Đến Ở Nhờ Nhà Chú - H+





"Nhưng........ nhưng chú  là người đàn ông đã trưởng thành, không giống những người khác." Hứa Khả sợ tới mức nói lắp.

Nhìn tay chân cô luống cuống. Chu Đại chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng sôi trào hơn, một sự kích động không thể kiểm chế được: "Hứa Khả, chẳng lẽ em không thích sao?

"Ai...Ai thích" Hứa Khả vội vàng phủ nhận, nhưng giống diệu lại rất hoảng loạn, ánh mắt nóng rực của Chu Đại khiển cô có cảm giác như bị thiêu đốt.

Đặc biệt ở chỗ đũng quần của anh không chịu khống chế mà phồng lên, làm người khác khó có thể xem nhẹ, không cần nghĩ cũng biết trong đầu anh đang chứa cái gì.

"Chú đừng suy nghĩ lung tung, bạn chú cũng đã nói, tôi là trẻ con. phá hủy bông hoa của tổ quốc là không đúng" Nói xong những lời này, Hứa Khả hấp tấp chạy lên lầu.

Mặc dù không quay đầu lại, có cũng có thể biết lúc này Chu Đại đang nhìn cô, sau lưng như bị kim đâm.

Lúc trốn vào trong phòng, cô lại ý thức được có chỗ không đúng.

Vi sao có phải trốn?

Người háo sắc là Chu Đại, đáng lẽ cô phải mắng anh mới đúng, chạy về phòng thật là mất mặt.

Hứa Khả nghĩ đến đây thì có chút hối hận.

Ngửi thấy mùi thịt nướng trên người, cô quay trở lại khóa cửa một lần nữa, còn lén nhìn qua lỗ trên cửa, phát hiện Chu Đại không đuổi theo, lúc này mới thở phảo nhẹ nhõm, lấy váy ngủ đi vào phòng tắm.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, Hứa Khả nhìn thời gian, sắp 12 giờ, cô bắt đầu ngáp, sấy tóc xong thì nằm trên giường

Lướt Weibo, bất giác  không chịu nổi, mi mắt không ngừng đánh nhau, điện thoại cũng chưa tắt lập tức chìm vào giấc ngủ.

***

"Sao lại dâm đãng thế? Vừa đến cuối tuần đã mặc quần đùi lộ mông, cố ý cho trai nhìn sao?"

"Chậc chậc chậc, học sinh xuất sắc đứng đầu lớp, lần trước thi cũng đứng nhất đúng không? Thành tích tốt như vậy, lại thích đi quyến rũ đàn ông."

"Sao không nói gì, mày điếc sao? Lúc báo cáo với giáo viên bọn tao bắt nạt mày, không phải rất kiêu ngạo sao? "Học sinh xuất sắc thật lợi hại, muốn báo cho giáo viên liền lập tức báo, mấy người bọn tao bởi vì mày mà phải viết bản kiểm điểm một nghìn chữ."

Những giọng nói trào phúng cũng nhục mạ đó không ngừng vang lên bên tai, tai Hứa Khả ủ ù, đầu choáng váng, mi mắt nặng trĩu, muốn mở mắt ra nhưng không được.

Lạnh lẽo xuyên qua từng lỗ chân lông,  cuối cùng cũng mơ màng mở mắt ra, sau lưng áp vào vách tường, cơ thể ướt dẫm, bị người ta cởi sạch, chỉ còn lại áo ngực cùng quần lót.

Lạnh, ngày mùa đông mấy độ, cơ thể cô trần trụi, ở trong nhà vệ sinh run bần bật, cả người chìm trong bóng tối. Một vài bóng đen rơi xuống mặt đất, quay xung quanh cô, ngay cả ngẩng đầu lên cô cũng không dám.

Thỉnh thoảng họ cầm cái ca trên tay đổ nước lên người cô.

Ai có thể tới cứu cô không?

Cô rất sợ.

Sắc mặt Hứa Khả trắng bệch, môi xanh tím, lạnh đến mức răng run cầm cập.

Những người đó thấy cô không mở miệng, càng thêm phẫn nộ, dùng tay chân đấm đá.

"Sao vậy, sợ à? Lúc báo cáo với giáo viên bọn tao hút thuốc, uống rượu, đánh mày trong ký túc xá, sao không sợ?"

"Có bản lĩnh hiện tại đi gọi giáo viên, xem có ai đến cứu mày không."

"Còn nhỏ mà vú" đã lớn như vậy, đồ lẳng lơ. Bọn mày mau chụp đi, đem bộ ngực bự này tung lên mạng để mấy thằng con trai đó nhìn "

"Lìn lo như vậy, ra cửa bị mọi người làm."

