[ Đam Mỹ ] Sci Mê Án Tập - Nhĩ Nhã


Chương 1: E và Ghost.

Trong cuộc thi đấu tennis giải thanh thiếu niên, bây giờ đang tiến hành trận đấu cho cấp tiểu học.

"Dương Dương cố lên!"

Tiểu Dịch đứng ngay hàng đầu tiên, cổ vũ cho Lạc Dương.

Tần Âu, người cha 34 tuổi phải cầm dù nhảy tới nhảy lui che cho Tiểu Dịch, sợ đứa con trắng trẻo hồng hào của mình bị phơi đen thui. Dương Phàm cầm lon nước ngọt đứng kế bên xem trận đấu, trạng thái của Lạc Dương xem ra không tệ!
1

Lạc Thiên với Mã Hân cũng đứng ở hàng thứ nhất, khẩn trương nhìn trận đấu. Tất cả mọi người trong SCI đều tới cổ vũ, còn có những tuyển thủ khác, thầy cô và bạn học của Lạc Dương.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi ở giữa khu, Triển Chiêu bắt chéo chân, trong tay cầm lon nước ngọt, phân tích tâm lý đối thủ của Lạc Dương.

"Miêu nhi." Bạch Ngọc Đường ngáp một cái, "Tâm lý của con nít cũng nằm trong phạm vi tâm lý học ư?"

"A, đề tài nghiên cứu này gần đây rất được lưu hành nha!" Vừa nhắc tới vấn đề chuyên môn, Triển Chiêu liền hứng thú lai láng, nói một tràng thuật ngữ tâm lý học làm Bạch Ngọc Đường choáng váng cả đầu óc.

"Anh, có muốn ăn hay uống gì không?" Bạch Trì cầm tới một cái bao đựng đầy đồ ăn thức uống.

"Trì Trì, tỉ số bao nhiêu rồi?" Triển Chiêu hỏi.

"Bây giờ là bàn thứ hai, 3 vs 1, Dương Dương phá được một đòn thảy banh của đối phương."

"Luật cho con nít cũng là ba thắng hai phải không?" Bạch Ngọc Đường tính toán một chút, "Ván này Dương Dương thảy banh, phải thảy hạ thằng kia luôn!"

Triển Chiêu cũng gật đầu.

Cách đó không xa, Triệu Hổ cùng Mã Hán đi tới, hai người bọn họ lúc nãy phải đi chuẩn bị đồ dùng, hôm qua Triển Chiêu có liên lạc với Triệu Tước, tối nay bọn họ cất cánh, mai là tới.

"Chuẩn bị xong rồi." Triệu Hổ ngồi xuống chỗ phía trước Triển Chiêu bọn họ, hỏi Công Tôn phía trước, "Sao rồi anh?"

"Theo tình hình hiện tại thì phần thắng là 90%!" Công Tôn rất có lòng tin Dương Dương sẽ thắng.

Mã Hán cũng ngồi xuống, lúc này, có vài nam sinh trung học bước tới, hỏi Mã Hán, "Người anh em, cho mượn bật lửa."

Mã Hán nhìn bọn họ, lắc đầu, "Không có."

"Vậy anh đang cầm cái gì kia?" Ba thiếu niên tựa hồ có chút bất mãn, chỉ chỉ bật lửa trong tay Mã Hán.

"Ê, đám nhóc kia!" Triệu Hổ trợn mắt, "Con nít con nôi mà đi hút thuốc lá hả? Còn dám mượn bật lửa của cảnh sát, học trường nào, nói mau!"

Ba thiếu niên bị dọa, hồn vía bay mấy, vội vàng bỏ chạy.

"Con nít bây giờ thật là..." Bạch Trì lắc đầu.

Triển Chiêu thấy bây giờ có cơ hội, liền leo xuống một bậc thang, ngồi cạnh Mã Hán, cười híp mắt nhìn anh.

Mã Hán bị dọa sợ hết hồn, khi nào Triển Chiêu lộ nụ cười như mèo hiền lành, vậy cơ bản không phải phân liệt thì cũng có chuyện không tốt, theo bản năng nhích ra một chút.

"Ai, Tiểu Mã ca." Triển Chiêu vươn tay vỗ bả vai Mã Hán , "Nói chuyện chút nha?"

"Nói chuyện gì?" Mã Hán nơm nớp lo sợ hỏi.

"Thì... ví dụ như chiếc bật lửa này đi." Triển Chiêu vươn tay chỉ, "Ai tặng cậu vậy? Cậu xem nó như bảo bối vậy."

"Nga." Mã Hán thở phào một cái, cầm cái bật lửa, "Là người dạy tôi bắn súng tặng cho tôi."

Triển Chiêu hơi nheo mắt lại, "Người dạy cậu bắn súng?"

"Ừ." Mã Hán gật đầu, "Làm cho tôi muốn trở thành tay súng bắn tỉa cũng chính là người đó, là người thầy... đầu tiên."

"Tiểu Mã ca, thời gian còn dài, mà chờ thì lâu lắm đó, hay là cậu kể chuyện cho tôi nghe đi!" Triển Chiêu hứng thú hỏi.

"Kể chuyện gì?" Lần này thì Mã Hán lại không hiểu gì cả.

Đồng thời, mọi người hô lên, thì ra Dương Dương đã bảo vệ được lần ném banh của mình, tỉ sồ 4 vs 1, thắng lợi trong tầm tay.

"Ê ê." Triển Chiêu kéo kéo Bạch Ngọc Đường đang ngủ gà ngủ gật, bảo hắn ngồi sang bên kia của Mã Hán.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cùng Triển Chiêu trái phải tấn công, Mã Hán rất khẩn trương, nhìn hai người, "Hai người muốn biết cái gì?"

"Đương nhiên là chuyện về người dạy cậu bắn phát súng đầu tiên đó!" Triển Chiêu nghiêm túc hỏi, "Kể nghe chút đi. Người đó là hạng người gì?"

"Ân, hắn là tay súng bắn tỉa mạnh nhất trên đời." Mã Hán bắt đầu nhớ lại lần gặp đầu tiên, "Cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là một lần vô tình gặp gỡ. Lúc còn nhỏ, tôi với Hân Hân đi trại hè, con gái người ta thì nhát, Hân Hân thì quỷ gặp còn phải sợ, nửa đêm nửa hôm đòi vô rừng đi vệ sinh."

"Lúc đó cậu mấy tuổi?" Triển Chiêu buồn bực.

"Khoảng bảy tuổi... đó là trại hè năm tiểu học thứ nhất." Mã Hán nhớ lại, "Lần đó dẫn Hân Hân về lều, tôi vừa mới nằm xuống, liền nghe thấy tiếng súng, tôi lập tức bò dậy, tìm nơi phát ra âm thanh."

"Anh nói lúc đó anh bảy tuổi á?" Bạch Trì trợn mắt, "Nghe thấy tiếng súng còn chạy đi coi?"

Mã Hán gật đầu, "Chạy đi tìm thanh âm kì lạ là phản ứng bản năng rồi."

