Đạo Trưởng Và Mèo



Editor: XZanKiều Lệ Lệ theo sát Tạ Vinh, làn da cô trắng nõn, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, là kiểu xinh đẹp dịu dàng như nước, lần đầu theo bạn trai đến gặp người lớn nên khó tránh có chút căng thẳng, nói hay bước đi hầu như đều phải nhìn tạ Vinh.

Tô Diệu Diệu quan sát vài lần, thở phào nhẹ nhõm, xem ra Kiều Lệ Lệ không có uy hiếp gì.

“Chú ăn dâu tây nè.

”Thấy Tạ Vinh mỉm cười đi về phía bọn họ, Tô Diệu Diệu cầm một quả dâu tây, ngọt ngào nói.

Cho dù là thế giới nào thì tiền bạc đều rất quan trọng, có thể Tạ Vinh không phải là một người cha tốt nhưng là một người chú rộng lượng hào phóng, Tết năm ngoái, trừ một bao lì xì, chú ấy còn mua cho Tô Diệu Diệu một chiếc vòng tay nhỏ bằng vàng.

Tạ Vinh vừa thấy Tô Diệu Diệu, trong lòng đã mềm nhũn.

Con trai ruột lạnh lùng thờ ơ, chưa bao giờ biết bám lấy anh, không biết làm nũng khoe mã, nhưng cô bé nhỏ nhà bên lại hoạt bát đáng yêu khiến người ta yêu thích.

“Diệu Diệu ngoan quá, cháu ăn đi, chú ăn rồi.

” Tạ Vinh cởi giày, ngôi lên thảm không lông mà bà nội Đào đặc biệt chuẩn bị cho hai đứa nhỏ.

Tô Diệu Diệu vừa ăn dâu tây, vừa xem náo nhiệt quan sát bố con nhà họ Tạ.

Tạ Cảnh Uyên nhìn Tạ Vinh coi như chào hỏi, cũng không gọi bố.

Có thể nói, Tô Diệu Diệu chưa từng nghe Tạ Cảnh Uyên gọi bố mẹ, mẹ Tạ Cảnh Uyên mất sớm, khi đó Tạ Cảnh Uyên còn chưa biết nói, tuy Tạ Vinh còn sống nhưng là một người bố chỉ xuất hiện một hai lần một tháng, nào có tư cách để người đường đường là Quán chủ Thanh Hư Quán gọi bố.

Tạ Vinh còn không tự mình biết mình, xoa đầu Tạ Cảnh Uyên nói: “Gọi bố.

”Tô Diệu Diệu suýt bị sặc nước dâu tây.

Tạ Cảnh Uyên lạnh lùng nhìn bé.

Tô Diệu Diệu tủi thân, nhìn bé làm gì, cũng đâu phải bé muốn làm bố của cậu ta.

Tạ Cảnh Uyên mím môi, cho dù Tạ Vinh nói gì tốt đẹp hay nói lẫy, cậu cũng không chịu mở miệng.

Sắc mặt Tạ Vinh khó coi, hỏi bà nội Đào: “Có cần đổi bệnh viện xem lại lần nữa không?”Anh vẫn nghi ngờ con trai mắc bệnh tự kỷ.

Bà nội Đào cũng thường nghi ngờ như vậy, nhưng con trai lại nói lời này trước mặt Kiều Lệ Lệ khiến bà không mấy vui vẻ: “Xem cái gì mà xem, Cảnh Uyên rất khỏe mạnh, bình thường lúc rảnh mày không chịu về nhà mấy lần thì nó cũng không xa lạ với mày như thế.

”Tạ Vinh cau mày nói: “Công ty rất bận, cũng không phải mẹ không biết.

”Bà nội Đào thầm nghĩ, bận đến mấy cũng không cản được mày yêu đương, làm sao, có thời gian ở cùng phụ nữ chứ không rảnh ở cùng mẹ già con thơ?Bà nội Đào chỉ giận con trai không quan tâm gia đình, thoáng nhìn thấy Kiều Lệ Lệ xấu hổ cúi đầu thì kịp thời chuyển chủ đề, bưng một ấm nước sôi và đĩa hoa quả đặt lên bàn trà, mỉm cười tiếp đãi Kiều Lệ Lệ.

