Dệt Lại Mùa Yêu


07.

Em gái của Hoắc Cửu tên là Hoắc Yên, là cô cháu gái bị Hoắc gia ghét bỏ. Mẹ cô bé từng là đứa con gái mà ông cụ Hoắc yêu thương nhất, nhưng bà vì một người đàn ông mà không ngần ngại đoạn tuyệt quan hệ với gia đình. Vì điều đó mà Hoắc gia đã trở thành trò cười của cả giới thượng lưu.

Nhiều năm sau đó, mẹ của Hoắc Yên phát hiện ra người chồng mình yêu quý đã lừa dối bà. Không thể chấp nhận nổi cú sốc đó, bà đâm chet chồng mình, rồi cũng tự sát theo, để lại đứa con gái năm tuổi.

Trong căn phòng đầy máu, Hoắc Cứu ôm lấy Hoắc Yên đang sợ hãi trốn trong tủ ra. Cánh cửa không đóng chặt, người ta nhìn thấy trên mặt cô bé vẫn còn vài vết máu. Hoắc Yên ngồi đó, không khóc cũng không cười, chỉ ngơ ngác vặn vẹo ngón tay mình. Từ đó, cô bé trở thành em gái của Hoắc Cứu.

Nhưng ở cái nơi ăn thịt người không nhổ xương như Hoắc gia này, muốn bảo vệ một cô bé thực sự là một chuyện rất khó khăn. Chưa kể đến việc ông cụ Hoắc cũng cực kì không thích Hoắc Yên. Thế nên, sau khi Hoắc Cứu bị ám sát và mất tích, nhà họ Hoắc bắt đầu điên cuồng nhắm vào Hoắc Yên chỉ để lấy lòng ông cụ Hoắc.

Quản gia đang kể thì dừng lại, đột nhiên hỏi tôi: “Cô có biết bọn họ đối xử với tiểu thư như thế nào không?”

Trong đầu tôi chợt nảy đến một suy đoán mơ hồ và kinh khủng.

"Tiểu thư khi đó chỉ mới mười hai tuổi đã bị bọn họ đưa đến nhà của các quan chức cấp cao. Khi đó thiếu gia mất tích, ông bà chủ cũng qua đời, không một ai đứng ra giúp đỡ tiểu thư cả. Cuối cùng, cô ấy mắc chứng trầm cảm, cắt cổ tay và chet trong bồn tắm.”. Nói đến đây, sắc mặt người quản gia lộ rõ vẻ bi thương.

Tôi co ngón tay lại, không thể nào thở nổi. Không, không phải như vậy, lúc đó tôi đã có thể cứu được con bé. Nếu ngày hôm đó tôi không tham dự bữa tiệc tối kia thì tôi đã không bỏ lỡ tin nhắn hay cuộc gọi nào của Hoắc Yên. Chắc hẳn lúc đó con bé rất đau khổ, suy sụp đến mức chỉ có thể đặt hết hy vọng sống vào một người chị mới quen trên mạng chưa tới nửa năm.

Có lẽ sau năm cuộc gọi đi nhưng không một ai bắt máy, con bé đã quyết định tutu. Trước khi mất, con bé còn để lại lời nhắn cảm ơn tôi vì đã đồng hành cùng em ấy suốt sáu tháng qua:

[Chị, cảm ơn chị đã cho em biết vẫn còn một thế giới tươi đẹp như thế, nhưng Tiểu Yên thực sự không thể nào chịu đựng được nữa!]

[Nếu chị có thời gian, chị có thể đến thành phố A và tặng cho em một bó hoa được không?]

Dù địa chỉ em ấy để lại rất mơ hồ nhưng tôi vẫn nhận ra đó là ngôi nhà cổ trong truyền thuyết của nhà họ Hoắc. Không lâu sau đó, tin tức Hoắc Yên qua đời vì bệnh tật cũng tràn ngập khắp các mặt báo.

Thế nên, sau khi biết thân phận của Hoắc Cứu, tôi chạy trốn không phải chỉ vì sợ hãi anh ấy là thái tử gia của thế giới ngầm, mà còn vì anh ấy là người anh mà Hoắc Yên tin tưởng nhất. Tôi không biết phải đối mặt với anh ấy thế nào cả.

Tôi tìm kiếm hơn nửa đất nước Trung Quốc, tặng cho Hoắc Yên những bông hoa cúc mà em ấy yêu thích nhất trong đám tang. Những bông hoa đó mềm mại và cứng rắn, giống như em ấy vậy.

