[ Đam Mỹ ] Sci Mê Án Tập - Nhĩ Nhã


Khó khăn mới tìm được người chứng kiến nhưng hắn lại bị một căn bệnh bẩm sinh, phải làm sao đây?

1

Vụ án trước vẫn chưa đi tới đâu, tất cả manh mối như dập tắt, cánh cửa trước mặt như đóng lại.
1

Thế rồi một ngọn nến được đốt lên, SCI phát hiện ra một thứ!

Mà người chứng kiến nọ lại là độc nhất vô nhị, điều đó đồng nghĩa với việc mạng sống của hắn đang bị đe dọa.

Thế thì phải làm sao để bảo vệ được người chứng kiến mà vẫn tìm ra hung thủ?


Mời các bạn đón xem tiếp tại vụ án thứ 19 – Ba hung thủ chi người di truyền!

Chương 1: Tật ở mắt.

Trong phòng nghỉ của SCI, sau khi được tắm rửa cạo râu thay quần áo, "người chứng kiến" mà Triển Chiêu bọn họ cứu ra từ trạm rác, rốt cuộc cũng xuất hiện sạch sẽ trước mặt mọi người.

Người này trông không lớn tuổi lắm, chừng hơn bốn mươi thôi, da tái nhợt, thân thể gầy yếu, bộ dáng... Nên hình dung thế nào nhỉ? Rất thú vị!

Khuôn mặt sắc nhọn!

Thế nào mới gọi là mặt sắc nhọn? Không phải là cằm nhọn cũng không phải là đầu nhọn, mà là "góc cạnh rõ ràng", không có thịt.

Cũng có chút thú vị, từ khi sinh ra mắt đã mù, nhưng ánh mắt lại vô cùng thâm thúy, nếu thay đôi mắt quỷ dị khinh thường đó bằng một đôi mắt bình thường, người này sẽ được hình dung — Một người đàn ông trung niên với đôi mắt sắc bén.

Người này có tên là "A Mạc", hình như đã bị hoảng sợ gì đó, ngồi trên sô pha vô cùng căng thẳng.

Nhưng đối với một người mù mà nói, bảo hắn rời khỏi nơi quen thuộc đến một nơi xa lạ, căng thẳng là chuyện bình thường.

Bạch Trì rót cho hắn một ly nước, đặt ly nước vào tay hắn.

Tất cả mọi người đều ở trong văn phòng, quan sát "người chứng kiến".

Vương Đại Bình ngồi trên ghế xoay, nâng cằm thở dài.

Tưởng Bình cũng có chút đồng cảm, dù sao cũng là mười năm lao tù mà!

Triển Chiêu nói, "Nếu hắn không có giá trị thật thì sẽ chẳng có sát thủ mang súng vác vai đuổi giết hắn."

Vương Đại Bình gật đầu, "Tôi biết, nhưng mọi chuyện đã vượt qua phạm vi mà tôi có thể giải thích."

Nói xong ông nhún vai, "Cho nên tôi đã mất trắng mười năm."

Bạch Ngọc Đường lại nhìn A Mạc, hỏi Triển Chiêu, "Triệu Tước đâu?"

Triển Chiêu nhún vai, hắn cũng vừa mới tìm, Triệu Tước vô duyên vô cớ mất tích, với tính cách của ông, không thể nào ông lại bỏ mặc người chứng kiến, nói cách khác, ông có việc gấp phải xử lý.

Lúc này, Dương Phàm và Hách Linh nhận được điện thoại cũng đã đến.

Lam Kỳ và Lam Tây cũng có mặt, hai người mặc áo vest, nhìn còn rất đẹp trai.
1

Bên trong áo blouse trắng của Hách Linh là một bộ đầm dạ hội, vì thế Triển Chiêu nhìn hai anh em khó hiểu hỏi, "Đi ăn tiệc hả?"
1

Lam Kỳ và Lam Tây nhìn hai người, "Hôm nay là tiệc mừng mười năm thành lập Bạch thị mà?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, sau đó liền hít một hơi... Hai người bọn họ giật dây cho Bạch Cẩm Đường mở tiệc, mời khách khứa bạn bè, nhân tiện quan sát Nhạc Hải thần bí kia, ai ngờ kết quả hai người lại quên mất tiêu!
3

Bên ngoài, Công Tôn cầm đèn pin bác sĩ bước vào, hỏi, "Mấy đứa sao còn chưa thay đồ, hay muốn bị anh hai cho ăn đập?"

Mọi người liền nhanh chân chạy đi thay quần áo.

Hách Linh và Dương Phàm đi kiểm tra mắt cho A Mạc.
14

Công Tôn tò mò hỏi, "Hắn bị bệnh đục tinh thể hả? Sao con mắt lại chuyển sang màu trắng đục?"

Hách Linh nghiêng đầu nhìn A Mạc, sờ cằm, "Đúng là hiếm thấy! Tôi chưa từng gặp bệnh nào như thế này."

Dương Phàm đẩy kính mắt, "Hắn chắc bị tật ở mắt lúc mới sinh, hình như tôi đã từng gặp bệnh này rồi."

