anh tuấn, trông có đôi chút tà ác. Mái tóc hơi dài, kiểu tóc tùy ý thoải mái, mặc cả một thân màu trắng, áo khoác ngắn cùng quần jean đều là màu trắng. Trông anh có vẻ như rất thảnh thơi, tựa hồ đang giết thời gian, một tay cầm menu quán bar, một tay còn lạilà ly Tequila thêm chút bạc hà.
9

Ly rượu trong suốt cùng chất lỏng màu da trời bên trong phản chiếu chiếc nhẫn ở ngón áp út trên tay anh. Chiếc nhẫn bằng bạch kim được thiết kế đơn giản nhưng vô cùng thanh lịch làm người ta không khỏi thở dài cảm thán, tại sao đàn ông tốt đều có chủ hết rồi vậy.
6

Bartender đang đứng sau quầy đặt shaker xuống, rót hỗn hợp màu cầu vồng bắt mắt vào ly rượu chân cao rồi đưa cho một người phụ nữ nóng bỏng đang đứng kế bên người đàn ông áo trắng, không quên kèm theo một nụ cười ngọt ngào. Đáng tiếc cô nàng đang dán mắt vào anh chàng một thân màu trắng kia rồi, hoàn toàn không hề chú ý đến sự ân cần của cậu bartender.

Sau khi vị khách xinh đẹp vừa rồi rời đi, bartender dùng khăn lau bàn rồi đi ra ngoài quầy pha chế, chống má đối mặt với chàng đẹp trai áo trắng xin xỏ, "Đội trưởng Bạch, tôi bây giờ là người tốt chính cống rồi, anh sao không chịu tha cho tôi vậy hả? Còn đến tận quán cướp danh tiếng của tôi."
3

Đang ngồi trước quầy bar uống rượu đúng là Bạch Ngọc Đường. Hôm nay được nghỉ nên anh cùng Triển Chiêu vào trung tâm thành phố S. Triển Chiêu vào hội trường thành phố nghe một giáo sư tâm lí học đẳng cấp thế giới diễn thuyết. Còn với Bạch Ngọc Đường, mấy thứ ngôn ngữ nhà trời đó nghe không lọt nổi hai tai. Rõ ràng đều là những đạo lí vô cùng đơn giản vào tay họ lại thành thể loại không dành cho người. Mấy tay học giả, chuyên gia xem ra đều có chướng ngại ngôn ngữ hết. Bạch Ngọc Đường sớm đã nói với Triển Chiêu anh sẽ đợi trong bar. Chiều tối nay anh và Triển Chiêu còn chuyện quan trọng phải làm, hôm nay là sinh nhật Triển Chiêu. Nói cách khác, ngày mai là sinh nhật của anh. Anh đã chuẩn bị sẵn một ổ bánh sinh nhật cùng một chai rượu xịn. Mười hai giờ đêm hai người sẽ cùng đón sinh nhật. Đây là thói quen của họ trong rất nhiều năm rồi, từ nhỏ đến lớn hầu như đều cùng tổ chức sinh nhật với nhau. Hơn nữa, quán bar này có người làm bánh giỏi nhất cùng loại rượu tốt nhất.

Bartender trước mặt này tên Tô Dân, trước kia là một tên lưu manh, từng đi theo một tay buôn lậu ma túy tổng hợp. Triệu Hổ lúc ấy nằm vùng đã hủy được đường dây buôn lậu ma túy của đại ca cậu ta. Sau khi chịu án tù nửa năm, Tô Dân ra tù rồi cũng không có kế sinh nhai. Triệu Hổ trước kia cùng cậu có chút giao tình nên muốn cho mượn ít tiền để kinh doanh nhỏ. Nhưng khả năng của Triệu Hổ cũng có hạn, Bạch Ngọc Đường cuối cùng biết được nên cùng Triển Chiêu cho cậu ta vay một ít. Tô Dân bắt tay với một người bạn cùng mở quán bar này. Cậu ta và người bạn kia một người có kiến thức về rượu Tây một người có tay nghề về bánh ngọt điểm tâm, lại chịu khó chăm chỉ nên công việc buôn bán khá thuận lợi. Về sau, Tô Dân trả xong nợ lại có lãi, bây giờ đã nghiễm nhiên trở thành một ông chủ nhỏ mới nổi, nhân viên SCI đôi khi cũng có ghé qua bar.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn Tô Dân đang dán mặt vào quầy bar để phàn nàn kia, vươn tay chỉ chỉ vào một cái bánh màu xanh lá nhạt hình vuông trên menu rồi hỏi, "Cái này đi với rượu nào thì hợp nhất?"

Tô Dân vươn hai tay chống cắm, "Ờm, dùng chung với một ly Lehman1 là tuyệt nhất, mà anh có chắc muốn lấy cái matcha này không?"
2

Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Chốt lấy cái này."

Tô Dân chìa menu ra cho cậu phục vụ đằng sau, "Kêu Tiểu Cao làm cái matcha này đi! Nhớ nói là đội trưởng Bạch đặt, moi hết tâm can ý chí gì đó ra mà làm, không là ăn kẹo đồng tôi không cản nổi đâu."
6

Cậu phục vụ phụt cười cầm menu chạy đi, Tô Dân liền châm thêm rượu vào ly cho Bạch Ngọc Đường, nhìn thấy mĩ nữ tứ phía đều bí mật dán mắt về bên này, bất mãn cằn nhằn, "Lần nào anh tới cũng thó mất danh tiếng chói lọi đẹp trai hiếm có của tôi hết!"

Bạch Ngọc Đường bật cười, bưng ly tiếp tục uống, "Có thể làm xong trong hai tiếng không?"

"Có thể... Sao? Phải chờ tới hai tiếng đồng hồ lận hả?" Tô Dân cười xấu xa, "Con mèo nhà anh yên tâm cho anh chờ ở chỗ này hả? Bên đây nườm nượp người đẹp đó nha!"

Bạch Ngọc Đường nhướn nhướn mày, "Đừng quên viết chữ trên bánh đó."

"Biết rồi." Tô Dân chán nản nhún vai, "Năm nào cũng làm kiểu này mà nói hoài." Vừa nói chuyện vừa nghe khách gọi rượu, bận rộn xoay tới xoay lui.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn đồng hồ, xem ra thực sự phải đợi hết hai tiếng rồi. Không biết có nên nhân lúc này chạy đi mua quà sinh nhật cho con mèo không nhể?

"Ngồi một mình à?" Một âm thanh dịu nhẹ bất ngờ từ phía sau truyền tới.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, bên trái phía sau vai anh là một người phụ nữ toàn thân đỏ rực.

Xem ra cô ta hỏi mình, Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Người phụ nữ mỉm cười, "Một mình chán lắm, ngồi cùng anh được chứ?"

Bạch Ngọc Đường từ bên đây đã thấy xa xa bên kia Tô Dân cười ranh mãnh mặt mày hí hửng, hơi bất đắc dĩ lịch sự cười cười với người phụ nữ rồi chỉ chỉ chiếc nhẫn ở ngón vô danh trên tay trái anh.

Người phụ nữ có vẻ giật mình, sau đó mỉm cười, gật đầu với Bạch Ngọc Đường một cái, không nói thêm câu nào đã xoay người bước đi. Cô không quay lại chỗ ngồi mà đi thẳng ra cửa quán tới chiếc xe ô tô màu đỏ đang đỗ bên lề đường.