Bạch Ngọc Đường và Bạch Cẩm Đường ngồi bên cạnh gật đầu — Dĩ nhiên rồi!

Bạch Trì bĩu môi, Triệu Trình sờ đầu cậu, ý bảo đừng để ý tới đám không phải người này.

"Tôi chạy vào rừng, chạy rất xa, cuối cùng thấy một người đàn ông cầm súng." Mã Hán nhớ lại, "Lúc đó hắn bảo tôi đừng lên tiếng, tôi thấy hắn đang nhắm bắn một con gà núi."

"Sau đó thì sao?"

"Tôi bước tới, cầm cây súng của hắn ngẩng lên một chút." Mã Hán thấy mọi người đều trợn mắt nhìn mình, liền nhún vai, "Trên cây có rất nhiều gà núi, đều đang ngủ. Nhưng tôi thấy hắn ngắm một con phía sau ổ gà, bên trong có thể còn mấy con nữa. Không cần phải tạo ra tổn thương nhiều như thế, cho nên tôi bảo hắn nhắm con gà ở trên cành cao nhất."

"Khoảng cách bao xa?" Bạch Ngọc Đường chen vào hỏi một câu.

Mã Hán suy nghĩ một chút, "Giờ nhớ lại thì khoảng hai ba trăm mét."

Mọi người trầm mặc một lúc, cùng đồng thanh nói, "Thị lực tốt ghê."

"Sau đó thì sao?" Triển Chiêu hỏi tiếp.

"Hắn rất thoải mái, đưa súng cho tôi, hỏi tôi có muốn thử bắn một lần không. Còn dạy tôi nạp đạp thế nào, bóp cò, cách nhắm bắn, còn có lực đàn hồi đại khái lớn bao nhiêu, phạm vi bao xa." Mã Hán nói xong, lắc đầu, "Thật ra đêm đó hắn đại khái nói hết tất cả cho tôi biết, còn lại thì do tôi tự phán đoán."

"Kết quả thì sao?" Triệu Hổ tò mò.

"Tôi bắn trúng con gà đó."

Bạch Trì kinh ngạc, "Lợi hại vậy!"

"Nhưng lúc con gà rơi xuống thì đập trúng ổ gà." Mã Hán bật cười, "Hắn nói cho tôi biết, trên cây có bảy con gà, bốn con chim với ba ổ chim. Chỉ có bắn con hắn nhắm lúc đầu mới không gây tổn hại gì."

Tất cả mọi người nhướn mày, "Quả nhiên rất lợi hại!"

"Sau đó?" Triển Chiêu hỏi.

"Hắn nói chuyện với tôi một lúc lâu, dạy tôi một số thứ, ví dụ như khi bóp cò chi tiết nào là quan trọng nhất, quan sát và chờ đợi phải tốn bao nhiêu thời gian. Lúc bóp cò, thân thể và cây súng phải hòa làm một, thân thể không thể cảm thấy gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thôi." Mã Hán nói, "Không biết trò chuyện trong bao nhiêu lâu, Hân Hân tỉnh lại, phát hiện không thấy tôi nên khóc ré lên, đánh thức giáo viên, tất cả thầy cô cũng vào trong núi tìm kiếm."

"Hắn bỏ đi?" Triển Chiêu tiếc nuối, "Cậu có hỏi tên hắn không?"

Mã Hắn lắc đầu, "Trước khi đi hắn bảo tôi phải giữ bí mật, còn nói... sau này tôi nhất định sẽ đi làm tay súng bắn tỉa."

"Chờ chút." Triệu Hổ nghe xong có chút nghi ngờ, "Còn cái bật lửa thì sao? Sau đó anh có gặp lại hắn?"

"Ừ." Mã Hán gật đầu, "Cho đến trước khi tôi làm tay súng bắn tỉa, hắn vẫn luôn tới gặp tôi, khoảng một hai năm sẽ tới một lần. Tùy nơi tùy chỗ tự nhiên nhảy ra, rủ tôi đi săn thú hoặc đi bắn súng, hoặc là tập trận giả. Tôi đã từng nghĩ hắn là huấn luyện viên."

"Hắn không phải à?" Triển Chiêu cau mày.

"Lần cuối cùng hắn tới gặp tôi, tôi nói tôi đã trúng tuyển." Mã Hán nói, "Sau khi tranh tài lần cuối, hắn cho tôi cái bật lửa, còn nói Đạn sẽ không dừng lại, nó sẽ mãi mãi xuyên thấu tất cả, một tay bắn tỉa giỏi, phải biết né tránh không để nó làm mình bị thương. Từ đó trở đi, hắn không còn xuất hiện nữa."

Bạch Ngọc Đường thân là cảnh sát nhưng vẫn tán thưởng gật đầu, "Rất biết khai thông a."

"Nhưng sau đó tôi cũng không tìm thấy tên hắn trong danh sách các tay bắn tỉa giỏi nhất của cảnh cục." Mã Hán lắc đầu.

"Hắn trông thế nào, tên là gì?" Bạch Cẩm Đường hỏi.

"Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn còn trẻ lắm, trên dưới ba mươi, mái tóc đen không ngắn không dài, tướng mạo anh tuấn, vóc người cao gầy, rất mạnh mẽ. Hắn lúc nào cũng mặc đồ đen, khí chất quỷ dị nhưng cũng ổn, trầm mặc ít nói, bây giờ chắc năm mươi rồi." Mã Hán cười, "Lần cuối tôi gặp hắn, hắn vẫn là một ông chú đẹp trai đó nha, lúc trẻ hẳn là phải giữ dáng lắm." Vừa nói vừa chỉ Triển Chiêu, "Loại hình có hơi giống ba của anh, nhưng có chút cuồng dã, còn để râu."

Triển Chiêu sờ cằm, liên tưởng tới khí chất của cha mình, gắn thêm râu vào... Hế hế! Tay súng bắn tỉa kia hẳn là rất tuyệt vời.
1

"Tên gì thế?" Đại Đinh, Tiểu Đinh không khỏi liên tưởng tới một người, hỏi, "Có phải hắn không có tai trái?"

Mã Hán khẽ mỉm cười, "Quả nhiên là biết?"

"Không phải chớ?" Cặp sinh đôi kinh hoảng.

"Gì vậy?" Triển Chiêu buồn bực.

"Người đó là Eleven, bình thường gọi là E." Bạch Cẩm Đường trả lời thay, "Mệnh danh là sát thủ đệ nhất cũng là tay bắn tỉa mạnh nhất."

"Eleven?" Triển Chiêu không rõ, "Mười một? Có ý gì?"

"Số người giết được trong chớp mắt." Mã Hán ngẩng đầu, "Hắn đã từng làm lính đánh thuê tham gia chiến đấu trên đường phố, không một ai có thể phá vỡ kỷ lục của hắn, trong một giây hạ được 11 tên, từ đó lấy tên là Eleven."

