[ Đam Mỹ ] Sci Mê Án Tập - Nhĩ Nhã


Chương 1 : I LOVE YOU
8

Tháng bảy nóng bức rốt cục đã tới, con số ba mươi trên thanh nhiệt kế đủ làm người ta phát hoảng. Dù văn phòng SCI có mở điều hòa, Triệu Hổ và Trương Long vẫn thấy nóng, tay không ngừng quạt phành phạch.
33

Có lẽ đám tội phạm cũng thấy thời tiết quá nóng nên ngừng làm loạn, thế nên dàn nhân vật tinh anh của SCI mới rảnh đến mức người bắt đầu mọc ra vài cây nấm.
8

Triển Chiêu hẳn là người bận bịu nhất. Quyển sách trước của anh bán rất chạy, hiện giờ anh đã là tác giả best-seller. Mỗi ngày, điện thoại thúc giục đều đổ tới không ngớt, nhóm biên tập thậm chí còn thiếu điều đến tận cục cảnh sát cướp bản thảo. Bản thảo lần này dài vô cùng, Triển Chiêu mấy ngày nay không dám ra khỏi cửa, sợ bị đám biên tập lao tới đòi nợ.

Bạch Ngọc Đường thì ở lỳ trong phòng nghỉ tập thể hình. Anh hai nhà họ Bạch đã trang bị đầy đủ thiết bị thể hình trong phòng nghỉ của SCI, con chuột bạch không có việc gì làm, đành phải vận động thể lực để tiêu hao tinh lực dư thừa. Kinh nghiệm cho anh biết, không thể đi chọc con mèo nào đó trong lúc nó đang chạy bản thảo tới sứt đầu mẻ trán. Một khi bị chọc tới xù lông, con mèo ấy chắc chắn sẽ đi cào người, sau đó lại lấy vẻ đáng thương mà hờn dỗi, "Tại cậu chọc tôi, làm tôi không viết xong kịp!" Vậy mới nói, mèo là loài động vật vô cùng giảo hoạt.

Bạch Trì gần đây đã trở thành fan cuồng của Triển Chiêu, trên tay lúc nào cũng ôm quyển sách đọc tới đọc lui, so với đám biên tập viên còn chăm thúc bản thảo hơn.

Di động của Mã Hán và Triệu Hổ tắt 24/24, nếu không, nếu bị hai nàng minh tinh sư tử Hà Đông tìm được, lúc đó thì đừng mong nhắc đến hai chữ an bình.
37

Công Tôn nhàn rỗi, nhàn cư vi bất thiện, nhàn tới mức ngồi ngay trong phòng pháp y xem phim kinh dị... Phòng pháp y từ trước tới nay vốn đã là cấm địa, nay lại truyền ra tiếng quỷ khóc sói tru, đệm thêm mấy tiếng cười âm lãnh truyền ra, đừng nói không ai dám tới thăm dò, ngay cả một con ruồi cũng chẳng dám bay qua cửa phòng pháp y.

Vết thương của Lạc Thiên đã khỏi hẳn, hiện giờ anh sống cùng Dương Dương trong ký túc xá của cảnh sát. Chỉ có điều ông bố này bị con trai quản vô cùng chặt chẽ. Lạc Dương ôm toàn bộ việc nhà, anh có muốn làm cũng sẽ bị con trai quở trách. Dưới sự đào tạo của cu cậu, Lạc Thiên bây giờ đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống hiện đại, trông lại trẻ trung ra. Gần đây, Lạc Dương đi đâu cũng ngó nghiêng đánh giá, cậu nhóc muốn tuyển một người mẹ kế cho mình, tiếc là chưa tìm được ứng cử viên nào sáng giá.
25

"Hô..." Bạch Ngọc Đường thở ra một tiếng, thả dụng cụ luyện tập xuống sàn.

Trương Long tiến vào nhìn nhìn, lắc đầu, "Sếp, anh muốn luyện thành Rambo (1)sao? Chậc chậc, nhìn cái dáng người này..."

Bạch Ngọc Đường liếc đám người đứng ngoài xúm xít vây quanh ngó nghiêng mình, cau mày, "Các cậu cũng đi luyện tập hết cho tôi, không có vụ án thì có thể ngày ngày ăn no nằm dài cho béo quay ra hả!?" Vừa mới dứt lời, liền có một tia lạnh thấu xương bắn tới, con chuột theo bản năng giật mình một cái, đưa mắt nhìn lại, lập tức nhận được ánh mắt sắc như dao của Triển Chiêu. Bạch Ngọc Đường nhanh chóng ngậm miệng, con mèo này sao lại nổi bão rồi? Chắc chưa viết xong, tốt nhất là không nên chọc vào.

Cầm khăn mặt đi vào phòng tắm, Bạch Ngọc Đường chợt nghe thấy điện thoại "meo~" một cái, báo có tin nhắn. Anh mở ra xem, thấy tin nhắn của Lạc Dương: "Chú tới chỗ nào không có người, gọi lại cho con đi."

Bạch Ngọc Đường chớp chớp cặp mắt chuột, quay mặt nhìn Lạc Thiên đang chăm chú xem sách giáo khoa của Lạc Dương, trong lòng thầm nhủ — Hay là thằng bé đang gặp rắc rối?
4

 

Đi vào toilet, Bạch Ngọc Đường vừa mở vòi nước vừa bấm gọi cho Lạc Dương, "Alo, có chuyện gì vậy?"

"Chú Bạch ~~" Lạc Dương gọi một tiếng ngọt ngào, ngọt tới mức Bạch Ngọc Đường cảm thấy răng sắp rụng, người nổi da gà. Tay lau mồ hôi, anh cười cười, "Sao vậy, con lại gặp rắc rối hả?"

"Ba con có ở cạnh chú không?" Lạc Dương cẩn thận hỏi.

"Không, chú đang trong toilet, làm sao vậy?" Bạch Ngọc Đường dùng một tay cầm khăn rửa mặt.

"Chú đến trường con được không ạ?" Lạc Dương hỏi, "Đừng để ba con biết."

"Có chuyện gì?" Bạch Ngọc Đường tắt vòi nước, "Sao lại phải tới trường?"

"Con... Cô giáo bảo con mời cha mẹ tới... Chú giả làm ba con một lúc thôi." Lạc Dương ngập ngừng trả lời.

Bạch Ngọc Đường bật cười, "Con lại gây chuyện gì rồi, nghiêm trọng tới mức phải gọi phụ huynh sao?"

"... Đánh nhau." Lạc Dương thú nhận, "Chú tới đi... Đừng để ba con biết, ba sẽ giận mất."

"Được rồi, con chờ một lát nhé." Bạch Ngọc Đường tắt điện thoại, nhét vào túi rồi ra khỏi cửa, bất ngờ đụng phải Triển Chiêu cũng đang bước tới, "Miêu Nhi, cậu viết xong rồi sao?!"

Triển Chiêu chậm rãi quay đầu lại, chậm rãi chớp chớp mắt, chậm rãi nhả ra mấy chữ, "Tôi muốn gác bút!"

Bạch Ngọc Đường nhịn cười, lôi Triển Chiêu, "Đi thôi, ra ngoài đi dạo một chút, ở mãi trong phòng thì chán phát bệnh mất!" Vừa nói vừa kéo Triển Chiêu mặt mày phờ phạc đi.

.

Xe từ từ tới trường của Lạc Dương, trường tiểu học thứ tư của thành phố S. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vừa xuống xe đã thấy Dương Dương ngồi ở cửa phòng bảo vệ, cậu bé nhìn thấy hai người, vẫy vẫy tay.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu từ xa đã thấy trên mặt Lạc Dương có vài vết thương, giật mình nhìn nhau rồi vội vàng chạy tới.

