Đào lý



Đồng tiền buộc bằng sợi chỉ dường như khảm vào da nàng, giật mạnh thế nào cũng không hề nhúc nhích.



“Phì –“ Con yêu quái đang nhìn nàng chăm chú đột nhiên nhào tới, thèm khát hét lên: “Là vảy!”



Tiểu Tiếu sửng sốt.



Nó nổi giận đùng đùng, tiếng gào rít qua kẽ răng: “Ngươi lại có vảy của Cám Thanh!”



Tiểu Tiếu không biết nó đang nói gì, chỉ lo hớt hải lùi về sau.



Trên bờ tường bỗng truyền tới tiếng cười nhạo: “Ganh tị à?”



“Ngươi –“ Con yêu quái theo tiếng nhìn lại. Nó chuyển từ giận dữ sang kinh ngạc: “Ỷ Vi?”



Quả thật là Ỷ Vi. Nhìn thấy hắn, Tiểu Tiếu chợt cảm thấy rất yên tâm.



Hắn ngồi trên vách tường, vẫn vận bộ y phục trắng muốt như thường lệ. Sắc mặt bình thản, khóe miệng cong cong: “Dịch Khê, ngươi đang ganh tị. Đúng không?”



Dịch Khê phục thấp người xuống thủ thế. Miệng phun phì phì như cảnh cáo: “Ngươi có ý gì?”



“Không có gì.” Ỷ Vi bĩu môi. “Thật ra ta cũng ganh.”



“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì!?” Dịch Khê tiến lại gần một bước.



Ỷ Vi chống cằm, không trả lời câu hỏi của nó mà chỉ nói: “Hai trăm năm không gặp, ngươi vẫn cứ nóng nảy thế nhỉ.”



“Bớt lòng vòng đi! Lão nương không có thời gian nghe ngươi nói chuyện tào lao!”



Ỷ Vi lại cười: “Ô, giận thế cơ à? Chẳng qua chỉ một bữa ăn thôi mà, gấp gáp vậy sao? Lại đây, chúng ta ôn chuyện cũ tí nào.”



Dịch Khê không trả lời, hình như đang thầm đoán mục đích của Ỷ Vi.



Ỷ Vi tỏ ra vô tội nhướng mày: “Sao vậy? Ta đâu có ý gì xấu. Ngươi cũng biết đấy, xưa nay ta đâu có hay gây sự, rất là ngoan ngoãn đó nha.”



Dịch Khê hừ lạnh.



Tiểu Tiếu không rõ bọn họ đang nói chuyện gì, cũng không có tâm trạng để nghe. Cô bé chỉ nghĩ làm sao mới có thể cứu Bảo Hổ từ tay Dịch Khê. Móng vuốt sắc lẹm của Dịch Khê đang đè lên ngực Bảo Hổ, đã cắm vào da thịt mấy phần khiến máu rỉ ra, dính lên móng vuốt của nó.



Nàng cố nhích chân thật chậm, nhưng vẫn bị Dịch Khê phát hiện. Nó buông Bảo Hổ ra, quay ngoắt về phía Tiểu Tiếu: “Ngươi muốn làm gì?”



Cô bé đành phải dừng lại.



Dường như Dịch Khê hiểu ra. Nó quay đầu, giận dữ hỏi Ỷ Vi: “Ngươi muốn cứu cô ta?”



“Nàng có vảy của Cám Thanh. Ngươi nghĩ nàng có cần ta cứu không?”



“Ta không tin ngươi.” Dịch Khê cười lạnh. “Cái tên chết tiệt nhà ngươi, xưa nay luôn nghĩ một đằng nói một nẻo.”



“Ây da, bị ngươi nhìn thấu rồi.” Ỷ Vi khẽ chống một tay, nhảy từ trên bờ tường xuống đất.



Dịch Khê lại khè phì phì.



“Đừng, ta không muốn đánh nhau, chỉ muốn thương lượng với ngươi thôi.”



“Khỏi thương lượng. Hai người này, ta nhất quyết không giao.”



“Dịch Khê, không tình cảm thì cũng phải nể chút mặt mũi chứ!”



Ỷ Vi vừa nói, vừa nhấc chân định bước tới, lại bị Dịch Khê quát: “Không được động đậy!”