"Hắn đúng là rất nổi tiếng, nghe nói ở phía Trung Đông và Tây Phi, có một vài bộ tộc chinh chiến thường thuê tay súng bắn tỉa đề báo thù. Mà hắn đối với người của mình chính là thần thắng lợi, còn đối với kẻ thù chính là thần chết." Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn Mã Hán, "Nhưng hắn dạy cậu bắn súng, hơn nữa còn xem cậu như học trò, quan tâm suốt mười mấy năm? Sau đó cậu chạy đi làm cảnh sát, có thể sau này sẽ phải đuổi giết hắn?"

Mã Hán gật đầu, cười vô lực, cũng cảm thấy cuộc đời trớ trêu, gật đầu, "Cho nên sau khi tôi làm cảnh sát, hắn cũng không hề tới gặp tôi thêm lần nào nữa."

Tưởng Bình cầm theo cái máy tính, mở lên tìm kiếm, "Oa, Tiểu Mã ca, anh biết người thầy đầu tiên của anh giết bao nhiêu người rồi không? Đơn giản mà nói là một tấm bia đá lớn (*) của sát thủ nhà nghề đó!"

(*) Tấm bia đá lớn thường được ví với những kiệt tác bất hủ.

Mã Hán cười khổ, "Nhưng mà tôi nghe nói, hình như hắn đã chết rồi."

"Sao lại chết?" Triển Chiêu cũng có chút muốn gặp người này, chết rồi tiếc lắm a.

"Tôi cũng nghe nói." Tiểu Đinh nói, "Chuyện này năm đó truyền đi nhiều lắm, nghe nói, E giết boss của một tổ chức, tổ chức kia có thế lực rất lớn mạnh, đi lùng sục khắp thế giới, tìm kiếm các tay súng bắn tỉa về bồi dưỡng, treo tiền thưởng để bọn họ giết E. Cuối cùng có một tay sát thủ tên là Ghost, thành công, giết chết E."

Mã Hán gật đầu, "Tôi cũng nghe vậy."

"Ghost?" Triển Chiêu cau mày, "Bóng ma?"

Bạch Ngọc Đường giương mắt nhìn hắn, ánh mắt hai người giao nhau, cả hai cùng chung một suy nghĩ — Lần này bọn họ tới thành phố T, chính là bắt "u linh", Triệu Tước còn cố ý nói phải dẫn theo Mã Hán, còn có chiếc bật lửa kia, còn nói u linh có chút liên quan tới Mã Hán... Chẳng lẽ lần này Triệu Tước muốn bọn họ đi đối phó với một tên sát thủ nhà nghề? Xuất động toàn lực của SCI chỉ để bắt một tên sát thủ? Triệu Tước bắt đầu lo chuyện bao đồng từ bao giờ thế? Hay là tên sát thủ đó đã chọc tới Triệu Tước... Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không có lý nào Triệu Tước bị người ta chọc, lại không thể tự mình xử lý, phải cần tới sự giúp đỡ từ người khác.

Triển Chiêu sờ cằm, lầm bầm, "Thú vị đây."

"Tất nhiên là thú vị rồi, không thú vị ta tìm nhóc làm gì?"

Triển Chiêu đang xuất thần, liền nghe thấy một thanh âm quen thuộc, cả kinh xoay đầu lại.

Chỉ thấy một bóng người chợt lóe, nhìn lại, Triệu Tước mặc một bộ quần áo trắng, tóc dài tùy ý, ngồi xuống cạnh Bạch Ngọc Đường, ôm tay, "Chúng ta giả bộ làm tình nhân đi!"
3

Đã lâu không gặp, khí sắc của Triệu Tước xem ra vẫn rất tốt, không mập cũng chẳng ốm đi... người này hình như vĩnh viễn cũng không thay đổi.

Bạch Ngọc Đường ngửa mặt nhìn trời, Triệu Tước chạy tới đây làm gì?

Triển Chiêu đằng đằng sát khí nhìn Triệu Tước đang ôm cánh tay Bạch Ngọc Đường.

"U, cậu cũng ở đây hả?" Triệu Tước leo xuống một bậc thang, tới cạnh Bạch Cẩm Đường, nhìn vào con ngươi của hắn, "Gần đây có nhức đầu không? Có gặp ác mộng không?"

Bạch Cẩm Đường lắc đầu, "Không có."

Triệu Tước khẽ mỉm cười, Công Tôn khó hiểu... Bạch Cẩm Đường lui tới với Triệu Tước?

"Tôi muốn một chiếc Bentley màu trắng." Triệu Tước vươn tay, giống như muốn Bạch Cẩm Đường tặng quà.

Bạch Cẩm Đường nhướn mày với cặp song sinh, "Mua cho chú ta đi."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cặp song sinh lè lưỡi thầm mắng ai kia phá của, chạy đi gọi điện mua xe.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghi ngờ nhìn Triệu Tước hết lê lết sang người này rồi lại chạy tới người kia chọc phá, chọc đủ hết một vòng không sót ai mới chịu trở về ngồi cạnh Triểu Chiêu.

Triển Chiêu nhìn ông, "Chú không phải nói ở thành phố T chờ sao? Sao đột nhiên lại chạy tới đây?"

Triệu Tước cười híp mắt, vòng qua Triển Chiêu, nói nhỏ với Bạch Ngọc Đường, "Lát nữa, theo ta đi lấy đồ nha."

"Lấy cái gì?" Triển Chiêu buồn bực, vừa hỏi vừa ngăn Bạch Ngọc Đường.

Triệu Tước đặt ngón tay lên môi, "Bí ~ mật ~"

Triển Chiêu tức giận, Triệu Tước chợt nhảy lên, "Thắng rồi!"

Mọi người xoay mặt nhìn nhau, chỉ thấy Lạc Dương dễ dàng đánh trả banh, cuối cùng đoạt chức vô địch! Tất cả cao hứng chạy xuống ăn mừng.

Bạch Ngọc Đường đứng lên, phủi phủi quần trắng, thấy Triệu Tước vẫn ngồi bên bậc thang, nâng cằm nhìn mình, Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn thẳng vào mắt ông, hỏi, "Chú thật sự chỉ muốn bắt Ghost? Đơn giản vậy thôi?"

Triệu Tước nở nụ cười vô hại, "Ừ, mấy đứa giúp ta bắt người, ta mời mấy đứa đi nghe ca nhạc."

"Nhạc gì?" Bạch Ngọc Đường cũng có thể coi là ngu về âm nhạc, hiển nhiên chẳng có hứng thú.

"Bạch đội trưởng đã từng giết người chưa?" Triệu Tước mỉm cười.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, ý bảo — Tất nhiên đã từng.

"Vậy để tế những vong linh kia." Triệu Tước động ngón tay, "Chúng ta hãy cùng đàn một khúc an hồn nhé."

Triển Chiêu đứng phía dưới, ngẩng mặt lên nhìn, thấy Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn Triệu Tước, Triệu Tước ngồi trên bậc thang, làm tư thế gảy đàn... Là mình đa nghi ư?

Triển Chiêu cúi xuống khẽ cau mày, động tác này của Triệu Tước, tựa hồ mang theo một ám hiệu gì đó.