Bạch Ngọc Đường không rõ, hỏi Triển Chiêu vừa mới chạy đi áo sơmi, cầm âu phục quay lại, "Nếu hắn không nhìn thấy thì mướn sát thủ giết hắn làm gì?"

Triển Chiêu vừa thắt cà vạt vừa lắc đầu, thuận tay cầm âu phục của Bạch Ngọc Đường đưa cho hắn.

"Hay là nghe thấy gì đó?" Bạch Trì hỏi.

Triển Chiêu lại lắc đầu, "Anh thấy không đơn giản như vậy."

Bạch Trì thử nói chuyện với A Mạc, nhưng ngoại trừ rất dễ bị giật mình thì bản thân hắn cũng rất mơ hồ, nói chuyện lộn xộn, không thể biểu đạt cảm xúc của mình. Nhưng nói hắn điên thì cũng không phải, hắn có thể hiểu người khác nói gì, bảo hắn ngồi xuống, đứng lên, uống trà này nọ, hắn đều hiểu.

Triển Chiêu hiển nhiên vô cùng có hứng thú với A Mạc, nhưng bây giờ không còn thời gian nghiên cứu, bởi vì bữa tiệc đã bắt đầu, nếu bọn họ cho Bạch Cẩm Đường leo cây, đảm bảo sẽ bị đánh thê thảm. Với lại đây là cơ hội khó mà có được, thân phận của Nhạc Hải rất thần bí, cũng là một manh mối quan trọng.
3

Nhưng mà, làm sao có thể cam đoan A Mạc được an toàn?

Tuy rằng cảnh cục là nơi an toàn nhất, nhưng lúc trước có xảy ra vài vụ trong nội bộ, cho nên làm mọi người không an tâm lắm.

"Phương pháp an toàn nhất vẫn là mang theo bên cạnh." Triển Chiêu đột nhiên mở miệng.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, "Ý cậu là dẫn hắn đi theo?"

Triển Chiêu gật đầu, "Dẫn theo, Nhạc Hải đang ở đó, không chừng sẽ có phát hiện, nếu là người chứng kiến, mặc kệ hắn có thấy hay không, nếu có thể gặp lại sát thủ đó, nhất định sẽ nhận ra. Cho dù hắn không nhận ra nhưng vẫn có bản vẽ chân dung, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một."

Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, tựa như cảm thấy kế hoạch của Triển Chiêu không tốt lắm.

Lúc này chợt vang lên giọng nói từ bên ngoài, "Đúng là một cách hay."

Mọi người xoay đầu lại, Bạch Diệp và Triệu Tước đã quay lại.

Triệu Tước sờ cằm, đánh giá A Mạc, nhìn thẳng vào đôi mắt trắng đục, trên mặt hiện ra biểu tình hưng phấn khó có thể che giấu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau, có thể thấy được, Triệu Tước biết thứ mà họ không biết, về chuyện của A Mạc. Nhưng mà với tính cách của Triệu Tước, ông sẽ không chủ động nói ra, nếu hỏi ông ấy có thể nói không, vậy thì phải xem tình hình.

Bạch Diệp bước tới, nói với Bạch Ngọc Đường, "Nếu dẫn hắn theo, chắc chắn sẽ có hiệu quả tốt nhưng vẫn là quyết định mạo hiểm."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Ý chú là mạo hiểm ở mặt nào?"

"Lúc mấy đứa đi tìm hắn, chắc là gặp sát thủ rồi nhỉ?" Bạch Diệp hỏi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Bạch Diệp nhướn mày, "Đó là nhóm thứ nhất."

"Nói cách khác sẽ còn sát thủ khác tới?" Triển Chiêu hỏi, "Ở bữa tiệc có rất nhiều người, có khi nào xảy ra hỗn loạn không?"
4

"Với sự sắp xếp của cặp song sinh, vấn đề bảo an không lớn lao gì, trước tiên chào hỏi bọn họ, sẽ không đến mức gây ra đại loạn." Bạch Diệp rất tin tưởng cặp song sinh, "Nhưng mà... chẳng khác nào nói với cả thế giới biết, người chứng kiến đang ở đây."

"Có rất nhiều người đang tìm người chứng kiến sao?" Triển Chiêu hỏi.

Bạch Diệp cười, "Dù sao cũng chỉ có duy nhất một người, cậu cũng biết có bao nhiêu người tập hợp ở thành phố S rồi chứ gì."

"Những sát thủ đó chẳng phải đến tìm G sao?" Triển Chiêu hỏi.
2

"Mục đích mọi người tìm G đều giống nhau." Triệu Tước chắp tay ra sau, dạo một vòng quanh A Mạc, vươn tay chọt chọt cổ A Mạc, tựa như muốn cảm nhận xúc cảm.

A Mạc căn cứ theo cảm giác, xoay đầu nhìn Triệu Tước.

"Kẻ thù của kẻ thù cho dù không phải là bạn bè thì cũng là đối tượng để hợp tác." Bạch Diệp nói, "Có thể cần nhiều công sức để hoàn thành nhiệm vụ."

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều nhíu mày, hợp tác kiểu gì? Giống như Eleven đó, sát thủ số một số hai thế giới, không có cách nào kiểm soát, độ khó rất cao.

Đột nhiên, Triệu Tước búng tay một cái về phía Mã Hán, vẫy vẫy tay, như là muốn thứ gì đó.