"Dương Dương, con có sao không?" Triển Chiêu trước giờ luôn thương yêu Lạc Dương, vừa thấy trên mặt cậu nhóc có vết thương liền nổi cáu, "Ai bắt nạt con?!"

Lạc Dương trề môi, không đáp.

Bạch Ngọc Đường biết rõ, với thân thủ của Lạc Dương... mấy học sinh tiểu học sao có thể đánh cậu nhóc bị thương, liền hỏi, "Con đánh nhau với ai? Học sinh lớp trên sao?"

Lạc Dương ngước mắt nhìn Triển Chiêu, rồi lại nhìn Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng nói, "Học sinh trung học."

"Bao nhiêu người?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"... Một băng." Lạc Dương thoáng ngập ngừng rồi mới thành thật trả lời.

"Con đánh nhau với cả một nhóm người?!" Triển Chiêu kinh ngạc.

"Con không đánh lại, nếu không sẽ làm họ bị thương!" Lạc Dương không phục, "Ba từng bảo, thể chất của con không giống các bạn khác, không thể tùy tiện đánh nhau với người ta."

"Vậy tại sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Là bọn họ tự dưng đi bắt nạt con?"

Lạc Dương lắc đầu, nắm lấy tay Triển Chiêu, "Cô giáo đang chờ trong văn phòng, nói muốn gặp ba con."

Bạch Ngọc Đường thở dài, cùng Lạc Dương vào trong trường, đến văn phòng giáo viên ở tầng ba.

"Cô Triệu." Giáo viên chủ nhiệm của Lạc Dương là một cô giáo trẻ mới tốt nghiệp đại học, đang ngồi phê bài tập, thấy Lạc Dương chạy vào liền dừng bút.

"Ba con tới rồi."

Cô giáo Triệu vừa ngẩng đầu, mắt thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu phía sau Lạc Dương, miệng há to, ngây cả người.

Bạch Ngọc Đường mặc áo phông trắng, quần bò trắng, đẹp trai chói lóa; Triển Chiêu lại mang áo sơ mi trắng, quần Âu, nhã nhặn tuấn tú, làm cô giáo trẻ lập tức đỏ bừng mặt, lắp bắp hỏi: "Hai anh... ai là ba của Dương Dương?"

Bạch Ngọc Đường tới trước mặt cô giáo, lấy ghế ngồi xuống, "Là tôi."

"A..." Mặt cô giáo càng lúc càng hồng. Vẻ anh tuấn của Bạch Ngọc Đường làm người ta không thể né tránh, cô giáo trẻ cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh, bối rối lật qua lật lại quyển sách bài tập trên bàn.

"Cô giáo tìm tôi có việc gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"À... A, đúng rồi." Giờ cô giáo mới phục hồi tinh thần, "Là về chuyện Dương Dương bị thương." Vừa nói vừa ngẩng đầu, lại gặp Triển Chiêu bên cạnh đang mở một đôi mắt to dị thường nhìn cô chằm chằm, cô giáo tội nghiệp choáng váng — Trên đời lại có đàn ông đẹp như vậy sao?

"Là như thế này..." Cô giáo trẻ điều chỉnh hô hấp, nói lại, "Về chuyện Dương Dương bị thương lần này, tôi nghĩ cần giải thích với phụ huynh một chút, đó là em ấy bảo vệ bạn nên mới bị như vậy."

"Ra thế..." Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều thở phào nhẹ nhõm.

Triển Chiêu xoa đầu Dương Dương, "Vậy là ra tay làm việc nghĩa ư?"

Cô giáo gật đầu, lại tiếp, "Có điều, cũng khó trách mấy học sinh lớp trên kia, mọi chuyện cũng có nguyên nhân sâu xa. Nhưng vì Lạc Dương bị thương, nên tôi thay mặt nhà trường giải thích rõ ràng với phụ huynh của em một chút, mong cha mẹ em không truy cứu."

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, hỏi, "Vậy đầu đuôi sự việc là sao?"

"Ừm... Có một học sinh mới chuyển tới lớp của Dương Dương, tên là Phương Hành." Cô giáo Triệu cân nhắc lời nói, "Hoàn cảnh của em ấy hơi đặc biệt một chút."

"Đặc biệt như thế nào?" Triển Chiêu thắc mắc.

"Ba của cậu bé... tên là Phương Ác, không biết hai anh đã nghe qua chưa..." Cô Triệu hỏi.

"Là trọng phạm Phương Ác?" Bạch Ngọc Đường vừa nghe tên liền sửng sốt, "Kẻ mổ bụng thời hiện đại?!"

Cô Triệu gật đầu, "Nghe Dương Dương nói anh là cảnh sát, tôi nghĩ các anh chắc chắn sẽ biết."

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lại liếc mắt nhìn nhau, thực sự cái tên Phương Ác này đối với cảnh sát bọn họ vô cùng quen thuộc.

Phương Ác, nam, 36 tuổi, dân tộc Hán, nguyên là diễn viên tạp kỹ biểu diễn kỹ năng sử dụng búa của công ty giải trí Thiên Vũ ở thành phố S. Cách đây ba năm, thành phố K kế bên thành phố S liên tiếp xảy ra những vụ giết người dã man, sát thủ bắt chước thủ pháp của Jack the Ripper (2), phần lớn đều diễn ra vào lúc đêm khuya, nhưng đối tượng bị hại thì không phân biệt nam nữ, được chọn ngẫu nhiên. Nạn nhân đều bị rìu chém chết, sau đó thì bị mổ phá bụng... Vậy nên mọi người đều gọi hắn là "kẻ mổ bụng thời hiện đại". Mùa hè năm ngoái, cảnh sát điều tra được Phương Ác là kẻ tình nghi lớn nhất, cuối cùng họ tìm thấy trong hòm đạo cụ của hắn cây rìu hung khí, vì vậy tên trọng phạm giết hơn hai mươi mạng người này đã sa lưới. Chỉ có điều vụ án của Phương Ác vẫn đang trong quá trình thẩm tra xử lý, bởi vì tuy cảnh sát đã tìm được hung khí, nhưng không có căn cứ chính xác chứng minh Phương Ác là hung thủ, vậy nên tới giờ Phương Ác vẫn bị nhốt trong ngục giam giành cho tội phạm nguy hiểm.

"Trường trung học đối diện có một học sinh tên Thẩm Hạo, mẹ cậu ta bị Phương Ác giết chết." Cô giáo Triệu kể, "Vậy nên cậu ta lôi kéo băng nhóm học sinh đi tìm Phương Hành, lấy đá ném cậu bé... Dương Dương đi qua nhìn thấy, muốn cứu bạn, sau đó mới bị đám học sinh kia đánh."

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều hiểu, Dương Dương cũng đã từng vì có cha bị cho là người xấu nên luôn bị người khác hiểu lầm, vậy nên vô cùng mẫn cảm với chuyện này. Quả thật không thể trách cậu bé.

"Phương Hành không phải người xấu!" Dương Dương vô cùng tức giận, "Ba cậu ấy xấu thì liên quan gì tới cậu ấy chứ? Hơn nữa cậu ấy cũng đã chuyển trường rất nhiều lần, lần nào cũng bị người ta bắt nạt, nói ba cậu ta là kẻ cuồng sát!"

Triển Chiêu xoa đầu trấn an nó: "Con làm thế là rất đúng." Rồi quay mặt đề nghị với cô giáo, "Nhà trường có lẽ nên bảo vệ cậu bé kia, dù sao thì trẻ em vô tội."