Giương mắt nhìn ra khỏi cửa xe vào quán lần nữa, cô thấy Bạch Ngọc Đường đang ngồi bên quầy bar đã uống xong ly cocktail, đặt tiền rượu xuống dưới đế ly, nói với Tô Dân vài câu xong liền thẳng ra khỏi quán. Anh tính mở cửa xe nhưng ánh mắt dường như bị một cửa hàng phía trước hấp dẫn, nhìn xung quanh một chút rồi băng qua đường đi vào cửa hàng. Tất cả động tác thật thanh lịch mà mạnh mẽ.

Người phụ nữ cảm thấy hơi tò mò, liền chạy xe lên trước một chút, xoay mặt nhìn xem cửa hàng này thế nào, ra là một cửa hàng thủ công mĩ nghệ độc quyền chuyên về mặt hàng pha lê và thủy tinh.

Bạch Ngọc Đường bước đến quầy trưng bày nhìn một lượt tất cả các sản phẩm được bày bán. Một chốc lát sau anh đã chỉ ngay vào một con chuột pha lê, "Tôi lấy con chuột này, gói quà giùm luôn."

.

Cầm gói quà trên tay, Bạch Ngọc Đường nhìn qua chiếc xe thể thao màu đỏ đang đỗ một bên, gõ gõ cửa xe.

Người phụ nữ hạ kính xe xuống, nhìn anh.

"Cô cần trợ giúp gì không?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Người phụ nữ lắc đầu từ chối, "Có chút tò mò thôi mà."

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, xoay người chậm rãi dọc theo khu buôn bán sầm uất, đi bộ xa dần.

Người phụ nữ lại chạy xe đến bên kia đường, đậu ở đó chờ, nhìn người trên đường lướt qua như thoi đưa.

Khoảng một tiếng sau, ánh mắt người phụ nữ lại bị một bóng dáng phía xa xa thu hút.

Từ hội trường thành phố có một người đàn ông mặc áo khoác lông màu lam vội vã chạy ra. Diện mạo anh ta không hề thua kém Bạch Ngọc Đường, nhưng đây là một loại đẹp khác, nhã nhặn mà tuấn tú. Chiếc áo khoác lông màu xanh lam kia làm người phụ nữ không thể không nghĩ đến ly tequila bạc hà Bạch Ngọc Đường vừa uống lúc nãy, dường như cũng là màu xanh đó, một màu xanh lam nước biển... Sâu thẳm và thanh khiết. Trên ngón tay vô danh bên trái cũng có một chiếc nhẫn bạch kim y hệt.
9

Triển Chiêu vội vã chạy ra khỏi hội trường, buổi diễn thuyết đã xong, chỉ còn một thủ tục kết thúc. Dù vậy Triển Chiêu vẫn chạy đi trước, buổi diễn thuyết hôm nay vô cùng đặc sắc nhưng không có Bạch Ngọc Đường kế bên làm anh không cách nào tập trung tinh thần. Chạy nhanh qua đường vào thẳng quán rượu lại không thấy Bạch Ngọc Đường ở trong quán, Triển Chiêu quay sang hỏi Tô Dân, nghe cậu ta bảo chắc lát nữa sẽ về ngay, dù sao bánh ngọt vẫn còn ở chỗ này.
1

Triển Chiêu đi tới cửa quán, đang muốn cầm điện thoại lên gọi lại bị cửa hàng phía bên kia đường thu hút. Vội vàng cất điện thoại vào túi, chạy qua bên kia đường vào trong tiệm.

Người phụ nữ đang đỗ xe nhìn từ xa cũng nhích xe lại gần chút, đúng là cửa tiệm thủy tinh pha lê lúc nãy Bạch Ngọc Đường vào mua.

Triển Chiêu đứng tại quầy trưng bày trong chốc lát liền chỉ ngay một con mèo pha lê nhỏ, "Gói quà con này lại giùm tôi đi."

Một lát sau, Triển Chiêu xách theo một túi quà bước ra.

Người phụ nữ ngẩng đầu, thấy xa xa từ phía cuối đường Bạch Ngọc Đường đang chậm rãi đi bộ trở về, một tay xách túi nhựa một tay bấm điện thoại.

Mà Triển Chiêu vừa bước ra khỏi tiệm, đang qua đường cái cũng một tay cầm túi quà một tay bấm điện thoại...

Sau đó hai người ăn khớp cùng nắm điện thoại nhìn nhìn... Hình như đều đang thắc mắc, sao lại máy bận lúc này? Ngẩng đầu lên, Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Triển Chiêu đang đứng cách cửa quán bar không xa, Triển Chiêu cũng vừa lúc nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đang bước về phía mình.
13

"Tiểu Bạch."

"Miêu Nhi."

Hai người cứ như trăm miệng một lời cùng lúc gọi nhau. Gương mặt lạnh băng kiểu "người lạ chớ tới gần" của Bạch Ngọc Đường lúc này lại hiện ra nụ cười sáng lạn tươi rói.

Triển Chiêu cất điện thoại vào túi, mỉm cười chờ Bạch Ngọc Đường chạy lại.

Lúc gần đến sát Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường lấy ra từ trong túi ni lông một hộp giấy, nhìn từ xa thấy hẳn là thịt xiên nướng hay takoyaki gì đấy. Triển Chiêu nhận lấy cho ngay vào miệng, tiện tay đút cho Bạch Ngọc Đường một xâu, hai người cùng bước vào quán bar lần nữa.

Vào trong rồi, hai người ngồi xuống lại cùng uống một ly cocktail, Tô Dân đưa cho họ cặp ly rượu cùng chân, một bên ly màu lam còn bên kia màu trắng. Loại ly này là ly đế đôi[2], rượu bên ly xanh là Perfect Ten[3], bên ly trắng là Classic Ten4, đây là loại cocktail có hương cam thanh mát hòa cùng hương hoa dịu nhẹ, cả hai đi đôi hợp thành một cái tên đáng yêu - Valentines Day.

Người phụ nữ cúi đầu cười cười, vươn tay lấy kính mát mang lên, lái xe rời đi.

Trong quán bar, Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn thoáng qua chiếc xe thể thao màu đỏ đã đi xa kia, hơi nhíu mày.

"Sao vậy?" Triển Chiêu hỏi anh.

"Không có gì, người phụ nữ trong chiếc xe kia hơi kì lạ." Bạch Ngọc Đường trả lời.
15

"Hừm..." Triển Chiêu vươn tay bắt lấy cằm anh kéo lại, "Đội trưởng Bạch phóng điện khắp nơi hửm?"
1

Bạch Ngọc Đường mỉm cười nhìn anh, "Có đâu, cậu rõ nhất còn gì."

"Hai người kia, lượn dùm cho. Khắp quán nhà tôi hồng phấn hết rồi!" Tô Dân đóng gói rượu cùng bánh ngọt gọn gàng xong đưa ngay cho họ, lòng tự oán một tên Bạch Ngọc Đường là đủ rồi, còn lòi thêm một Triển Chiêu, hay lắm, giờ người đẹp trong bar ai thèm ngó tới ông đây nữa hả.

Bạch Ngọc Đường cầm theo bánh cùng rượu tạm biệt Tô Dân rồi cùng Triển Chiêu đi ra xe.

Đóng cửa xe, Bạch Ngọc Đường nổ máy, hỏi Triển Chiêu, "Giờ sao? Muốn đi đâu giết thời gian đây?"

"Ờ... Tôi muốn đi ăn hải sản, đi nhà sách cũng được... Không thì đi xem phim đi." Triển Chiêu cười tủm tỉm, "Tôi đang muốn coi Râttouille[4]."
6

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, vừa định lái xe đi điện thoại lại vang lên.

