Đăng Kí Kết Hôn Trễ


Chương 1: Trò đùa quái ác.


Mùa xuân tháng ba, trên đường phố Đài Bắc.

Màu sắc thịnh hành đến từ Milan vừa mới lướt qua, từ trong ngõ nhỏ đến phố lớn của Đài Bắc bỗng xuất hiện một điểm sáng thời thượng, dưới ánh mặt trời, một cô gái nhẹ nhàng tỏa sáng.......

Chỉ thấy mái tóc dài đen nhánh hờ hững rũ xuống vai cô, phong cách ăn mặc thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng không làm mất đi nét thời thượng vốn có, không những thế còn toát lên nét quý phái hơn hẳn người thường. Làn da trắng như tuyết hiển hiện dưới ánh mặt trời, tựa như một phiếm bơ trơn nhẳn vô cùng bóng bẩy.

Nhất là nụ cười tỏa nắng khiến bao người say mê luôn thường trực nơi khóe môi cô, nó được xuất phát từ nội tâm, vô cùng chân thành và ấm áp, so với ánh mặt trời còn rực rỡ hơn.....

Cô là Sầm Tử Tranh, sinh viên năm nhất tại Học viện thiết kế thời trang Paris nước Pháp. Năm nay lấy tư cách là một sinh viên trao đổi, đến đại học Đài Loan để trợ giúp trong việc thiết kế màu sắc, từ bé đến lớn cô vẫn được gọi là Cô gái thiên tài, chỉ mới mười sáu tuổi, cô đã bộc lộ khả năng thiên phú của mình trong lĩnh vực thiết kế thời trang.

Mà lúc này đây, cô đang tận dụng ngày chủ nhật hiếm hoi của mình để đi dạo một vòng quanh các cửa hàng thời trang mà mọi phụ nữ đều yêu thích, tự mình đi tìm chút cảm hứng cho tác phẩm tiếp theo.

Khi cô đứng trước một cửa hàng được trang trí vô cùng lộng lẫy, ánh mắt bỗng sáng hẳn lên, rõ ràng nơi này tập trung rất nhiều quần áo và trang sức với kiểu dáng thịnh hành nhất hiện nay, hơn nữa......

Sầm Tử Tranh liếc mắt một cái liền dễ dàng nhìn thấy chiếc xe thể thao xa xỉ đang đỗ ngay cửa!

Có tiền thì ngon lắm à? Tùy tiện đem xe của mình vứt ngổn ngang ở bên đường, có chỗ đậu xe thì không dùng, vừa nhìn qua liền biết ngay là kẻ ăn chơi trác táng hoặc là nhà giàu đến mấy đời rồi!

Sầm Tử Tranh nhún vai, vốn dĩ định cứ như vậy mà đi vào trong cửa hàng, nhưng lại suy nghĩ một chút, bước nhanh đến trước xe.....

Điệu bộ tựa như một vị tiểu thư quyền quý bên trong cửa hàng kia, tuy rằng mình chỉ là một sinh viên, nhưng mà để mặc mộc thế này cũng không tốt, thế nên, cô liền vênh vênh váo váo tận dụng kiếng xe của người ta, thuận tay trang điểm cho mình một chút.

Ừm! Không tệ! Sầm Tử Tranh nhìn vào kinhs xe nở nụ cười tự tin, tầm mắt đột nhiên rơi vào tấm kính trong suốt bên hông....một tia cười quỷ dị thoáng hiện lên giữa đôi con ngươi trong veo tinh nghịch của cô!

Ánh mặt trời chiếu lên trên thân xe, nhàn nhạt phải xạ vào tấm kính thủy tinh bóng loáng, thế nhưng nhìn kỹ trên đó.....

Đáng bị ghi giấy phạt (cái này ghi bằng son môi ý!)

Những con chữ to oành đỏ rực nằm hiên ngang bên trên, mang đến một loại cảm giác vô cùng sảng khoái.

Sầm Tử Tranh chậm rãi cất son môi đi, đắc ý ngắm nhìn kiệt tác của mình! Mặc dù đã làm hỏng cây son rồi, thế nhưng lại trút được lửa giận liền cảm thấy vô cùng sảng khoái!

Những người thối tha thích đi khoe khoang như vậy nhất định phải hung hăng dạy dỗ một trận mới đúng!

Sầm Tử Tranh hí hửng với trò đùa quái ác của mình, ánh mắt tinh nghịch liếc qua mấy chữ siêu to kia một lần nữa, hưng phấn cười vang rồi đi vào bên trong cửa hàng.

Màu sắc chủ đạo bên trong cửa hàng là sắc vàng rực rỡ tựa như một cung điện thu nhỏ, liền khiến cho những mẫu thiết kế được trưng bày nơi đây trở nên sống động vô cùng, sau khi bước vào bên trong, Sầm Tử Tranh chỉ có thể chậc lưỡi tán dương.

Qủa không hổ danh là một cửa hàng có tiếng, mặt tiền tuy đơn giản nhưng nội thất bên trong lại khiến người ta cực kỳ kinh ngạc!


Chương 2: Một màn trong cửa hàng.

Thật lòng mà nói, Sầm Tử Tranh cũng không thường xuyên ghé vào những cửa hàng thế này, nhất là loại cửa hàng khiến cho bao người ngưỡng mộ, nhưng......

Cô có nghe bạn học nhắc đến, hôm nay trong cửa hàng này sẽ giới thiệu kiệt tác mới nhất của John Gallino, đó là một chiếc váy dài mang tên "Khuynh tình", mà còn là phiên bản với số lượng có hạn, vì thế, bản thân là một fan hâm mộ trung thành của John Gallino, Sầm Tử Tranh làm sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ?
1

Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên bán hàng, Sầm Tử Tranh đi dọc theo cầu thang thủy tinh thẳng lên lầu ba, tầng này là nơi chuyên bán những bộ trang phục có giá cao nhất, cũng là nơi có khung cảnh xinh đẹp nhất trong cửa hàng.

Thời điểm Sầm Tử Tranh vừa đi lên đến lầu ba, liền nghe thấy một âm thanh ngọt ngào đến tận xương tủy vang lên.....

"Quý Dương.....Anh thật là đáng ghét nha, nói là tới giúp em mua quần áo, mà vẫn ngồi ở chỗ đó à!"

Sầm Tử Tranh nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một người phụ nữ ăn mặc hết sức lộ liễu đang ngồi ở trong lòng người đàn ông mà làm nũng, còn bên cạnh cô ta chất hằng hà đủ kiểu quần áo các loại, vừa nhìn thấy cũng biết đó là một gái bán hoa điển hình.

"Ann, em thích cái nào thì lấy cái đó đi!"

Chỉ thấy người đàn ông lười biếng dựa vào ghế sô-pha, tuy chỉ mặc quần áo đơn giản, nhưng với vốn hiểu biết của Sầm Tử Tranh về thời trang thì đây chắc chắn là những thứ vô cùng xa xỉ, ánh mắt cô một lần nữa lại rơi trên người đàn ông, nhìn từ trên xuống dưới......

Thật ra người đàn ông này có khuôn mặt rất khôi ngô, dáng người ư.....có lẽ là vượt quá tiêu chuẩn, người này thật đúng là một móc treo quần áo điển hình, nhưng cái vẻ mặt cười xấu xa có chút tà mị này khiến cô vừa liếc mắt nhìn qua liền biết ngay là một hoa hoa công tử (play boy a~~~)

Cô gái tên Ann vừa nghe người đàn ông nói như vậy, khuôn mặt lập tức trở nên rạng rỡ, cô ta không có chút nào kiêng dè với cô gái phục vụ ở bên cạnh, mà đem cơ thể của mình quấn lấy trên cơ thể người đàn ông, õng à õng ẹo nói: "Người ta mặc quần áo đương nhiên là muốn cho anh xem rồi, anh lại không cho người ta quyết định gì cả! Đáng ghét......" nói xong, cánh tay thừa dịp ôm lấy cổ người đàn ông.

Người đàn ông sau khi nghe vậy, khóe môi mỏng khẽ cong lên, đôi mắt tối lại sâu không thấy đáy....

"Mặc cho anh xem? Thật ra.... Anh lại thích nhìn bộ dạng em không mặc gì!"

"Quý Dương, anh thật là đáng ghét nha!" Vẻ mặt của cô gái càng thêm lẳng lơ rồi.

"Thật là thói đời bạc bẽo, ở nơi như thế này cũng có thể nhìn thấy người làm chuyện ghê tởm như vậy!" Toàn thân Sầm Tử Tranh nổi da gà run lẩy bẩy, cô bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bỏ đi, loại phụ nữ quyến rũ những kẻ có tiền đều mơ mộng muốn từ chim sẻ hóa thành phượng hoàng, cô rất kinh thường.

Đương nhiên, cũng bao gồm vị công tử kia lấy tiền bạc để vùi dập phụ nữ!

Vẫn là không muốn tâm trạng vốn rất tốt của mình bị đôi cẩu nam nữ kia làm hỏng, hôm nay cô đến là muốn nhìn thấy kiệt tác của đại sư John Gallino!

Vì vậy, Sầm Tử Tranh bày ra một nụ cười cô cùng rực rỡ, nhẹ giọng nói với cô gái phục vụ: "Xin hỏi, có phải nơi này bày bán tác phẩm của nhà thiết kế John Gallino tên là "Khuynh tình" trong bộ sưu tập váy dài không?"

Cô gái phục vụ lập tức tươi cười trả lời: "Vị tiểu thư này đúng là rất tinh mắt, không sai, váy dài này hôm nay là ngày đầu tiên chúng tôi nhập hàng, mà toàn thế giới chỉ có 19 chiếc, ý nói đến "tình yêu lâu dài", toàn bộ Đài Loan chỉ có duy nhất một chiếc nha...."

Sầm Tử Tranh vô cùng khẩn trương hỏi: "Xin hỏi chiếc váy đó đã bán chưa?"


Chương 3: Cùng xem màn kịch giả.