Chương 2: Thay thế và bổ sung.

Đồng hồ chỉ chín giờ tối.

Triển Chiêu một tay cầm ly kem dâu, một tay cầm cái muỗng, đang híp mắt nhìn thẳng cánh cửa ở phía trước.

Mọi người ở phía sau đang tiệc tùng vui vẻ.

Dương Dương được giải vô địch, SCI bởi vì chuẩn bị phải đi xa nên quyết định mở tiệc chúc mừng Dương Dương.

Mọi người đều rất vui, duy chỉ có Triển Chiêu là híp mắt ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm cửa lớn.

Nửa tiếng trước, Triệu Tước ăn điểm tâm xong, đột nhiên lôi Bạch Ngọc Đường đi, bảo là muốn anh giúp một chuyện.

Triển Chiêu muốn đi chung, Triệu Tước lừa Triển Chiêu đi mua đồ ăn nhẹ, khi Triển Chiêu quay về, hai người đã đi xa.

Triển Chiêu gọi điện cho Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nói Triệu Tước muốn mình đi giúp một tay, nói Triển Chiêu đừng lo, sẽ về nhanh thôi.

Triển Chiêu nhẫn nhịn về nhà đợi, cứ 30 giây lại nhìn đồng hồ một lần — Lâu quá!

Mà lúc này, Bạch Ngọc Đường theo ý của Triệu Tước lái xe tới một tòa nhà — Cục cảnh sát cũ của thành phố S. Trụ sở SCI bây giờ được xây ở cục mới, còn ở đây xem ra rất cũ, bỏ hoang đã lâu, có mấy chỗ đã bị phá, chuẩn bị xây trường cảnh sát. Đêm xuống, ở đó tối đen như mực, Bạch Ngọc Đường dừng xe, khó hiểu nhìn Triệu Tước, "Tới đây làm gì?"

Triệu Tước khẽ cười, "Tìm bảo bối."

Bạch Ngọc Đường nghe xong cảm thấy rất mơ hồ, nhưng vẫn xuống xe. Anh cầm đèn pin, cùng Triệu Tước bước vào tòa nhà cũ nát.

Triệu Tước tìm được cầu thang, Triệu Tước theo con đường, đi xuống lòng đất.

Thanh âm va chạm với cầu thép vang lên, tầng hai ở bên dưới, từng là nhà xác của cục cảnh sát ngày xưa.

Bạch Ngọc Đường nhìn tấm bảng hiệu gỉ sét, hai từ nhà xác thật sự làm người ta rợn da gà.

Triệu Tước bước mấy bước, xoay đầu lại nhìn, thấy Bạch Ngọc Đường khí định thần nhàn đi bên cạnh, trong tay cầm đèn pin rọi trái rọi phải, "Cũng hủy nhiều lắm rồi nhỉ."

"Cậu không thấy âm trầm đáng sợ à?" Triệu Tước híp mắt hỏi.

Bạch Ngọc Đường nhìn ông, "Có gì đáng sợ? Đâu phải tôi chưa từng tới."

Triệu Tước bĩu môi, chỉ Bạch Ngọc Đường, "Cái này người ta gọi là thiếu hụt cảm giác sợ hãi."

Bạch Ngọc Đường bó tay, ngẩng đầu... thấy nóc nhà tróc sơn, hỏi Triệu Tước, "Nửa đêm nửa hôm chú dẫn tôi tới đây làm gì?"

"Hê hê." Triệu Tước híp mắt nói với Bạch Ngọc Đường, "Cậu phải đảm bảo nha, đừng nói cho con mèo kia biết, ta khổ cực lắm mới bỏ được nó ở lại."

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, "Vậy tôi không thể đảm bảo."

"Sợ nó à?" Triệu Tước chơi phép khích tướng.

Bạch Ngọc Đường da mặt dày, thờ ơ nói, "Đương nhiên."

"Cậu thừa nhận cậu sợ nó?" Triệu Tước kinh ngạc, "Cậu thật là con cháu nhà Bạch gia á?"
1

Bạch Ngọc Đường cảm thấy buồn cười, cũng không trả lời, thấy Triệu Tước bước tới một căn phòng kế bên phòng nghiệm thi, đưa tay nắm tay cầm tựa hồ muốn mở cửa.

Thử vài lần, Triệu Tước "Sách" một tiếng, "Mở không được! Khóa rồi!" Vừa nói vừa nhìn Bạch Ngọc Đường, "Đá văng nó đi!"

Bạch Ngọc Đường khâm phục nhìn ông, "Chú kêu tôi tới đây chỉ để đạp cửa? Vậy sao chú không dẫn Lạc Thiên theo đi, xem ra còn thiết thực hơn." Nói xong, đưa đèn pin cho Triệu Tước, móc chìa khóa ra, trên chìa khóa có hai dây thép con.

Triệu Tước cầm đèn pin, chỉa vô mặt mình, giả ma nói, "Cảnh sát mà có công cụ cạy khóa mới ghê chớ."

Bạch Ngọc Đường mở cửa ra, lấy lại đèn pin, "Cảnh sát tất nhiên có rồi."

"Nhàm chán." Triệu Tước vào kho, mới vừa bước một chân vào, bụi bay tùm lum, Triệu Tước ho khan một cái, dùng tay vẫy bụi, "Không ai quét dọn hết, thiệt là."

"Nhắc mới nhớ." Bạch Ngọc Đường hơi ngạc nhiên, "Cái kho này từ đó tới giờ không có ai vào hết, còn một mực khóa lại, tôi còn tưởng là bỏ."

"Bởi vì hai mươi năm trước có người chết ở đây." Triệu Tước thờ ơ trả lời.

Bạch Ngọc Đường cau mày, "Hai mươi năm trước? Ai chết?"

Triệu Tước nheo mắt lại, quan sát Bạch Ngọc Đường, vươn tay chỉ trần nhà.

Bạch Ngọc Đường không rõ, ngẩng đầu nhìn... sửng sốt. Trong nháy mắt đó, hắn thật sự sợ hết hồn.

Trên trần nhà được gắn một chiếc gương ma thuật. Hơn nữa đêm, không bật đèn, ngẩng đầu nhìn liền thấy một cái gương ma thuật. Mấu chốt là nhìn rồi mới biết là gương ma thuật, cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy là phía trên xuất hiện một cái đầu vặn vẹo, còn là mặt của mình...

"Há há!" Triệu Tước cười phá lên, "Chơi vui không?"

Bạch Ngọc Đường nhìn ông, "Cái gương này kì lạ quá."

"Lúc nhìn lên có phải... thấy cái mặt mình vặn vẹo?" Thanh âm của Triệu Tước vang lên bên tai.

Bạch Ngọc Đường xoay mặt sang, nhìn thẳng vào mắt ông, "Triển Chiêu đã thử thôi miên tôi không biết bao nhiêu lần, đều thất bại, cho nên chú khỏi tốn công phí sức."

Triệu Tước hơi sửng sốt.

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ mặt gương, "Đó là khẩu lệnh của ám chỉ, có đúng không?"