Hắn đứng lại. Đôi mắt khẽ nheo, bắn tia nhìn nguy hiểm về phía con yêu quái.



“Ỷ Vi, ta không muốn trở mặt với ngươi. Ngươi cũng biết nếu chúng ta đánh nhau, với tình trạng của ngươi bây giờ, chắc chắn đấu không lại ta.”



“Ngươi đó ngươi đó, nghĩ xa quá rồi đúng không? Ai nói ta muốn đánh nhau với ngươi? Đánh lộn đâu phải hành vi tao nhã, ta không thích.” Ỷ Vi ôm cánh tay, cười hì hì: “Không phải ta nói rồi sao? Ta chỉ muốn thương lượng. Ngươi giao hai người kia cho ta, ta đem vảy đến tận tay ngươi.”



Dịch Khê không động tĩnh. Hai mắt đỏ quạch liếc sang Tiểu Tiếu.



“Tâm tư của ngươi, ở núi Tịch Nhan ai mà không biết? Nhất định là ngươi hận hắn muốn chết chứ gì? Ngươi thích hắn như vậy, hắn lại đuổi ngươi khỏi núi Tịch Nhan –“



“Phì –“ Dịch Khê tức giận, xòe vuốt ra tấn công Ỷ Vi.



Ỷ Vi hơi nghiêng người né tránh, vẫn tiếp tục cợt nhả: “Ồ, giận rồi ư? Ta đã nói ta không đánh là không đánh. Ngươi thật là!”



Dịch Khê nổi trận lôi đình. Tròng mắt hiện lên hai ký hiệu đỏ tươi, y như huyết lệ. “Ỷ Vi, ta tự hỏi giữa chúng ta không thù không oán, sao ngươi cứ kiếm chuyện với ta?”



“Ta đâu muốn kiếm chuyện với ngươi.” Ỷ Vi nhún vai, ra vẻ hết cách. “Nhưng ngươi không chịu thả người, ta đành vậy thôi.”



Dịch Khê lạnh lẽo liếc Tiểu Tiếu: “Cô ta là gì của ngươi?”



“Người vô cùng quan trọng.” Ỷ Vi cười khẽ.



“Chẳng lẽ ngươi rời khỏi núi Tịch Nhan hai trăm năm là vì cô ta?”



“Ừ. Đúng vậy.” Ỷ Vi lại nở nụ cười nhạt. “Khó khăn lắm ta mới được gặp nàng, còn chưa hàn huyên được gì. Nếu ngươi muốn tổn thương nàng, đừng trách ta liều mạng.”



“Thích thì chiều. Ta sợ ngươi hay sao?”



“Này, đồ đầu đá. Sao ta nói mãi mà ngươi không thông? Ta đã nói, người giao ta, vảy cho ngươi. Thế là xong. Ngươi cũng biết đây là vảy của Cám Thanh, có thể giúp tăng tu vi. Một mảnh nhỏ thế này thôi, bằng ngươi ăn hơn trăm trái tim.”



“Ngươi tưởng ta không biết? Nhưng ta không thích.” Dịch Khê thu lại móng vuốt, lùi về cạnh Bảo Hổ. Nó oán hận nói: “Những chuyện Cám Thanh đã làm với ta, cho dù qua hết đời hồng hoang ta cũng không quên! Nếu không phải hắn, ta làm sao đến nông nỗi này? Hắn rút tuệ cốt của ta, khiến ta trở thành bộ dạng ma chê quỷ hờn như bây giờ, chỉ có thể ăn tim người mà sống tạm bợ qua ngày. Ngươi nói đi, ta không nên hận hắn ư?”



“Nhưng ta không thấy ngươi hận, rõ ràng là ngươi ganh tị. Ngươi ganh tị trên người nàng có vảy của Cám Thanh bảo hộ.”



Đoạn đối thoại của bọn họ làm Tiểu Tiếu sửng sờ. Cô bé sờ lên đồng tiền trên cổ.



Đồng tiền lành lạnh.



Đây là vật bảo hộ? Là vật bảo hộ của Cám Thanh mà bọn họ nói tới? Nhưng Cám Thanh là ai? Vì sao hắn lại đem vật này cho nàng?