"Thiệt không đó~" Bạch Ngọc Đường thò tay lấy điện thoại ra, Triển Chiêu ngồi kế bên đã khẩn trương nhòm sang, tên người gọi chễm chệ hai chữ - Bao Chửng.

Bạch Ngọc Đường nhướn mày, nhìn sang Triển Chiêu, "Hải sản, nhà sách, vua chuột gì đó ngâm nước nóng hết."

Có con mèo nào đó nhăn mũi xù lông.

Bạch Ngọc Đường đành phải bắt máy, "Cục trưởng?"

...

"Vâng, chúng tôi tới ngay." Bạch Ngọc Đường cúp điện thoại, nhìn sang Triển Chiêu, "Lại có vụ án."

Triển Chiêu thở dài, "Sinh nhật tôi mà thế giới không hòa bình được một ngày à?"

"Yêu cầu quá cao ngoài tầm đáp ứng." Bạch Ngọc Đường bật cười, vươn tay đưa túi nhựa qua cho anh, "Quà sinh nhật."

Triển Chiêu nhận quà, cũng đưa cho Bạch Ngọc Đường túi quà trong tay mình.

Cả hai cùng lấy ra từ trong túi ni lông một hộp quà gói giấy ca rô trắng xanh y hệt nhau, nhìn người kia một cái, mở ra... Hộp giấy trắng y hệt nhau... Lại mở ra, màng nhựa bảo vệ chống sốc y hệt nhau... Lột màng ra, hộp sắt đen tinh xảo y hệt nhau... Nhìn nhau cái nữa, mở ra...Bạch Ngọc Đường lấy ra một con mèo pha lê, còn Triển Chiêu lại lấy ra một con chuột pha lê.
30

Hai người không nhìn nhau mà khóe miệng ăn khớp cùng nhau mỉm cười bó tay.

Triển Chiêu thò sang cầm con mèo pha lê trong tay Bạch Ngọc Đường, kề sát cùng con chuột trong tay mình, đặt hai con vật tí xíu như dính vào nhau lên thành xe phía sau kính chắn gió.
4

Tâm tình chán nản vừa rồi của Triển Chiêu mới đó đã bay đâu mất, "Lái xe đi đi."

Bạch Ngọc Đường mỉm cười lái xe rời đi, hướng về phía hiện trường vụ án.

Chương 2 : Bắn giết liên hoàn

Trên một cái gối màu đỏ, bày một khẩu súng lục màu đen, bên cạnh khẩu súng lục có một tấm ảnh chụp, đã bị xé thành hai nửa, trên tấm ảnh đặt một cái kính mát màu rượu đỏ. . . Bên cạnh cái kính là một cái điện thoại di động màu đỏ.
22

Tiếng điện thoại ong ong rung truyền đến, có một bàn tay trắng nõn nhọn dài, móng tay sơn màu đỏ tươi vươn qua, tiếp điện thoại.
19

"Alo?" Thanh âm ngọt ngào mà có chút mệt mỏi, mang theo một tia mê hoặc nói không nên lời.

Đầu kia điện thoại là một người đàn ông, khá kiệm lời, nhưng lại khiến cho người bên này phát ra tiếng cười êm tai.

Cuối cùng, người đàn ông hình như là ưng thuận một hứa hẹn gì đó.

"Ừ. . . Lát nữa gặp." Tiếng của cô gái lộ ra một nỗi hạnh phúc phảng phất, "Anh nói phải giữ lời đó nha."

. . .

Cúp máy, bờ môi đỏ mọng nhếch lên hơi hướng về phía trước cũng khôi phục nguyên dạng, vui sướng trên mặt thay bằng một vẻ lạnh lùng, buông điện thoại, đưa tay cầm súng lên, bỏ vào trong cái túi xách màu đỏ tinh xảo đắt tiền.

Nhìn thoáng qua hình ảnh mình trong gương, xoay người ra khỏi cửa, để lại một căn phòng tịch mịch màu đỏ tươi.
44

Trước cửa một khách sạn ở trung tâm thành phố S, đường niêm phong của cảnh sát được kéo thật dài, xe cảnh sát và xe cứu thương ngừng ở đó không ít, còn có xe săn tin của cánh nhà báo vừa đánh hơi được đến phỏng vấn, cùng với người đi đường vây xem.
1

Bạch Ngọc Đường dừng xe ở ngoài đoàn người, cùng Triển Chiêu xuống xe.

"Sếp." Triệu Hổ từ sau đường niêm phong ló ra nửa người, vẫy vẫy tay với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.

Hai người đi đến, vượt qua đường niêm phong, cùng nhau đi vào khách sạn tráng lệ kia.

"Tình huống thế nào?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Một người chết, giống như là liên hoàn sát thủ làm." Triệu Hổ vừa nói, vừa ấn nút thang máy lầu 7.

"Liên hoàn sát thủ?" Triển Chiêu có chút hiếu kỳ, "Liên hoàn sát thủ gần đây có xuất hiện sao?"

"Mới lộ mặt." Triệu Hổ nói, "Hẳn là truyền thông sẽ cảm thấy rất hứng thú với loại hình này."

"Hả?" Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, hỏi, "Loại hình gì?"

"Bọn họ gọi cô ta là sát thủ môi đỏ." Triệu Hổ cười, cho tới bây giờ ba người đàn ông đã chết, người nào cũng như nhau, chết ở trên giường khóe miệng có mang theo nét cười, ngực trúng một phát súng, nhanh gọn lẹ, bên cạnh có một cái card, trên đó có một dấu son môi màu đỏ.
3

"Hung thủ là phụ nữ?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

"Trừ phi là đàn ông mà bôi son, thì hôn mới ra dấu son môi." Triệu Hổ cười.
3

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau -- thật buồn nôn!
11

Tới cửa phòng 704, thấy bên trong người của khoa giám định đang ở thu chứng, Công Tôn đã kiểm tra thi thể sơ bộ.

"Sếp." Lạc Thiên và Bạch Trì đang ở một bên thẩm vấn người phục vụ của nhà hàng phát hiện hiện trường đầu tiên.

"Bọn họ nói không biết rõ, người đàn ông này tên là Vương Thủ Cần." Bạch Trì nói, "Là một nhà kinh doanh, rất giàu, nhà hắn không ở thành phố S, nên vẫn ở cố định trong phòng này."
5

Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi, "Hắn ở một mình sao? Không có ai khác?"

Người phục vụ của khách sạn lắc đầu, hành động của hắn không rõ ràng, bất quá có thấy qua hắn ở cùng một cô gái y phục đỏ rất rất đẹp.

"Cô gái y phục đỏ?" Triển Chiêu có chút hiếu kỳ, hỏi, "Lần gần đây nhất là lúc nào?"

"Đêm qua." Người phục vụ trả lời.

"Mã Hán đi lấy video từ phòng an ninh." Lạc Thiên nói, "Xem ai là người cuối cùng tiếp xúc với nạn nhân."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, lúc này, Công Tôn đi ra.

"Thế nào?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Chết tối hôm qua." Công Tôn nói, "Phát đạn chí mạng, vẻ mặt của hắn có chút kỳ lạ, có thể là trước khi chết dùng thuốc gì đó, phải về làm thêm một bước giải phẫu mới có thể biết được, mặt khác. . ." Nói đến đây, Công Tôn lấy ra một túi vật chứng, bên trong có một tấm card màu trắng, ở trên có một dấu son môi màu đỏ tươi, "Cái này tôi sẽ cầm về phân tích thành phần."