Chụp ảnh?

Không, không được, không thể chụp.

Hứa Khả ý thức được chuyện các cô gái sắp làm, bỗng nhiên ngẩng đầu, cùng lúc đó một ánh đèn flash dừng trên người cô, rất chói mắt, cô theo bản năng dùng tay che lại.

Trong ánh sáng trắng kia, cô mơ hồ nhìn thấy gương mặt Cố Kim cùng mấy cô gái khác, các cô cười rất vui vẻ, âm thanh vô cùng chói tai.

Tất cả bọn họ đều cầm điện thoại, chụp cùng quay video đủ loại góc độ, Hứa Khả sợ tới mức mặt tái nhợt như tờ giấy. Lúc cô bị bọn họ vây quanh đánh trong WC cũng không sợ hãi như lúc này.

"Các cậu không thể chụp." Cô rất muốn ngăn cản, nhưng cổ họng giống như có thứ gì đó chặn lại, căn bản không thể phát ra âm thanh, cũng không biết cô lấy dũng khí từ đâu, giãy giụa đứng lên muốn phản kháng, nhưng người đau nhức, như bị cố định một chỗ, không thể động đậy.

Mấy người Cổ Kim cưới cực kì càn rỡ, tiếng cười quanh quẩn trong WC.

"Đăng lên sao?"

"Đã đăng, để mọi người nhìn dáng vẻ dâm đãng của nó." "Hôm nào nói với những người bên ngoài, đến chơi nó."

Bọn họ thay phiên đánh cô, nằm tóc rồi kéo tóc cô, nhưng đau đớn hoàn toàn vô hình, chỉ còn lại nỗi đau cùng phẫn nộ.

Vì sao, vì sao mấy người họ lại làm như vậy với cô?

Con tức giận trào dâng, Hứa Khả cuối cùng không nhịn được nữa, dùng hết lực tránh thoát trói buộc trên người. Cơ thể cuối cùng cũng được giải phóng, cô đứng lên nắm chặt tay Cố Kim, rồi khua tay về những người khác, nhưng mỗi lần đều không trúng ai cả, đều hụt  trong không khí.

Cô mở mắt ngẩng đầu.

Cố Kim cùng những người khác không biết tách ra đứng ở xung quanh các góc từ lúc nào, cách cô rất xa.

Hứa Khả khó thở, chạy đến những chỗ có bóng người rồi đánh.

Cô đánh rất mạnh, gần như dùng hết lực.

Đánh hai ba cái, cuối cùng cũng đụng phải ai đó, tay cô rất dau, nhưng uất ức cuối cùng cũng được phát tiết, vô cùng vui vẻ.

"Đánh chết mấy người, đánh chết mấy người." Cô vừa đánh vừa chửi giống như phát điên.

Bên kia, Chu Đại đang đứng trước quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời. Sau khi uống ly rượu với Cát Dương ở ban công, anh cảm thấy cổ họng khô khốc mỗi khi nhìn thấy Hứa Khả, đặc biệt lúc nhìn thấy cô vừa đi vừa đã sôi sục,  dâng trào.

Anh rất muốn làm cô.

Nhưng lý trí nói cho anh biết không thể mắc thêm sai lầm, giống như Cát Dương nói, Hứa Khả còn quả nhỏ, chưa tốt nghiệp cấp ba, ít nhất cũng phải chở cô vào đại học.

Nhưng càng kìm nén thì lửa nóng lại càng tăng lên.

Anh biết Hứa Khả không muốn làm, nên không muốn làm phiền cô, anh chỉ nghĩ do hôm nay uống nhiều thêm mấy chén, cồn lên não kich thich dục vọng, cho nên vọt vào phòng tắm.

Cứng đến phát đau.

Chu Đại nhéo mày; muốn ném những ý tưởng rối loạn đó, nhưng càng muốn quên thì gương mặt cũng làn da mềm mại của Hứa Khả cử phóng đại trong đầu anh.

Chu Đại thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về cái gương bên cạnh.

Thật là điên rồi.

Ở trong phòng tắm nửa tiếng, cuối cùng dùng tay giải quyết cho lão nhị. Chuông cửa đột nhiên vang lên, Chu Đại nhìn camera là người của tiệm bánh

Nhân viên tiệm bánh theo thói quen, ngửa đầu nhìn camera nói: "Anh Chu, bánh anh đặt để ở cửa, lát nữa anh nhớ ra lấy"

Chu Đại dùng bộ đảm trả lời, rót cho mình một cốc nước, nhuận họng xong mới mặc áo ngủ đi xuống lầu lấy bánh. Lấy xong, nghĩ Hứa Khả chưa ngủ, anh cầm theo bánh lên tầng hai, nghe được âm thanh trong phòng cô, giọng nói vọng ra rất thê lương.