Mã Hán lấy chiếc bật lửa ra đưa cho ông.

Tất cả mọi người mở to mắt — Mã Hán biết Triệu Tước muốn cái gì kìa!

Triệu Hổ túm cánh tay Mã Hán, ý nói — Có phải là hiệu quả thôi miên lần trước không?

Mã Hán cũng có chút khó hiểu, bản thân có thể nhìn động tác của Triệu Tước mà biết ông muốn gì, hay đúng là mình đã bị ông ta khống chế? Vừa rồi nhìn động tác của Triệu Tước, trong đầu liền nghĩ tới chiếc bật lửa, tuyệt đối là phản ứng theo bản năng!

Triển Chiêu liếc mắt nhìn Triệu Tước, không nói gì.

Triệu Tước mở chiếc bật lửa, ngọn lửa lập lòe, A Mạc xoay đầu lại, cặp mắt màu trắng nhìn chằm chằm ngọn lửa.

Theo động tác di chuyển của Triệu Tước, đầu của A Mạc cũng chậm rãi di chuyển theo.

Dương Phàm và Hách Linh đều tò mò, "Cảm quang?"

"Nếu cảm quang thì sao lại không có phản ứng với đèn pin?" Mã Hân không hiểu.

"Không phải cảm quang." Công Tôn đột nhiên lên tiếng, "Là cảm nhiệt..."

"Nghĩa là sao?" Mọi người mở to mắt.

Tiểu Hạ Thiên nói, "Chẳng lẽ giống như mắt rắn?!"

"Bụp" một tiếng, Triệu Tước đóng nắp bật lửa, có thể nhìn thấy biểu tình nhảy nhót trên gương mặt ông, ông nhìn chằm chằm A Mạc, "Người di truyền!"

Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn Triển Chiêu — Người di truyền? Đây là thuật ngữ chuyên môn gì?

Triển Chiêu cũng nhíu mày, trong tâm lý học làm gì có thuật ngữ nào là "người di truyền", với lại, ai mà chẳng phải là người di truyền?

Nghĩ đến đây, Triển Chiêu lại cẩn thận suy nghĩ, hơi hé miệng, nhìn về phía A Mạc.

Bạch Ngọc Đường nhạy bén phát hiện biểu tình bừng tỉnh của Triển Chiêu, liền nhìn hắn.

Triệu Tước hơi cong khóe miệng, tỏ vẻ hài lòng với sự tỉnh ngộ của Triển Chiêu.

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường nhìn mình, liền nhắc nhở, "Hắn không có bị mù!"

Công Tôn cũng gật đầu, "Hắn không bị mù mà bị di truyền một căn bệnh hiếm có, có thể nhìn thấy nhiệt độ..."

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ, cũng hiểu ra, hỏi Triển Chiêu, "Ý là, nếu hắn là người chứng kiến, hắn không phải nhìn thấy gương mặt của người đó mà là nhiệt độ hoặc nhiệt lượng của người đó?"
1

Triển Chiêu nói, "Hay là làm thí nghiệm đi!"

Nói xong, Triển Chiêu hỏi A Mạc, "Một ly trà nữa nha?"

Cái ly trong tay A Mạc đã hết nước, hắn hiển nhiên nghe hiểu, liền gật đầu.

Triển Chiêu nói, "Đưa cái ly cho người vừa châm trà cho anh."

A Mạc chậm rãi ngẩng đầu, chuẩn xác đưa cái ly cho Bạch Trì đứng cách đó không xa.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Triển Chiêu hỏi tiếp, "Ai mới vừa chạm vào cổ anh?"

A Mạc xoay đầu lại, mặt nhìn về phía Triệu Tước.

Triệu Hổ kinh ngạc há miệng, "Vậy rốt cuộc là có bị mù không?"

"Mù!" Triển Chiêu nói, "Hắn có thể không nhìn thấy thứ chúng ta nhìn thấy, nhưng lại có thể nhìn thấy thứ chúng ta không thấy!"
1

"Đó là cái gì?" Triệu Hổ lại bắt đầu giữ trạng thái miệng há to.

"Nhiệt độ!" Triển chiêu nói.

Dương Phàm và Hách Linh cùng hai nhân viên y tế vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm A Mạc.

Công Tôn cũng nói, "Đúng là thần kỳ!"

"Có thể giải thích cụ thể không?" Mã Hán hỏi.

"Người ở trên đời này tuy rằng là cùng một loài, nhưng người với người căn bản lại khác nhau, không có hai người nào giống nhau hoàn toàn cả! Mỗi người đều có thông tin thuộc về mình, càng lúc càng có nhiều thứ để phân biệt người với người, ví dụ như vân tay, DNA, tròng mắt, giọng nói, vân vân. Nhưng ngoại trừ những thứ đó, còn có thứ mà chúng ta không biết! Ví dụ như nhiệt độ, mùi, sóng điện não, điện từ trường, vân vân." Triển Chiêu nói, "Chúng ta ngoại trừ vẻ bên ngoài, trên người còn có vài thứ không thể kể ra, là mã vạch độc nhất vô nhị, chẳng qua mắt thường không thể nào nhìn hiểu."
1

Tất cả mọi người hiểu được.