Cô Triệu gật đầu đồng tình, "Chúng tôi cũng họp bàn, theo tình hình hiện tại, Phương Hành không nên tới trường, chúng tôi đã cho cậu bé nghỉ học một thời gian."

Hiểu tương đối rõ sự tình rồi, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng Dương Dương tạm biệt cô giáo, rời khỏi trường. Đi tới cổng trường, Bạch Ngọc Đường đưa tay vỗ vỗ đầu Dương Dương, "Đi thôi nhóc, chuyện này đâu phải là gặp rắc rối gì, rõ ràng là chuyện tốt mà."

Lạc Dương vừa đi vừa xoa đầu, bỗng đứng khựng lại. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn theo ánh mắt nó, chỉ thấy ở phía xa có một cậu học sinh mặc áo phông xanh, thân hình nho nhỏ gầy teo.

"Đó là Phương Hành à?" Triển Chiêu hỏi Lạc Dương. Cậu nhóc gật đầu.

Phương Hành cũng không lại gần bọn họ, chỉ đứng từ xa nhìn Lạc Dương chằm chằm, rồi xoay người bỏ chạy.

"Cậu ta rất kỳ quái." Lạc Dương xoa cằm nói.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau cười, trong lòng thầm nhủ, thật giống Lạc Dương ngày xưa.

"Quên đi, đừng nghĩ nhiều nữa, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi." Triển Chiêu đưa Lạc Dương lên xe, "Con muốn ăn gì? Đi ăn uống gì lành lạnh không?"

Bạch Ngọc Đường cũng lên xe, nhìn kính chiếu hậu, nhíu mày.

"Có chuyện gì thế?" Triển Chiêu tò mò nhìn anh.

Bạch Ngọc Đường chỉ kính chiếu hậu, ý bảo Triển Chiêu cũng nhìn xem. Chỉ thấy trong kính phản chiếu lại, từ nơi Phương Hành vừa chạy đi, một chiếc Bentley tiến ra... Dáng xe cổ xưa, phong cách tôn quý, vô cùng quen thuộc.

Triển Chiêu cũng nhíu mày —- Có lẽ là trùng hợp thôi.
21

.

Ba người mang một túi lớn kem hộp về SCI, mọi người chia nhau ăn. Lạc Thiên nhìn thấy Lạc Dương bị thương thì sợ ngây người, sau khi nghe Triển Chiêu giải thích tất cả mọi chuyện mới yên lòng, giờ đang xót ruột thoa rượu thuốc cho cậu bé. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường phối hợp ăn ý, trong lúc kể chuyện lược đi đoạn Bạch Ngọc Đường giả mạo Lạc Thiên tới trường gặp cô giáo... Có lẽ Lạc Thiên là ông bố hiếm hoi nhất trên đời, được con trai mình sủng lên trời.

Lót bụng mấy ly kem ngon lành mát rượi, cái nóng mùa hè cũng tiêu bớt đi nhiều. Nhưng trong lúc mọi người còn đang thở dài khoan khoái, Lư Phương đã gõ cửa tiến vào, thông báo: "Tiểu Bạch, có vụ án, cục trưởng Bao bảo các cậu đi xem."

"Như thế nào?" Bạch Ngọc Đường đứng lên, mọi người đã lâu không phá án, không biết nên cảm thấy may mắn hay đáng buồn. Nói thật, bọn họ thà nhàn rỗi còn hơn.

"Thành phố S, đường 19, ngõ 6, tiểu khu Tây Thức Hoa Viên." Lư Phương nhìn địa chỉ ghi trong bản ghi chép trên văn kiện, chậm rãi nói, "Phân thây."

"Khụ khụ..." Triệu Hổ nghẹn nửa viên kem trong họng, lạnh tới mức ho khan.

"Phân thây?!" Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

"Một nhà ba người, hiện trường vẫn nguyên vẹn, Công Tôn đã tới đó rồi." Lư Phương đưa cả xấp văn kiện trên tay cho Bạch Ngọc Đường, "Cậu dẫn người đi xem đi, nghe nói Công Tôn nhìn hiện trường xong đã nói một câu."

"Câu gì?!" Mọi người chuẩn bị đi, lại dừng lại hỏi.

Lư Phương cầm một ly kem trên bàn, ăn một miếng, thong thả nói, "Vô cùng biến thái!"

...

Trước một căn hộ ở khu tập thể Tây Thức Hoa Viên của thành phố S, không ít người tụ tập bên ngoài vòng bảo vệ của cảnh sát. Bởi vì bên cạnh khu Tây Thức Hoa Viên là một trường nữ sinh cao đẳng, giờ đang là giờ nghỉ trưa, rất nhiều nữ sinh tò mò đứng ngoài khu vực chăng dây nhìn ngó.
1

Xe cảnh sát dừng lại bên đường, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, cùng với toàn thể SCI xuống xe, nâng sợi dây đi vào tiểu khu, chợt nghe các nữ sinh bên ngoài gào thét chói tai: "Nha... Mấy anh cảnh sát kia đẹp trai quá!"

Tiếng thét cao vút của các cô nhanh chóng bị chặn lại ngoài cửa. Hiện trường hung án ở phòng 12 tầng 17 của khu nhà, mọi người vừa ra khỏi thang máy, một mùi vị tanh tưởi nồng nặc xộc đến, làm tất cả đau đầu chóng mặt.

"Người chết bao nhiêu ngày vậy, sao lại thối tới mức đó?!" Triệu Hổ là người đầu tiên ra khỏi thang máy, cau mày nói, nhìn thấy Công Tôn một tay cầm hòm dụng cụ pháp y, đứng một bên hút thuốc, có mấy viên cảnh sát trẻ đứng ở xa xa nôn thốc nôn tháo.

"Không phải anh không hút thuốc lá sao?" Bạch Ngọc Đường nhìn Công Tôn.

Nhả ra một vòng khói, Công Tôn đẩy kính mắt, lãnh đạm nói, "Đừng nôn."

Triển Chiêu giật mình hỏi lại: "Nghiêm trọng như vậy sao?"

Công Tôn đưa tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa khép hờ, quay đầu hỏi lại Triển Chiêu, "Cậu tới phân tích một chút, tên hung thủ kia có bệnh tâm lý gì mà đem thi thể biến thành như thế này?"

Mọi người quay mặt nhìn lại, chỉ thấy phía sau cánh cửa vừa mở ra, trên mảng máu khô đóng cứng trên sàn nhà, những mảnh tay chân, thân thể bị cắt nát của ba cỗ thi thể được sắp xếp thành hình, nhìn qua có thể nhận ra là mấy chữ cái tiếng Anh — I LOVE YOU!

Nhìn chằm chằm hình ảnh quỷ dị trước mặt, sửng sốt ngây ra một lúc thật lâu, Triển Chiêu cuối cùng cũng không nhịn được mắng một câu: "Biến thái!"

_____________________

(1)  Rambo: Một nhân vật trong seri phim cùng tên. Nhân vật này có cơ thể rất cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn =.=
1

(2) Jack the Ripper: Một số báo chí VN đặt tên cho kẻ này là Jack đồ tể. Đây là một kẻ sát nhân liên hoàn tại Anh vào những năm cuối thế kỷ 19. Nạn nhân của hắn đều là phụ nữ. Kẻ sát nhân này vẫn chưa được xác nhận là ai.