Qua hồi lâu, Triệu Tước hừ một tiếng, "Chả dễ thương gì hết!"

Bạch Ngọc Đường hỏi ông, "Rốt cuộc là chú muốn tìm cái gì?"

"Phía sau tấm gương." Triệu Tước chỉ tay, cầm cái ghế đặt ở trước mặt, "Leo lên đi, mở gương ra, bên trong có một quyển tài liệu, lấy xuống."

Bạch Ngọc Đường đưa đèn pin cho ông, leo lên cái ghế, vặn đinh ốc ra. Quả nhiên, đằng sau tấm gương có một lỗ hổng. Hắn lấy túi nilon từ bên trong xuống.

"Đây là cái gì?" Bạch Ngọc Đường tò mò.

"Lên máy bay rồi xem." Triệu Tước vỗ vỗ lớp bụi đóng trên túi, "Tài liệu quan trọng!"

Bạch Ngọc Đường thấy ông không chịu nói, nên cũng không nhiều lời, hai người lên xe, trở về nhà.

Nửa đường thì nhận được điện thoại của Triển Chiêu, nói bọn họ đã ra phi trường tư nhân, nói hai người mau tới nhanh, bay sang thành phố T.

Bạch Ngọc Đường cúp điện thoại, phát hiện Triệu Tước đang nhìn mình, liền hỏi, "Chú nhìn cái gì?"

"Ân... Cậu có nhớ người lần trước không?" Triệu Tước hỏi.

"Chú nói người nào?"

"Cái người giống cậu ý."

Bạch Ngọc Đường nhịn không được nhíu mày, "Người đó là ai?"

"Là người rất giống cậu."

"Câu trên với câu dưới y chang nhau."

"Hắn cũng không thể bị thôi miên." Triệu Tước nhấc chân, "Thật ra cậu có nghĩ tới một vấn đề không?"

"Vấn đề của chú rất nhiều." Bạch Ngọc Đường đánh tay lái, phía trước chính là phi trường.

"Nếu một người muốn thống trị thế giới, nên bồi dưỡng toàn bộ hay theo hình thức chiến sĩ tiến công, hay là phòng ngự không để đao thương chạm vào?"

"Vậy có gì khác dĩ tử chi mâu, công tử chi thuẫn (*)?" Bạch Ngọc Đường dừng xe, "Nếu là tôi, tôi sẽ chọn một nửa tiến công, một nửa phòng ngự."
"Có giáo cũng có lá chắn a." Triệu Tước cười cười, vẫn như cũ, ý nghĩa không rõ ràng.

Mới vừa xuống xe, đã thấy Triển Chiêu chạy ào tới, kéo Bạch Ngọc Đường qua kiểm tra một phen, mắt nhìn chăm chú Triệu Tước.

Triệu Tước giơ túi nilon quơ quơ, "Có muốn xem đồ quan trọng không?"

Triển Chiêu sửng sốt, nhìn Bạch Ngọc Đường, "Thứ gì vậy?"

Bạch Ngọc Đường nhún vai, "Giấu trong kho ở cục cảnh sát cũ, cái phòng từ đó tới giờ cũng không mở ý!"

Theo miêu tả của Bạch Ngọc Đường, mắt Triển Chiêu bắt đầu sáng lên, chuyển sang Triệu Tước, "Cho tôi coi một chút."

Mọi người thuận lợi lên phi cơ, Triển Chiêu thành công cướp được cái túi, mở túi nilon ra, bên trong là một cuốn ghi chép vụ án.

"Vụ án gì mà thần bí vậy chứ?" Triển Chiêu buồn bực.

"Túi màu xanh da trời?" Công Tôn tựa hồ có chút thất vọng, "Túi màu đen là vụ cực kì bí mật, túi màu đỏ là vụ án quan trọng, màu vàng là vụ án có người chết, màu xanh da trời chẳng qua chỉ là vụ hình sự nhẹ, màu xanh lá là án dân sự, màu trắng là liên quan đến thuốc."

"Mấy vụ hình sự bình thường không có chết người, chú giấu hồi nào vậy?" Triển Chiêu cầm cái túi lên nhìn, phát hiện không phải vụ án của hai mươi năm trước, mà là án ba năm trước.

"Tài liệu này ở đâu ra vậy!" Triểu Chiêu hỏi ông.

Triệu Tước nhướn mày, đặt ngón tay lên môi, "Bí mật!"

Triển Chiêu đọc tài liệu bên trong, chỉ thấy đây là mấy vụ bắt cóc, tổng cộng có ba vụ.

"Bắt cóc bình thường thôi mà." Triển Chiêu liếc nhìn, cau mày, "Kẻ bắt cóc này thật kì lạ, bắt cóc người bình thường, thậm chí là con của một gia đình không có điều kiện, lại đòi tiền chuộc hơn một trăm vạn?"

Triệu Tước khẽ mỉm cười, gật đầu.

"Tại sao?" Bạch Ngọc Đường nghĩ không ra, "Nhà họ được nhận tiền trợ cấp hay tiền bảo hiểm?"
Triệu Tước lắc đầu, "Hình như đều không có."

"Cái gì?"

Triển Chiêu kinh ngạc hô lên, "Tên bắt cóc gọi một lần sau đó không gọi nữa? Cũng không giết con tin hay tới nhận tiền, cứ thế biến mất?"

Triệu Tước chỉ chỉ phía dưới, ý bảo hắn đọc tiếp.

Tất cả đều châu đầu vào đọc tài liệu — Mấy đứa bé bị bắt, sau đó cũng không thấy đâu, cha mẹ phải chịu đựng bao nhiêu thống khổ. Ba vụ án, đều là những bé gái từ 6 đến 10 tuổi, cùng một thủ pháp, kết cục cũng biến mất y như nhau.

"Nếu chỉ có vậy, có khi nào bắt lầm người không?" Bạch Cẩm Đường đang đọc báo, xoay đầu hỏi.

"Nhưng đã ba vụ rồi..." Bạch Ngọc Đường hơi lắc đầu, "Kì lạ!"

"Ba vụ án đều xảy ra vào ba năm trước." Công Tôn liếc nhìn tài liệu, "Lúc đó vừa lúc chuyển cục cảnh sát, tài liệu này là tồn kho à?"

Triệu Tước cầm chiếc bánh chocolate Bạch Trì vừa lấy từ tủ lạnh ra, vừa ăn vừa gật gù khen bánh ngon.

"Ba vụ án này có gì đặc biệt?" Triển Chiêu hỏi.

Triệu Tước hơi cười cười, ngoắc ngoắc Bạch Cẩm Đường, "Cậu có tiền, tôi hỏi cậu một vấn đề."

Bạch Cẩm Đường xoay đầu lại.

"Nếu nói thế này, có người bắt cóc em của cậu, đòi cậu 10 triệu, cậu có báo cảnh sát không?"

Bạch Cẩm Đường rút khóe miệng, "Trực tiếp giết chết cho rồi."