"Vân môi là độc nhất vô nhị phải không?" Triển Chiêu hỏi, "Có xảy ra vụ án thế này trước đây chưa?"
7

"Tôi cầm về đối chiếu một chút." Công Tôn thu hồi vật đó, nói, "Vụ án vừa chuyển qua, trước đó họ hình như cho rằng đây là báo thù, hiện tại mới liên hệ đến nên cho là liên hoàn sát thủ làm."

"Báo thù?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu, "Có đối tượng nghi vấn sao?"

"Bởi vì mấy nạn nhân, cũng không phải là người tốt gì." Vương Triều cầm một phần tài liệu đi ra, nói, "Người chết đầu tiên là Lưu Cường, là một kẻ từng bị tố vì tội cưỡng hiếp, nhưng mà sau đó không biết làm sao mà nạn nhân lại đổi lờik hai, hắn mông còn ngồi chưa nóng chỗ trong nhà giam đã được thả. Người thứ hai tên Tiễn Trọng Hữu, nổi danh là Casanova, chuyên môn dụ dỗ phu nhân các vị quyền cao chức trọng "ăn mảnh sau lưng chồng"... Sau đó vơ vét tài sản hoặc lợi dụng điểm yếu để uy hiếp. . . Tiếng xấu như cồn. Còn tên Vương Thủ Cần này vừa mới ly hôn với người vợ trước, sau đó cùng một nữ sinh mười lăm tuổi yêu đương.

"Mười lăm tuổi?" Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu có chút kinh bỉ liếc nhìn nạn nhân trong phòng.

"Ừ." Vương Triều khép lại tài liệu, gật đầu, "Cha mẹ cô bé vốn định tố cáo hắn dụ dỗ cưỡng gian, bất quá tên này rất giàu, hình như xử trắng án. Tôi vừa gọi điện thoại hỏi vợ hắn một chút, cô ta nói Vương Thủ Cần là một tên biến thái luyến đồng (thích đối tượng nhỏ tuổi), định làm nhục cả con gái mình nhiều lần, cho nên mới chịu không nổi ly hôn với hắn.
8

Mọi người nhìn nhau, Triển Chiêu đưa tay nhận túi vật chứng trong tay Công Tôn, nhìn hai vệt son môi đỏ hoàn mỹ trên tấm card, nói, "Xem ra hung thủ là vì tất cả những cô gái trên đời thanh trừ những kẻ thù này."

Bạch Ngọc Đường hai tay đút túi, bất đắc dĩ nói, "Vào xem thử."

Sau đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đeo găng tay chuyên dụng, đi vào trong phòng.

Gian phòng rất sạch sẽ, khách sạn này là năm sao, ở đây mà thuê bao trọn cả năm một phòng, có thể thấy được nạnh nân có rất nhiều tài sản.

"Này, Tiểu Bạch." Triển Chiêu dùng vai đẩy đẩy Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng hỏi, "Khách sạn này không phải của đại ca đó chứ?"
1

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, nói, "Không phải. . . Nếu đúng thế, vậy phỏng chừng anh ấy sẽ nổi trận lôi đình đó."

Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm, xoay mặt nhìn thi thể trên giường. Nhìn chằm chằm thi thể một lúc lâu, khẽ nhíu mày, Triển Chiêu xoa cằm, lẩm bẩm, "Kỳ quái a."

"Kỳ quái ở đâu?" Bạch Ngọc Đường đi qua nhìn.

"À, vừa nghe Vương Triều miêu tả, đây là một kẻ phạm tội tày trời tội ác cùng cực." Triển Chiêu đưa tay chỉ chỉ khuôn mặt lộ vẻ tươi cười nhợt nhạt của người chết, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Cậu nhìn vẻ mặt của hắn kìa."

"Ừ." Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, "Vẻ tươi cười có điểm gì đó hiền lành a, Phật tổ có biểu cảm này đó."

"Em lúc vừa thấy biểu cảm của hắn, cũng nghĩ hắn là một rất người tốt." Bạch Trì đi qua nói, "Thực sự tưởng tượng không ra một tên bại hoại lại cười như vậy."

Bạch Ngọc Đường đưa tay cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường của người chết, mở ra nhìn một chút, khẽ nhíu mày, nói với Triển Chiêu, "Miêu nhi, hắn trước khi chết hình như đang ấn gọi cùng một số."

"Đây là số điện thoại của vợ người chết." Triệu Hổ nói, "Bọn em có tra qua rồi, hơn nữa vợ hắn cũng nói, đúng là nhận được rất nhiều cuộc gọi của hắn, thế nhưng cô ta đang giận hắn, nên một cuộc cũng không tiếp, ngược lại còn tắt điện thoại."
1

"Sếp." Giữa lúc mọi người nói chuyện, Mã Hán cầm đĩa CD đi đến, nói, "Camera thu được, thực sự có ghi lại cảnh một cô gái tới, cô ta sau khi rời đi thì nạn nhân không thấy đi ra nữa."

Bạch Trì cầm laptop tới, Mã Hán gắn đĩa CD đẩy vào CD-ROM. . . Rất nhanh, trên hình xuất hiện một cô gái y phục đỏ, mặc một bộ đồ màu đỏ tươi rất đẹp, cô gái đó mái tóc đẹn được buộc lên, đeo kính mát màu đỏ. Cũng khó trách người phục vụ khách sạn kia lại nói đó là một cô gái vô cùng vô cùng xinh đẹp, đúng là không còn gì để bàn, vóc người không thể xoi mói, khuôn mặt tuy rằng bị kính mát che đi hơn phân nửa, thế nhưng mũi, khuôn miệng và cằm vẫn rất đẹp.

"Người này. . ." Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đưa tay vuốt cằm nghĩ.

"Làm sao vậy?" Triển Chiêu hiếu kỳ, "Cậu biết cô ta?"

"Tôi không chắc lắm." Bạch Ngọc Đường nói, "Nhưng mà có chút giống cô gái tôi gặp vừa nãy trong quán bar, hơn nữa hiện tại nhớ tới, hành động của cô ta đúng là có chút quái dị."

"Cậu chắc chứ?" Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, "Có chút giống, bất quá nhìn không thấy mắt, hơn nữa video cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà khí chất và cảm giác thì rất giống."

"Cô ta tìm cậu làm gì?" Triển Chiêu hỏi.

"Ờ. . ." Bạch Ngọc Đường thấy mọi người cũng đều nhìn chằm chằm mình, bèn nói, "Tôi buổi chiều không phải ở trong quán bar chờ cậu đó sao? Cô ta hỏi tôi có muốn cùng cô ta uống một chén gì đó hay không."

"Ra là thế ~~" Mọi người hiểu rõ, nhướn mày liếc Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, nói, "Sao nào? Tôi cũng đâu có đi với cô ta. . . Sau đó cô ta rời đi, bất quá lúc tôi đi mua mấy thứ cô ta có lái xe theo, sau đó cậu đến, lúc chúng ta cùng đi vào quán bar, cô ta mới lái xe đi thật."

"Cậu là nói, cô ta ở trước cửa quán bar đợi chừng đó thời gian luôn?" Triển Chiêu có chút giật mình.

"Ừ." Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Không sai biệt lắm."

"Sếp, anh sao không đi với cô ả a?" Triệu Hổ hỏi, "Wow. . . Anh nếu như đi với cô ta, nói không chừng là gặp ả liên hoàn sát thủ kia, như vậy không phải thuận tiện sao. . . Ai nha." Nói còn chưa dứt lời, trên đầu đã trúng một cốc của Mã Hán.
5

Triệu Hổ sờ sờ đầu, quay đầu lại nhìn, "Tiểu Mã ca, sao lại đánh em?"
18

Mã Hán trừng lớn mắt, "Nếu như là liên hoàn sát thủ thật thì thuận tiện, vậy nếu không thì sao?"

