Đến Ở Nhờ Nhà Chú - H+



Chu Đại mua bánh kem cùng trà sữa mà Hứa Khả thích nhất, trên đường trở về Hứa Khả không nhịn được mở ra ăn.

Ba năm này, mỗi lần gặp mặt, Chu Đại đều mua cho cô ở những cửa hàng khác nhau, ngày nghỉ thì đưa cô đi du lịch, ăn uống vui chơi, sống rất thoải mái, tự do tự tại.

Có đôi khi Hứa Khả sẽ cảm thấy mình tìm được một người bao nuôi, còn là một nguồn có nhiều tiền, đẹp trai và tốt bụng.

Ăn được một nửa, cô đột nhiên nhớ tới nội dung ba người bạn cùng phòng nói chuyện phiếm, hỏi Chu Đại: "Hiện tại mỗi ngày anh đều phải đi khám bệnh sao?"

"Không phải." Có rất ít khi hỏi chuyện ở bệnh viện, Chu Đại nghiêm túc trả lời, "Sau khi lên trưởng khoa thì sẽ không phải làm nhiều như trước, hơn nữa anh đã đồng ý đến khoa y làm giáo sư, dẫn dắt nghiên cứu sinh, vài việc vụn vặt, không có cách nào mỗi ngày đến bệnh viện ngồi khám, rảnh mới có thể qua đó."

Nói xong còn cố ý trêu chọc cô: "Sao vậy, lại muốn trộm đến bệnh viện nhìn anh, cho anh bất ngờ à."

Nói đến chuyện này, mặt Hứa Khả có chủ xấu hổ, ba năm qua cô thường nhân lúc Chu lại không để ý, trộm chạy tới tìm anh, sau đó không có ngoại lệ, mỗi lần đều bị anh dè lên bàn làm việc.

Giống như yêu đương vụng trộm vậy.

Người ta đều nói đàn ông sau 30 tuổi thể lực sẽ giảm xuống, nhưng Chu Đại vẫn khỏe như cũ.

Mỗi lần xuống giường chân cô đều mềm nhũn.

Hứa Khả lược bớt mấy thứ vớ vẩn trong đầu ra, hiện hộ: "Không có, em chỉ muốn biết nội dung công việc hàng ngày của anh, quan tâm anh cũng không được sao?"

"Đương nhiên có thể." Phía trước là đèn xanh đèn đỏ, Chu Đại không nói gì, sau khi đèn dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Khả: "Bà xã kiểm tra công việc, anh cần phải nói cho em biết."

"Ai là bà xã của anh." Hứa Khả nhỏ giọng nói, sắc mặt đỏ ửng, trong lòng ngọt ngào.

"Em không phải bà xã của anh vậy ai là bà xã của anh? Thanh xuân của anh bị em chậm trễ rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh "

Hứa Khả cố ý không nhìn anh, cúi đầu uống trà sữa: "Nói vớ vẩn."

Lúc anh gặp cô đã 35 tuổi, lấy đâu ra thanh xuân.

Nhưng nói qua nói lại, cô vẫn luôn biết anh rất giỏi, nhưng không nghĩ tới anh đạt đến trình độ này. Có một số chuyên gia một tuần vẫn phải dẫn khám bệnh một hoặc hai ngày, vậy mà anh không cần phải làm vậy.

Lúc này đã là hoàng hôn, chân trời có ánh nắng, rất đẹp, Chu Đại đang đi trên đại lộ ven sông, lúc đường ít xe hơn, anh dừng xe ở ven đường, cho Hứa Khả ngắm cảnh.

"Hứa Khả, nhìn ánh nắng chiều, có đẹp không?"

Hứa Khả ngẩng đầu nhìn, bầu trời đỏ rực, đẹp không tả xiết.

Cô nhanh chóng lấy điện thoại chụp lại, nửa dùng dậy chụp mấy tấm cùng quay vài video, cảm thấy góc độ không tốt, đột nhiên cởi dây an toàn, cơ thể hướng về phía Chu Đại, sau khi chụp xong trở về chỗ ngồi, Chu Đại cúi đầu xuống hôn lên môi cô."

Hứa Khả nhắm mắt đáp lại anh.

Sau khi nụ hôn kéo dài năm phút, cuối cùng Chu Đại cũng buông cô ra, ánh mắt thâm tình cô, nghiêm túc hỏi: "Hứa Khả kết hôn với anh được không? Làm vợ của anh nhé."