Bạch Trì rót thêm trà cho A Mạc, "Đúng thật là hắn không nhìn thấy đồ vật, nhưng lại có thể thấy nhiệt độ của mỗi người, đây là mã vạch đặc biệt, đúng không anh?"

"Đây là thứ không thể ngụy tạo!" Triển Chiêu cũng có chút hưng phấn, "Chúng ta cũng không rõ hắn dựa vào cái gì để phân biệt mỗi người, không chừng có thể nhìn ra nhiều thứ mà chúng ta căn bản không thể nhìn thấy! Một người không thể ngụy tạo thứ mà chúng ta không biết, vì không thể kiểm soát để ngụy tạo! Ai có thể kiểm soát nhiệt lượng của mình? Ai có thể kiểm soát từ trường xung quanh mình? Người có thể ngụy trang giỏi tới đâu, ở trước mặt hắn căn bản vẫn không thể giấu được!"

Tất cả mọi người xoay mặt nhìn A Mạc.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Cho dù là người có khuôn mặt không thể nhớ, thì cũng không thể trốn thoát khỏi mắt hắn, hắn là người chứng kiến độc nhất vô nhị!"
2

___________________________

Nhĩ Nhã posted on weibo: Ba vụ 18, 19, 20 là cùng một vụ ~ Người chứng kiến, Người di truyền và Kẻ sai vị trí, vụ trước là giai đoạn một, người chứng kiến, bây giờ tìm được người chứng kiến rồi, cho nên bước vào giai đoạn hai, người di truyền ~~
21

Chương 2: Vòng vây bảo vệ.

Bảy giờ rưỡi tối.

Ở bên ngoài tòa nhà mới vừa xây ở thành phố S, được trải thảm đỏ, nhiều nhân vật nổi tiếng mặc áo quần xum xuê đến dự hội, vô cùng long trọng.

Bạch Ngọc Đường lái xe qua cửa chính, liếc mắt nhìn một cái, "Cách thưởng thức của cặp song sinh vẫn luôn dễ sợ như vậy."

Triển Chiêu cười tủm tỉm, "Càng làm lớn cũng là một cách thưởng thức, làm được những việc tưởng chừng như không."

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười lắc đầu, lái xe vào bãi đậu, theo đuôi bọn họ còn có vài chiếc khác, SCI gần như xuất động toàn lực tham dự buổi tiệc tối nay. Đương nhiên không phải vì đây là tiệc của Bạch đại ca, mà là bọn họ muốn đến để điều tra vụ án.

Triển Chiêu nhìn vào kính chiếu hậu, A Mạc không quen ăn mặc trịnh trọng như vậy, tay cứ lâu lâu lại kéo kéo cà vạt.

Bạch Trì ngồi bên cạnh giúp hắn sửa lại quần áo, bảo hắn đừng căng thẳng.

Cũng không biết A Mạc dựa vào cái gì để phân biệt mọi người, lúc hắn ở cạnh Bạch Trì, Mã Hân và Tiểu Hạ Thiên vô cùng thả lỏng, lúc ở cạnh Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì cũng tạm tạm. Nhưng khi Triệu Tước và Bạch Diệp đến gần hắn, hắn lại vô cùng căng thẳng, nhất là Triệu Tước.

Triệu Tước đánh giá về việc này là — bình thường, mỗi loài động vật đều ngửi được mùi tử vong.
2

Xe dừng lại trong bãi đậu, Bạch Ngọc Đường vừa bước xuống xe liền hoang mang... Trong bãi đậu xe gắn đầy camera, y như hệ thống chống trộm trong phim điện ảnh, cho dù có ai đi qua cũng sẽ bị tia hồng ngoại quét hình một lần. Có mấy chục vệ sĩ đi qua đi lại... Những người này hiển nhiên không phải vệ sĩ bình thường, từ hành động và ánh mắt của bọn họ đều có thể nhìn ra, đã từng được huấn luyện nghiêm khắc.

"Hú!"

Cặp song sinh từ cầu thang đi xuống.

Bạch Ngọc Đường hỏi hai người, "Có tổng thống tới hả?"

Cặp song sinh ngẩn người, sau đó Tiểu Đinh nhảy dựng lên chỉ thẳng mặt Bạch Ngọc Đường, "Chẳng phải thằng nhóc thúi cậu kêu có nhân vật quan trọng cần phải bảo vệ, nhất định không được xảy ra vấn đề sao!"

Bạch Ngọc Đường im lặng, Triển Chiêu nhịn cười vẫy tay gọi người trong xe.

Bạch Trì dìu A Mạc xuống xe.

Cặp song sinh tò mò quan sát A Mạc, "Hắn hả?"

Triển Chiêu gật đầu.

Cặp song sinh híp mắt.

Tiểu Đinh bước lại gần nhìn nhìn, A Mạc lại bắt đầu căng thẳng.

"Á, mắt đẹp nè nha!" Tiểu Đinh nhìn chằm chằm, Đại Đinh túm lấy hắn, nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, "Đại ca ở lầu hai, hôm nay có nhiều người lắm, a haha."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau — Ngày kỷ niệm của Bạch thị có nhiều người thì có gì mà "ahaha"?
2

Cặp song sinh nháy mắt, "Có nhiều người lắm nha."