Chương 2 Tai nạn tiềm ẩn

Trên đời này có rất nhiều thứ một khi đã bị thay đổi trật tự có thể khiến cho người ta cảm thấy vô cùng kinh sợ, đặc biệt là các bộ phận cơ thể người. Thi thể trước mắt họ chính là một dạng méo mó đến cực điểm. Những khối thân thể bị cắt rời xếp lại thành chữ cái trông quỷ dị không nói nên lời. Mọi người ai có thuốc lá đều phải lập tức lấy ra hút một điếu để trấn áp từng trận quặn lên trong dạ dày. Công Tôn cười cười, "Không cần phải nói, cái quy tắc sắp xếp này so với phân thây bất quy tắc thì càng ghê tởm hơn, nhất là với thi thể."

"Người chết trong khoảng bao lâu rồi?" Bạch Ngọc Đường hỏi Công Tôn.

"Ba ngày." Công Tôn dụi tắt đầu thuốc vào hộp thuốc, mang bao tay vào, "Bọn tôi chưa dám đi vào, thiết nghĩ nên để các cậu xem qua trước."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát miệng vết cắt, hỏi Công Tôn, "Vết cắt này chẳng phải là quá ngọt sao?"

"Đúng vậy." Công Tôn gật đầu, "Là sản phẩm của một kẻ có kiến thức chuyên môn về y học và thuần thục về giải phẫu học."

Trong khi sự chú ý của mọi người đều dồn vào các thi thể, Triển Chiêu lại cẩn thận cất bước, tránh những vết máu, đi vào phòng khách.

"Miêu Nhi?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy anh chậm rãi tiến vào giữa phòng, nhìn chằm chằm vào bộ xếp hình còn đang dang dở trên bàn trà.

Đây là bộ xếp hình Doraemon, rất dễ thương, nhưng chỉ mới xếp được một nửa, khúc giữa vẫn còn trống không.

"Có lẽ là đứa bé vẫn đang xếp..." Lạc Thiên cúi đầu nhìn, nói xong lại cảm thấy xót thương.

Triển Chiêu vòng qua bàn trà, đứng trước ghế sofa, cúi đầu cẩn thận quan sát bộ xếp hình.

Tất cả mọi người đều bị hành động kỳ lạ của Triển Chiêu thu hút. Bạch Ngọc Đường và Công Tôn nhìn nhau một cái, đứng lên, đi tới bên cạnh Triển Chiêu, cúi đầu nhìn bộ xếp hình.

Triển Chiêu đột nhiên ngẩng lên nhìn khắp bốn phía chung quanh, tựa như đang tìm kiếm điều gì, trong mắt thoáng ánh lên sự lo lắng.

"Miêu Nhi, cậu tìm gì vậy?" Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ Triển Chiêu, thấp giọng hỏi.

"Vẫn còn một..." Triển Chiêu khẽ nói rồi tách ra khỏi nhóm người, đi tới đi lui vài vòng trong phòng, cuối cùng tầm mắt rơi về phía trên chiếc tủ giày nằm ở cửa đối diện phòng khách.

Anh bước nhanh tới, ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc tủ, có chút căng thẳng mà quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường dẫn mọi người đi tới, thấy Triển Chiêu khẽ kéo cửa tủ giày. Cánh cửa từ từ mở ra, ai nấy lập tức hít vào một hơi khí lạnh. Bên trong, một bé gái khoảng bốn năm tuổi cuộn mình trong đó, đôi mắt mở thật to, trừng trừng nhìn vào mọi người, lồng ngực khẽ phập phồng cho thấy —— cô bé vẫn còn sống.

"Gọi xe cứu thương!" Bạch Ngọc Đường hô lên. Bạch Trì vội vàng gọi xe cứu thương tới.

Triển Chiêu đưa tay đến, quơ quơ trước mắt cô bé, thế nhưng đôi mắt ấy không chớp lấy một cái.

Công Tôn lại gần nhìn em, thấp giọng nói, "Đồng tử có vấn đề, đứa bé này đã bị kinh hãi cực độ."

Bạch Ngọc Đường bế em ra mà em vẫn không có chút phản ứng nào. Hơn nữa, cô bé đã ở bên trong những ba ngày, cơ thể hẳn phải suy nhược lắm rồi.

Rất nhanh sau đó, các bác sỹ đến nơi và mang cô bé lên xe cứu thương. Bạch Trì cùng Lạc Thiên đi theo, những người khác thì ở lại tiếp tục xem xét hiện trường.

Mọi người phân công nhau làm việc, chỉ có Triển Chiêu ngồi trên sofa, cúi đầu, xuất thần nhìn bộ xếp hình trên bàn.

"Miêu Nhi, cho dù bộ xếp hình này có họ hàng nhà mèo của cậu thì cũng đâu cần ngắm nghía dữ vậy." Bạch Ngọc Đường thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh thì nhịn không được mà trêu một câu.

"Dẹp cậu đi!" Triển Chiêu xua tay, hỏi Bạch Ngọc Đường, "Cậu biết bộ xếp hình này được ráp lại như thế nào không?"

Bạch Ngọc Đường sờ cằm, lắc đầu.

Triển Chiêu đưa tay chỉ vào phía bên trái mình, "Bên này chính là chỗ mà cậu bé đã chết ngồi." Sau đó chỉ sang bên phải, "Cô bé kia thì ngồi ở đây. Ở giữa có một người giúp các em tập hợp những mảnh ghép cùng loại với nhau..." Nói xong, anh chỉ chiếc điều khiển từ xa nằm trơ trọi trên ghế, "Người bố ngồi trên ghế sofa chuyển kênh TV... Người mẹ thì ở trong bếp."

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu một lúc lâu, "Ý cậu là... Vị trí hiện tại của cậu chính là nơi hung thủ đã ngồi?"

Triển Chiêu nhướn mi, gật đầu.

"Vậy chẳng phải đáng lẽ hắn nên biết trong phòng vẫn còn một cô bé sao?" Bạch Ngọc Đường giật mình, "Thế vì cớ gì lại để cô bé sống?"

"Ừm..." Triển Chiêu chỉ những thi thể ở cửa mà nói, "Một chân của người cha và hai cánh tay của cậu bé hợp thành "I", hai chân và đầu của người mẹ và cùng với đầu và thân mình của cậu bé hợp thành "YOU ", những phần còn lại của ba người thì được xếp thành "LOVE ", không thừa một khối, không thiếu một khối."

"Không lẽ cậu cảm thấy tên hung thủ kia vì tiết kiệm nguyên liệu nên mới tha mạng cho cô bé đó sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Chính xác thì... Nếu đưa cậu một đống thi thể thế này, hỏi cậu ráp lại thành I LOVE YOU thì cậu cần bao nhiêu thời gian?" Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

"Đừng hỏi tôi cái vấn đề biến thái như vậy." Bạch Ngọc Đường lắc đầu.

"Hiện trường được xử lý rất gọn ghẽ." Triển Chiêu nói, "Hành động của hung thủ rõ ràng cho thấy hắn đã có mưu tính từ trước, chắc chắn đã lên kế hoạch tỉ mỉ rồi mới ra tay. Nói cách khác, hắn cơ bản nghĩ rằng chỉ có ba người."

"Bảo vệ của nơi này lúc đi báo án cũng nói là một nhà ba người, chứ không phải là một nhà bốn người." Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Tức là, cô bé kia không phải người trong nhà này, mà là đột nhiên đến chơi."

"Hung thủ vì sợ cô bé làm rối hiện trường cho nên mới nhốt em vào tủ." Triển Chiêu suy nghĩ một thoáng, "Đồng tử giãn ra... đã bị thôi miên."

"Cái gì?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu, "Thôi miên một đứa bé?"