"Vẫn chưa bán, bởi vì sáng nay ở đây mới mở cửa chưa được bao lâu!" Cô gái phục vụ tươi cười trả lời.

"Phù......" Sầm Tử Tranh lập tức thở phào nhẹ nhõm, nếu mà đã bán đi, chính mình cũng không có cơ hội được chiêm ngưỡng lấy một lần!

"Vậy có thể cho tôi xem một chút được không, cám ơn!" Cô cố gắng đè nén tâm tình đang dần trở nên kích động của bản thân, bởi vì muốn mau chóng nhìn thấy kiệt tác này mà lòng cô không ngừng nhốn nháo.

"Xin cô chờ một chút!" Cô gái phục vụ nho nhã, lễ phép cúi thấp người, đi lấy chiếc váy dài.

Giây phút này đối với Sầm Tử Tranh tựa như là đang đợi người yêu, trong lòng lại có cảm giác vô cùng hồi hộp, thực ra, trở thành một nhà Thiết kế xuất sắc chính là ước muốn từ nhỏ của cô, vì vậy, mặc kệ vất vả bao nhiêu, cố nhất định phải thi được vào Học viện thiết kế thời trang Pháp, không chỉ vì nơi đó có chất lượng giáo dục vô cùng uy tín, mà quan trọng nhất là, ngôi trường này là nơi thần tượng của cô – John Gallino đã tốt nghiệp, có thể trở thành đàn em của một nhà Thiết kế nổi tiếng thế giới, với tương lai đầy hứa hẹn, thực sự là cô rất hãnh diện.

Mặc dù không có cơ hội nhìn thấy vị thần tượng này, nhưng quyết tâm để trở thành một nhà Thiết kế ưu tú giống như ông ấy vẫn chưa từng suy giảm trong cô, vì vậy, mỗi khi John Gallino cho ra mắt tác phẩm mới, khi đó cô sẽ nghĩ ra mọi cách để thưởng thức và học tập kinh nghiệm.

Đúng là không còn cách nào, chẳng qua cô chỉ sống trong một gia đình bình thường, mà trong nhà còn có một em trai đang tuổi đi học, vì vậy, cô gần như dùng toàn bộ ngày nghỉ của mình để đi làm thuê kiếm tiền chi trả phí sinh hoạt và học phí, mà lần trao đổi sinh viên này vốn là cô sẽ đi châu Âu, nhưng..... bởi vì gia đình của Sầm Tử Tranh đang ở Đài Loan, vì thế cô cũng quyết định tới trường Đại học Đài Loan.

Sầm Tử Tranh ngồi bên cạnh ghế sô-pha, yên lặng chờ đợi, nhưng dường như người phụ nữ kia còn chưa tung ra đầy đủ các tư thế, ỷ có người đàn ông bỏ tiền ra vì mình mà bắt đầu mong muốn được chiều chuộng hơn nữa.

"Tiểu thư, cô xem, chiếc váy này giống như được đặt may riêng cho cô vậy đó!" Dễ dàng nhận thấy hành động của cô gái phục vụ khác dừng lại, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc.

Cô gái kia vô cùng kiêu ngạo đứng trước gương xoay đi xoay lại, lúc này trên người cô nàng là chiếc váy dài màu đỏ rực lửa, vải vóc trên người ít đến xót xa. Tuy đường nét khá mạnh mẽ, nhưng vẫn có những nơi rất mềm mại uyển chuyển, khiến cho người nhìn mơ màng, nhưng mà......

Sầm Tử Tranh nhịn xuống ý nghĩ muốn cười thật to......

Rõ ràng nhận thấy chiếc váy dài này được thiết kế cho vóc người phụ nữ châu Âu, ngay cả kiểu tóc trên đầu cô ta cũng đã không phù hợp rồi!

Bộ dạng cô ngồi xem kịch vui, dẫn theo một cô bạn gái "kém chất lượng" như vậy mà đi ra ngoài, không biết cái kẻ ăn chơi trác táng kia làm sao để kết thúc?

Quả nhiên, người phụ nữ kia nhíu nhíu mày, sau đó xoay người lại đối diện với vẻ mặt lười biếng của người đàn ông mà nói:

"Quý Dương, em rất thích màu sắc và kiểu dáng của chiếc váy này, nhưng mà, hình như làn váy rất dài!

Sầm Tử Tranh sau khi nghe được, trong lòng thầm nghĩ...... cái gì mà giống như rất dài, vốn nó đã là rất dài! Khi vừa nghĩ tới đấy, cô lại đưa mắt sang nhìn người đàn ông......

Thật là đáng tiếc cho diện mạo và điều kiện của anh ta, con mắt như thế nào mà lại đi tìm một người phụ nữ ngực to nhưng mà óc như trái nho thế kia? À..., đúng rồi, có lẽ cũng chỉ có loại phụ nữ như thế này mới bằng lòng để được bao nuôi!

Không lâu sau, chỉ thấy người đàn ông ấy chậm rãi đứng dậy, vô cùng tao nhã đi về phía người phụ nữ kia, trên khuôn mặt là nụ cười tà mị, sau đó ái muội đưa tay ôm lấy vòng eo trắng noãn của người phụ nữ, âm thanh trầm thấp mà đầy truyền cảm phát ra.....

"Cô phục vụ, mời cô đi theo tôi một chút!"

"Vâng, tiên sinh, ngài có gì dặn dò!"

Hiển nhiên cô gái phục vụ rất biết xem sắc mặt khách hàng, mà bản thân người đàn ông này là một người vô cùng đẹp trai lại còn có rất nhiều tiền, tự nhiên cũng sẽ chiếm được sự ưu ái của người khác.

"Chiếc váy này, các cô có thể dựa vào dáng người của tiểu thư đây để đặt một chiếc khác, có vấn đề gì không?" Người đàn ông hỏi cô phục vụ, giọng nói có chút lười biếng cùng kiêu căng, nhưng lại ẩn chứa sự kiện định, không cho phép cự tuyệt.

"Cái này.... Nhưng mà phải đợi nhà thiết kế xem lại lần nữa, chi phí cho việc này có chút....." Người phục vụ có chút lưỡng lự, muốn nói lại thôi.

Người đàn ông mỉm cười, lập tức lấy ra một tấm chi phiếu, viết chữ ký rồng bay phượng múa của mình lên đó, giao cho người phục vụ: "Chiếc váy này phải do nhà thiết kế Lero vẽ lại, đây là toàn bộ chi phí cho việc sửa chiếc váy và huê hồng cho nhà thiết kế, cũng không có vấn đề gì!"

Cô gái phục vụ vội vàng nhận lấy tấm chi phiếu, sau khi liếc mắt nhìn, trên khuôn mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, hơi sững người, sau đó gật đầu cười làm lành nói: "Đúng, đúng!"

Người phụ nữ vừa thấy tình huống vừa rồi, lập tức chạy về phía trước, một nụ hôn rơi trên gương mặt anh......

"Quý Dương, em yêu anh quá đi mất!"

"Thật sao? Yêu anh thì tối nay phải biểu hiện tốt một chút nha...!" Người đàn ông cười ma mị, nhưng bên trong con ngươi thì trống rỗng.

"Đáng ghét!" Cô gái vừa nghe, dễ dàng nhận thấy bộ ngực cao vút của cô ta bắt đầu phập phồng.

Thấy một màn như vậy, Sầm Tử Tranh không cảm thấy ốm nghén nhưng lại rất buồn nôn, ông trời đúng là đui mù, làm sao có thể để cho loại đàn ông như thế này sống trên đời chứ.

"Ôi......"

Sầm Tử Tranh định xem trò hay này thêm một lúc nhưng không đạt được mục đích, thôi đi, ai bảo người ta có tiền chứ, những chuyện khó xử như thế nào cũng có thể dùng tiền để giải quyết, chắc hẳn là anh ta có rất nhiều tiền, biết rõ về chiếc váy kia cũng như nhà thiết kế, hừ! Đúng là bộ dạng của một đám nhà giàu mới nổi!

Cô đang mải mê suy nghĩ, chợt cảm thấy trước mắt sáng rực, chỉ thấy chiếc váy mà mình mơ ước tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, đang được người phục vụ chậm rãi đưa đến.

"Oa......" Sầm Tử Tranh từ từ đứng dậy, lúc nhìn thấy chiếc váy một cách trọn vẹn, khi đó cô cảm thấy dường như toàn bộ thế giới đều được thắp sáng.

Trời ạ, đây là "Khuynh tình" của nhà thiết kế John Gallino sao? Nó thật sự quá đẹp.

Màu sắc chủ đạo của chiếc vày này là màu trắng tinh khôi, kiểu cổ chữ V đơn giản với một đóa hoa đính trên vai áo, chất lụa mềm mại giống như chiếc váy của nữ thần ánh Trăng, chuyển động nhẹ nhàng như nước, kết hợp với khiếu thẩm mỹ của bậc thầy quốc tế, làn váy tựa như đang khiêu vũ theo cơn gió, tỏa ra khí chất cao quý khiến người ta phải ngưỡng mộ.

"Khuynh tình!" Thật sự xứng với cái tên của nó, vừa nhìn thấy chiếc váy dài này, Sầm Tử Tranh lập tức bị nó cuốn hút, nếu mình là một kẻ có tiền thì thật tốt biết mấy, nhất định cô sẽ mua chiếc váy này cho bản thân!


Chương 4: Bối rối.

Có lẽ đã cảm nhận được ánh mắt khao khát và kinh ngạc của Sầm Tử Tranh, người phục vụ ở bên cạnh lập tức thêm dầu vào lửa, nói: "Vị tiểu thư này, cô quả nhiên là có ánh mắt tinh tường, nếu như cô thích, vậy mặc thử một chút đi, dáng người hoàn mỹ như cô mặc vào nhất định sẽ rất đẹp!"

Mặc vào thử xem?

Sầm Tử Tranh hơi ngẩn người, ngay sau đó, trái tim cô bắt đầu đập liên hồi.....