Chu Đại đi qua nghe, càng đến gần thì âm thanh càng rõ.

"Giết chết mấy người, giết chết mấy người." Giọng nói giống như khóc lại giống như cười, rất quỷ dị.

Chu Đại tưởng rằng cô đang xem phim, hoặc bắt chước theo cái gì đó, kêu một tiếng: "Hứa Khả..."

Không có người trả lời, ngược lại giọng của Hứa Khả càng lúc càng lớn, cùng lúc đó còn truyền đến tiếng đồ vật bị rơi xuống.

Chu Đại lại gõ cửa một lúc, Hứa Khả vẫn không trả lời anh, trực giác mách bảo không đúng, anh do dự vài giây; cuối cùng vẫn lấy chìa khóa mở cửa.

Mỗi một thứ trong phòng được thiết kế tốt, cho dù khóa trái ở bên trong, thì bên ngoài vẫn có thể dùng chìa khóa mở ra, để tránh trường hợp xảy ra chuyện lại không vào được.

Ngay khi cửa mở ra, bên trong tối om, trong bóng đêm truyền tiếng Hứa Khả mắng chửi.

Chu Đại duỗi tay bật công tắc, đèn sáng lên, liền nhìn thấy Hứa Khả ngồi ở trên giường, tóc tai hỗn độn, hai tay nắm chặt đang điên cuồng đập vào đầu giường, trong miệng lẩm bẩm câu nói vừa rồi: "Đánh chết mấy người, đánh chết mấy người."

Chăn, gối đầu cùng ly nước trên mặt tủ cạnh giường đều rơi xuống mặt đất, một đống hỗn độn.

"Hứa Khả..."

Hứa Khả hình như rơi vào hôn mê, không nghe thấy tiếng Chu Đại gọi, hai tay vẫn không ngừng di chuyển.

Mu bàn tay của cô đã chảy máu, Chu Đại chạy tới, đem bánh đặt ở trên bàn, nắm lấy tay cô: "Hứa Khả...

Tay Hứa Khả bị cố định, cũng may sức Chu Đại lớn, ngăn căn cô tự làm minh bị thương, sau đó vén tóc của cô sang hai bên, phát hiện hai mắt cô vẫn còn nhắm, khuôn mặt phẫn nỗ, trên mặt chảy đầy nước mắt

Đây là gặp ác mộng.

Trái tim Chu Đại như bị thứ gì đó kéo ra.

Anh dùng một tay ôm người cô, một tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên mặt cô: "Hứa Khả, tỉnh tỉnh, Hứa Khả."

Video củng ảnh chụp cuối cùng vẫn bị đăng lên mạng, các loại âm thanh chửi rủa cùng tiếng cười nhạo lấp kín, bạn học xung quanh chỉ trỏ vào cô.

Mỗi một ngóc ngách trong trường, Hứa Khả có cảm giác tất cả mọi người đang cười nhạo cô, cho dù cô phản kháng như thế nào thì những tiếng cười nhạo đó cũng không dừng lại.

Mã Cố Kim bỗng nhiên xuất hiện, khuôn mặt vặn vẹo phóng đại trong mắt cô, tay cầm điện thoại từng bước tiến lại gần cô, bên trong là video quay cảnh cô bị lột hết quần áo.

"Không... Không cần. ......

Hứa Khả thét chói tai tỉnh lại, nửa mơ nửa tỉnh, cảm giác trên người có cái gì đó, sợ tới mức hét lên: "A..

Cô thở hổn hển, tim đập vô cùng nhanh.

"Đừng sợ, là tôi." Chu Đại nhẹ giọng nói.

Hứa Khả mở to mắt, mặt Chu Đại từ từ  hiện rõ trong mắt cô, cô còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, mờ mịt nói: "Chú?"

Cơ thể cô run rẩy, đổ rất nhiều mồ hôi lạnh, Chu Đại cảm nhận được sự sợ hãi của cô trong giấc mơ, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Không sao, chỉ là ác mộng mà thôi."

Nghe tiếng anh hít thở, Hứa Khả ý thức được vừa rồi chỉ là giấc mơ, bật khóc thành tiếng.

Chu Đại ôm cô, giọng điện vô cùng dịu dàng: "Không sao."

Hứa Khả nhào vào trong lòng ngực anh, ôm chặt lấy anh rồi bật khóc.


Nhấn để mở bình luận

Đến Ở Nhờ Nhà Chú - H+