"Gã hung thủ này thật không đơn giản." Triển Chiêu bước tới cửa, nhìn chằm chằm vào đống thi thể trên mặt đất, hỏi, "Cậu đoán hắn LOVE ai?"

"Miễn không phải tôi là được." Bạch Ngọc Đường tỉnh rụi nhún vai, rời khỏi tòa nhà để hít thở chút không khí.

Không lâu sau đó, công tác chụp ảnh thu chứng cứ đã hoàn tất, Công Tôn gọi xe đến mang thi thể và bản thân về, những người khác cũng bắt đầu thu đội, thế nhưng Bạch Ngọc Đường thì chẳng thấy tăm hơi đâu.

Triển Chiêu bảo mọi người cứ về trước, anh ở lại dạo quanh hai vòng rồi đi ra phía sau tiểu khu. Đi chưa được mấy bước thì quả nhiên đã thấy Bạch Ngọc Đường đang ngồi ngoài hàng rào của sân bóng rổ, bắt chuyện với mấy người có vẻ như là học sinh trung học. Triển Chiêu tiến tới, vỗ vỗ anh, "Về thôi." Bạch Ngọc Đường gật đầu, tạm biệt mấy học sinh kia rồi xoay người lướt qua rào chắn, cùng Triển Chiêu quay về.

"Cậu thấy thế nào?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Cho tới bây giờ cũng chưa từng phát sinh án mạng nào tương tự, tôi nghĩ khả năng lớn đây là một vụ báo thù." Triển Chiêu vừa đi vừa nhìn toàn cảnh tiểu khu, "Chỗ này không tệ chút nào."

"Đúng vậy, xung quanh đều là trường học, lượng người qua lại khá nhiều." Bạch Ngọc Đường thở dài, "Không dễ điều tra đâu."

Hai người lên xe, Bạch Ngọc Đường khởi động máy, hỏi Triển Chiêu nãy giờ vẫn im lặng bên cạnh, "Sao vậy Miêu Nhi? Cậu cứ kỳ lạ sao ấy."

Triển Chiêu nhìn dọc theo cảnh vật bên đường, đột nhiên mở miệng, "Tiểu Bạch, cậu có cảm giác là hung thủ này không phải phạm án lần đầu không?"

Bạch Ngọc Đường nghe xong, cũng im lặng một lúc mới đáp, "Khi bước vào hiện trường vụ án, tôi đã cảm thấy kẻ này tuyệt đối không phải lần đầu giết người."

"Cậu cũng cảm thấy vậy à?" Triển Chiêu lại rầu rĩ, "Vậy những người mà hắn giết trước đó đâu? Tác phong phạm tội đặc biệt như vậy, nếu điều tra thì hẳn phải ra."

"Tên này thật là biến thái!" Bạch Ngọc Đường vừa lái xe vừa nói, "Phạm án một cách huênh hoang như thế chính là để thu hút sự chú ý của cảnh sát, nửa muốn thách thức nửa muốn trốn, rõ ràng là tay giết người lão luyện vậy mà lại để nhân chứng còn sống; một tên hung thủ mâu thuẫn như vậy thật đúng là mới gặp lần đầu."

"Bình tĩnh chút đi, đội trưởng Bạch..." Triển Chiêu bật cười, vỗ vai Bạch Ngọc Đường, "Án mạng lần này ly kỳ như thế, cục trưởng Bao nhất định sẽ phán một câu Cho tụi bay nửa tháng phá án, phá không xong thì đi cọ toilet!."

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường tối sầm, thấy con mèo bên cạnh cười trên nỗi đau khổ của người khác, suy nghĩ một chút cũng nhăn răng cười, hỏi, "Miêu Nhi, cậu viết xong chưa?"

... Một câu nói mà vạn tiễn xuyên tâm, chọc con mèo nhục quá hóa hận! Giơ móng vuốt lên, liều mạng với con chuột.

Đang nháo thì Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ đến một chuyện, lại hỏi, "Đúng rồi, vụ án của Phương Ác là do chú An thụ lý à?"

Triển Chiêu bị hỏi thì ngớ người, "Tự dưng sao lại hỏi tới Phương Ác?"

"Sáng nay tôi nghe cục trưởng Bao bảo, Phương Ác sẽ bị tuyên án trong hai ngày tới." Bạch Ngọc Đường kể bâng quơ, "Hình như chú An định xử xong vụ Phương Ác thì sẽ về hưu."

"Chú An với ba cậu cùng tuổi đúng không?" Triển Chiêu hỏi, "Đến bây giờ mới về hưu thật là không dễ dàng."

"Đúng vậy." Bạch Ngọc Đường xoay tay lái, khi xe từ từ tới gần cục cảnh sát, hai người đều kinh ngạc bởi cảnh tượng phía trước.

"Có gì mà tụ tập đông người vậy?" Triển Chiêu chỉ vào mấy chiếc xe truyền thông và đám người ở trước tòa nhà trụ sở cảnh sát, "Làm cái gì vậy?!"

Bạch Ngọc Đường dừng xe, bước ra thì chợt nghe thấy rất nhiều người đang kêu la, "Phương Ác vô tội, thả Phương Ác ra... Cảnh sát rõ ràng đang tìm người chịu tội thay..."

"Oa..." Triển Chiêu xuống xe, "Lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình cỡ này a."

"Bọn họ nên tới tòa án mới đúng, tự dưng tới kêu gào trước cục cảnh sát làm gì?" Bạch Ngọc Đường cau mày, cùng Triển Chiêu đi vào cảnh cục bằng cửa hông. Mới vừa vào đến cửa thì họ liền đụng phải một nữ sinh trẻ tuổi đang vọt lên, miệng kêu lớn, "Tiến sỹ Triển? Anh có phải là tiến sỹ Triển không?"

Triển Chiêu kinh ngạc, gật đầu.

"Cái này!" Nữ sinh dúi một cuốn tập dày cộp vào tay Triển Chiêu, nói, "Tôi là nghiên cứu sinh khoa tâm lý học thuộc đại học T, tôi biết anh là người có thẩm quyền trong phương diện này; xin anh hãy xem qua tài liệu điều tra của tôi! Phương Ác là người bị oan!"

"Hả?" Triển Chiêu khó hiểu nhìn nữ sinh kia. Lúc này, có mấy bảo vệ lao đến, mời nữ sinh kia đi ra ngoài và nói với Triển Chiêu, "Xin lỗi tiến sỹ Triển, bọn họ náo loạn ở cửa cả nửa ngày rồi, có một người nhân lúc chúng tôi không để ý đã lẻn vào."

"Làm gì vậy? Tôi có quyền ngôn luận." Nữ sinh kia hung dữ lên tiếng.

Các bảo vệ cũng khó xử, "Cô à, nơi này là cục cảnh sát, không phận sự miễn vào, các cô các cậu muốn náo loạn thì đi kiếm chỗ khác đi, biết không?"

"Chờ một chút." Triển Chiêu ngăn bảo vệ lại, hỏi nữ sinh kia, "Những người ngoài cửa cũng là cùng nhóm với cô?"

"Đúng vậy!" Nữ sinh đó gật đầu, trợn mắt lườm nhân viên bảo vệ một cái rồi nói với Triển Chiêu, "Chúng tôi là bạn cùng trường, đều theo thầy Lục Lương của khoa nghiên cứu tâm lý học. Trước đây không lâu, Phương Ác đã nhờ người đưa một phong thư dài cho thầy Lục Lương, nói rằng anh ta bị oan uổng, cho nên thầy ấy liền mang nó ra làm đề tài nghiên cứu cho chúng tôi. Chúng tôi đã thực hiện rất nhiều điều tra và phân tích chuyên môn. Chi tiết và chứng cớ đều ở bên trong cuốn tập này, tất cả đều chứng minh Phương Ác vô tội! Nhưng bởi vì chúng tôi là đơn vị tâm lý không chính thức cho nên chứng cớ không được công nhận. Hơn nữa, vị cảnh sát họ An chịu trách nhiệm điều tra vụ án này hoàn toàn bỏ ngoài tai ý kiến của chúng tôi!"