Cho tới bây giờ, cô cũng chưa từng nghĩ đến mình có đủ khả năng về kinh tế để có thể mua được trang phục của của nhà thiết kế John Gallino, bởi vậy, lần nào cô cũng chỉ vào xem thử, chưa bao giờ dám mặc thử.

Nhưng hôm nay......

Thật sự là cô rất thích chiếc váy dài này nha, nhìn kiểu dáng thật xinh đẹp, Sầm Tử Tranh dường như nghe thấy đáy lòng mình đang ra sức kêu gào "mặc thử một chút đi, cô là người thích hợp nhất!"

Sức hấp dẫn quá lớn!

"Tiểu thư, xin cô cứ tin tưởng vào con mắt của tôi, cô mặc chiếc váy này chắc chắn sẽ khiến toàn bộ mọi người kinh ngạc đó! Hơn nữa, chiếc váy này ở Đài Loan chỉ có một chiếc duy nhất thôi, cô phải tận dụng thời cơ đó nha!" Người phục vụ lại tăng thêm lực công kích.

Sầm Tử Tranh nâng chiếc váy "Khuynh tình", lòng của cô sớm đã vì chiếc váy này mà khuynh tình luôn rồi, nhưng mà......

Cô khéo léo cầm đến mép váy, giả bộ như không để ý mà nhìn đến giá tiền ở phía trên......

Đôi mắt trong suốt lập tức nhìn đến mấy con số, trong lòng im lặng, đếm từng số một.......

Một, mười, trăm, ngàn, vạn...... Mười vạn..... Một trăm vạn......

Khi đếm tới một trăm vạn, Sầm Tử Tranh súy chút nữa cắn lưỡi, cố nén cảm giác muốn té xỉu, cô mạnh mẽ nuốt nước miếng......

Trên một trăm vạn cho một chiếc váy, cô càng không dám nghĩ đến, chứ đừng nói đến là thử mặc một chút!

"Tiểu thư, chiếc váy này chính là trang phục cao cấp, được sản xuất với số lượng có hạn trên toàn thế giới, giá cao là việc khó tránh khỏi!"

Rất dễ nhận ra, người phục vụ nhìn thấy Sầm Tử Tranh trong lúc lơ đãng làm ra động tác mờ ám, dáng vẻ nhiệt tình lập tức biến mất, trên mặt cũng lộ ra vẻ khinh bỉ và chán ghét.

Sầm Tử Tranh sao có thể không biết điều đó, là một người theo học thiết kế thời trang, đương nhiên sẽ hiểu ý nghĩa sâu xa về trang phục cao cấp, được sản xuất với số lượng có hạn, loại trang phục này cũng đồng nghĩa với hai từ xa xỉ, vô cùng lộng lẫy, nó chỉ dành cho thân phận cao quý của những người có tiền mà thôi.

Nhưng mà..... cô rất thích chiếc váy này.....

Người phục vụ thấy cô bối rối như vậy, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô, nói: "Thôi, tôi thấy cô cũng không phải là muốn mua, cô thử xem những trang phục thích hợp hơn đi!"

Nói xong, cô ta tiện tay cầm lấy chiếc váy trong tay Sầm Tử Tranh, sau khi cẩn thận móc lên, xoay người muốn rời đi.....

Thật là xui xẻo, cứ nghĩ là sẽ gặp được một quý cô, không nghĩ tới lại là một người phụ nữ nghèo nàn.

Cảm giác được sợi tơ từ chiếc váy biến mất khỏi tầm tay, trong lòng Sầm Tử Tranh cảm thấy trống rỗng, nhất là sau khi cô nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ của người phục vụ!

Vì vậy, cô liền to gan đưa ra một quyết định.....


Chương 5: Lấy lòng.

"Chờ một chút......" Giọng nói của Sầm Tử Tranh nhất định là rất to, dường như có thể khiến cho tầng lầu này sập xuống!

Người phục vụ xoay người, hai hàng lông mày nhíu lại, nghi ngờ hỏi: "Cô còn cần gì nữa sao?"

Sầm Tử Tranh dũng cảm chỉ vào chiếc váy dài trên tay người phục vụ, hít sâu một hơi nói: "Tôi muốn thử chiếc váy này!"

Mặc kệ, cho dù nó có đắt hơn một trăm vạn hay là một ngàn vạn, về sau cô muốn trở thành một nhà thiết kế xuất sắc, chẳng lẽ đến cái váy này cũng không dám mặc thử?

Nghĩ tới đây, Sầm Tử Tranh khí thế hừng hực cầm váy đi đến phòng thử đồ.

Trong nháy mắt khi cửa phòng thử đồ bị cô đóng lại, một màn này sớm đã lọt vào mắt Cung Quý Dương, bên môi anh hiện lên một tia cười yếu ớt, đôi mắt tà mị lại càng tràn ngập vẻ thích thú......

Cô gái này...... có vẻ rất thú vị!
1

Nét mặt vừa rồi lại càng vô cùng đáng yêu nha......

Nơi cuống họng của anh, không khỏi bật ra tiếng cười khe khẽ.

Chẳng bao lâu, cửa phòng thay đồ được Sầm Tử Tranh đẩy ra, cô nhẹ nhàng bước ra.....

Không riêng gì tất cả những người phục vụ, ngay cả mỹ nữ bên cạnh Cung Quý Dương không không khỏi một phen giật mình.....

Chỉ thấy chiếc váy này được mặc trên người cô gái, giống như có một loại phép thuật thần bí, má lúm đồng tiền như tỏa ra một luồng ánh sáng kỳ diệu, phản chiếu lên những viên kim cương xa xỉ. Tấm lụa mềm mại được cố định quanh da thịt trắng nõn của cô, làn váy kéo dài càng làm tôn lên đôi chân thon dài gợi cảm. Đôi mắt long lanh nhẹ nhàng chuyển động, làn môi mềm mại, căng mọng như cánh hoa hồng còn vương sương sớm, đôi mắt đen láy trong veo, cử chỉ nhẹ nhàng, cô, thật giống như Nữ thần ánh trăng xinh đẹp bước ra từ trong thần thoại......

"Tiểu thư, quả thực chiếc váy này được thiết kế chỉ dành riêng cho cô!" Người phục vụ không kìm lòng được liền bước lên phía trước nói, tuy cô gái vừa có vẻ mặt khinh thường, nhưng không thể không thừa nhận, quả thực chiếc váy này cực kỳ thích hợp với cô.

Sầm Tử Tranh ngẩn ngơ nhìn mình trong gương, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ mơ hồ và kinh ngạc......

Thật sự đây là chính mình sao?

Thì ra mình cũng có một chút dáng vẻ xinh đẹp nha!

Nhưng không lâu sau, nét kinh ngạc ấy trong mắt cô liền biến mất, chỉ còn sót lại sự buồn bã, vì thế, khuôn mặt thoáng hiện lên một tia chán nản, quay trở lại phòng thử đồ.

Dáng vẻ xinh đẹp thì có ích lợi gì, trang phục đắt tiền như vậy, đem bán mình đi cũng không mua nổi, thôi vậy, mình chỉ có thể ngắm nó một chút.

Nhìn bộ dạng ủ rũ của cô gái trước khi đi vào phòng thử đồ, Cung Quý Dương ngồi cách đó không xa, nhếch môi cười quỷ dị, đôi mắt sâu thẳm có chút nghịch ngợm nhìn đăm đăm về phía phòng thử đồ mà Sầm Tử Tranh đang ở bên trong, không hề chớp mắt......

Ngay sau đó, anh chậm rãi đứng lên......

Cuối cùng Sầm Tử Tranh cũng cầm chiếc váy bước ra ngoài, mặc dù cô không muốn như thế.....

"Thật xin lỗi, chiếc váy này..... Tôi không mua được......" Cô xấu hổ nói với người phục vụ, dù sao cô cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, cùng lắm thì bị mọi người ở sau lưng chế nhạo một phen.

Không ngờ, người phục vụ giống như biến thành một người khác, mặt mày hớn hở nói với Sầm Tử Tranh: "A, tiểu thư, chiếc váy này đã thuộc về cô rồi!"

"Ách?......." Sầm Tử Tranh cho rằng mình đang nghe nhầm: "Tôi không nói là muốn mua bộ trang phục này mà!"

Người phục vụ nhẹ nhàng chỉ về phía đó: "Tiểu thư, cô đã hiểu lầm, là vị tiên sinh ngồi bên kia đã thay cô trả tiền rồi!"


Chương 6: Chọc phải người đàn ông tà mị.

Một câu nói của người phục vụ khiến toàn thân Sầm Tử Tranh chấn động, ngay sau đó ánh mắt của cô lập tức dừng lại trên người tên đàn ông "nhà giàu mới nổi"......

"Cái gì? Cô đang nói đùa sao? Tôi không quen biết anh ta....." Sầm Tử Tranh vội vàng quay đầu giải thích với người phục vụ.

"Tiểu thư, cứ cho là tôi đang nói đùa đi, hai người có quen biết hay không cũng đâu có liên quan đến tôi, nhưng mà....nếu đổi lại là tôi, có người tặng cho tôi một chiếc váy của một nhà thiết kế nổi tiếng, tôi sẽ vui mừng đến mức tối về ngủ không yên, mà còn nữa....anh ấy còn là một người đàn ông siêu đẹp trai!" Người phục vụ vẻ mặt mê đắm nhìn Cung Quý Dương nói.

Sầm Tử Tranh biết, cho dù bây giờ có nói cái gì đi nữa cũng vô nghĩa, vì thế cô lập tức ôm chiếc váy đi về phía Cung Quý Dương.....

Cung Quý Dương lười biếng dựa vào ghế sô-pha nhìn bóng dáng Sầm Tử Tranh tiến đến, bờ môi mỏng tà mị từ từ nhếch lên.....tất cả phụ nữ đều không thể chịu đựng nổi loại hấp dẫn này, huống chi anh ta còn có thân phận là người thừa kế của Cung thị tài phiệt, càng khiến cho đông đảo phụ nữ ái mộ.