Lúc này, phía sau có mấy chiếc xe cũng đã đậu vào chỗ, SCI xuống xe, Triệu Tước và Bạch Diệp cũng tới giúp vui.

Cặp song sinh thấy Công Tôn liền mặt mày hớn hở, "Chủ thượng! Đại ca ở lầu ba."
4

Công Tôn đi theo cặp song sinh, hướng về phía thang máy chuyên dụng.

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu, túm lấy Tiểu Đinh hỏi, "Lúc nãy mới kêu anh hai ở lầu hai mà?"

Tiểu Đinh híp mắt, "Lầu hai là đại sảnh đãi tiệc, lầu ba là không gian riêng tư, nhóc con xấu xa chẳng hiểu biết gì cả." Nói xong hai người đưa Công Tôn đi gặp Bạch đại ca.
5

Bạch Ngọc Đường bó tay, Triển Chiêu đứng bên cạnh cười trộm.

Mọi người cùng vào thang máy.

Triệu Hổ cảm khái, "Hồi đó đãi tiệc ở tầng hai mươi ba mươi mấy, sao giờ làm ở tầng hai rồi?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng đồng thanh nói, "Lầu hai nhảy xuống không có chết."
11

Tất cả mọi người cảm thấy đau lòng... Bạch đại ca thật là dễ dãi.
2

...

Cửa thang máy mở ra.

Lầu hai đèn đóm sáng rực, cửa vừa mở ra, tất cả đều thấy chói mắt, trong đầu cùng hiện lên ba từ — Thật là đẹp.

Mã Hán vừa mới bước ra khỏi thang máy năm giây liền bị "rađa" Trần Giai Di quét trúng.
1

Trần Giai Di chạy ào tới, Mã Hán cúi đầu nói mấy câu vào tai cô, Trần Giai Di gật đầu, túm Tề Nhạc đang đu bám Triệu Hổ qua bên kia.
4

Tất cả mọi người nhìn Mã Hán ý nói — A! Chị đại Trần Giai Di giờ trông như chim sẻ khép nép.

Hai anh em Lam Kỳ và Lam Tây cũng đã tới, vừa nhìn thấy bọn họ liền vẫy tay gọi.

Triển Chiêu bọn họ gật đầu, bước về phía phòng đãi tiệc.

A Mạc vẫn đang ở trong trạng thái mờ mịt, Bạch Trì và Mã Hân túm ống tay áo hắn, đi về góc "an toàn nhất" mà cặp song sinh chuẩn bị.

SCI hình thành một vòng vây bảo vệ, bảo vệ an toàn cho A Mạc, đồng thời quan sát phản ứng của những vị khách ở đây.

Triển Chiêu sau khi chào đón vài người quen, xoay đầu lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường cau mày, rất để ý nhìn xung quanh.

Triển Chiêu hỏi, "Sao vậy?"

"Tôi cảm thấy có gì đó không đúng." Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói.

Triển Chiêu hỏi, "Có gì không đúng? Có nguy hiểm?"

"Cũng có thể nói vậy, cứ thấy có gì không ổn sao đó." Bạch Ngọc Đường nói.

Triển Chiêu quan sát Bạch Ngọc Đường, hắn đang ở trong trạng thái căng thẳng, rất ít khi nào nhìn thấy.

Triển Chiêu đang nghi hoặc, chợt nghe phía sau có người lên tiếng, "Ai da, quả nhiên gout của cặp song sinh rất là hợp ý tôi."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xoay đầu lại, trước hết bị mái tóc màu đỏ đập vào mắt.

Hai người đều nhíu mày, đó là Eugene cầm chén rượu đi chào hỏi khắp nơi đứng phía sau bọn họ, trên mặt nở nụ cười sáng lạn.

Bạch Ngọc Đường nhìn Eugene, ánh mắt bị thân ảnh phía sau hấp dẫn...

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn ra phía sau Eugene, hắn cũng nhìn theo... Ở phía sau Eugene cách chừng ba bốn mét, có một người đàn ông mặc tây trang màu xám.

Người này khoảng ba mươi tuổi, cao mà gầy, hai gò má hơi hãm vào, làn da tái nhợt, đôi mắt màu xanh nhạt, mái tóc màu mật ong được cắt ngắn, xương gò má cao... Có những đặc điểm rõ ràng của người Đông Âu.

Người nọ cầm ly rượu đứng nói chuyện với một người đẹp, hai mắt đảo qua phía này, tựa như để ý ánh nhìn của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, khóe miệng hơi cong lên.

Triển Chiêu nhướn mày, "Brighton Dương."

"Ê ê." Eugene búng tay trước mặt hai người, "Sao hai người không nhìn tôi?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mới hoàn hồn lại.

Eugene xoay đầu nhìn người mà Triển Chiêu gọi là Brighton Dương, vẫy tay chào một cái.

Người nọ nhẹ nhàng gật đầu, coi như chào đáp lại.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xoay đầu hỏi Eugene, "Cậu kêu hắn tới?!"