"Á. . ." Triệu Hổ trừng mắt nhìn, nói, "Đúng ha, vậy là phiền phức rồi."

Bạch Ngọc Đường bất lực liếc mắt nhìn Triển Chiêu, thấy anh đang híp mắt nhìn mình, có chút bất lực nhìn trời, nói với mọi người, "Chứng cứ thu thập xong rồi thì về đi, chúng ta lấy mấy vụ án lúc trước ra cùng điều tra!"

"Rõ." Mọi người đều tản đi.

Bạch Ngọc Đường lôi Triển Chiêu một đường, "Đi nào Miêu nhi."

Triển Chiêu liếc mắt lườm Bạch Ngọc Đường, miệng đầy vị chua bị kéo đi.

Vừa đi ra khỏi khách sạn, điện thoại của Bạch Ngọc Đường lại reo, tiếp máy, liền nhíu mày.

"Lại xảy ra chuyện gì?" Triển Chiêu hỏi.

"Bao cục gọi tới." Bạch Ngọc Đường cúp điện thoại, nói, "Nói là lại có người chết trong hoa viên của một biệt thự, kiểu chết này giống với bốn người kia, trên người cũng có card."

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy khó tin.

"Ả sát thủ động thủ quá nhiều lần nha." Triển Chiêu hình như có chút nghĩ không ra, "Liên hoàn sát thủ cũng không cần ngày nào cũng giết người a."
1

"Đến hiện trường nhìn kỹ hơn xem." Bạch Ngọc Đường lắc đầu, cùng Triển Chiêu lên xe, mọi người một tốp đi gửi vật chứng về, một tốp khác theo Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, chạy tới hoa viên khu biệt thự thành phố S.

Chương 3 : Động cơ không rõ ràng

Mọi người đi vào biệt thự, Bạch Ngọc Đường thấy Mã Hân chạy tới, nở nụ cười, "Mã Hân, được đó, đã có thể tự mình tác nghiệp a."

Mã Hân có vài phần đắc ý phẩy phẩy thẻ nghiệp vụ trước ngực, nói, "Bao cục nói em ở những vụ án đặc biệt biểu hiện tốt, đã được chuyển chính thức, vừa rồi Công Tôn giúp em ký giấy phê chuẩn, còn phê chuẩn cho em tác nghiệp bên ngoài, em hiện tại không phải thực tập sinh nữa, là pháp ~ y ~ "
1

Triệu Hổ ở một bên thấy thế bĩu môi, nói với Mã Hán, "Tiểu Mã ca, anh xem đã rèn con bé kia thế nào kìa, con gái nhà người ta đều thích hoa hoa cỏ cỏ, em gái anh lại thích mấy thứ chết chóc."
6

Mã Hán lắc đầu, hỏi Mã Hân, "Em tới đây trước à? Tình huống thế nào?"

"Vâng." Mã Hân thu hồi vẻ tươi cười, cầm trong tay một túi vật chứng đưa cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, nói, "Đây là tìm được ở hiện trường, người chết là một người đàn ông, hơn ba mươi tuổi, một phát súng chí mạng, là do bắn súng cự ly gần, vừa chết, không vượt quá hai giờ đâu."

Triển Chiêu nhận túi vật chứng, liếc Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày, chỉ thấy quả nhiên là có tấm card với dấu son môi đỏ mọng.

"Phát hiện thi thể là ai?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Ở đó." Mã Hân chỉ chỉ một cô gái mặc váy nhung màu xanh dương xinh xắn gần đó, nói khẽ với mọi người, "Là một nữ sinh đó nha."

Bạch Ngọc Đường ý bảo Mã Hán qua hỏi một chút, Mã Hán đi qua, hỏi tình huống cô gái phát hiện thi thể.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi vào trong, kiểm tra tình trạng thi thể.

Khu biệt thự hoa viên ở trung tâm, đều là biệt thự cao cấp, ở chỗ này ở đa số không giàu có thì địa vị cao, Bạch Ngọc Đường hỏi thân phận người này một chút, người chết tên Tô Mậu, là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng.

"Sếp." Mã Hán đã trở về, nói, "Cô gái ở cửa kia tên Lưu Hiểu Nghệ, là bạn gái của Tô Mậu, cô bé có chìa khóa nhà của Tô Mậu, vốn có hẹn mà tới. . . Mở cửa ra thì thấy hắn đã chết."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi Triển Chiêu, "Miêu nhi, thế nào?"

Triển Chiêu lúc này đang ở nhìn chung quanh toàn bộ gian phòng, cười nói, "Trong tủ quần áo có rất nhiều kiểu trang phục không giống nhau. . . Lại còn đều là trang phục nữ."

Tất cả mọi người đi qua xem một chút, chỉ thấy từng bộ từng bộ trang phục nữ hoa lệ.

"Là nhà thiết kế thời trang mà, hẳn là đều là tác phẩm của hắn a." Mã Hán nói.

"Sếp." Triệu Hổ mở một ngăn kéo lớn, kêu Bạch Ngọc Đường đến xem.

Bạch Ngọc Đường và tất cả mọi người đi qua, chỉ thấy trong ngăn kéo kia có vài tấm ảnh chụp. Bạch Ngọc Đường cầm lấy nhìn, nhíu mày, đều là ảnh chụp thân mật của nhà thiết kế cùng nhiều cô gái khác nhau.

Mã Hân cầm điện thoại chạy đến, nói, "Đội trưởng, em đã hỏi qua chị Giai Di, chị ấy nói Tô Mậu này là con quỷ háo sắc nổi tiếng trong giới, thấy phụ nữ đẹp liền muốn sàm sỡ người ta."

"Lại thêm một kẻ thù của nữ giới." Triển Chiêu thở dài, nói, "Trong phòng không có vật gì bị hủy hoại, xem ra hung thủ sau khi đến đã trực tiếp giết người luôn. . . Thủ pháp rất thành thạo cũng rất chuyên nghiệp.

"Trong nhà hắn có camera bảo vệ." Triệu Hổ thấy được một camera trên tường, ấn nút tua lại, thì thấy một cô gái y phục đỏ rất đẹp đi tới trước cửa nhà hắn, sau đó ấn chuông cửa. . .

"Xem là mấy giờ?" Triển Chiêu hỏi.

"Mới đây thôi. . . Một giờ trước." Triệu Hổ chỉ vào thời gian cho mọi người thấy.

"Lạc Thiên, đi hỏi người gác cổng ngoài cửa một chút, có còn nhớ một giờ trước có một cô gái y phục đỏ tới hay không." Bạch Ngọc Đường nói.

Lạc Thiên gật đầu đi, Triển Chiêu nhìn chằm chằm cô gái nhìn trên hình nửa ngày, hỏi, "Có cùng một người với cô gái kia hay không?"

"Y phục đều là màu đỏ như nhau, chỉ là kiểu dáng thì không giống, kiểu tóc cũng không giống, cũng đều đeo kính râm." Bạch Ngọc Đường nhìn một chút, lắc đầu, "Cô ta hình như rất có kinh nghiệm, không để dung mạo cụ thể bị camera thu được."

"Cái ống màu trắng cô ta cầm trên tay là gì vậy a?" Triệu Hổ hỏi.