"Tiến sỹ Triển, có thể để tôi đưa cô ta ra ngoài được không?" Bảo vệ khó xử nhìn Triển Chiêu, "Nếu để cho bọn họ xông loạn vào cục cảnh sát thì lát nữa tôi sẽ khó bề mà trình báo với cấp trên."

"Thật xin lỗi." Triển Chiêu gật đầu với bảo vệ. Bảo vệ lập tức mời cô nữ sinh kia đi ra ngoài.

"Tiến sỹ Triển, chúng tôi chẳng qua là cảm thấy không thể vì phá án mà để người vô tội bị oan uổng. Xin anh hãy xem qua những tư liệu kia..." Cô ta gọi với lại lần cuối rồi mới miễn cưỡng rời đi.

Triển Chiêu nhìn xấp tài liệu trong tay, quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút. Sau đó cả hai cùng ngoảnh lại thì thấy ở cửa thang máy xuất hiện một người lớn tuổi đang nhìn bọn họ.

"Chú An." Bạch Ngọc Đường chào ông.

An Hữu Đạo là một cảnh sát lâu năm trong nghề, đã hơn năm mươi tuổi. Sắc mặt của ông tỏ vẻ không vui, chậm rãi đi tới, "Thế nào? Đội trưởng Bạch muốn tiếp nhận vụ án này?"

Bạch Ngọc Đường bắn cho Triển Chiêu một ánh mắt, tựa như muốn nói, "Làm sao bây giờ? Ông chú tức giận rồi."

Triển Chiêu để ý, ánh mắt An Hữu Đạo thỉnh thoảng lại liếc đến xấp tài liệu trong tay mình. Tâm anh khẽ động, ném lại cho Bạch Ngọc Đường một ánh mắt. Bạch Ngọc Đường liền đột nhiên hô một tiếng, "A, Miêu Nhi, biên tập viên của cậu kìa!"

"Á?!" Triển Chiêu hoảng hốt, nói với Bạch Ngọc Đường, "Cậu ở lại chặn đường đi, tôi chuồn trước đây!" Rồi nói với chú An, "Tạm biệt, chú An." Sau đó biến vào trong thang máy với tốc độ nhanh như chớp.

An Hữu Đạo cau mày, định đuổi theo thì lại nghe Bạch Ngọc Đường mở miệng, "Chậc... Sinh viên thời nay đúng là thùng rỗng kêu to, không biết trời cao đất dày."

"Hai tên nhóc các cậu." An Hữu Đạo thở dài lắc đầu, "Đừng quên tôi là người đã trông các cậu lớn lên, bản tính các cậu một khi tò mò thì phải tra đến cùng, tôi còn không biết sao?" Nói xong, xoay người, thở phì phì mà bỏ đi.

Bạch Ngọc Đường ngượng ngùng gãi đầu rồi trở về phòng làm việc.

Quá trình kiểm tra thi thể của Công Tôn vẫn chưa kết thúc. Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại đến bệnh viện, Bạch Trì bảo tình huống của cô bé kia đã ổn định, nhưng mà phải hứng chịu kích thích quá lớn nên bây giờ ý thức rối loạn, không nói được câu nào, cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi thêm.

Cúp điện thoại, Bạch Ngọc Đường bắt đầu hỏi kết quả điều tra của mọi người.

"Cô bé đó tên là Triệu Tĩnh, 4 tuổi, là cháu gái của người chết. Người chết là Triệu Võ Hoa, 36 tuổi, kế toán viên cao cấp; vợ là Ngô Mẫn, giáo sư đại học; con là Triệu Đồng, 6 tuổi, mới vừa lên lớp một." Vương Triều nhớ tới số tài liệu thân phận nạn nhân mới vừa tra được.

"Kế toán viên cao cấp..." Mã Hán xoa cằm, "Sếp, nghề này có thể biết rất nhiều chuyện dẫn đến giết người diệt khẩu. Vả lại xem ra gia đình anh ta rất có tiền, nói không chừng hấp dẫn hung thủ giết người cướp của."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Cậu với Triệu Hổ đi thăm dò những người có quan hệ làm ăn với nạn nhân. Vương Triều và Trương Long đi thăm dò cuộc sống của bọn họ, xem có sự kiện đặc biệt gì hay gì không. Tương Bình, cậu hãy tập hợp lại các dữ liệu của những vụ án phân thây tương tự trong nửa năm qua để bọn tôi kiểm chứng một chút."

"Rõ!" Mọi người chia nhau đi làm việc. Bạch Ngọc Đường cầm lấy áo khoác, đang định rủ Triển Chiêu cùng đến bệnh viện thăm Triệu Tĩnh thì lại thấy anh đang nghiêm túc lật xem cuốn tập tài liệu kia.

"Miêu Nhi, xem thật à?" Bạch Ngọc Đường bước đến, "Tài liệu này bài bản chứ?"

"Ừm..." Triển Chiêu khẽ lắc đầu, "Chỉ là một vài chi tiết phân tích hành vi để làm bằng chứng... Có thể sử dụng để giải thích bổ sung nhưng không thể làm chứng cớ mấu chốt, bởi vì xác suất và ví dụ tâm lý học đều không thể lấy ra làm chuẩn."

"Nữ sinh vừa rồi đã nhắc tới Lục Lương, có phải là thằng cha Lục Lương chạy khắp nơi luôn mồm ra rả, Tâm lý quyết định hành vi không?" Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi.

"Đúng ông ta đó." Triển Chiêu gật đầu, "Nhưng mà ông ta giảng đại thôi, chỉ toàn nói tới bề nổi của tâm lý học, đem ra lừa phỉnh người dân thường không có kiến thức tâm lý học còn được, nào là phương pháp cạnh tranh trong kinh doanh hay gì gì đó; cơ mà đụng đến vấn đề điều tra thì một điểm cũng chẳng dùng được."

"Vậy vụ án của Phương Ác gây nên cơn sốt dư luận, một phần nguyên nhân cũng là ông ta hả?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Hình như lúc nào cũng nghe thấy tên ông ta và Phương Ác xuất hiện cùng nhau trên tin tức."

Triển Chiêu gật đầu, đặt tay lên tập tài liệu, "Bọn họ đang chuẩn bị cho Phương Ác kiểm tra bằng máy phát hiện nói dối."

"Máy phát hiện nói dối?" Bạch Ngọc Đường giật mình, "Cái đó mà cũng được phê chuẩn sao?"

Triển Chiêu gật đầu, "Tóm lại bây giờ, điều quan trọng nhất là có hung khí nhưng không có chứng cớ, một khi Phương Ác thông qua được kiểm tra của máy phát hiện nói dối thì sẽ rất khó bắt giam hắn lại."

"Cậu muốn can thiệp việc này à?" Bạch Ngọc Đường hỏi, "Nghĩ đi nghĩ lại thì tôi vẫn thấy biện pháp đó chẳng thực tế chút nào."

Triển Chiêu gật đầu, "Cố vấn tâm lý của chính phủ nước ta không nhiều mấy, giỏi lắm cũng chỉ vài người, chỉ cần có một người chịu hỗ trợ thì có thể có phê chuẩn cho Phương Ác kiểm tra bằng máy phát hiện nói dối."