Eugene cảm thấy câu hỏi của bọn họ rất buồn cười, nhún vai, "Chi bằng hai người đi xem danh sách khách mời của ông chủ Bạch đi." Nói xong, liền tỏ vẻ "cường điệu" vỗ vỗ ngực như hơi lo sợ, xoay người đi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nhau.

Rồi lại xoay đầu nhìn người Đông Âu nọ.

Brighton Dương là một nhân vật nằm trong sổ đen của SCI, hoặc là nói, trong danh sách những tội phạm chuyên nghiệp trong nội bộ, có người này.

Bề ngoài hắn là cố vấn trinh thám, nhưng thực tế hắn là một sát thủ. Khác với những sát thủ dùng súng, hắn dùng phương thức đánh cận... Xuất thân từ tổ chức du ký, còn từng làm người quét đường. Cỗ máy giết người là từ chính xác nhất để hình dung hắn, không cần quan tâm tới tốt hay xấu, hắn chỉ là một cỗ máy giết chóc được trang bị hoàn hảo với hiệu suất cao mà thôi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhíu mày, Triệu Hổ chạy tới, chỉ về phía cách đó không xa.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn theo hướng tay của hắn.

Mã Hán đứng phía trước, cau mày, trong tay cầm bật lửa máy móc xoay xoay, mà ở cách hắn không xa, có một ông chú tóc đen mặc quần áo màu đen, đầu óc không được bình thường đang nói chuyện với Bạch Diệp.
1

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau — Eleven cũng đến!

Triệu Hổ nhắc thêm, "Nhìn phía sau hai ông chú đó đi."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhìn ra phía sau hai người họ...

Ở phía sau Bạch Diệp và Eleven, có một thanh niên.

Hắn khoảng chừng mười sáu mười bảy, tuy rằng vóc dáng không cao nhưng cảm giác vô cùng cường tráng, mặc tây trang, mặt chữ điền, ngũ quan cân đối, tóc ngắn màu vàng, có chút giống nhân vật trong truyện tranh.

Triển Chiêu đỡ trán.

Bạch Ngọc Đường cũng kinh ngạc, "Third... Sát thủ đứng nhất bảng cũng ra mặt..."
2

Triệu Hổ nói, "Tiểu Mã ca căng thẳng không phải tại Eleven đâu, hai anh nhìn Lạc Thiên kìa."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xoay đầu lại, Lạc Thiên đứng cạnh Mã Hân ở cách đó không xa, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, đây là phản ứng theo bản năng khi hắn cảm thấy nguy hiểm.

Triệu Hổ rối rắm, "Em cũng căng thẳng nữa, ở đây toàn là phần tử bạo lực!"
2

Mà ở cách Lạc Thiên không xa, có một cô gái xinh đẹp mặc một bộ đầm màu tím sang trọng. Cô khoảng cỡ tuổi Trần Giai Di, dáng người cao gầy, chân mang giày cao gót, đôi giày trông cô không có tính công kích cao. Tóc đen dài, cây trâm cài tóc nhìn như con dao găm.

Cô chú ý tới ánh mắt nhìn chăm chăm của Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, xoay đầu, vươn tay nhẹ nhàng chạm lên môi mọng đỏ, gửi tới hai người nụ hôn gió.
4

Bạch Ngọc Đường nhíu mày — Purple Violin.

Bạch Trì chạy tới chỗ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, thấp giọng nói, "Anh, sao kì vậy, ở đây toàn là sát thủ với phần tử bạo lực nổi tiếng."

Đang nói chuyện, Cello bước tới, hôn gò má cô gái kia, cùng quay đầu nhìn mọi người.

Di truyền đặc thù rõ ràng, làm người ta vừa liếc mắt liền nhận ra đó là hai anh em.

"Hay rồi, Cello lẫn Purple Violin đều có mặt, kiếm thêm cây đàn piano nữa là lên đàn được một bài nghe luôn..." Triệu Hổ còn chưa chọc xong, bên tai chợt vang lên tiếng đàn piano, mọi người liền đảo mắt nhìn qua.
11

Chỉ thấy một ông già khá là đẹp lão ngồi trước cây đàn, khảy một bản nhạc nhẹ.

Ông già rất kiểu cách, gầy yếu và cao, tóc muối tiêu, mắt xanh, chòm râu được cắt chỉnh chu, lễ phục màu đen, nhưng mà lại đeo bao tay đánh đàn, làm người ta cảm thấy kì lạ.
2

Tiếng đàn lưu loát, bên cạnh ông có hai người một nam một nữ, cũng đều đeo bao tay màu đen, ánh mắt nhìn mọi người xung quanh rất không bình thường, mang theo vẻ sắc bén không hề che giấu.

Bạch Trì kinh ngạc, "Đây là gia tộc độc thủ trong truyền thuyết?" (Độc thủ là đây là bàn tay đen – bàn tay gây tội ác)
1

Bạch Ngọc Đường xoa xoa mi tâm, thuận tay kéo Tiểu Đinh mới cầm cái ly đi ngang qua.

Tiểu Đinh đỡ cái ly, nhìn Bạch Ngọc Đường vừa "đánh lén".

"Mấy cậu mời ai vậy?" Bạch Ngọc Đường không biết nói sao, "Bữa tiệc cho nhân vật nổi tiếng hay là bữa tiệc sát thủ?"