"Lúc trở ra không cầm theo." Bạch Ngọc Đường lấy ra một đôi găng tay từ một hộp nhân viên bên khoa giám định đưa qua, nói, "Mọi người tìm kiếm một chút xem có thể tìm được một cái ống gì đó hay không."

"Rõ." Tất cả mọi người phân công nhau đi tìm kiếm, Triển Chiêu đứng ở trước giường, ngẩng đầu nhìn trên tường một bức bức tranh trang trí.

"Miêu nhi, có vấn đề gì?" Bạch Ngọc Đường cũng ngẩng đầu nhìn bức tranh đó, chỉ thấy là một bức tranh trừu tượng, màu chủ đạo là màu đỏ, có rất nhiều đường cong ngoằn ngoèo, thoạt nhìn chả đâu vào đâu.

"Vẽcái gì vậy?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Nhìn không ra, nên mới cảm thấy không hợp với căn phòng này." Triển Chiêu vuốt cằm, nói, "Phòng này màu chủ đạo là màu xanh dương , vô duyên vô cớ thả một bức tranh màu đỏ, cảm giác là lạ."

Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh một chút, theo Triển Chiêu vừa nói như thế, đúng là thấy có chút không thích hợp.

Liền đi tới đầu giường, nhìn phía bức tranh, nhẹ nhàng nhấc bức tranh lên nhìn một chút, nhíu mày, nói, "Hổ tử, qua đây."

Triệu Hổ đi qua, thấy Bạch Ngọc Đường cầm lấy một bên bức tranh, nhìn mình ý bảo giúp gỡ bức tranh ra, liền đưa tay cầm lấy bên kia bức tranh. Sau đó, hai người đếm tới ba rồi cùng nhau dùng sức, nhấc bức tranh ra, cầm xuống. . .

"Wow!" Triệu Hổ nhíu mày, "Đây bằng sắt a? Sao lại nặng như vậy?"

Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Hổ nhấc bức tranh đem xuống, để lên trên giường, sờ sờ khung của bức tranh, nói, "Không đúng, một bức tranh giá bằng gỗ, vì sao lại nặng như vậy?"

"Sếp." Triệu Hổ cầm bức tranh lắc lắc, "Bên trong hình như có cái gì đó."

Tất cả mọi người liếc mắt nhìn nhau, tiến qua.

"Hả?" Bạch Trì ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm mép bức tranh, hỏi, "Mặt ngoài hình như là có thứ gì đó dán lên trên."

Triển Chiêu đưa tay, nhẹ nhàng mà lục lọi mép ngoài bức tranh một chút, sau đó, bóc lên một lớp vải vẽ tranh sơn dầu khá mỏng.

"Bên ngoài có dính một lớp này." Triển Chiêu vừa nói, vừa bóc lớp vải vẽ tranh sơn dầu ra, những người khác cũng động thủ, bóc xé lớp vải vẽ tranh sơn dầu mặt ngoài ra, chỉ thấy phía dưới là một bức tranh nghệ thuật màu xanh dương, rất hòa hợp với phong cách căn phòng.

"Là cố ý dán vào?" Triển Chiêu làm cho gọi tới bạn gái người chết ngoài cửa, hỏi cô gái thể loại của bức tranh kia, cô gái ngay lập tức xác định là màu xanh dương, cô gái chưa từng thấy qua bức tranh màu đỏ kia.

"Xem ra chính là thứ mà cô ta cầm trên tay?" Triệu Hổ nói.

"Cô ta sao lại giết người xong còn nhọc công dán một bức tranh khác lên bức này?" Triển Chiêu đưa tay lục lọi một hồi trên bức tranh, hỏi nhân viên giám định, "Có con dao nhỏ không?"

Người của khoa giám định đưa qua một con dao, Triển Chiêu cầm dao nhỏ, nhẹ nhàng dọc theo mép bức tranh cắt một vòng, sau đó bóc về phía trước, vén lớp vải vẽ tranh sơn dầu lên, chỉ thấy ở giữa bức tranh có một tầng kép, cất giấu bốn bao dùng giấy trắng bao bọc kỹ càng, rất lớn.

Triệu Hổ cầm lấy một cái, cân nhắc cân nhắc.

"Cái bao này. . ." Cảnh sát đối với loại đồ thế này đều vô cùng mẫn cảm. . . Bên trong là bột phấn.

Bạch Ngọc Đường dùng dao nhỏ mở một bao giấy trong đó, quả nhiên, thấy bên trong còn có một bao nhựa đóng gói, phía dưới, là bột phấn màu trắng, cầm lên một ít nghửi nghửi, Bạch Ngọc Đường ném con dao nhỏ đi, nhìn mọi người, "Thuốc phiện."

"Tên này tàng trữ ma túy a?!" Triệu Hổ mở to hai mắt, mọi người xoay mặt nhìn người bạn gái kia, chỉ thấy cô gái sợ đến mặt mũi trắng bệch, thấy mọi người nhìn mình, nhanh chóng lắc đầu, nói, "Em. . . Em không biết a, em và hắn vừa hẹn hò chưa được mấy tháng!"

"Em bao nhiêu tuổi?" Một bên Mã Hân đột nhiên hỏi người nữ sinh kia.

"Em mười tám tuổi ." Nữ sinh nhỏ giọng trả lời.

Mã Hân nhìn cô gái một chút, hỏi, "Em mang thai sao?"

Nữ sinh kia sửng sốt, nhìn Mã Hân một chút, do dự một hồi rồi gật đầu, nói, "Em định đến nói cho Tô Mậu."

Mọi người vô thức cúi đầu nhìn bụng của người nữ sinh.

Nữ sinh có chút xấu hổ, sau đó lại che mặt khóc rống lên, nói, "Em làm sao bây giờ. . ."

Tất cả mọi người nhíu mày, Bạch Ngọc Đường ý bảo Mã Hân đưa cô gái đi ra ngoài cho thoải mái một chút, Mã Hân lắc đầu, nói với người nữ sinh, "Theo chị ra đây, em sau này đừng đi giày cao gót nữa a!"

"Vâng " nữ sinh gật đầu, vừa khóc vừa cùng Mã Hân đi ra ngoài, Triệu Hổ đưa hai người ra ngoài, sau đó cầm chứng minh nhân dân của nữ sinh kia trở về, nói với Bạch Ngọc Đường, "Sếp, chỉ mới có mười bảy tuổi."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

"Quan hệ với người chưa thành niên, tàng trữ. . . Chà, ở đây chí ít cũng phải 4kg thuốc phiện đấy." Triển Chiêu nhìn đống chất cấm, nói, "Còn ai thối nát hơn tên này nữa?"

Tất cả mọi người không nói gì, Triệu Hổ bĩu môi, nói, "Sếp, hay chúng ta đừng bắt cô gái này đi, không chừng là nữ siêu nhân hoặc miêu nữ gì đó, vì chính nghĩa của mọi người."

Mọi người dở khóc dở cười, lúc này, Lạc Thiên cũng đã trở về, cúi đầu thấy chất cấm rồi sửng sốt một chút, Bạch Ngọc Đường hỏi hắn, "Tra được gì?"

"À, bảo vệ nói có một chiếc xe thể thao màu đỏ đến, một cô gái mặc y phục đỏ xinh đẹp lái xe." Lạc Thiên trả lời, "Tôi đã nói cảnh sát tuần tra kiểm tra xe của vùng phụ cận quanh đây, lưu ý cô gái mặc y phục đỏ lái xe thể thao màu đỏ".

"Tốt." Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi "Có camera an ninh không?"