"Tiên sinh....." Sầm Tử Tranh đi đến trước mặt Cung Quý Dương, khuôn mặt nặng nề đáp lại đôi mắt đang mỉm cười của anh.....

Ngay sau đó, cô đặt chiếc váy xuống bên cạnh anh.....

"Cảm ơn ý tốt của tiên sinh, nhưng mà, chiếc váy này vô cùng đắt tiền, tôi không có cách nào để nhận, cám ơn!" Sầm Tử Tranh cắm đầu cắm cổ nói, nói xong liền xoay người bước đi.....

Cô không có ngốc, xem ra đây cũng là một người đàn ông quen dùng thủ đoạn và kỹ xảo, coi Sầm Tử Tranh cô là cái gì, không lẽ cho rằng cô và người phụ nữ đang ra sức thử trang phục kia là cùng một dạng sao?

Nhưng mà, không đợi Sầm Tử Tranh bước đi, ngay sau đó, cô cảm thấy cánh tay mình bị một bàn tay khác giữ chặt, tiếp đến, thân thể to lớn của người đàn ông chắn ngay trước mặt cô.....

"Vội vàng đi như vậy, thế nào? Sợ tôi ăn thịt em sao?" Trên môi Cung Quý Dương nở nụ cười, trong mắt thoáng hiện lên mấy tia hứng thú.....

"Anh......" Sầm Tử Tranh không nghĩ ra trên thế gian này còn có cách bắt chuyện như vậy, vì thế không vui nhíu mày nói: "Tiên sinh, xin mời anh tránh ra!"

Nói xong, cô tính toán muốn từ bên cạnh anh ta vượt lên.

Nói thật, cô luôn luôn cho rằng đàn ông đẹp chỉ có thể đứng ngắm từ xa, nhất là loại đàn ông đẹp trai đểu giả như vầy! Bởi vì loại người này nhất định là một tay tán gái thượng thừa.

Cung Quý Dương không chút nào để ý đến sự lạnh lùng của cô, mà cánh tay lại duỗi ra, chặn cô lại......

"Anh......" Đôi mắt xinh đẹp của Sầm Tử Tranh trừng to vì tức giận, bên trong đôi mắt long lanh hơi hờn giận kia là khuôn mặt của người đàn ông......

Anh đang chăm chú nhìn cô từ trên cao xuống, không hề chớp mắt, dáng vẻ thong thả ung dung, xen lẫn với chút mờ ám, ngạo nghễ. Toàn thân toát ra hơi thở nguy hiểm cùng với tư thế chiếm đoạt tuyệt đối, khiến người khác khó có thể cưỡng lại......

Người đàn ông này tựa như một con báo đen đủng đỉnh, nhìn chằm chằm vào con mồi sắp giành được, nhưng lại băn khoăn về nghi thức dùng bữa như thế nào, không vội vàng mà nuốt hết một lần!

Dưới ánh mắt xâm lược này, Sầm Tử Tranh chỉ cảm thấy thần trí của mình quay cuồng, theo bản năng muốn né tránh anh.....

"Tiên sinh, tóm lại là anh muốn như thế nào? Tôi với anh không hề quen biết, vậy thì cớ gì mà tôi phải nhận lấy chiếc váy kia?" Cuối cùng Sầm Tử Tranh vẫn phải đè nén tức giận của mình xuống, dù sao nơi này cũng là một cửa hàng, mà cô cảm thấy mình cũng không có tư cách gì để to tiếng.

Với lại, trong tiềm thức cô có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm phát ra từ người đàn ông này.....

Cung Quý Dương nhìn Sầm Tử Tranh, khóe môi mỉm cười "nhã nhặn", giấu đi đôi mắt thâm trầm......

"Rất đơn giản, nó vô cùng thích hợp với cô, chỉ là tôi cảm thấy nếu như chiếc váy này không được khoác trên người cô thì thật là đáng tiếc!"

Hả......

Sầm Tử Tranh ngẩn người, ừm, xem ra người đàn ông này rất tinh mắt, nhưng mà....tuy rằng mình vô cùng thích chiếc váy này, nhưng làm sao cô có thể nhận quà tặng hơn trăm vạn của người khác chứ?

Đầu óc của người đàn ông này.....bị cửa kẹp phải rồi??!!

"Tuy nãy giờ nói chuyện nhiều như vậy, nên cũng có chút quen biết, tôi là Cung Quý Dương, xưng hô với tiểu thư như thế nào?" Cung Quý Dương nở nụ cười hiền lành, tự mình hỏi han.

Chính là cái gọi là không đưa tay đánh người tươi cười, tuân theo tư tưởng này, Sầm Tử Tranh cũng có qua có lại trả lời: "Tôi là Sầm Tử Tranh!"

"Sầm Tử Tranh! Tên rất hay!" Cung Quý Dương cười đến mức "nhiệt tình": "Rất thích hợp với cô!"

Cô mang đến cho anh một cảm giác, không phải là hương vị đơn thuần thanh cao riêng biệt hay sao......

Vì vậy, anh hướng về phía cô, vươn tay ra, dáng vẻ không cho phép người khác từ chối.

Ừm! Là, là muốn bắt tay với cô sao?

Sầm Tử Tranh ngập ngừng, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt bá đạo mà tà mị của anh, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay của mình ra.

Anh cầm bàn tay nhỏ bé của cô, bá đạo nắm lấy trọn vẹn, rồi sau đó buông ra.....

Trên môi anh thoáng hiện lên nụ cười không thể nắm rõ: quả nhiên là rất ấm áp giống như trong tưởng tượng của anh.....

Nhưng mà đúng lúc này.....

"Quý Dương, người ta muốn chiếc váy này nha!" Cô bạn gái từ phòng thử đồ đi ra liếc mắt một cái liền nhìn thấy "Khuynh tình", thân thể lập tức kề sát vào Cung Quý Dương, giọng nói nũng nịu, nhưng sau khi cô ta nhìn thấy Sầm Tử Tranh, ánh mắt đột nhiên cảnh giác....

"Quý Dương, vị tiểu thư này là ai vậy?" Cô có thể làm cho giọng nói của mình trở nên dễ nghe hơn một chút.

Cung Quý Dương nhún vai một cái, giọng điệu có chút lười biếng trả lời: "Bạn gái mới của tôi, nếu thấy được thì cầm những thứ quần áo này đi đi!"

"Cái gì?" Sầm Tử Tranh và cô bạn gái kia đồng thời cùng phát ra một tiếng kêu kinh sợ, thế nhưng giọng nói của cô bạn gái kia vô cùng chói tai, lấn át đi giọng nói của cô, chỉ còn lại vẻ mặt ngạc nhiên và hoảng sợ.

"Quý Dương......" Trong lòng cô bạn gái vang lên hồi chuông báo động, cô ta lập tức bước lên ôm ấy cổ anh, làm nũng nói: "Anh thật đáng ghét, luôn thích nói đùa với người ta....." Tuy ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng hoảng sợ muốn chết!

Cung Quý Dương cũng chẳng buồn đẩy cô ta ra, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: "Cô nên biết rõ làm người phụ nữ của Cung Quý Dương không vượt quá hai tháng, nếu là trò chơi, thì nên hiểu rõ quy tắc trò chơi!"

Trong giọng nói dịu dàng mà thong thả lộ ra sự bỡn cợt lạnh lùng không cho phép cự tuyệt!


Chương 7: Cung Quý Dương trêu ghẹo.

"Quý Dương..... Không cần đâu, chẳng lẽ em không ngoan sao? Như vậy đi, sau này anh nói như thế nào thì sẽ như thế ấy? Chỉ mong anh đừng bắt em rời đi có được không?"

Cô gái sau khi xác định Cung Quý Dương không có nói đùa, lập tức cảm thấy sợ hãi, cơ thể đầy đặn không ngừng cọ sát về phía trước......

Đùa gì thế, người đàn ông này cô phải phí sức chín trâu hai hổ mới có thể quen được, làm sao có thể bị tiểu nha đầu trước mặt này đánh bại được chứ.

Cung Quý Dương cau mày, trong mắt cũng không thể chịu nổi: "Ann, không phải cô không ngoan, mà.....đột nhiên tôi cảm thấy không còn hứng thú gì với cô!"

Nói xong, anh tiện tay móc chi phiếu ra, sau khi ký lên tấm chi phiếu, đôi mắt lộ ra sự lạnh lùng:

"Ngoan ngoãn, cầm số tiền này đi đi, nếu không.....có lẽ những thứ này cô cũng không có được đâu!"

Giọng điệu của anh dường như thật nhẹ nhàng nhưng lại lộ ra sự uy hiếp.

"Anh......."

Đương nhiên người phụ nữ không dám thể hiện sự tức giận, lúc sau, cô ta cầm lấy chi phiếu, hung hăng trừng mắt nhìn Sầm Tử Tranh, chạy ra khỏi cửa hàng.

Mà lúc này, Sầm Tử Tranh sớm đã bình tĩnh lại, cô chỉ lạnh lùng ngồi ở sô-pha mà nhìn một màn kịch như vậy, vẻ mặt vô cảm.

Sau khi đuổi được người phụ nữ đi, ánh mắt Cung Quý Dương dừng lại trên người Sầm Tử Tranh, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô giống như đang xem diễn kịch, trong mắt không tự chủ lộ ra ý cười, người phụ nữ này......thực sự là không giống người bình thường!

Sau khi xem một màn kịch không nên xem, cô lười biếng đứng dậy, nhìn vào đôi mắt hết sức ngông cuồng của Cung Quý Dương, khinh bỉ mà cười: "Đây là trò chơi của đám nhà giàu sao? Thật sự rất đặc sắc!"

"Có trò chơi tự nhiên sẽ có uy tắc, là em không hiểu quy tắc thôi!" Cung Quý Dương nhẹ nhàng cười nói, ngay sau đó, anh tiện tay kéo Sầm Tử Tranh vào lòng.....

"Này, anh làm gì vậy?" Sầm Tử Tranh theo bản năng né tránh, hơi thở nam tính xa lạ này khiến cô có cảm giác muốn trốn tránh.