Tiểu Đinh nheo mắt, "Xớ! Mấy người này đâu phải do tụi này mời."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

Triệu Hổ hỏi, "Không mời sao người ta vào được?"

Tiểu Đinh giật giật khóe miệng, "Please! Bọn họ là ai thì mấy cậu cũng biết rồi, mấy cậu nghĩ người ta muốn vô thì vệ sĩ cản lại được hả?"
1

Triển Chiêu không rõ, "Bọn họ đến đây làm gì?"

Tiểu Đinh nhún vai, "Có trời mới biết."

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, tìm xung quanh, "Triệu Tước đâu?"

"Cá trên đời này đều như nhau."

Không đợi Triển Chiêu tìm xong, từ phía sau đã vang lên giọng nói của Triệu Tước.

Bạch Ngọc Đường nhìn ông.

"Có hai chỗ, cá sẽ tụ tập lại." Triệu Tước mỉm cười, nhìn A Mạc ngồi trên sô pha, vẻ mặt mờ mịt.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều lo lắng — Chẳng lẽ tới vì người chứng kiến?

Bạch Ngọc Đường cũng thấy có chuyện không may, ở đây toàn là biến thái có sức chiến đấu rất mạnh, lát nữa lỡ có ẩu đả xảy ra thật, cả tòa nhà với khách ở đây mà có chuyện, anh hai đảm bảo sẽ điên luôn.
6

"Đừng căng thẳng." Triệu Tước vươn một ngón tay, nhẹ nhàng quơ quơ với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, "Kẻ thù có mạnh hay không phải xem hắn có phải là kẻ thù thật sự hay không."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhìn ông, "Nghĩa là sao?"
2

"Khi kẻ thù và hai đứa có cùng chung một mục tiêu..." Triệu Tước gõ gõ tay lên môi, "Kẻ thù sẽ không còn là kẻ thù nữa."

Ông vừa dứt lời, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liền nghe thấy tiếng của Tần Âu trong tai nghe, "Ở hướng mười giờ có người tới gần A Mạc."

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, chú ý người cầm cái ly đi về phía A Mạc.

Không đợi Triệu Hổ lại gần, người đẹp mặc chiếc đầm tím đã tới gần anh chàng cầm ly kia, ngón trỏ thon dài ấn lên cổ chàng trai, dựa vào người hắn, "Tim anh đập nhanh quá..."
1

Chàng trai sửng sốt, cái ly trong tay cũng biến mất... tính cả thứ ở dưới cái ly, đều rơi vào tay Đại Đinh.

Đại Đinh vẫy tay gọi hai vệ sĩ, chàng trai kia liền ra đi không chút tiếng động.

Triệu Hổ và Mã Hán chạy ra phòng nghỉ ở bên ngoài, tra khảo tên sát thủ không may mắn.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, chỉ thấy Tiểu Violin xoay người đi nơi khác.

Triển Chiêu kinh ngạc hỏi Triệu Tước, "Bọn họ tới giúp?"

"Cũng không thể nói là tới giúp." Triệu Tước nhún vai, "Mục đích là để làm sáng tỏ."

"Sáng tỏ cái gì?" Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng hỏi.

Triệu Tước nháy mắt với hai người, "Cam đoan người chứng kiến còn sống và xác nhận hung thủ!"

Tiếng đàn vang lên, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn những vị sát thủ thuộc hàng TOP thế giới đang vô cùng tự nhiên ở xung quanh... Nếu mục đích của những người này là tới bảo vệ A Mạc, vậy muốn ám sát A Mạc là một điều vô cùng khó khăn, đây có thể xem là vòng vây bảo vệ mạnh nhất trong lịch sử!
8

Chương 3: Tính công kích cực đủ.

Mọi người đến bữa tiệc khoảng nửa tiếng sau, cũng xem như chính thức bắt đầu rồi.

Tắt đi vài ngọn đèn, Bạch Cẩm Đường bước ra, cầm ly rượu lên chúc mừng, liếc mắt một cái liền thấy vài người quen.

Bạch đại ca cau mày, kéo cổ áo Tiểu Đinh ở bên cạnh.

Tiểu Đinh giữ cổ áo, bất mãn nhìn Bạch Cẩm Đường, hai anh em nhà này giống y chang nhau...
2

Bạch Cẩm Đường khó hiểu chỉ Brighton Dương đang nói chuyện với Eleven, cảm thấy vô cùng quỷ dị, hỏi Tiểu Đinh, "Vụ này là sao?"

Tiểu Đinh nhún vai, còn chưa kịp nói gì thì có một cô gái mặc đầm trắng, tóc xanh dài "lướt" qua hai người, ánh mắt gặp nhau, cô gái kia còn mở to mắt nhìn hai người, thuận tay chỉnh nơ cho Tiểu Đinh, rồi lại "bay" đi.

Tiểu Đinh sờ sờ cái nơ, "Ế... Cô ta chẳng phải là Melissa trong truyền thuyết đó sao?"

Bạch Cẩm Đường đưa cái ly cho Tiểu Đinh, nhìn một vòng khán phòng.

Tiểu Đinh nhìn nét mặt của Bạch Cẩm Đường, chạy lại hỏi, "Đại ca, anh có muốn uống thuốc trợ tim không?"
6

Bạch Cẩm Đường thuận tay túm cái nơ của Tiểu Đinh, kéo hắn đi.