Lạc Thiên lắc đầu, nói, "Ngoài cửa thật ra có camera, tôi đã nói cảnh viên lấy, bất quá xem góc độ và cự ly, hẳn là không ghi được cái gì."

"Xe thể thao đỏ. . ." Bạch Ngọc Đường cân nhắc một chút, nói, "Có thể ghi lại hãng xe là được, đem về điều tra." Nói xong, nhìn mọi người, nói, "Ngày hôm nay muộn rồi, thi thể đưa về, Mã Hân và Công Tôn cần phải khổ cực suốt đêm khám nghiệm tử thi rồi, những người khác giải tán trước, sáng mai, đến SCI tập hợp, điều tra vụ án."

"Rõ." Mọi người tán đi.

...

Cửa cục cảnh sát, Bạch Cẩm Đường ngừng xe lại, gọi điện thoại cho Công Tôn, một lát sau Công Tôn tiếp, "Alo? Cẩm Đường, em đêm nay phải tăng ca."
17

Bạch Cẩm Đường nhíu mày nhíu mày, hỏi, "Suốt đêm sao? Có cần anh chờ em không?"

"Anh về ngủ trước đi." Công Tôn nói, "Em chắc còn bận đến hừng đông."

Bạch Cẩm Đường có chút bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói thầm, "Khổ cực như vậy làm gì, không phải là có một trợ thủ sao?"

Công Tôn bật cười, "Công việc cần sự tập trung."

Bạch Cẩm Đường lại càng bất mãn, nói, "Công việc cái gì, anh nuôi em được rồi!"
15

Công Tôn quay điện thoại nói, "Em đủ khả năng nuôi lại anh đó." Nói xong, cúp điện thoại.
5

Bạch Cẩm Đường thở dài, không thể làm gì khác hơn là khởi động xe đi về, lúc đến ngã đường gặp phải đèn đỏ ngừng lại. Đang vừa hút thuốc vừa chờ đèn đỏ, thì từ trong kính hậu thấy có một chiếc xe thể thao màu đỏ đến gần, rất nhanh, xe thể thao dừng bên cạnh xe anh.

Trong xe, một cô gái xinh đẹp y phục đỏ, tóc quăn đeo kính mát màu đỏ xoay mặt nhìn anh.

Bạch Cẩm Đường nhả khói, cũng nhìn cô ta, chỉ thấy cô gái kia từ một bên ghế lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, liếc Cẩm Đường, mỉm cười, "Mượn chút lửa được chứ?"
17

Bạch Cẩm Đường nhìn cô ta một chút, cái bật lửa là Công Tôn tặng anh, chưa bao giờ cho người ngoài mượn, bất quá trong xe có diêm từ khách sạn, liền lấy ra đưa cho cô ta.

Cô gái kia nhận diêm, cười cười với Bạch Cẩm Đường, hỏi, "Một mình à, có muốn cùng nhau hay không?"
25

Lúc này, đèn đỏ chuyển sang đèn vàng, rất nhanh liền chuyển thành màu xanh, Bạch Cẩm Đường không còn để ý tới cô ta nữa, quay đầu lại, lái xe rời đi.

Cô gái kia nhìn xe Bạch Cẩm Đường đi xa, hơi cười cười, lái xe theo một lối rẽ khác. Càng chạy càng đến nơi hẻo lánh, đi thẳng đến một cây cầu bên cạnh khu rừng rậm, mới ngừng lại. Lúc này sắc trời đã tối, trên đường một người cũng không có, cô gái xuống xe, ưu nhã từ trong túi lấy ra một khẩu súng lục màu đen, đi tới đuôi xe, mở cốp xe.

Lập tức, tiếng kêu ư ử từ bên trong phát ra, chỉ thấy trong cốp xe, có một người đàn ông, hắn hai mắt mở to, thế nhưng thân thể không thể cử động, ngay cả nói cũng nói không nên lời, chỉ có thể kinh hoàng mở to hai mắt.

Cô gái nhìn hắn một hồi, hỏi, "Có nhớ đây là đâu hay không?"

Người đàn ông một bộ dáng nước mắt nhễ nhại, hình như là đang cầu xin tha thứ, cô gái cười cười, đưa tay nắm tóc của hắn, kéo một đường ra bên ngoài, người đàn ông bị lôi từ cốp xe ra, ném lên mặt đất.

Cô gái lấy súng ra, dí vào ngực hắn. . . Thấp giọng nói, "Anh nói xem, cùng là đàn ông, vì sao lại khác biệt lớn như vậy?" Nói xong, trên mặt nhoẻn một nụ cười mỹ lệ, bóp cò.
20

Sau khi "Đoàng" một tiếng súng, tim của người đàn ông bị đầu đạn xuyên qua, đình chỉ hô hấp.

Cô gái thu súng, trở về xe, khởi động máy, rời đi. . .

Chương 4 : Sát thủ

Bạch Ngọc Đường lái xe vào bãi đỗ xe dưới lầu tòa nhà, đưa tay bóp vai cho Triển Chiêu, cười nói, "Miêu nhi, ngón tay tôi rất linh hoạt, trước còn học qua kỹ năng với một bậc thầy, có muốn về thử hay không?"
2

Triển Chiêu nheo lại mắt lườm anh, mở cửa xe, "Tốt, chính cậu nói nha! Vậy thì tôi tắm rửa xong cậu massage cho tôi!"

Bạch Ngọc Đường đưa tay từ ghế sau cầm ra bánh kem và rượu đỏ, "Trở về vẫn còn có thể ăn mừng một chút."

Triển Chiêu đứng ở bên cạnh xe định giúp Bạch Ngọc Đường cầm đồ, đột nhiên thấy trong hành lang có gì đó lóe lên, hình như là bóng người. Anh quay sang, còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ thấy một bóng người màu đỏ lảo đảo vọt ra.

Bạch Ngọc Đường vừa lúc đi tới bên cạnh Triển Chiêu, nhanh chóng đưa tay chặn phía sau anh, nhìn kỹ, chỉ thấy chạy đến là một cô gái mặc một bộ váy màu đỏ. Mà cô gái này đi tới nơi cách họ không xa liền lảo đảo ngã xuống đất, trên mặt đất phía sau cô ta, vết máu thật dài. . . Cô ta đã chảy rất rất nhiều máu.

Cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường đem đồ bỏ lại trên xe, hai người cùng nhau chạy qua.

"Này! Cô gì ơi?" Triển Chiêu ngồi xổm xuống nhìn qua, chỉ thấy trên người cô gái trúng vài phát súng, máu đầy đất.

Bạch Ngọc Đường móc điện thoại định gọi xe cứu thương.

"Không được... Không thể báo cảnh sát." Cô gái đưa tay định ngăn cản Bạch Ngọc Đường, bị Triển Chiêu đè lại, nói, "Cô không thể cử động a! Cô bị thương rất nặng nhất định phải đến bệnh viện!"

"Không..." Cô gái lắc đầu, "Không có thương tổn đến nội tạng, không thể đến bệnh viện, bọn chúng tưởng rằng tôi đã chết."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, hỏi, "Bọn chúng... Cô đến tột cùng là ai?"

"Tôi... Là sát thủ." Cô gái giãy dụa trứ nói, "Là sát thủ môi đỏ các vị muốn tìm kia."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kinh hãi, việc này phát triển có chút ngoài hai người bọn họ dự liệu.

"Tôi có chuyện muốn nói cho... các vị." Cô gái sắc mặt tái nhợt, giọng nói cũng có chút run.