Tạ Vinh rất săn sóc Kiều Lệ Lệ, ngồi xuống cạnh cô nàng, ba người lớn bắt đầu trò chuyện.

Tô Diệu diệu nhìn như đang chuyên chú ăn dâu tây, thật ra đang nghiêm túc hóng chuyện.

Tạ Vinh mở một công ty khoa học kỹ thuật, việc kinh doanh đã đi vào quỹ đạo và dường như đang cố gắng kiếm tiền.

Kiều Lệ Lệ là thư kí mới vào công ty từ hè năm ngoái, thường theo Tạ Vinh đi công tác, một vị sếp trẻ tuổi nhiều tiền, một thư kí xinh đẹp dịu dàng, lâu ngày sinh tính khó cầm lòng nổi, thế là Kiều Lệ Lệ có thai một cách tự nhiên, đến bệnh viện kiểm tra, vậy mà lại là dinh đôi!Yêu đương không nhất định phải kết hôn, nhưng Kiều Lệ Lệ đã mang thai nên Tạ Vinh bèn bàn chuyện cưới hỏi.

Thành thật mà nói, bà nội Đào cảm thấy về mặt tình cảm, con trai bà rất dễ rung động.

Cuộc hôn nhân này chỉ là đám cưới chạy bầu, hai vợ chồng chưa thấu hiểu nhau, không hiểu nhau dẫn đến tình cảm không sâu.

Vẫn nói con cái là kết tinh của tình yêu, nhưng nền móng của tình yêu không vững chắc, vậy người làm bố có thể có bao nhiêu tình cảm với con, không như người mẹ, từng mang thai mười tháng, dù không thích người đàn ông vẫn sẽ lo lắng cho con, không thể buông bỏ.

Nhưng đã có con rồi, bà nội Đào cũng không thể can thiệp vào, con trai bằng lòng chịu trách nhiệm, chung quy vẫn hơn loại đàn ông ỷ mình có tiền mà tùy ý chơi đùa phụ nữa.

“Khi nào tố chức hôn lễ?”“Ngày 1 tháng 5, ngày đó là ngày đẹp.

”Đám cưới chạy bầu, hôn lễ không nên chậm trễ, nếu không sẽ khó coi.

“Mẹ chỉ cần chăm sóc Cảnh Uyên thôi, chuyện hôn lễ để con chuẩn bị, đến lúc đó mẹ qua ăn tiệc là được, đừng quá mệt mỏi.

”Bà nội Đào nhìn cháu trai, đúng là không có thời gian rảnh, lại hỏi: “Kết hôn xong hai đứa ở đâu?”Nhà cũ quá cũ rồi, có thể chờ phá bỏ bất cứ lúc nào, nhà mới ở tiểu khu Ôn Hinh có 4 phòng, 3 phòng ngủ 1 phòng sách, phòng ngủ chính cho con trai, bà ngủ một phòng, dì Tống và cháu trai ngủ một phòng, nếu con trai và con dâu mới vào ở, cộng thêm thai đôi sắp chào đời sẽ chật cứng.

Bà nội Đào cảm thấy có lẽ con trai đã có tính toán.

Quả nhiên Tạ Vinh nói: “Chỗ này cách công ty hơi xa, con chuẩn bị mua nhà gần công ty, sau này con và Lệ Lệ sẽ ở đó cho tiện đi làm.

”Bà nội Đào: “Con cái thì sao?”Tạ Vinh: “Mẹ trông một mình Cảnh Uyên cũng đủ mệt rồi, chờ Lệ Lệ sinh, bọn con sẽ mời một bảo mẫu.

”Bà nhìn Kiều Lệ Lệ.

Kiều Lệ lệ cúi đầu nắm chặt tay, khuôn mặt xinh đẹp bị bà nội Đào nhìn càng ngày càng đỏ.

Cuối cùng bà chỉ cười, nói được.

Con trai không tiếc bỏ cháu trai bà lại để ở cùng người khác cũng chẳng sao, sao cũng được, bà và cháu trai cũng chẳng thèm khát, ít người càng yên tĩnh.

.


Nhấn để mở bình luận

Đạo Trưởng Và Mèo