Triệu Tước bó tay, "Giả thiết, cậu là triệu phú thậm chí là tỷ phú, là một thương nhân bình thường, trong nhà chỉ có duy nhất một đứa con gái nhưng lại bị bắt cóc, tên bắt cóc đòi tiền chuộc, cậu có sẵn sàng đưa tiền không? Hay là báo cảnh sát, hay là xài một số biện pháp phản chế? Nếu như con tin bị giết, cậu có trả thù không?"

Mọi người nhìn nhau, Triển Chiêu nhướn mày, "Tôi hiểu rồi, những đứa bé này là vật thay thế."

Triệu Tước bĩu môi gặm bánh, "Quả nhiên người thông minh không dễ chọc!"

Triển Chiêu hiểu, nhưng mọi người không hiểu, Triệu Trinh hỏi, "Vật thay thế là gì?"

"Nói ví dụ như, mấy đứa trẻ sống trong gia đình giàu có không bị ai bắt cóc, nhưng đứa bé hay chơi với tụi nó lại bị bắt. Tên bắt cóc gửi quá trình gây án cho mấy gia đình giàu có, nói với bọn họ, nếu không muốn con mình gặp chuyện không may, vậy thì lấy tiền mang tới một nơi theo lời của chúng."

Bạch Ngọc Đường cau mày, "Mấy đứa bé kia quả nhiên là vật thay thế, thật sự có người ngoan ngoãn làm theo?"

"Theo góc độ tâm lý học mà nói, đây là hành vi tránh khỏi thương tổn, nó đã thuộc về bản năng, cho nên sẽ có nhiều người lựa chọn." Triển Chiêu phân tích, "Nếu lựa chọn để vụ bắt cóc xảy ra, như vậy thương tổn sẽ phát sinh, rất nhiều người sẽ chọn đối mặt, tiếp nhận, hoặc là chống cự. Mà hành động bắt cóc người khác để thay thế, thuộc về hành vi cảnh cáo và thị uy, đại đa số sẽ chọn cách tránh khỏi thương tổn, cho ít tiền dàn xếp ổn thỏa, chỉ cần con mình sau này không sao là được. Hơn nữa, còn khống chế được kết cục bi thảm phát sinh, có tác dụng ngăn chặn. Muốn cho đối phương biết, đừng chi phối, kết quả là sẽ không biết có chuyện gì xảy ra!"

"Thật quá đáng!" Bạch Trì bất mãn, "Mấy đứa trẻ làm vật thay thế rất đáng thương, ai sẽ tới bảo vệ quyền lợi cho chúng nó? Đã giao tiền chuộc sao còn không chịu thả? Hơn nữa còn biến mất?"

"Đây là án chú muốn tra?" Triển Chiêu hỏi.

Triệu Tước khẽ mỉm cười, "Gần đây có chút nhớ chuyện ngày xưa."

"Chú có ý gì?"

"Trên đời này có không ít người thích sưu tập mấy con búp bê cũ, có biết nó tốt ở chỗ nào không?" Triệu Tước lại bắt đầu đặt câu hỏi.

Nhưng mà chỉ có mình Triển Chiêu là nghe ông nói nhảm, hai người đều có mô thức suy nghĩ cổ quái y chang nhau nên hắn rất nhanh đã hiểu, "Hiểu rồi, chấm dứt cuộc sống đầu tiên, bắt đầu lại cuộc sống thứ hai, đùa giỡn một người so với hình thành một người thú vị hơn."

"Bingo!" Triệu Tước nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, "Còn nữa."

Tất cả mọi người nhìn Triệu Tước.

Chỉ thấy ông đút tay vào túi sờ sờ, lấy ra một tấm hình, đưa cho Triển Chiêu.

Trong hình là một bé trai dễ thương.

"Đây là ai?" Bạch Ngọc Đường không hiểu.

"Nó tên là Trần Tân." Triệu Tước nói, "Năm nay bảy tuổi."

"Thằng bé này xảy ra chuyện gì?" Lạc Thiên dù sao cũng đã làm cha, đặc biệt chú ý tới những vụ liên quan tới con nít.

"Hai ngày trước, nó bị bắt cóc." Triệu Tước nói, không quên bổ sung, "Nó mồ côi cha từ nhỏ, mẹ nó dựa vào tiền bảo hiểm với tiền phúc lợi, còn làm công cho người ta để nuôi nó, điều kiện gia đình có thể nói là rất nghèo."

"Tên bắt cóc đòi bao nhiêu?"

"Năm triệu." Triệu Tước nâng cằm, "Vấn đề là, trong lớp của nó, bạn bè đều là con nhà giàu có."

Bạch Ngọc Đường cau mày, "Nó học là trường nào vậy?"

"Trường quý tộc tư nhân."

Triển Chiêu nghe không hiểu, "Lúc nãy chú nói nhà Trần Tân rất nghèo, sao lại vào trường mắc như vậy chứ?"

"Vật bổ sung và thử nghiệm." Triệu Tước bắt chéo chân, "Tuyển học sinh nghèo vào chỗ còn trống, là ý tưởng gần đây của mấy trường quý tộc, mục đích là để mấy đứa học sinh nhà giàu cảm thấy mình rất ưu việt. Dĩ nhiên, ở bên ngoài thì nói là muốn mấy đứa con nít ở hai tầng lớp khác nhau có thể cùng chung sống."

"Còn chưa lớn mà đã phân giai cấp rồi à?" Triển Chiêu giận dữ ném tài liệu, "Hỗn láo!"

Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Tước, "Lúc trước không phải chú nói bắt Ghost ư? Án bắt cóc này có liên quan gì tới Ghost?"

"Không liên quan a." Triệu Tước nhún vai.

"Cái gì?" Mọi người nhìn ông.

"Bắt Ghost đúng là nhiệm vụ lần này của mấy đứa." Triệu Tước trả lời, "Cái này là thuận tiện làm luôn." Vừa nói vừa giơ ngón tay nhẹ nhàng làm hành động bắn súng, "Giúp người khác là sở thích của ta!" Nói xong, quấn lấy Bạch Trì đòi hắn pha trà sữa.

Bạch Ngọc Đường không tài nào hiểu được Triệu Tước rốt cuộc có chủ ý gì.

Mà lúc này Triển Chiêu lại để ý tới một việc — Triệu Tước vừa rồi bắn hai phát, so với lần ở sân tennis hơi tương tự nhưng cũng không giống lắm... Có hàm nghĩa gì đây?

_____________________

(*) Dĩ tử chi mâu, công tử chi thuẫn: Câu này lấy ra từ cuốn sách "Hàn Phi Tử".