Vài tháng sau, Hoắc Cứu xuất hiện trở lại trước công chúng. Tính tình anh thay đổi chóng mặt, dùng đòn hiểm nhanh như sấm chớp, thanh tẩy cả nhà họ Hoắc, sau đó lợi dụng bệnh tình của ông cụ Hoắc mà đứng lên làm chủ cả gia tộc.

Tôi lúc đó ở nước ngoài xa xôi, nhìn hình ảnh Hoắc Cứu trên màn hình lớn, cảm thấy lạc lõng vì hành động xa lạ của anh.

08.

Tôi ngồi đợi Hoắc Cứu cả đêm nhưng anh ấy đã không quay về.

Ngược lại, tôi nhận được một cuộc gọi từ Chu Tranh: “Cha mạ ơi, tiểu tổ tông của tôi ơi, trước khi rời đi cậu có thể nói cho tôi một tiếng được không? Cậu có biết sáng nay khi tỉnh dậy không thấy cậu đâu, tôi đã sợ hãi thế nào không? Tôi cứ tưởng cậu bị tên khốn nào đó bắt cóc rồi cơ!"

Tôi nói xin lỗi với giọng mỉa mai: “Hoắc Cứu đã đến tìm tôi, tôi chưa kịp nói cho cậu biết.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi dè dặt hỏi: “Cậu vẫn còn sống đó chứ?”

Tôi cười khổ: “Tạm thời vẫn ổn. Nhưng tương lai thì chưa biết.”

Chu Tranh hừ một tiếng: "Nếu hiện tại cậu vẫn còn sống thì mau lăn tới đây đi, ở đây đang rất rối.”

Chu Tranh vốn là người khá vô tư nên chắc chắn đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra mới khiến cậu ấy nói như vậy. Tôi dành cả đêm ngồi đánh máy một bức thư dài, sau đó đặt lên gối của Hoắc Cứu.

Tôi không nhắn tin cho anh ấy vì tôi sợ sẽ phải nhìn thấy giọng điệu lạnh lùng xa lạ của anh. Kéo dài thêm một ngày lại càng tốt thêm một ngày. Tôi thở dài, xách túi và rời đi.

Đến văn phòng, Chu Tranh lo lắng gãi đầu. Trong hai năm qua, tôi và cậu ấy đã thành lập một công ty nhỏ. Đa phần lợi nhuận đều được dùng để hỗ trợ những cô gái đặc biệt, hiện tại vẫn may chưa bị lỗ vốn.

Chu Tranh đặt tài liệu trước mặt tôi: "Chiến lược các bên đang thay đổi nên các nhà đầu tư cũng bắt đầu rút tiền vốn phía chúng ta rồi.”

Tôi sửng sốt: “Sao lại là vào thời điểm cuối năm cơ chứ?”

Cậu ấy bất đắc dĩ gật đầu: “Không có khoản đầu tư này, mùa xuân năm sau chúng ta sẽ không thể trả được lương cho nhân viên, tệ nhất là phải ngừng các khoản trợ cấp cho những cô gái kia.”

"Chu Tranh, không thể ngừng trợ cấp được. Học kỳ sau các cô ấy còn phải đóng học phí, nếu không có tiền, khả năng cao sẽ phải nghỉ học.”. Tôi nhíu mày, đau đầu suy nghĩ.

Chu Tranh nằm bò lên mặt bàn: "Làm sao bây giờ? Tiền của tôi đều dùng để đầu tư hết cả rồi, cậu còn tiền không?"

“Còn một ít, nhưng nhiêu đó không thể nào đủ được.". Tôi cũng gục mặt xuống bàn thở dài: "Nếu không còn cách nào khác, tôi sẽ đi kéo đầu tư!"

Nói thì dễ, nhưng sau nhiều tuần bận rộn làm việc mà không có kết quả, tôi rụt rè khi cuối cùng cũng phải bước chân vào bàn rượu.

Nhà đầu tư đầu tiên của công ty là do bố mẹ tôi giới thiệu nên hợp tác khá thuận lợi. Nhưng hiện tại, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình. Tôi hít một hơi thật sâu, vén váy lên, mỉm cười chào hỏi mọi người.

"Đây không phải là Giang tiểu thư sao? Đúng là xinh đẹp như lời đồn.”

“Cô Giang, không biết Vương mỗ tôi đây có được hân hạnh mời cô một ly không?"

Những ánh mắt đánh giá, trêu chọc nhìn chằm chằm vào tôi, điều đó khiến tôi cực kì khó chịu.

Tôi uống một ly rượu, kìm nén cơn choáng váng đang xộc lên đỉnh đầu, muốn lựa lời giới thiệu về công ty của mình. Nhưng chưa kịp nói lại có thêm nhiều ly rượu khác được đẩy tới trước tôi.