"Trước hết cứ lo thân chúng ta trước đã." Bạch Ngọc Đường lấy tài liệu trên tay Triển Chiêu, xoay mặt lại, "Cái này cứ để đấy từ từ xem sao."

Triển Chiêu gật đầu, cất tài liệu rồi cùng Bạch Ngọc Đường đến bệnh viện.

.

Họ tại bệnh viện đến nửa đêm, cô bé kia vẫn trong trạng thái mê man. Cuối cùng, Lạc Thiên và một cảnh sát khác ở lại trực; những ai đã kết thúc công việc thì trở về cục.

Bạch Trì, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi tới một tiệm cơm nhỏ ở cửa bệnh viện, bụng cả ba đều biểu tình dữ dội, thế là phải ghé vào trong, mỗi người gọi một bát mì, vừa ăn vừa bàn chuyện vụ án. Đúng lúc này, ti vi trong quán phát sóng một tin khiến họ phải chú ý, tin mới về việc tòa án đã phê chuẩn cho Phương Ác tiến hành kiểm tra bằng máy phát hiện nói dối; lý do chính là ngay những nhà tâm lý học của chính phủ cũng nhất trí cho rằng, phán đoán từ góc độ phân tích hành vi của Phương Ác, hắn không phải là hung thủ thật sự. Sau đó, MC chương trình cùng với vị khách mời đặc biệt bàn về tác động của tâm lý học đối với hiệu quả phá án, còn dùng sách của Triển Chiêu để minh họa, nói là tâm lý học thật vô cùng kỳ diệu.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, đẩy đẩy Triển Chiêu, "Miêu Nhi, nếu không ăn thì mì sẽ nở đó." Lại thấy Triển Chiêu nhăn tít hai hàng chân mày lại, nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi đến ngẩn người.

"Anh, sao thế ạ?" Bạch Trì vỗ vỗ Triển Chiêu, "Anh mệt sao?"

Triển Chiêu quay đầu lại, đột nhiên nói, "Dường như... Có gì đó không ổn."

"Ở đâu?" Bạch Trì cùng Bạch Ngọc Đường đồng thanh hỏi.

"Vẫn chưa nghĩ ra." Triển Chiêu bưng bát mì lên.

Đến tận đêm, tâm sự của Triển Chiêu vẫn rất nặng nề. Anh cảm thấy sẽ có chuyện không lành xảy ra.
3

Chương 3 : Ảnh hưởng ngầm

Cơm nước xong, Bạch Trì gói lại hai phần ăn lớn, mang về cho Triệu Trinh và Lisbon. Bạch Ngọc Đường bảo ăn no, muốn cùng Triển Chiêu đi bộ về cho tiêu thực. Bạch Trì cũng không đợi hai anh, lái xe đi trước.

Ra khỏi quán cơm, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sóng vai, tản bộ về nhà. Thời tiết vẫn rất oi bức, nhưng xa xăm lại nghe tiếng sấm vang, dường như sắp mưa.

Đang đi thì điện thoại của Triển Chiêu vang lên, anh lấy ra xem thì nhíu mày.

"Lại là biên tập viên hả?" Bạch Ngọc Đường cười.

Triển Chiêu thở dài, bắt máy, "Alo..."

Bạch Ngọc Đường nghe thấy đầu dây bên kia là một giọng nữ, đang dùng tốc độ cực nhanh để nói chuyện, lòng thẩm hiểu, đó là biên tập viên tên Tiền Minh Nguyệt của Triển Chiêu, một người rất có khả năng, cũng rất nóng vội, Triển Chiêu vừa thấy cô là đau hết cả đầu.
3

Cô gái bên kia đầu dây nói một thôi một hồi mà Triển Chiêu vẫn chưa mở miệng, chỉ lẳng lặng nghe. Cuối cùng, đợi cô nói xong, Triển Chiêu mới trả lời: "Tôi không đi đâu. Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không tham gia bất kỳ hoạt động thương mại nào." Sau đó anh ngắt máy.

Bạch Ngọc Đường thấy sắc mặt Triển Chiêu không tốt lắm thì bật cười: "Sao? Cô ta còn chưa từ bỏ mục đích nâng cậu thành tác giả siêu sao à?"

Triển Chiêu không trả lời, trầm mặc một lúc mới nói: "Tiểu Bạch, tôi không muốn viết sách nữa."

Bạch Ngọc Đường thoáng giật mình, lại cười: "Không phải cậu thích viết sách ư, vì sao lại bỏ?"

Triển Chiêu thở dài: "Sách tôi viết là sách học thuật, thế nhưng lại bị coi là tiểu thuyết. Nếu như không có hiểu biết về tâm lý học, độc giả cứ mang những lý giải nông cạn của mình mà dùng bậy thì rất nguy hiểm!" 

(*)

Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Dù cậu quyết định thế nào thì tôi cũng ủng hộ cậu."

Triển Chiêu chán nản, "Cậu chẳng có chính kiến gì cả, nói huề vốn như cậu cũng bằng không."

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, "Tôi chỉ muốn cậu vui thôi, quan tâm quái gì mấy quyển sách kia chứ."

Triển Chiêu không nói, nhưng nỗi niềm tích tụ trong lòng lại tiêu tan đi phân nửa.
1

Trong không khí oi bức, một làn gió mát lướt qua. Phía chân trời xa xa bỗng lóe lên một tia sáng, tiếng sấm vang rền, gió bắt đầu chuyển mạnh.

"Mưa rồi!" Bạch Ngọc Đường kéo tay Triển Chiêu, chạy về phía trước.

Chạy chưa được vài bước, những hạt mưa lớn bắt đầu rơi xuống. Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu vào lòng, giơ tay che mưa cho anh. Hai người ôm sát nhau chạy thêm vài bước nữa, tới trú trước cổng một tòa cao ốc.

Ngay sau đó, mưa xối xả, không khí xung quanh nháy mắt trở nên mát rượi.

"Tốt rồi." Bạch Ngọc Đường đưa tay lau mấy giọt nước còn đọng lại trên mặt Triển Chiêu, "Thế này thì lúc về mát lắm đây."

Triển Chiêu chạy vài bước, gió mát lướt qua, cảm thấy cũng tốt hơn nhiều, đang định mở miệng trò chuyện, chợt thấy Bạch Ngọc Đường tự nhiên chau mày.

"Sao thế? Tiểu Bạch?" Triển Chiêu khó hiểu.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, đáp: "Không có gì."

Triển Chiêu thấy kỳ lạ. Chính lúc đó, có thêm một người vội vàng chạy tới, ào vào trong mái hiên, giũ nước trên người. Anh ta vừa cười vừa nói với hai người: "Ây da, mưa to quá."

Triển Chiêu gật đầu với anh ta, Bạch Ngọc Đường không đáp, kéo Triển Chiêu sang bên kia, hai tay đút túi đợi mưa tạnh.

Mưa mùa hè tuy ngắn, nhưng dù sao cũng là tích tụ một ngày một đêm, ông trời tựa hồ muốn phát tiết một phen thống khoái, hồi lâu vẫn chưa thấy ngừng.

Bạch Ngọc Đường không nói câu nào, đứng che phần lớn thân thể Triển Chiêu. Anh cứ đứng mãi như vậy, Triển Chiêu nghĩ lấy làm lạ, hình như tâm tình Bạch Ngọc Đường đột nhiên thay đổi.