Tiểu Đinh cảm thấy là do tác dụng của ánh đèn, mắt Bạch Cẩm Đường như bốc hỏa, vì thế mở to mắt, cố gắng sửa lời, "Anh... cố gắng đừng gây tai nạn chết người nha..."

Bạch Cẩm Đường hít sâu, bình tĩnh lại, xoay người bỏ đi.

Tiểu Đinh chỉnh lại nơ, Bạch Cẩm Đường kéo Công Tôn vẫn còn đang mờ mịt vào thang máy, ý là — Tối nay nhắm mắt làm ngơ.
9

Tiểu Đinh híp mắt, thuận tay túm Cello vừa đi ngang, "Ê nói nghe, mấy cậu bớt bớt lại giùm cái nha."

Cello mỉm cười, lấy di động ra mở cho Tiểu Đinh xem.

Tiểu Đinh có chút khó hiểu, nhìn vào màn hình... Trong di động là hình ảnh theo dõi của khách sạn, có vài chiếc xe màu đen dừng lại, có mấy người mặc quần áo phục vụ bước xuống xe, vừa đi vừa chỉnh súng, sau khi cất súng đi liền lẻn vào ngõ sau của khách sạn.
1

Tiểu Đinh há miệng, vẫn duy trì y chang thế nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đứng cách hắn không xa, trong tai nghe cũng vang lên giọng nói của Tưởng Bình, "Đội trưởng! Có bảy người tới, đều mang súng. Mặc đồ phục vụ."

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn Tiểu Đinh đang há miệng ở đối diện, làm động tác tay với hắn.

Tiểu Đinh nháy mắt, lập tức chạy đi.

Tiểu Đinh chạy đi đâu? Hắn chạy tới chỗ Trần Du và Tề Nhạc, bám chặt hai người, "Ê! Lên hát một bài góp vui đi!"

Tề Nhạc và Trần Du cùng nhìn Tiểu Đinh.

Tề Nhạc chỉ vào mình, "Anh xác định muốn tụi em lên hát một bài?"

Trần Du cũng hỏi, "Ngay bây giờ?"

"Bây giờ cũng vừa lúc, mau lên!" Tiểu Đinh đẩy hai cô gái về phía sân khấu.

Mã Hân và Trần Giai Di liếc mắt nhìn nhau, khó hiểu — Tề Nhạc và Trần Du theo style rock n roll, Tề Nhạc đàn ghita điện, Trần Du gõ trống, tối nay lại toàn là thân sĩ, để hai người chơi style rock n roll góp vui ở đây á?
2

Nhưng lúc này, đèn đã được tắt, căn phòng này có rất nhiều công dụng, đèn vừa tắt, đèn sân khấu cũng bật lên.

Tiểu Đinh mở đèn rọi vào Tề Nhạc và Trần Du, còn lại đều tắt hết.

Những khách quý đang uống rượu nói chuyện phiếm cũng hiếu kỳ nhìn xung quanh, đều nghĩ bữa tiệc tối nay có phải có tiết mục gì không?

Đang nghi hoặc, chợt nghe tiếng nhạc như cánh quạt máy bay đang quay... Nhóm khách quý đều sửng sốt, cùng ngẩng đầu nhìn lên sân khấu.

Đồng thời, tiếng đàn ghita điện cùng nhịp trống vang lên như tiếng thủy tinh vỡ, nổ tung.

Nhóm khách quý sửng sốt chừng ba giây liền bừng tỉnh — A! Thì ra đây phong cách của bữa tiệc này!
2

Ở đây có không ít những ban nhạc khác, còn có DJ hàng đầu, thấy đèn màu được bật, liền muốn mọi người vui chơi, vì thế một hai người cũng chạy lên sân khấu hợp tác với Trần Du và Tề Nhạc, coi như ngẫu hứng đi.

Nháy mắt, cả khán phòng chìm trong tiết tấu mạnh mẽ, âm nhạc có tính công kích cao... Không biết có phải là do kết quả phân bố adrenalin tập thể hay không, mọi người đều bắt đầu hăng hái nhảy nhót.
1

Tiếng cửa thang máy mở ra bị bao trùm trong tiếng nhạc.
2

Bạch Ngọc Đường đè tai nghe, muốn báo cho SCI biết, sát thủ vừa vào có mang theo vũ khí có thể gây chết người, cẩn thận đối phó... Nhưng lúc này nói chưa chắc nghe huống chi là tiếng súng nổ.

Bạch Ngọc Đường tháo tai nghe ra, nhìn Eugene đang nhảy theo nhịp điệu.

Khóe miệng Eugene cong rất cao, lộ ra nụ cười quỷ dị giữa ánh sáng lập lòe, nhướn mày, thuận tay rút con dao ăn trên bàn, cười tủm tỉm.

Bạch Ngọc Đường xoay đầu lại.

Thấy Triển Chiêu và Triệu Tước đang ngồi bên cạnh A Mạc, sô pha bị ba người chiếm mất.


Nhấn để mở bình luận

[ Đam Mỹ ] Sci Mê Án Tập - Nhĩ Nhã