"Anh vừa nói rồi, em là bạn gái mới của anh, em nói xem anh muốn làm chuyện gì?"

Cung Quý Dương cười xấu xa, đem đôi môi gợi cảm đặt lên bên tai nhạy cảm của cô, khẽ hít một cái, từ đáy lòng thở dài: "Tiểu Tranh Tranh, mùi thơm của em thật mê người....."

Ách......?? Anh gọi cô là gì?

Tiểu .......Tranh Tranh.....

Nhất thời Sầm Tử Tranh kêu lên một tiếng sợ hãi, trời ạ, cái người đàn ông này thật là mặt dày mày dạn, lại còn có thể nghĩ ra một cái tên mắc ói như vậy, cái gì mà Tiểu Tranh Tranh chứ? Cô nghe xong toàn thân liền nổi da gà....

"Làm sao vậy? Tiểu Tranh Tranh, em xem, sắc mặt em có vẻ không tốt nha!" Vẻ mặt Cung Quý Dương đầy vẻ hứng thú đùa giỡn với cô, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Sầm Tử Tranh cố gắng ngăn bản thân dùng túi xách đánh vào đầu anh ta, cố gắng để bản thân tỉnh táo, cô muốn giữ hình tượng của một người phụ nữ, dù sao sau này mình sẽ là một nhà Thiết kế đẳng cấp cơ mà.....

"Vị tiên sinh này......"

"Tên tôi là Cung Quý Dương, em có thể gọi anh là Quý Dương!" Cung Quý Dương mỉm cười ngắt lời của cô, tốt bụng nhắc nhở.

"Ok ok!" Sầm Tử Tranh cảm thấy mình bị làm cho hồ đồ, đầu óc choáng váng nói: "Cung tiên sinh, vừa rồi tôi cũng đã giúp anh diễn một màn kịch, bây giờ chúng ta không ai thiếu nợ ai, tạm biệt!"

Nói xong, cô lập tức cầm lấy túi xách, chuẩn bị co cẳng chạy.....

Nhưng không biết tại sao......

"Tiểu Tranh Tranh, tại sao lại đi vội vàng như vậy? Hôm nay là Chủ nhật mà......."

Cung Quý Dương không nhanh không chậm chặn lại bước chân của Sầm Tử Tranh, hai cánh tay cường tránh như gọng kìm ôm lấy cô từ phía sau, sau đó, cúi thấp đầu xuống, hơi thở ấm áp phả xuống gáy cô: "Như vậy đi, đển chỗ ở của anh, bởi vì.....anh nghĩ anh muốn nhìn thấy dáng vẻ của em khi mặc "khuynh tình"!."

Lời nói của anh lộ ra chút ái muội và một chút tha thiết, ánh mắt thâm thúy bất cần đời cũng hiện lên chút ánh sáng.....

Đột nhiên Sầm Tử Tranh xoay người lại, nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Cung Quý Dương, rốt cuộc là không thèm quan tâm đến hình tượng cô gái nết na thùy mị gì nữa, cô vô cùng tức giận quát: "Cuối cùng là anh muốn làm gì?"

Đối với lửa giận của cô Cung Quý Dương không có phản ứng nào, nhã nhặn cười nói: "Rất đơn giản, làm bạn gái của anh!"

"Đồ thần kinh, anh nằm mơ đi!" Sầm Tử Tranh không quan tâm đến hình tượng mà mắng lại, cô cảm thấy mình cũng rất buồn cười, thế nhưng lại lãnh phí nhiều thời gian như vậy chỉ để cãi nhau cùng với một người đàn ông khó ưa này!"

"Nằm mơ? Sau này anh sẽ thường xuyên nằm mơ! Ha ha!" Cung Quý Dương cười nhiệt tình, nhiệt tình đến mức khiến cô không thể nhịn được, run rẩy nói: "Có em trong mộng, nhất định sẽ là mộng đẹp chứ?"

Anh nói xong, liền vươn tay ra nắm lấy chiếc cằm nhỏ của cô.....

Nhờ vào ánh đèn thủy tinh trong cửa hàng, anh cẩn thận quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của cô.

Ánh mắt nguy hiểm khép hờ, giống như một con chim Ưng bay lượn trên bầu trời, điên cuồng mà sắc bén....

Đột nhiên lúc này Sầm Tử Tranh bình tĩnh lại, chỉ thấy sự tức giận trên khuôn mặt cô dần biến mất, trong đôi mắt chỉ còn lại sự lạnh nhạt và khinh thường: "Anh luôn sử dụng thủ đoạn như vậy để theo đuổi phụ nữ sao? Nhưng mà, lần này chi phí cũng rất cao đấy chứ!"

"No no no!" Cung Quý Dương gian ác quơ quơ ngón tay: "Tính cách của em không giống với những người phụ nữ khác, cho nên tốn bao nhiêu tiền anh đều sẵn sang!"

"Thật sao?" Ngược lại Sầm Tử Tranh lại thoải mái nhìn đồng hồ trên tay, sau đó nở nụ cười quái dị: "Trước tiên tôi muốn xem anh xử lý tốt chiếc xe của anh rồi nói sau!"

Chiếc xe đậu ở phía dưới lâu như vậy, không thể nào không xử phạt chết anh ta!

Quả nhiên, nhưng lời Sầm Tử Tranh nói khiến Cung Quý Dương ngay lập tức cảnh giác: "Em có ý gì?"

Sầm Tử Tranh cố tình tỏ vẻ thương xót chỉ tay lên vỉa hè: "Tự xem đi rồi biết!"

Sắc mặt Cung Quý Dương trầm xuống, khi anh vọt tới trước cửa sổ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy lập tức kêu lên một tiếng sợ hãi, Sầm Tử Tranh cũng làm bộ tốt bụng bước lên phía trước, nhưng mà cô đến để xem chiếc xe đó bị xe tải kéo đi......

Oa! Cảnh sát Đài Loan cũng thật khoa trương nha, cho dù đã viết giấy phạt, nhưng mà vẫn kéo xe đi?

Sau khi chiếc xe đó được kéo đi, cuối cùng Sầm Tử Tranh cũng không nhịn được nữa liền cười thật to.....bởi vì trên tấm kính thủy tinh ngoài chữ viết rất to của cô, còn xuất hiện một dòng chữ nhỏ: xe của tôi bị hư, đề nghị được giúp đỡ!

Xem ra lúc đó người phụ nữ rất tức giận, sau khi nhìn lại kiệt tác của mình, liền tô lại cho thật đậm!

Sau khi Cung Quý Dương thấy cảnh tượng như vậy, khuôn mặt lập tức trở nên xanh mét, một tay anh giữ chặt Sầm Tử Tranh, hung hăng nói một câu: "Sầm Tử Tranh, cô nhớ kỹ, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"

Nói xong, anh bước nhanh ra khỏi cửa hàng.

"Được thôi, tôi chờ anh nha, nhà giàu mới nổi....." Sầm Tử Tranh cười đến mức không thể đứng dậy nổi!


Chương 8: Chẳng qua anh cũng chỉ là con trai của nhà giàu mới nổi.

Thời đại quan hệ hữu nghị vũ hội trở thành trào lưu, nhất là vũ hội đêm nay càng được xác định rõ, chủ yếu là để chúc mừng các sinh viên trao đổi.

"Tử Tranh, cậu biết không, tối nay cậu rất bắt mắt đó nha...., rất nhiều bạn học nam nhìn cậu như hổ rình mồi đó!" Một cô gái kéo tay Sầm Tử Tranh, cười giả tạo nói.

Trong tay Sầm Tử Tranh là một ly sâm banh được pha chế vô cùng bắt mắt, sau khi nghe vậy, buồn cười nhìn cô ấy nói: "Tinh Nghiên. Cậu rất nhàm chán đó!"

"Này, những lời mình nói là thật đó, vũ hội tối nay là chuẩn bị cho các sinh viên trao đổi, đúng rồi, cậu có biết không, ở trong nhóm sinh viên trao đổi này có thể có một người vô cùng nhiều tiền, một nam sinh vô cùng đẹp trai nha, nghe nói là sinh viên trao đổi từ Đại học Harvard, bây giờ có nhiều nhóm học tỷ đang nhao nhao bàn luận rồi!" Tinh Nghiên mang vẻ mặt khát khao nói.

Sầm Tử Tranh nhìn Tinh Nghiên như quái vật, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Tinh Nghiên là bạn cùng phòng với cô, bởi vì tính cách rất thoải mái, bởi vậy tự nhiên hai người cũng rất gần gũi.

"Cậu đã gặp rồi sao?" Cô có chút khó hiểu hỏi han.

"Đương nhiên, nghe nói đi cùng với anh ta còn có một cô gái, hình như là Ngải Ân Hà, nghe nói cô ấy là thiên kim của tập đoàn Ngải thị nha!" Tinh Nghiên tám chuyện hết sức.

Sầm Tử Tranh nghe xong nhún vai không bàn luận gì thêm, thật sự là cô cũng không phải thích thú gì với vũ hội hữu nghị này, thời gian lãng phí ở đây, cô thà về phòng vẽ bản thảo.

"Tử Tranh, chẳng lẽ cậu không có hứng thú gì với soái ca học trưởng kia sao? Rất nhiều nhóm học tỷ đều muốn được làm bạn gái của anh ta, mình nghĩ người đàn ông hoàn mỹ giống như anh ta thật sự là rất ít!" Tinh Nghiên cảm thán nói.

"Làm sao cậu biết được anh ta vô cùng hoàn mỹ?" Sầm Tử Tranh bị nha đầu này đánh bại rồi.

Tinh Nghiên nghe như vậy cảm thấy giống như nghe được chuyện cười vui nhất, nhìn Sầm Tử Tranh nói: "Đương nhiên rồi, anh ta rất đẹp trai, nhiều tiền, mà nghe nói còn vô cùng mê xe thể thao nha, hình như sở trường là đua xe F1 đó, thật sự là đẹp trai đến ngây người."