“Ai chẳng biết ngươi xưa nay dẻo miệng, giỏi nhất mê hoặc người khác. Thật chẳng thay đổi chút nào.” Dịch Khê ngẩng đầu nhìn Ỷ Vi, đột nhiên cười. Gương mặt nó không biết từ lúc nào đã đổi lại thành mặt cô gái. Nụ cười hàm tiếu duyên dáng, rất đáng yêu.



“Vậy ngươi chịu thả người?”



“Không.”



Ỷ Vi nhíu mày: “Vì sao?”



“Ỷ Vi. Ông trời thật không công bằng với chúng ta. Con người đau lòng có thể khóc, có nước mắt để chảy. Còn yêu tinh đau lòng thì sao? Chúng ta không có nước mắt, làm sao giải tỏa được thương tâm đây?” Ánh mắt Dịch Khê rét buốt.



Ỷ Vi thu lại nụ cười.



Dịch Khê tiếp tục nói: “Vì vậy, yêu ma mới giết người. Phải tìm ngọn nguồn gây ra nỗi đau của mình, giết nó đi, như vậy sẽ không đau lòng nữa. Ngươi cũng đang đau đúng không? Ta có thể thấy, so với hai trăm năm trước, tinh thần ngươi kém đi nhiều. Đừng ngốc nghếch nữa, yêu ma vốn nên vô tình.”



“Dịch Khê, ngươi cũng không hề thay đổi.” Đôi đồng tử vàng trong mắt Ỷ Vi càng lúc càng đậm đặc. “Ngươi quá thông minh, cái gì cũng hiểu rõ hơn ta.”



“Ta thông minh thì được đến đâu chứ? Vẫn quá ngu ngốc, làm sao so được với Cám Thanh hiểu rõ hết thảy.”



“Hắn? Hiểu rõ hết thảy? Nực cười! Hắn là kẻ đần độn nhất trên đời thì có!” Ỷ Vi hừ lạnh. Cuối cùng hắn cũng tiếp cận được Tiểu Tiếu, che chắn nàng sau người mình.



Dịch Khê hơi ngơ ngác, rồi đột nhiên bật cười: “Ta hiểu rồi. Ngươi nói với ta nhiều vậy chẳng qua chỉ để bảo vệ cô ta. Quả thật ta vẫn quá ngốc. Cám Thanh từng nói, trên đời này không ai có thể tin tưởng được, hắn chính là một ví dụ. Chỉ có mình ta ngu ngốc, nghĩ rằng đó là lời trái lương tâm của hắn, nghĩ rằng hắn nói thế chỉ vì không thích ta. Còn ngốc đến nỗi nghĩ mình có thể cảm động được hắn. Kết quả thì sao? Chẳng qua ta chỉ là con thằn lằn cỏ tham sống sợ chết mà thôi.”



Dịch Khê đột ngột giương móng, nhào tới tấn công Ỷ Vi. Ỷ Vi giơ tay lên đỡ, vận lực đẩy nó ra.



Con yêu quái không chút chần chừ, cái lưỡi trong miệng không ngừng thò ra thụt vào, xông vào Ỷ Vi lần nữa.



Ỷ Vi vội vàng kéo tay Tiểu Tiếu, ôm nàng vào lòng. Nhoáng một cái, hắn tung người thoát khỏi đòn tấn công của Dịch Khê. Dịch Khê đáp mũi chân xuống đất, nhún người phóng lại. Vuốt sắc xẹt qua đầu vai Ỷ Vi, xé rách một mảng áo hắn.



“Phì – ta nhớ ra cô ta là ai rồi.” Dịch Khê ném mảnh áo rách trong tay, lạnh lùng nhìn Tiểu Tiếu phía sau Ỷ Vi. Ký hiệu đỏ trong mắt lại hiện lên, giống hệt nước mắt từ máu.



“Cô ta là kẻ bị ép phải quên đi bí mật kia, đúng không? Bí mật khiến Cám Thanh tự mình phong ấn ký ức.” Dịch Khê lại gần hơn một chút, thò lưỡi ra như muốn cảm nhận gì đó.



Tiểu Tiếu hoàn toàn mù mờ, không biết phải làm sao.



“Đủ rồi, không phải ngươi cũng không nói rõ được hay sao?” Ỷ Vi nghiêm mặt: “Dịch Khê, ta hỏi lần cuối, ngươi có dừng tay hay là không?”