Ngày xưa, nước Sở có người bán thuẫn (lá chắn) và mâu (giáo), người đó khen: "Thuẫn của tôi rất chắc chắn, không gì có thể đâm thủng được." Lại khen mâu của mình: "Mâu của tôi rất sắc nhọn, không gì là không thể đâm thủng được." Có người hỏi: "Lấy mâu của anh đâm thuẫn của anh thì thế nào?" Người đó không biết trả lời làm sao. [tiengtrung.org]

Giải thích sâu hơn: Đầu tiên, bởi vì nguyên nhân công kích, loài người tạo ra cây giáo, bởi vì còn cần phòng ngự, cho nên tạo thêm lá chắn. Cho nên, vô luận là công kích hay phòng thủ, giáo và lá chắn là quan trọng như nhau. Sau đó khi mọi người kiểm nghiệm giáo và lá chắn cái nào chiếm ưu thế hơn, mới xảy ra suy nghĩ dùng giáo của mình đâm lá chắn của mình. [Baike]

Đại khái Bạch Ngọc Đường muốn nói Triệu Tước đang tự làm khó mình.

Chương 3: Căn cứ bí mật.

Triển Chiêu đang ngủ, đột nhiên cảm thấy mình bị cái gì đó đè, còn nghe thấy một thanh âm kì lạ. Lúc thấy bản thân sắp hít thở không thông, Triển Chiêu mở mắt... Mặt một con mèo hiện ra ngay trước mặt.

Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, thấy Lỗ Ban nằm trên ngực mình, móng vuốt đặt lên bả vai hắn, híp mắt ngủ, trong miệng phát ra tiếng gừ gừ đặc biệt của mèo.

Triển Chiêu cả kinh ngồi dậy, hắn thấy mình vẫn còn trên máy bay, Bạch Ngọc Đường đang xem tài liệu bên cạnh, còn mình thì nằm trên ghế sô pha.

"Ân..." Triển Chiêu bế Lỗ Ban xuống đất, "Hô, sao nó lại ở đây?"

Bạch Ngọc Đường không ngẩng đầu, vươn tay chỉ bên góc.

Bạch Trì đang ở bên đó cho một đám mèo to nhỏ ăn, Lilya và sư tử con cũng ở đó, đang nằm trong lòng Lisbon lim dim ngủ.

"Cũng đâu bỏ tụi nó ở nhà được." Bạch Trì cỡ nào cũng không thể bỏ rơi đám gia đình mèo này được.

Triển Chiêu ngáp một cái, "Mấy giờ rồi?"

"Chưa tới hai giờ." Bạch Ngọc Đường nhìn đồng hồ đeo tay, "Sắp tới rồi."

Triển Chiêu cầm cái ly, chạy vào bếp định rót cà phê uống. Vừa vào cửa, liền thấy Triệu Tước đang tựa bên cửa, xuyên qua lớp thủy tinh, nhìn cảnh đêm bên dưới.

Triển Chiêu thấy cà phê đã được pha, đưa tay sờ... nóng! Vội vàng rót ra ly, uống một hớp... thoái mái hít một hơi, quả nhiên Bạch Trì pha cà phê là ngon nhất!

Ngẩng đầu, thấy Triệu Tước tựa vào cửa nhìn mình, vừa rồi Triển Chiêu không để ý tới, trong tay Triệu Tước cũng có một ly cà phê.

Triểu Chiêu bước tới, "Cà phê này chú pha?"

Triệu Tước cười cười, "Nhóc cứ uống thế không sợ ta bỏ độc à?"

Triển Chiêu cầm ly cà phê nhìn ông, "Chú còn biết nấu cà phê, đúng là nghĩ không ra."

Triệu Tước càng thêm vui vẻ, cầm ly nhẹ nhàng cụng vào ly của Triển Chiêu, sau đó tiếp tục dựa vào cửa sổ ngắm phong cảnh.

"Buổi tối ở thành phố T thật ít đèn." Triển Chiêu cũng bước tới.

"Đây cũng chẳng phải thành phố tấp nập." Triển Chiêu nhấc mi, "So với thành phố S, ở đây có thể xem là vùng ngoại ô."

"Tại sao trường quý tộc lại xây ở nơi này?" Triển Chiêu mở miệng hỏi những nghi vấn vẫn tồn trong lòng, "Trường quý tộc xây ở vùng ngoại ô thì tôi có thể hiểu, nhưng bình thường phải xây ở thành phố hiện đại, to lớn, tại sao lại xây ở một nơi vắng vẻ thế này?"

"Đó là một trường học đặc biệt." Triệu Tước hơi mỉm cười, "Bọn nhỏ sẽ được học cái gọi là cá lớn ăn cá bé."

Triển Chiêu khẽ cau mày, "Xã hội vốn đã là cá lớn ăn cá bé, dạy cho bọn nhỏ cũng không phải chuyện gì xấu. Nếu bảo vệ quá mức, tụi nhỏ sẽ nghĩ thế giới bên ngoài giống như truyện cổ tích, một khi chân chính đối diện mới phát hiện chỉ là ảo tưởng thôi, vậy thì càng thêm tổn thương."

Triệu Tước cười, "Bình thường, dạy cho bọn nhỏ là chuyện cần thiết, nhưng nói cho cùng, một con dê đợi làm thịt với một con sói đi bắt dê, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."

Triển Chiêu ngẩn người, "Ý chú là, trường học kia cố ý bồi dưỡng học sinh trở thành sói ăn thịt người?"

"Xác thực mà nói, là một vài học sinh." Triệu Tước uống một ngụm cà phê, "Một số đứa, ít thôi, rất đặc biệt. Người đặc biệt, bình thường sẽ dễ làm ra kỳ tích, lịch sử sẽ vì nhóm người đặc biệt làm ra mấy chuyện đặc biệt, hơn nữa còn chú ý tới những chi tiết đặc biệt mà tạo thành!"

"Cho nên mới phải "bổ sung" học sinh nghèo, dùng để làm con mồi?" Triển Chiêu cảm thấy buồn cười, "Đó là trường gì? Trường dạy sát thủ à?"

Triệu Tước chỉ cười, không nói gì.

"Nhưng tôi cảm thấy không phải đứa nào cũng giống nhau." Triển Chiêu nghiêm túc nói, "Con người là động vật dễ thay đổi, sẽ chẳng phải là sói hay dê đơn giản như vậy. Nói ví dụ như, sau khi sói tới gần dê, nó sẽ biến thành dê, sau khi dê đến gần sói, nó cũng sẽ càng thêm hung hãn giống như sói. Sinh vật là dạng luôn bảo vệ sinh mạng của mình bằng mọi cách hơn nữa còn tiến hóa không ngừng."

"Ân!" Triệu Tước tán thưởng gật đầu, "Ta chính là thích điểm này của nhóc."

Triển Chiêu thuận tay rót một ly cà phê, hướng về phòng khách. Ngồi xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường, đưa ly cà phê cho hắn, thuận tay ôm lấy Lỗ Ban, vuốt vuốt lông.

Bạch Ngọc Đường cũng xem xong tài liệu, đặt văn kiện xuống, thần sắc trên mặt không tốt.

"Thế nào?" Triển Chiêu tò mò.

"Trường học này phải nói là địa ngục trần gian, tôi mà có con, có chết cũng không cho nó vào đó học!" Bạch Ngọc Đường lắc đầu.

Triển Chiêu cầm văn kiện lên, mở ra, bên trong là xấp giới thiệu ngôi trường hoa lệ.