"Xem ra anh ta cũng chỉ là tên phá gia chi tử thôi, có gì đặc biệt hơn người đâu, mà còn cầm tiền cha mẹ vất vả kiếm được tiêu xài phung phí, nói chung, mình thấy đàn ông như vậy cũng không có gì xuất sắc, chỉ có bộ dạng anh tuấn thôi!" Sầm Tử Tranh nhàn nhạt nói.

Thật sự, đối với đàn ông như vậy, từ đáy lòng cô rất xem thường, quan biết người đàn ông như vậy? Hừ, thực sự là lãng phí cuộc đời!

"Tử Tranh, cậu còn chưa gặp người ta mà đã kết luận như vậy, quá võ đoán mà!" Tinh Nghiên khẽ cười nói.

"Người như vậy có gì tốt đẹp mà gặp, ỷ trong nhà mình có tiền nên khắp nơi ai cũng nể mặt, nếu không đưa cho anh ta một đồng tiền, xem anh ta còn có thể nở mày nở mặt hay không?" Sầm Tử Tranh khinh thường nói.

Hai người đang cười nói vui vẻ, chỉ nghe thấy một giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền đến.....

"Vị học muội này trong lòng đầy căm phẫn, có phải tên phá gia chi tử trong miệng em chính là tôi không?"

Sầm Tử Tranh và Tinh Nghiên cùng lúc quay đầu lại.....

"Oa......"

Không đợi Sầm Tử Tranh kịp phản ứng, Tinh Nghiên bên cạnh cô đã kêu lên sợ hãi giống như cả trăm năm nay mới được gặp thần tượng vậy, ngay sau đó hai con mắt đều sáng rực: "Cung, học trưởng Cung!!"

Sầm Tử Tranh xoa xoa lỗ tai vì tiếng hét của cô ấy: "Tinh Nghiên, cậu có cần phải khoa trương như vậy không!"

"Tử Tranh, người mình vừa nói đến là học trưởng Cung Quý Dương đó, oa......"

Trên khuôn mặt Tinh Nghiên không hề che dấu sự phấn khích, trời ạ, anh thật sự rất đẹp trai nha, càng nhìn gần anh lại càng đẹp trai nha.

Sầm Tử Tranh chăm chú nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng nhưng lại làm tôn lên dáng người cao lớn, ngũ quan tuấn tú vượt trội, khuôn mặt hoàn mỹ, nụ cười xấu xa, xem ra bề ngoài rất thoải mái không câu nệ, nhưng trong đôi mắt lơ đãng toát ra ánh sáng khiến cho người khác không dám xem thường.

Người này.....cô nhíu mày, dường như đã gặp ở nơi nào......

Cung Quý Dương buồn cười mà nhìn cô gái đứng trước ngực mình, không nghĩ cô cũng là sinh viên trao đổi, khéo như vậy, lại gặp ở nơi này.....xem ra là nên tính toán chuyện lần trước rồi!

"Thế nào? Nhanh như vậy đã quên anh, bạn gái mới của anh!" Anh cúi người bỡn cợt, hơi thở nam tính vây xung quanh cô.

Những lời này của Cung Quý Dương vừa nói ra, lập tức những nhóm cô gái từ bốn phía kêu lên ngạc nhiên.....các cô ồn ào đều là những người ái mộ anh, sau khi nghe câu đó, ánh mắt đều dừng lại trên người Sầm Tử Tranh.

"Tử Tranh......" Tinh Nghiên cũng trố mắt nhìn Sầm Tử Tranh.

Trong đầu Sầm Tử Tranh lập tức hiện lại một màn trong cửa hàng từ mấy ngày trước.....Ngay sau đó trên mặt cô lộ ra nụ cười châm biếm: "Tôi tưởng là ai chứ? Hóa ra là người đàn ông đẹp trai nhà giàu mới nổi khiến các nhóm học tỷ đều yêu quý sao, a....., không đúng, anh làm sao có thể là nhà giàu mới nổi chứ, xét về tuổi tác cùng lắm anh chỉ là con trai của nhà giàu mới nổi thôi!"

Lời của Sầm Tử Tranh vừa dứt, liền nghe được tứ phía là một hồi âm thanh lạnh lùng.....

"Con trai của nhà giàu mới nổi?" Cung Quý Dương cười cười lặp lại danh hiệu mà cô đặt cho anh, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy anh cách xưng hô như vậy, rất thú vị.

Tuy anh là người thừa kế tương lai của Cung thị tài phiệt, nhưng trong lúc học đại học, Cung Quý Dương và Lăng Thiếu Đương, Lãnh Thiên Dục và Hoàng Phủ Ngạn Tước đều giống nhau đó là không thể lộ thân phận của mình, cho nên ở bên trong trường học, ngoài Ngải Ân Hà là sinh viên trao đổi từ bé cùng lớn lên biết thân phận của mình, những người khác đều không biết.

"Như thế nào? Không phải sao? Chẳng lẽ tôi coi trọng anh?" Sầm Tử Tranh cười lạnh hỏi ngược lại.

"Này.......tôi nói này Sầm Tử Tranh, cô cũng đừng quá kiêu ngạo, đã vậy còn nói chuyện quá đáng với học trưởng Cung!" Trong đó có một nữ sinh nhìn không vừa mắt, liền lên tiếng, lập tức kéo theo một tràng âm thanh đồng ý.

Cung Quý Dương mím môi cười, anh nhíu mày cười cười: "Tiểu học muội Tử Tranh, có vẻ em rất có thành kiến với anh nha, như vậy là không tốt!"

Sầm Tử Tranh thờ ơ nhìn những ánh mắt ái mộ của các nhóm học tỷ, sau đó lại nhìn Cung Quý Dương, cất giọng nói: "Anh thế nào tôi mặc kệ, nhưng tôi có quyền nói những gì tôi nghĩ, tốt hay không, dường như cũng không có quan hệ gì với anh!"


Chương 9: Tôi đối với anh không có hứng thú.

"Tử Tranh, không nên nói nữa!"

Tinh Nghiên cảm thấy tứ phía đều là ánh mắt muồn giết người của các nhóm học tỷ, cô có chút hoảng sợ kéo cánh tay Sầm Tử Tranh, đây là như thế nào vậy? Vì sao cô ấy nhìn Cung học trưởng giống như nhìn thấy kẻ thù vậy?

Cung Quý Dương sau khi nghe thấy thế không giận mà bật cười, anh bước lên một bước, ánh mắt sắc bén nhìn Sầm Tử Tranh nói: "Nếu em nghĩ rằng muốn dùng cách này để khiến anh chú ý, như vậy thì anh nói cho em biết, em đã thành công, em đã khiến anh rất thích thú!"

Sầm Tử Tranh quay đầu, vẻ mặt đầy sự chán ghét......

"Vị Cung học trưởng này, anh thật đúng là một con Khổng Tước đực, chẳng những có quan hệ bừa bãi, mà còn kiêu căng ngạo mạn khiến cho người khác chán ghét, anh cảm thấy hứng thú với tôi? Haha, đáng tiếc rằng tôi đối với anh chẳng có chút hứng thú nào!"

Nói xong, cô đưa mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tinh Nghiên, nhẹ giọng nói: "Tinh Nghiên, mình đi về trước, vốn đã rất đau đầu, bây giờ....." cô cố ý liếc nhìn Cung Quý Dương: "Bây giờ càng đau hơn rồi!"

"Tử Tranh...." Tinh Nghiên cẩn thận mà nhìn nhìn Cung Quý Dương, muốn gọi Sầm Tử Tranh lại.

Sầm Tử Tranh một chút suy nghĩ cũng không có, vẻ mặt phiền não đi ra khỏi vũ hội.....Để Cung Quý Dương với vẻ mặt sững sờ đứng ở đó!

Nhất thời, rất nhiều nữ sinh nhao nhao giễu cợt: "Sinh viên trao đổi này thật đúng là không coi ai ra gì rồi!"

"Đúng vậy nha! Đúng vậy nha, thể diện của Cung học trưởng cũng dám đụng vào....."

Cung Quý Dương nhìn bóng lưng lạnh lẽo của Sầm Tử Tranh, vẻ mặt sững sờ ban đầu đã từ từ thay đổi, môi mỏng khẽ cong lên khiêu gợi.......dám trước mặt đám nữ sinh bỏ mặc anh, ngược lại cô là người đầu tiên.

"Quý Dương, cậu không sao chứ?"

Một nam sinh cùng lớp sau khi thấy một màn như vậy, có chút lo lắng nhìn vẻ mặt quái dị của Cung Quý Dương, không phải là đầu óc bị chọc cho tức giận chứ, như thế nào lại cười thành như vậy?

"Không có việc gì, thật sự là không nghĩ đến, lần này cô cũng là sinh viên trao đổi....." Trong mắt Cung Quý Dương mỉm cười, quả thật trong lời nói có chút trầm tư.

"Dĩ nhiên, Sầm Tử Tranh cũng giống cậu đều là sinh viên trao đổi, là sinh viên xuất sắc nhất Học viện thiết kế thời trang Paris, cô ấy đúng là có thiên tài có tiếng **** đó nha, năm nay mới mười sáu tuổi thôi...., nghe nói vừa giành được giải nhất thiết kế!" Nam sinh cũng nhìn Sầm Tử Tranh với vẻ mặt mê muội đang đi về phía xa xa.

"Thật không? Cố gái này mười sáu tuổi....." Cung Quý Dương cười đến mức có ý đồ khác, sau đó anh vươn tay vỗ vỗ bả vai nam sinh, sải bước đi ra khỏi vũ hội.

Sau khi toàn bộ sự yên lặng mất đi, một cô gái chậm rãi đi ra từ vũ hội, chỉ thấy trên khuôn mặt cô vô cùng thanh lịch, đôi mắt dịu dàng như hoa nhài, nhưng dần dần.....thoáng hiện lên giọt nước mắt bi thương của cô.....