Có lẽ bởi vì ánh nắng chiều hôm nay quá đẹp, hoặc bởi vì hôm nay Chu Đại rất đẹp trai, dưới ánh mắt chờ mong của anh, cuối cùng Hứa Khả cũng gật đầu: "Được, chúng ta kết hôn."

Chu Đại từ trong túi ở ghế sau lấy ra một chiếc nhẫn, đeo vào tay cô, cúi đầu hôn lên ngón tay cô: "Ngày mai chúng ta đi lãnh chứng, chờ em chính thức tốt nghiệp, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ"

Hứa Khả nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh trên tay, cười nhìn anh: "Làm gì có người nào cầu hôn ở trên đường, rõ ràng anh đã lên kế hoạch từ lâu."

Chu Đại thoải mái thừa nhận: "Anh đã suy nghĩ về ngày này rất lâu rồi."

Anh biết cô không thích mấy nơi đông đúc, cũng không thích bầu không khí lãng mạn, cô coi trọng sự chân thành hơn.

Anh không có cách nào khiến cô tin, chỉ có thể dùng quãng đời còn lại thực hiện lời hứa của mình.

"Được, ngày mai chúng ta đi lãnh chứng." Hứa Khả cười, tâm trạng vô cùng vui sướng.

Xe khởi động một lần nữa, Chu Đại chia sẻ mấy chuyện vụn vặn cùng ít chuyện thú vị với cô, Hứa Khả yên lặng nghe.

Một lúc sau, điện thoại của Chu Đại vang lên, anh đang lái xe không thể nghe máy; cho nên Hứa Khả thưởng ấn nghe máy giúp anh.

Hứa Khả tự nhiên cầm lên xem, do dự không biết có nên ấn nút nghe máy không: "Là Tiêu Hành "

"Bật loa lên. Chu Đại nói.

Hứa Khả nhấn nút trả lời, giọng nói của Tiêu Hành tử đầu dây bên kia truyền đến: "Cậu, lúc trước không phải cậu nói để lại số tài sản lớn cho cháu sao? Cháu ngoại của cậu vừa mới sinh, có phải cậu nên đem những tài sản đó cho cháu không?"

Nhà họ Chu cùng Chu Đại thật sự chuẩn bị thẻ ngân hàng cùng một ít bất động sản cho Tiêu Hành, lúc hắn học cấp ba Chu Đại từng nói qua, chở khi anh ta kết hôn sẽ đưa tiền.

Mấy năm nay Tiêu Hành vào công ty lớn rèn luyện, làm công việc trong lĩnh vực tài chính, năng lực không tệ, kiểm được không ít tiền, nhưng chưa từng hỏi anh về số tiền này.

Năm trước Lý Mộng mang thai, dự sinh tháng này, đây là đứa trẻ đã chào đời, gọi tới báo tin vui.

Chu Đại: "Đợi đưa nhỏ lớn hơn một chút dẫn thằng bé đến đây ăn cơm, cậu sẽ đưa số tiền kia giao cho thằng bé."

"Được ạ." Tiêu Hành nói, "Cháu đã xem bói cho cháu ngoại của cậu rồi, người ta nói thằng bé thích tiêu tiền, về sau cậu phải dành dụm nhiều tiền hơn. Chờ con trai của cháu trưởng thành, cháu lại bảo thằng bé kiếm tiền hiếu kính với cậu, cho cậu dưỡng già. Đợi lát nữa cháu gửi ảnh chụp qua cho cậu, cu cậu vừa mới chào đời, rất dễ thương. Trước kia cậu đánh cháu nhiều lần, về sau cháu ngoại của cậu làm chuyện gì sai, cậu đến giúp cháu dạy dỗ nó, cháu sợ một mình không quản được. Ngoại trừ cha mẹ cùng y tá đứng ở bên ngoài, cậu là người đầu tiên nhìn thấy thẳng bé."

Kể từ lần phát hiện chuyện của Chu Đại cùng Hứa Khả, sổ lần nói chuyện của hai cậu cháu giảm đi, chỉ có dịp tốt cùng mấy ngày nghỉ lễ mới nhắn tin hỏi thăm vài câu, Tiêu Hành cũng đã lâu không nói giỡn với Chu Đại. Nghe đến đây, hôm nay anh rất vui vẻ.

Khúc mắc dường như cũng buông xuống.

Chu Đại cười: "Nếu thằng bé còn nghịch hơn cháu, thì cái đầu tiên cậu đánh nó trước, đánh xong lại để mợ của cháu đánh."

Tiêu Hành trầm mặc vài giây, nói: "Cậu đã kết hôn với Hứa Khả đâu, sao có thể để cháu ngoại gọi là mợ được? Con trai của cháu sinh trước con trai của cậu, cậu phải cố gắng hơn, nếu không bản thân thắng ở vạch xuất phát, cuối cùng con mình lại thua."