Dịch Khê không trả lời. Ngón tay cong lại thành hình móc câu, trực tiếp nhảy bổ vào mặt Ỷ Vi.



Ỷ Vi vội đẩy Tiểu Tiếu ra. Một tay đỡ đòn của Dịch Khê, một tay thủ thế, bắn ra luồng sáng cực mạnh.



Dịch Khê lùi về sau hai bước, lắc người né tránh.



Bọn họ giao đấu mấy hiệp. Dần dần, Ỷ Vi chiếm thế thượng phong. Hắn xuất ra nhiều chiêu thức pháp thuật khiến Dịch Khê không thể tiếp cận.



Ấy vậy mà đột nhiên Ỷ Vi đuối sức, dáng vẻ như bị rút cạn thể lực. Dịch Khê không chần chừ vung một chưởng đánh thẳng vào ngực hắn. Ỷ Vi rên lên, quỳ rạp xuống đất.



Dịch Khê đang định thừa thắng xông lên, không ngờ có con gì từ trên tường nhảy xuống. Nó nhẹ nhàng tiếp đất, nhanh nhẹn như hổ vọt tấn công khiến Dịch Khê không kịp tránh, bị nó chụp lấy.



Đó là một con linh miêu tai nhọn, đuôi ngắn, toàn thân phủ lông nâu.



Dịch Khê liều mạng giãy dụa nhưng không thoát khỏi móng vuốt của linh miêu. Nó khè “phì phì” đe dọa, linh miêu tức thì gầm nhẹ trả đũa, không chịu thua kém.



Ỷ Vi lồm cồm gượng dậy, ho hai tiếng, thở hào hển trách móc: “Con mèo thúi, giờ này mới chịu tới!”



Dịch Khê thấy không thể giãy ra, nó giả đò táp vào chân trước linh miêu. Linh miêu theo phản xạ rụt chân lại, tạo khe hở đủ cho Dịch Khê uốn người, hóa thành chân thân thằn lằn bỏ trốn.



Nhanh như cắt, linh miêu tung người nhảy lên, chặn đứng đường lui của Dịch Khê.



“Ngươi là… Nguyên Hòa?” Dịch Khê hơi sững sờ, đoạn kinh ngạc nói.



Linh miêu chỉ gầm lên, không trả lời nó.



Dịch Khê khè một cái, cười lạnh: “Hừ, thật đúng lúc. Ta với ngươi cứ đánh một trận xem sao.”



Tiểu Tiếu nhìn mọi việc diễn ra trước mắt, không hiểu cuối cùng là có chuyện gì xảy ra.Ỷ Vi tới cứu nàng, nhưng cái con giống mèo kia là sao? Hình như nó có quen với Ỷ Vi, vậy có phải nó tới trợ giúp Ỷ Vi chăng? Còn Ỷ Vi vốn đang thắng thế sao lại đột nhiên ngã xuống?



Tiểu Tiếu còn đang cố xâu chuỗi mọi chuyện, tiếng ho của Ỷ Vi cắt ngang luồng suy nghĩ của nàng. Hắn đứng lên được một lát, giờ lại nặng nề ngã xuống. Tiểu Tiếu lật đật chạy qua đỡ hắn.



“Ngươi, ngươi có sao không?” Tiểu Tiếu khẩn trương hỏi.



Ỷ Vi nhìn nàng, khoát tay. Hắn muốn nói chuyện nhưng mở miệng ra là ho kịch liệt. Sắc mặt tái nhợt.



Tiểu Tiếu vuốt lưng hắn, giúp hắn điều hòa hơi thở.



Hắn vẫn ho không ngừng, lại đột nhiên túm lấy cổ tay nàng, nhất quyết không buông. Tay hắn lạnh như băng, không có chút độ ấm.



Tiểu Tiếu cũng không hiểu cảm giác của mình. Chỉ biết hốc mắt nàng cay cay, nước mắt tự nhiên tràn ra. Nàng nức nở gọi hắn: “Ỷ Vi, Ỷ Vi, ngươi nhất định không được xảy ra chuyện.”



Ỷ Vi nghe tiếng nàng gọi, hắn hơi ngơ ngác. Sau đó hắn ngẩng đầu một cách khó khăn, mỉm cười với Tiểu Tiếu.



Hết chương 31


Nhấn để mở bình luận

Đào lý