"Ân Hà....." Một người bạn học tiến đến kêu: "Vị vừa nãy không phải là Cung học trưởng sao? Làm sao mà anh ấy và cậu chưa ở cùng một chỗ à? Dường như anh ấy cảm thấy rất hứng thú với Sầm Tử Tranh nha!"

Ngải Ân Hà cũng không nhìn đi chỗ khác, mà nhàn nhạt nói: "Quý Dương luôn là người đùa giỡn với tình yêu, làm sao anh ấy có thể cảm thấy hứng thú với cô ta?"

Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng trong đôi mắt dần hiện ra vẻ lo lắng.....

Chương 10: Ngoại lệ.

Đêm lạnh như nước, bốn phía xung quanh vườn trường là ánh sáng êm dịu của đèn đường, không khí mờ ảo bao phủ nơi này.....

"Tiểu học muội Tử Tranh......" Cung Quý Dương từ vũ hội đuổi theo sau, trực tiếp ngăn cản bước đi của Sầm Tử Tranh.....

Sầm Tử Tranh không ngờ rằng một mình đi tới nơi này lại đột nhiên xuất hiện thêm một người nữa, đang suy nghĩ về bản thiết kế mới nên cô không kịp phản ứng, lại đụng phải một bức tường người cứng rắn.

"A...." Cô hoảng sợ thở hổn hển, ngay sau đó liền bị một khuỷu tay cứng rắn mà mạnh mẽ ôm vào trong ngực.

"Thật sự rất giống con sâu nhỏ bé....." Cung Quý Dương bật ra ý cười trầm thấp, từ trên đỉnh đầu của cô nâng lên.....

Sầm Tử Tranh mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn cái tên học trưởng hết sức lông bông này.....khi cô phát hiện ra giờ phút này tư thế của hai người có chút mờ ám, đột nhiên cô đẩy anh ra.....

"Anh đi theo tôi làm gì?" Cô lớn tiếng hỏi, trên trán lộ ra vẻ không vui!

Cung Quý Dương cười như vô tội, nhíu nhíu mày lộ ra vẻ tà mị, anh nói từng câu từng chữ: "Anh, vui mừng, sung sướng!"

Ách........?

Sầm Tử Tranh có chút giật mình, đây là lý do gì?

Vì thế cô nén giận nói: "Tránh ra!"

Cung Quý Dương vẫn đứng yên ở đó không nhúc nhích, dường như là bất vi sở động.....

Sầm Tử Tranh trợn mắt nhìn anh, tính đi vòng qua người anh, ai ngờ, khi cô còn chưa kịp đi ra khỏi phạm vi của anh, cánh tay của cô liền bị Cung Quý Dương giữ chặt lại!

"Rốt cuộc anh muốn cái gì?"

Thật sự là Sầm Tử Tranh không thể nhịn được nữa, cô luôn tự xưng mình là người cao ngạo, nhưng có lẽ đêm nay tất cả sẽ không còn sót lại chút gì rồi!

"Bộ dạng em tức giận đều xinh đẹp như vậy, em nói xem, làm sao anh có thể từ bỏ em được chứ?" Cung Quý Dương cười xấu xa, trong đôi mắt tràn đầy sự thích thú.

Tất cả lửa giận trong mắt Sầm Tử Tranh đều bắn về phía anh.....

Cung Quý Dương buồn cười nhìn bộ dạng và vẻ mặt cảnh giác của cô, cúi xuống bên tai cô nói: "Học muội đáng yêu của anh, chuyện lần trước xảy ra trong cửa hàng, có phải chúng ta nên tính sổ hay không?"

Sầm Tử Tranh sau khi nghe thấy, hiểu rõ mà cười lạnh nói: "Không phải anh là công tử đại gia có tiền sao, chỉ có một chiếc xe mà anh theo đuôi tôi so đo à, thật sự là làm tổn hại đến danh hiệu lãng tử của anh!"

Cung Quý Dương vênh vênh váo váo mà khoanh tay trước ngực, chân mày tà khí hơi xéch lên, môi mỏng nở nụ cười thích thú nói:

"Đúng là tiểu nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, đột nhiên anh nghĩ đến trong số những cô gái mà anh quen không có ai mười sáu tuổi cả, nhưng mà sao khi nhìn thấy em, anh lại có ngoại lệ!"

Sầm Tử Tranh dõi theo khuôn mặt hoàn mỹ tuấn tú của anh, gằn từng tiếng trả lời: "Tôi nói rồi, đối với hoa hoa công tử như anh tôi khinh thường, còn nữa......thu hồi lại ngoại lệ của anh đi, đừng tưởng rằng có tiền là có tất cả!"

Cung Quý Dương liếc cô một cái, khóe môi giợi lên ý cười thích thú.....nụ cười này thuộc về kẻ đi săn, mỉm cười: "Em yên tâm, anh sẽ khiến em cam tâm tình nguyện yêu anh!"

Lời của anh vừa dứt, bàn tay đột nhiên lôi kéo......cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn lên cái trán trơn bóng của cô, cười ha ha rời đi.

"Anh....." Sầm Tử Tranh đứng đó tức giận đến mức dậm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng vì nụ hôn vừa rồi.

Chương 11: Ai mới là tình địch?


Sinh viên đại học năm nhất tại phòng thiết kế màu sắc.

Nơi này là nơi chuyên biệt dành cho sinh viên đại học năm nhất chuẩn bị thiết kế màu sắc, bên trong không những cung cấp phương tiện phục vụ cho việc sử dụng của sinh viên, mà quan trọng hơn là đáp ứng được không gian để sinh viên tự do phát huy.

"Tử Tranh, qua bên này nhìn xem!" Thư Tủ Hạo nhỏ giọng kêu Sầm Tử Tranh đang bận rộn ở bên kia.

Thư Thử Hạo là học trưởng trên Sầm Tử Tranh hai khóa, cũng học cùng với cô ở Học viện thiết kế thời trang Paris, lần này cũng là thân phận sinh viên trao đổi đến Đại học Đài Loan, anh ta mặc dù tuy còn trẻ tuổi, nhưng thiết kế "Flower" do anh thiết kế đã đạt giải thưởng lớn tại triển lãm thiết kế trang phục tại Paris, là một nhà thiết kế thời trang tương lai có tiền đồ sáng lạn.

Thư Tử Hạo có thể nói là ngôi sao đại chúng của Học viện Paris, cũng là đối tượng theo đuổi của nhiều cô gái, đối mặt với những vinh dự và say mê này, trên khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn là nụ cười ấm áp, khiến cho người khác khó có thể biết được nội tâm thực sự của anh.

Nhưng nếu nhạy bén một chút mọi người dần dần sẽ phát hiện ra đôi mắt thâm sâu, lạnh lùng từ chối người khác......đó là sự đạm bạc đối với trò đời vô vị.

Trên thế giới này, có thể lọt vào mắt anh thật sự là rất ít, sự dịu dàng và nhiệt tình của anh, chỉ xuất hiện khi đứng trước mặt cha mẹ và Sầm Tử Tranh.

Không sai, anh yêu người phụ nữ này, khi cô vừa mới nhập học, mới nhìn thoáng qua nhưng anh liền yêu cô gái thông minh và độc lập này! Mà anh luôn luôn cố chấp miệt mài theo đuổi chuyên môn thiết kế tiêu chuẩn cũng khiến cho Sầm Tử Tranh và anh càng ngày càng xích lại gần, cho tới khi anh biết được Sầm Tử Tranh làm sinh viên trao đổi với Đại học Đài Loan, anh cũng không do dự lựa chọn nơi này.

Sầm Tử Tranh vui vẻ chạy đến bên cạnh anh, khi thấy trong tay anh là kiệt tác, trong đôi mắt là sự ngạc nhiên: "Tử Hạo, thật sự là anh đã đem nhóm màu sắc này sử dụng trên thiết kế sao, wow, thật là đẹp nha!"

Đây chính là vấn đề mà cô khổ cực suy nghĩ mà không thể giải quyết được, cho nên mới mời anh đến phòng thiết kế này nhờ giúp đỡ, thật không ngờ rằng Thư Tử Hạo có thể dễ dàng giải quyết, không hổ danh là người tài hoa!"

"Thích không?" Thư Tử Hạo nhẹ nhàng nâng chiếc váy trên tay lên, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ yêu thương nhẹ giọng hỏi Sầm Tử Tranh.

"Ừ, Tử Hạo, anh thiết kế bộ trang phục này rất đẹp nha, haiz, anh nói xem khi nào thì em mới có thể đạt đến trình độ như anh đây?" Sầm Tử Tranh hâm mộ nhìn Thư Tử Hạo, ủ rũ ngồi trên ghế dựa.

Thư Tử Hạo nhẹ nhàng cười, bàn tay đặt trên đầu cô cưng chiều nói: "Em đã rất xuất sắc, vừa mới đến mà đã giành được giải thưởng thiết kế, năm đó anh cũng không giành được giải thưởng này đó nha!"

"Tử Hạo, em biết là anh đang an ủi em, vậy nói đến việc nhuộm màu này đi, em không biết nên sử dụng như thế nào cho tốt cả!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh có chút bi thương.

"Bây giờ biết cũng không muộn mà, lại đây, mặc thử chiếc váy này xem!" Thư Tử Hạo dịu dàng nói với cô.

"Ách? Để cho em thử chiếc váy này sao?" Sầm Tử Tranh khó hiểu hỏi.

Thư Tử Hạo gật gật đầu, hai cánh tay nhàn nhã khoanh lại: "Đương nhiên, đây là anh đặc biệt thiết kế vì em, chất liệu được chọn trước mắt là vải tơ tằm chiffon nhẹ nhàng nhất, mặc vào không những có cảm giác uyển chuyển, mà còn vô cùng thoải mái!"

Trên mặt Sầm Tử Tranh là nụ cười vui mừng, cô bước lên hai cánh tay ôm lấy cổ anh, vui vẻ nói: "Cám ơn anh, Tử Hạo, bây giờ em sẽ đi thử!" Nói xong, không kịp đợi liền chạy nhanh vào phòng thử đồ.