Mà cái người bên kia tựa hồ lại bối rối, miệng cứ lẩm bẩm, "Sao chưa tạnh chứ?", vừa nói vừa chạy vòng qua hai người, tới gần Triển Chiêu. Chợt nghe Bạch Ngọc Đường lạnh lùng lên tiếng: "Anh chụp còn chưa đủ ư?"

Tên kia sửng sốt, Triển Chiêu cũng chưa hiểu.

Người nọ ngơ ngác nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn mình, hơi mất tự nhiên cười cười, "Anh nói với tôi à? Ha ha... Chúng ta từng gặp nhau rồi? Ngày trước biết tôi hả?"

Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng, đột nhiên động thủ, vặn cánh tay người nọ ra sau lưng, tháo chiếc đồng hồ đeo tay của hắn đưa cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhận lấy, vừa nhìn đã thấy trên đồng hồ có gắn một ống kính mini 

(*)

.

(*) Ở đây là loại ống kính Pinhole, bọn mình dịch thoát nghĩa một chút cho dễ hiểu.

 

"Ối... ối... Nhẹ chút, gãy tay mất!" Người nọ kêu oai oái, Bạch Ngọc Đường cũng phớt lờ, anh kéo khóa chiếc balo của hắn, nói với Triển Chiêu: "Miêu Nhi, lấy camera của hắn ra!"

Triển Chiêu thò tay vào balo, lôi ra một chiếc máy ảnh kỹ thuật số. Anh mở nó lên, bên trong là vô số ảnh chụp, xa có gần có, toàn là hình của anh, từ lúc rời khỏi nhà hàng đến lúc trú mưa.

"Anh là ai?" Triển Chiêu không hiểu nổi, hỏi hắn, "Chụp hình tôi làm gì?"

Người nọ bị Bạch Ngọc Đường bẻ quặt tay ra sau, đau đến nhe răng, lắp bắp đáp: "Tôi... tôi là gay, thấy anh trông đẹp... mới không kìm lòng được (mà) chụp vài tấm... ÁI..."

Nói chưa dứt lời lại bị Bạch Ngọc Đường vặn cổ tay thêm cái nữa, đau đến độ khóc cha gọi mẹ, kêu gào: "Cảnh... Cảnh sát đánh người..."

Bạch Ngọc Đường cười nhạt, "Lần đầu gặp mặt đã biết tôi là cảnh sát?" Vừa nói vừa móc còng tay ra, "Tốt nhất anh nên thành thật khai báo, nếu không thì đừng hòng tôi thả anh."

"Ai ai... Rồi rồi, tôi khai... Là một người phụ nữ bảo tôi chụp hình anh ta." Người nọ đau đến độ tay tê rần, "Tôi chẳng biết chuyện gì hết á."

"Người nào?" Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

"Tôi không biết mà." Người nọ lắc đầu lia lịa, "Sáng nay cô ta đến văn phòng của tôi, đưa tôi tiền, bảo tôi chụp ảnh anh ta... Nếu các anh còn chưa tin thì trong túi tôi có card visit."

Bạch Ngọc Đường thò tay vào túi áo của hắn, lấy ra một tấm danh thiếp, bên trên đề dòng chữ "Văn phòng trinh thám Thiên Tường", còn người này tên Trương Thiên Tường.

"Vậy người phụ nữ kia trông thế nào?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Gầy gầy cao cao, vóc dáng cũng không tệ, cắt tóc tém, mang kính mắt không viền, trông rất mốt." Trương Thiên Tường vội vàng khai hết.

Bạch Ngọc Đường đanh mặt, Triển Chiêu cũng lập tức hiểu ra, người mà Trương Thiên Tường miêu tả chính là biên tập viên của anh — Tiền Minh Nguyệt.

Mưa không biết đã ngừng từ lúc nào, Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường nghiêm mặt, túm lấy Trương Thiên Tường: "Đi theo tôi!" Rồi kéo cái tên đang kêu la thảm thiết này ra ngoài.

"Tiểu Bạch!" Triển Chiêu vội vàng đuổi theo, nhưng Bạch Ngọc Đường không hề có ý định dừng lại, chỉ nói với Triển Chiêu, "Miêu Nhi, cậu cũng lại đây!" Vừa nói vừa vẫy một chiếc taxi, tống Trương Thiên Tường vào, Bạch Ngọc Đường bảo với tài xế, "Nhà xuất bản Nam Nhai!"

Tài xế nhanh chóng khởi động xe.

Tới cổng nhà xuất bản, ba người xuống xe, Bạch Ngọc Đường đẩy Trương Thiên Tường một cái, đi vào tòa cao ốc để lên nhà xuất bản. Bảo vệ muốn ngăn lại, Bạch Ngọc Đường giơ thẻ cảnh sát ra cho bảo vệ nhìn, đồng thời hỏi, "Tiền Minh Nguyệt có ở đây không?"

"A... Ở, ở văn phòng lầu ba." Bảo vệ mau mắn gật đầu, Bạch Ngọc Đường lại đẩy Trương Thiên Tường vào thang máy, tới văn phòng lầu ba thì mở cửa ném hắn vào trong.

Trong văn phòng, Tiền Minh Nguyệt đang họp với vài biên tập viên khác, thấy cửa bị đẩy mạnh ra, một người bị ném vào, lập tức kinh ngạc giật mình, nhìn rõ người bị ném là Trương Thiên Tường, phía sau là Bạch Ngọc Đường sắc mặt nghiêm nghị, gương mặt Tiền Minh Nguyệt trắng bệch ra.

May mà vẫn thấy sau Bạch Ngọc Đường là Triển Chiêu, Tiền Minh Nguyệt mới thầm thở phào, khẩn trương đứng dậy, "Tiểu Triển à... Thế nào mà đội trưởng Bạch cũng tới... Thật hiếm thấy."

Bạch Ngọc Đường phớt lờ cô ta, hỏi Trương Thiên Tường, "Có phải là người này không?"

"... Phải." Trương Thiên Tường sớm đã bị Bạch Ngọc Đường dọa sợ, cùng lắm thì chịu "ác" tiếng, đùa chứ, đây là trung đoàn trưởng của SCI nha, ngay cả dân anh chị xã hội đen cũng phải nhường ba phần, huống gì một thám tử nhỏ bé hắn đây?! Mặt khác, thoát thân quan trọng hơn, dù sao thì hắn cũng chỉ vì tiền mà phục vụ, đại khái là không liên quan đi.

Nghe thấy lời xác nhận của Trương Thiên Tường, Bạch Ngọc Đường quăng chiếc máy ảnh với camera mini tới trước mặt Tiền Minh Nguyệt, lạnh lùng mở miệng: "Cô giải thích đi."

Tiền Minh Nguyệt hơn ba mươi tuổi, cũng không phải là một người nhát gan. Nhưng khí thế của Bạch Ngọc Đường bức người thế này, mà cô ta cũng đuối lý trước, mặt chuyển đỏ lại chuyển trắng, không biết làm gì hơn đành cầu cứu Triển Chiêu, "Tiểu Triển... Sao đội trưởng Bạch lại nổi giận dữ dội thế này?"

Triển Chiêu kỳ thực cũng rất không vui, anh biết vì sao Tiền Minh Nguyệt muốn tìm người theo dõi mình. Trước đó cô ta đã đề cập nhiều lần với anh, nói định đăng một tấm ảnh của anh lên trang bìa, bảo là như vậy có thể xúc tiến việc tiêu thụ sách, nhưng anh kiên quyết từ chối, thế nên mới tìm người chụp ảnh anh.


Nhấn để mở bình luận

[ Đam Mỹ ] Sci Mê Án Tập - Nhĩ Nhã