Triển Chiêu thấy tình trạng cô ta không thể nào lạc quan được, liền ngồi xổm xuống xem xét một chút, chỉ thấy hai chân, vai và hai cánh tay đều trúng vết đạn, thế nhưng hình như cố ý tránh được vị trí nguy hiểm, bởi vậy chỉ là chảy máu nhiều, không có nguy hiểm tính mạng, thế nhưng cứ để chảy như thế, máu chảy nhiều quá cũng có đe dọa đến tính mạng.

"Cô nói không thể báo cảnh sát." Bạch Ngọc Đường hỏi cô gái, "Cô biết chúng tôi là ai?"

Cô gái có chút lộ vẻ sầu thảm cười cười, "Bạch đội trưởng trí nhớ thật không tốt, chúng ta buổi chiều đã gặp."

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhìn kỹ, mới phát hiện đúng là cô gái buổi chiều kia, chỉ là khi đó thoạt nhìn có vẻ giàu sang, hiện tại thì có phần chật vật hơn.

"Tiểu Bạch, đưa cô ấy vào nhà đã, cần lấy đầu đạn ra." Triển Chiêu nói.

"Đạn làm sao mà lấy a?" Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu gọi điện thoại, "Alo, anh hai a... Anh đã rời cục cảnh sát rất xa rồi a? Anh có thể trong vòng 10 phút đưa Công Tôn ép đến nhà bọn em hay không a, tiện thể đưa Mã Hân đến luôn!"

Đầu kia điện thoại Bạch Cẩm Đường vui vẻ cúp điện thoại, danh chính ngôn thuận thay đổi đầu xe, đến cục cảnh sát bắt cóc Công Tôn đi. . .
13

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cởi áo khoác, che đi vết thương của cô gái, đỡ người vào thang máy, quay về nhà mình.

Quả nhiên, 10 phút sau, chuông cửa reo.

"Anh bỏ ra..." Cửa mở, Công Tôn bị Bạch Cẩm Đường ôm vào, phía sau Mã Hân hiếu kỳ vào theo.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, có chút vô lực.

"Các cậu sao vậy, anh ta điên các cậu cũng cùng điên với anh ta?" Công Tôn giãy dụa từ trong lòng Bạch Cẩm Đường mà xuống, phẫn nộ trừng Bạch Ngọc Đường, "Tôi còn đang khám nghiệm tử thi. . ." Đang nói, thấy được cô gái trên sô pha.

Công Tôn có chút trợn tròn mắt, nhíu mày, "Điên à! Sao không đến bệnh viện a!"
4

"Cô ta nói cô ta là sát thủ môi đỏ." Triển Chiêu nói, "Là trốn tới, không thể để lộ chuyện cô ta còn sống, có chuyện rất trọng yếu phải nói cho chúng ta biết."

Công Tôn nhíu mày nhíu mày, nói với Bạch Cẩm Đường, "Nói cặp song sinh lấy từ trong phòng em rồi cầm hòm thuốc đến đây." Sau đó, xoay mặt nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường "Các cậu có băng gạc gì đó không? Cầm máu cho cô ta, còn có a, đi pha chút nước đường vàng, phải nóng, chuẩn bị một chậu nước nóng nữa.

Nói xong, Công Tôn đi tới bên người cô gái kia, đưa tay ấn trên cổ cô ta, lại trở tay mở mí mắt nhìn một chút, nói, "Chỉ là chảy chút máu, không bị thương đến nội tạng và động mạch." Nói xong, ngẩng đầu nói với Mã Hân, "Mã Hân, chuẩn bị lấy đạn ra."

Mã Hân gật đầu, vào nhà trong rửa tay.

Cô gái giương mắt nhìn mọi người bốn phía, cười cười, ho khan một tiếng nói, "Tôi ngày hôm nay vận khí không tệ, có bốn người đàn ông đẹp thế này bắt mình."

Bạch Cẩm Đường nhìn chằm chằm cô ta một hồi, khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì, thấy trên bàn đặt một chai rượu ngon còn có một cái bánh kem, đưa tay nhìn đồng hồ, nói, "Mười một giờ, hai cậu sinh nhật này còn chưa qua a?"

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu không thể tránh được liếc mắt nhìn nhau, năm nay sinh nhật này thật sự là quá không giống bình thường.

Rất nhanh, cặp song sinh cầm hòm thuốc đến, Công Tôn và Mã Hân cùng nhau lấy đạn ra cho cô gái, khâu vết thương.

"Wow..." Cặp song sinh ở một bên nhìn, chỉ thấy cô gái kia chỉ là hơi nhíu mày nhưng một tiếng cũng không thoát ra khỏi cổ họng, Công Tôn gắp từng đầu đạn ra ngoài, Mã Hân khâu vết thương cho cô ta, cũng không có thuốc tê, hẳn là rất đau nha.

"Ai vậy a?" Tiểu Đinh đi tới hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhìn hai người, "Sát thủ."

"Wow..." Đại Đinh hăng hái, "Ghê gớm như thế a!"

"Ừ." Tiểu Đinh cũng cảm thấy rất hứng thú, "Dáng người cũng đẹp!"
1

Khoảng gần một giờ sau, rốt cục tất cả vết thương đều được xử lý xong, Công Tôn dùng băng gạc băng vết thương cầm máu cho cô ta, Bạch Ngọc Đường bưng chậu nước nóng đi ra. Mã Hân cầm khăn nóng, tỉ mỉ chà lau vết máu trên người cho cô ta, giúp cô ta uống chút nước đường vàng.

Cô gái hơi mở miệng, khẽ thở ra một hơi.

"Không có việc gì rồi chứ?" Triển Chiêu hỏi cô ta.

Cô gái giương mắt nhìn Triển Chiêu một hồi lâu, gật đầu, "Cảm ơn."

"Cô tên gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Sát thủ môi đỏ là cô?"

Cô gái trầm mặc một hồi, nói, "Tôi vốn tên là Trương Dĩnh, trước đây là sát thủ môi đỏ."

"Trước đây?" Bạch Ngọc Đường có chút nghi hoặc.

"Có thể lưu một dấu son môi ở đây không?" Công Tôn cầm lấy một tờ giấy cho Trương Dĩnh, "Loại son môi này giống như dấu ở trên mấy tấm card, tôi phải về so sánh dấu son môi."

Cô gái gật đầu, trên giấy để lại một dấu son môi.

"Hiện tại có thể nói chuyện gì xảy ra chứ?" Bạch Ngọc Đường ngồi xuống hỏi cô ta.

Cô gái nhìn mọi người, nói, "Tôi có chút choáng váng, có thể ăn chút gì đó không?"

Mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau, đều liếc Ngọc Đường. . . Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cùng Triển Chiêu nhìn bánh kem trên bàn-- bằng không thì chia bánh kem đi?

Đang nghĩ ngợi, lại nghe Trương Dĩnh nói, "Còn có năm phút mới tới 12 giờ, còn đủ thời gian ước một điều đấy."

Tất cả mọi người sửng sốt, cũng hiểu được vì sao Trương Dĩnh lúc này lại nói muốn ăn gì đó... Nguyên lai là định nhắc nhở mọi người mười hai giờ sắp tới rồi, cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau thực hiện điều ước ngày sinh nhật trước... Đều không tự chủ được có thêm vài phần hảo cảm với Trương Dĩnh.

Cặp song sinh thắp một ngọn nến sinh nhật cho hai người, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường như nhau đều là sinh nhật mình, khó có được người nhiều như vậy, hai người ước một điều, cúi đầu thổi nến.


Nhấn để mở bình luận

[ Đam Mỹ ] Sci Mê Án Tập - Nhĩ Nhã