Nhìn bóng dáng vui vẻ như bươm bướm của cô, dần dần trong mắt Thư Tử Hạo là nụ cười hạnh phúc, anh biết mỗi một nụ cười một cái nhăn mày của cô đều tan vào trong máu của mình, khi lần đầu tiên anh thấy Sầm Tử Tranh, tâm nguyện lớn nhất của anh chính là tự tay thiết kế chiếc áo cưới xinh đẹp nhất dành cho cô, đương nhiên chú rể chính là mình rồi!

Cho nên, anh mới kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi cô lớn lên.....

Khi Sầm Tử Tranh mặc chiếc váy do chính Thư Tử Hạo thiết kế đi tới đó, nhất thời thu hút ánh mắt kinh ngạc đầy hâm mộ của các sinh viên, bọn họ sôi nổi đến gần, chăm chú nhìn chiếc váy này....

"Oa, Tử Tranh, bạn vốn đã xinh đẹp, bây giờ mặc chiếc váy này vào lại càng xinh đẹp hơn rồi!" Một bạn học nam cười nói.

"Này, cậu cũng không nhìn xem chiếc váy này là do ai thiết kế, do chính tay nhà thiết kế Thư Tử Hạo, đương nhiên là không giống người thường rồi!" Có một bạn nữa nói.

"Mình xem với, chiếc váy này sỡ dĩ được thiết kế xinh đẹp như vậy, là do có trộn lẫn tình yêu nồng nhiệt của Thư học trưởng nha, Tử Tranh, mình thật hâm mộ cậu đó!" Bạn học đó nói với vẻ mặt khát khao.

"Đúng rồi đúng rồi, Thư học trưởng, chừng nào anh có thời gian thì giúp nhóm học muội học đệ thiết kế trang sức một chút đi, chúng em rất mong đợi đó!"

Sầm Tử Tranh xấu hổ vì bị mọi người trêu, cô vội vàng nói: "Này, mọi người nói gì đó, có phải đều rảnh rỗi phải không?"

"Mau nhìn xem, Tử Tranh đỏ mặt kìa......"

"Ha ha......"

Ngay lúc này, các học sinh nhao nhao cười nhạo, tiếng cười truyền khắp phòng thiết kế.

"Tử Hạo, sao anh không nói câu nào, anh xem bọn họ luôn nói bừa!" Khuôn mặt Sầm Tử Tranh đó đến mức không thể đỏ hơn, dường như muốn tìm một cái hố để chui vào.

Trên mặt Thư Tử Hạo là nụ cười trước sau như một, vẻ mặt say sưa và cưng chiều nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lựng của Sầm Tử Tranh, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Bọn họ đều nói sự thật, làm sao anh có thể bác bỏ chứ?"

"Tử Hạo......" Sầm Tử Tranh cảm thấy tim mình đập rộn ràng.

"A....., Thư học trưởng đang tỏ tình với Tử Tranh......" Các sinh viên càng thêm sôi nổi......

"Mọi người..... không thèm để ý đến mọi người nữa, một đám quỷ đáng ghét!" Sầm Tử Tranh sắp mắc cỡ muốn chết, cô trừng mắt với đám sinh viên ồn ào này, đi sang một bên.

"Tử Tranh...." Thư Tử Hạo cười cười, chậm rãi đi đến phía sau cô, bóng dáng cao lớn bao trùm lấy cô: "Tức giận?"

Giọng nói trầm thấp dễ nghe giống như một giọt nước rơi vào trong lòng Sầm Tử Tranh, khuôn mặt cô lại đỏ thêm một chút, nhẹ giọng nói: "Không có, bọn họ nhàm chán như vậy nên em mới mặc kệ bọn họ!"


Chương 12: Âm hồn bất tán.

Nụ cười ấm áp bên môi Sầm Tử Tranh như dòng nước chậm rãi chảy vào trong lòng mắt Thư Tử Hạo, từ từ hòa tan vào lòng anh, trong nháy mắt, đôi mắt trong veo mà lạnh lùng trước sau như một dần dần tản ra ánh sáng dịu dàng, mang theo chút cưng chiều khiến người khác kinh sợ.

"Tử Tranh......" Anh nhỏ giọng kêu, vươn cánh tay ra nhẹ nhàng xoay cơ thể cô, để cô đối diện với mình.

Một ít dịu dàng tung ra như nước, khiến Sầm Tử Tranh muốn trốn tránh khỏi không khí nóng bỏng này.

"Tử Hạo, ách...cám ơn anh vì chiếc váy này, xem ra em còn phải cố gắng nhiều, em muốn vượt qua anh mà!"

Cô cố tỏ ra thoải mái để trốn tránh đôi mắt thâm thúy như muốn rỉ nước của Thư Tử Hạo, trên khuôn mặt là nụ cười ấm áp nói.

Thư Tử Hạo dường nhu có thể nhìn ra vẻ khẩn trương trong đôi mắt cô, anh nhẹ nhàng cười nói, cúi người xuống nhìn vào ánh mắt cô nói:

"Tử Tranh, anh tin tưởng sau này em nhất định sẽ trở thành nhà thiết kế thời trang xuất sắc, mà lý tưởng của anh đó là thiết kế chiếc áo cưới xinh đẹp nhất thế giới dành riêng cho em, cùng theo anh đi vào thánh đường thiêng liêng!"

Anh dũng cảm bày tỏ tình yêu càng khiến cho khuôn mặt Sầm Tử Tranh càng đỏ hơn, cô biết nên nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng tự nhiên nảy sinh chút hạnh phúc và an tâm.

Nhưng mà, hai người đang chìm đắm trong hạnh phúc vui vẻ mà hoàn toàn không biết, cách đó không xa là một bóng dáng đẹp trai cao ngất đang nghiêng người dựa vào cửa phòng thiết kế, vào giờ phút này đôi mắt tà mị lại cháy rực ngọn lửa tức giận nhìn chằm chằm vào đôi Tài tử giai nhân được mọi người công nhận, khuôn mặt tuấn tú đã là một mảng âm u......

Không bao lâu, chỉ thấy khuôn mặt âm u liền biến hóa, môi mỏng từ từ nở nụ cười quỷ dị, lửa giận sau khi tiêu tán......chân dài duỗi ra, không chút do dự bước đến chỗ hai người kia.

"Tiểu học muội Tử Tranh....." Giọng nói trầm thấp như một loại âm thanh ma quỷ đang tái sinh tản ra khắp phòng thiết kế....

Tất cả mọi người dừng lại động tác đùa giỡn, tất cả đều hướng ánh mắt về phía cửa.

"Oa.....là Cung học trưởng kìa!" Một nữ sinh hét lên đầu tiên, trong lúc này phòng thiết kế đã xôn xao.....

"Trời ạ, thật sự là Cung học trưởng đó, anh ấy vậy mà lại đến phòng thiết kế dành cho sinh viên mới nha....."

"Mau nhìn xem, anh ấy thật sự rất đẹp trai, đẹp đến ngây người, wow, dáng đi cũng rất hút hồn đó nha....."

"Thật hy vọng có thể trở thành bạn gái của anh ấy....."

Ánh mắt của tất cả nữ sinh đều dừng lại trên người Cung Quý Dương, tràn ngập say mê và ham muốn.....

Hình như Cung Quý Dương đối với ánh mắt của những nữ sinh này đã luyện thành thói quen, thâm chí liên tục bước đi mà không dừng lại, một đôi mắt đen lóe ra ánh sáng thích thú dừng lại trên người Sầm Tử Tranh, giống như một đám báo săn có khả năng tùy tiện xâm lăng.

Nghe tiếng kêu quen thuộc mà tràn đầy nguy hiểm, thân thể nhỏ bé của Sầm Tử Tranh không khỏi cứng đờ, dường như nghe được âm thanh triệu hồi của ma quỷ từ chốn địa ngục.....âm thanh này không phải là của anh ta chứ?

Ngay sau đó cô quay người nhìn về phía người đang bước tới, trong nháy mắt đôi mắt trong veo của cô liền trừng lớn.....

Anh......Cung Quý Dương? Cái tên con trai nhà giàu mới nổi đến nơi này làm gì?

Sầm Tử Tranh cảm thấy không biết hoảng loạn bắt nguồn từ đâu, theo bản năng nghĩ đến nụ hôn của anh trên trán mình đêm đó, trong nháy mắt, cảm giác nóng rực ở cổ như muốn thiêu đốt tất cả.

Nhìn theo mỗi bước chân càng tới gần của Cung Quý Dương, cô cảm thấy da đầu tê dại từng hồi.

"Tiểu học muội Tử Tranh, làm sao lại có bộ dạng không chào đón anh vậy?"

Khi Cung Quý Dương đi đến trước mặt Sầm Tử Tranh, dừng bước, trong mắt là nụ cười thản nhiên vô cùng bướng bỉnh, giọng nói trầm thấp đầy khiêu gợi.

Vẻ mặt Sầm Tử Tranh vốn dịu dàng đột nhiên biến đổi, cô cố nén lại ý nghĩ muốn chạy trốn, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cặp mắt tà mị của Cung Quý Dương.

"Đương nhiên nơi này không chào đón anh, một kẻ ăn chơi trác táng như anh làm sao có thể thưởng thức các thiết kế từ tấm lòng?"

Cung Quý Dương sau khi nghe thấy vậy thì cười ha ha, không có chút dấu hiệu tức giận nào.

"Chắc hẳn vị này là Cung học trưởng đại danh lẫy lừng, tôi nghĩ bây giờ chúng ta cũng không có thời gian nói chuyện phiếm, chúng tôi còn có việc phải làm!"

Thư Tử Hạo có thể nhìn thấy rõ ràng ánh sáng thâm thúy trong đôi mắt Cung Quý Dương, nhất là khi anh cảm thấy được ngay lúc đó cơ thể Sầm Tử Tranh đột nhiên cứng đờ, lập tức trong lòng xuất hiện một chút dự cảm chẳng lành.....


Nhấn để mở bình luận

Đăng Kí Kết Hôn Trễ