Chu Đại nghiêng đầu nhìn Hứa Khả, nghe Tiêu Hành nói, anh biết Tiêu Hành đã nghĩ thông suốt, thật ra Tiêu Minh Viễn cùng Tử Mỹ Lan cũng đã sớm biết, từ ban đầu không chấp nhận được đến dần dần tiếp nhận, ngầm đồng ý chuyện này.

"Cậu đang lái xe, cháu nói với mợ cháu vài câu, đưa ảnh chụp cho cô ấy nhìn " Nói xong không nhịn được khoe khoang. "Cháu nên đổi thành gọi mợ, bởi vì bọn cậu đã kết hôn."

Hứa Khả.... Chuyện khi nào? Không phải nói ngày mai mới đi lãnh chứng sao?

Nhưng nghe Chu Đại nói như vậy, trong lòng cô rất vui.

Tiêu Hành cũng không kinh ngạc, hiểu rằng Hứa Khả ở bên cạnh, trực tiếp gọi: "Hứa Khả."

Hứa Khả ừ một tiếng.

Tiêu Hành nói: "Cô đừng nghĩ tôi sẽ gọi cô là mợ, cho dù gả cho cậu của tôi thì chúng ta vẫn phải giống như trước, cô phải gọi tôi là anh."

Giọng điệu không hề coi thường, còn có một cảm giác trêu chọc.

Người đã lên chức cha, quả thật trưởng thành hơn nhiều.

"Shit." Hứa Khả giả vờ mắng anh ta: "Cậu của anh còn lớn hơn, anh phải gọi tôi là mợ."

Lúc ở nhà cô không gọi anh ta là anh, chứ đừng nói hiện tại đột nhiên sửa miệng.

Tiêu Hành đừng mơ tưởng chiếm tiện nghi.

Tiêu Hành cười vài tiếng: "Cô vẫn không thay đổi, đời này tôi chưa từng nghe thấy cô gọi tôi là anh, vậy mà cô lại trở thành mợ của tôi."

Hứa Khả nhẹ giọng nói: "Chúc mừng anh sinh một cậu bé mập mạp, chuyện này đủ để anh mệt cả đời rồi."

Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Hứa Khả cũng sâu.

Tới ngã tư tiếp theo, cô mở cửa sổ xe, ngẩng đầu nhìn bầu trời, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Trời đã tối, nhưng ánh nắng chiều vẫn đỏ rực, cảnh vật tươi đẹp, tâm trạng của cô cũng đẹp như tiên cảnh.

Cô đã từng gặp qua bão tố, khi đó bầu trời u ám, trên đường chỉ có một mình cô không có ô, mưa đã đập vào người cô, khiến cô thương tích đầy mình.

Lúc tạnh mưa, cơ thể của cô vẫn đau, vết thương trên cơ thể đã biến mất nhưng vết thương trong lòng lại không thể nào xóa được.

Tất cả mọi người vui vẻ cầm ô rời đi, hưởng thụ không khí tươi mát sau cơn mưa, mà người cô lầy lội, loạng choạng lại quật cường đi về phía trước, nhưng không biết phải đi đâu, trước mặt là sương mù, tất cả mọi người đều biết mình đi đâu, xác định được con đường cho bản thân chỉ có một mình cô không tìm được phương hướng, không biết qua bao lâu, cuối cùng cô nhặt được một chiếc ô ở ven đường.

Chiếc ô rất lớn.

Chiếc ô đến muộn, không có cách nào giúp cô ngăn cản mưa gió trong quá khứ.

Nhưng từ nay về sau, cho dù mưa lớn bao nhiêu, cho dù những ngày mưa gió hay mùa hè nóng bức, cô cũng sẽ không bị thương.

Bởi vì cô cũng có một chiếc ô bảo vệ mình.

Cô không còn sợ hãi nữa.

Trong không gian tối tăm, cuộc sống sau này của cô, giống như ảnh nắng chiều nay, chiếu thêm nhiều màu sắc.

Mà ánh sáng rực rỡ này, là Chu Đại nhuộm cho cô.

Chú à, cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời u ám, không có ánh sáng của em.
1


LyTran118 :




CÁI CHUYỆN DỞ HƠI NÀY MÀ LẮM CHỊ HÓNG GHÊ, EM TRẢ NỢ RỒI ĐẤY. BYE BYEEEE
2


Nhấn để mở bình luận

Đến Ở Nhờ Nhà Chú - H+