"Đây là trường học?" Triển Chiêu vô cùng kinh ngạc, "Kiến trúc rất đẹp, giống bảo tàng hơn."

"Trường đẹp a, sao lại không cho con vào đây học?" Lạc Thiên cảm thấy hứng thú, bước tới xem.

"Lạc Thiên, cậu định để Dương Dương học trường tư?" Công Tôn hỏi.

Lạc Thiên lắc đầu, "Không, tôi tôn trọng quyết định của Dương Dương, nhưng mà Dương Dương rất hiểu chuyện, biết học trường tư sẽ rất áp lực về phương diện kinh tế."

"Tôi có thể giúp." Bạch Cẩm Đường nói.

"A." Lạc Thiên khoát tay, "Thật ra tôi muốn Dương Dương học trường công, tôi muốn nó sống đơn giản một chút."

"Đơn giản a..." Bạch Cẩm Đường như có điều suy nghĩ, gật đầu, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục xem tài liệu.
1

Công Tôn nằm trên ghế sô pha, nhìn giấy giới thiệu về trường học trong tay Triển Chiêu, "A, đúng là một nơi rất đáng sợ."

"Nơi nào đáng sợ?" Triệu Trinh tựa hồ cũng sinh ra hứng thú với xấp tài liệu.

Bạch Ngọc Đường nhìn mọi người, chợt phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, "Nhắc mới nhớ, mọi người đâu phải cảnh sát, đi theo làm gì?"
3

Mọi người nhìn nhau, chỉ mũi mình, "Người thân a!"

Bạch Ngọc Đường bó tay, quyết định đi nằm một lát.

"Trường học này cái gì cũng có, chỉ là... ách, không có sự ngây thơ." Công Tôn suy nghĩ cách dùng từ, hai từ kia vừa phát ra, Bạch Cẩm Đường nhịn không được, cười một tiếng, cặp song sinh chống cằm.

"Em cũng thấy vậy." Triển Chiêu lại lật tài liệu, đột nhiên có một phần giới thiệu về trường khác rơi ra.

Triển Chiêu mở ra xem, phát hiện là bảng giới thiệu một trường đại học còn cặn kẽ hơn, chắc chắn có liên quan đến ngôi trường tiểu học kia.

Triển Chiêu nhìn tên của ngôi trường, buồn bực, "Trong nước có cái trường nào sao?"

"Trường này chỉ dạy ba năm, năm cuối sẽ được đưa sang nước khác." Triệu Tước khẽ mỉm cười, "Hoặc chỗ khác."

"Ví dụ đi." Triểu Chiêu bắt đầu hiểu ra tại sao ngay từ đầu Triệu Tước đã nói "mùa xuân rất thích hợp để khai giảng", cảm tính cho hắn biết lần này có dính tới trường học.

"Nói ví dụ nhu chiến trường, thương trường, hoặc nhà hỏa táng." Triệu Tước trả lời.

"Chú muốn chúng tôi tới trường học bắt u linh?" Bạch Ngọc Đường vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Triệu Tước lại nghiêm túc gật đầu, "Không sai."

"Chú vừa mới nói vụ bắt cóc chỉ là nhân tiện..." Bạch Ngọc Đường vừa nghĩ tới trường liền có hai suy nghĩ, một là bọn họ sẽ phải giao thiệp với đám nhóc trong đầu chứa cả trăm thậm chí cả ngàn quỷ kế, hai là phần lớn thời gian sẽ bị giam chung với đám con nít.

"Tiểu học là nhân tiện làm luôn, cái ta nói là đại học." Triệu Tước nở nụ cười vô hại.

Triển Chiêu nhìn ông, "Rốt cuộc chú muốn chúng tôi tra cái gì?"

Triệu Tước nâng cằm, nháy mắt với hắn, "Ghost!"

Triển Chiêu bỏ tài liệu lại vào túi, "Thôi bỏ, tôi đi ngủ."

Mọi người không thể làm gì khác hơn là đem một bụng chứa đầy nghi ngờ đi nghỉ ngơi, Triệu Tước ngồi xuống, ôm Lỗ Ban, nắm lỗ tai của nó nhỏ giọng nói vào, "Mèo có phải có thể thấy hồn ma? Vậy mày thấy gì vậy? Có phải đẹp mê người không? Rất dễ thương! Rất hoàn mỹ."

...

Không đợi Triển Chiêu đi ngủ giấc thứ hai, máy bay đã đáp xuống phi trường.

Có Bạch Cẩm Đường đi theo, phương tiện giao thông cũng chẳng phải chuyện cần lo lắng, chẳng qua... Ở thành phố T, chẳng có nhân vật làm ăn nào, biết đi đâu đây? Đang lúc Bạch Cẩm Đường đang suy nghĩ nên ở khách sạn hay nhà dân, Triệu Tước đã đề nghị, "Có muốn tới căn cứ bí mật của ta không?"

Triển Chiêu bọn họ nhìn nhau, "Căn cứ bí mật?"

Triệu Tước thần thần bí bí dẫn mọi người tới một nơi — Trạm xe lửa bỏ hoang.

"Trạm xe?" Bạch Cẩm Đường cũng cảm thấy ngạc nhiên.

"Nơi này cũng liên quan tới một người." Lúc Triệu Tước nói lời này, ông xoay người ra sau, nhìn Mã Hán đang ngáp.

Triển Chiêu chú ý tới động tác này của Triệu Tước, nhấc mi hỏi, "Eleven?"

Quả nhiên, Mã Hán tỉnh lại, ngẩng đầu.

Triệu Tước có chút bất đắc dĩ lắc đầu, dẫn mọi người đi tiếp, trong miệng lầm bầm, "Ghét nhất là đụng phải mấy đứa thông minh!"

Triển Chiêu đắc thắng giơ hai ngón tay hình chữ "V" với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường không biết rõ vụ này nên cũng không đoán được độ khó của nó, nhưng lần này phá án rất náo nhiệt, Triển Chiêu với Triệu Tước thì hay giận dỗi như con nít, tất cả mọi người đều biết, sau này sẽ chẳng được sống yên bình đâu, khẳng định cả ngày sẽ ồn ào cho coi.

"Chú biết hắn?" Mã Hán nhịn không được hỏi Triệu Tước.

Triệu Tước xoay đầu nhìn, suy nghĩ một lát, ngoắc ngoắc.

Mã Hán đi tới, Triệu Tước bắt đầu kéo cổ áo mình xuống.

"Á!" Triển Chiêu giữ tay ông lại, "Chú định làm gì vậy!"

Triệu Hổ cũng gật đầu, "Đúng vậy, Tiểu Mã ca có bạn gái rồi!"

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, cách suy nghĩ của đám người này đúng là có vấn đề.

Triệu Tước không thể làm gì khác là dùng sức kéo cổ áo xuống, ở vị trí ngực trái có một vết sẹo. Vết thương hình tròn rõ ràng... là vết đạn bắn.


Nhấn để mở bình luận

[ Đam Mỹ ] Sci Mê Án Tập - Nhĩ Nhã