"Tuyệt thật! Giang tiểu thư, nào, uống thêm ly nữa đi!"

“Nếu cô Giang đây uống rượu của anh Vương mà không uống rượu của Lâm mỗ tôi, vậy tức là cô coi thường tôi rồi!”

"Nào, Giang tiểu thư, cô uống càng nhiều thì chúng ta càng dễ bàn chuyện hợp tác hơn! Cố lên, tôi xem trọng quyết định của cô đó!"

Trong tầm nhìn mờ ảo, khuôn mặt của đám người đó bị bóp méo, trông như những bóng ma. Tôi nhéo lòng bàn tay mình và nói: “Tôi xin lỗi…”

Người đàn ông đứng gần tôi nhất đột nhiên đặt tay lên vai tôi, giả vờ vô ý chạm vào: “Cô Giang, nếu cô không uống ly rượu này thì là không nể mặt chúng tôi rồi! Nếu Giang tiểu thư còn có thái độ như thế, thì chắc chúng tôi sẽ cần cân nhắc lại thành ý hợp tác của cô đấy.”

Tôi chưa bao giờ gặp phải trường hợp này trước đây. Nhưng nghĩ đến cảnh tượng Chu Tranh đang cố gắng chống đỡ công ty, tôi nghiến răng nghiến lợi uống thêm một ly nữa. Cảnh tượng trước mắt trở nên sặc sỡ đến mức tôi phải chống tay lên bàn và liên tục hít vào thở ra để giữ lấy bình tĩnh. Sau khi tôi tránh né những đụng chạm cố ý kia không biết bao nhiêu lần, đột nhiên xung quanh trở nên im lặng trong giây lát. Giây tiếp theo, nó trở nên náo nhiệt hoàn toàn.

"Hoắc lão đại, là ngọn gió nào đưa anh tới đây thế?"

"Nào, mau ngồi xuống đi! Ghế chính luôn dành cho Hoắc lão đại!"

Những người xung quanh đang cố chuốc say tôi lập tức thay đổi mục tiêu, bắt đầu lao vào nịnh nọt Hoắc Cứu, chỉ còn lại một hai người vẫn kiên trì chuốc say tôi.

Tôi che đầu lại, len lén nhìn lên. Hôm nay anh mặc một bộ vest màu xám được cắt may khéo léo, lông mày rậm, cực kỳ đẹp trai. Đã hai, ba tuần không gặp, hình như anh đã gầy đi mấy cân, quai hàm trông đặc biệt sắc cạnh, mang theo một chút lạnh lùng xa cách. Lúc này tôi mới chợt nhớ ra, từ lần chia tay trước, đã rất lâu rồi chúng tôi không liên lạc với nhau.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của tôi, Hoắc Cứu quay đầu lại nhìn.

"Hoắc Cứu...", giọng tôi nghẹn lại trong cổ họng và tôi không thể phát âm được dù chỉ nửa âm tiết. Bởi vì tôi nhìn thấy trong mắt Hoắc Cứu hiện rõ sự chán ghét và thờ ơ, ánh mắt đó khiến tôi cảm thấy lạnh cả người.

09.

“Choang” một tiếng, ly rượu trong tay tôi rơi xuống đất và phát ra âm thanh nặng nề. Hoắc Cứu quay đầu sang chỗ khác, tiếp tục thản nhiên đáp lại lời nịnh nọt của đám người kia.

Tôi tranh thủ nhặt ly lên, lặng lẽ dụi khóe mắt đỏ hoe của mình. Có lẽ Hoắc Cứu sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi. Cũng đúng thôi. Tôi đã gián tiếp hại chet em gái của anh ấy, anh ghét tôi cũng là điều bình thường. Nhưng không hiểu sao càng nghĩ như thế, tim tôi lại càng đau dữ dội hơn.

Một Hoắc Cứu với đôi mắt đầy nhiệt huyết vào ba năm trước, và cả Hoắc Cứu, người đàn ông thầm nói yêu tôi khi chúng tôi gặp lại nhau, hai hình ảnh ấy cứ chồng chéo lên nhau trong tâm trí tôi, cuối cùng bị Hoắc Cứu lạnh lùng của đêm nay làm tan biến hết thảy.

Tôi cắn môi, muốn duyên dáng rời đi, nhưng lại bất ngờ bị đẩy đến chỗ Hoắc Cứu.

"Hoắc lão đại, tiểu thư nhà họ Giang này cũng xinh đẹp đúng không? Nếu cho cô ấy một chút tài nguyên, cô ấy sẽ không ngần ngại dùng mọi thủ đoạn để cầu xin anh đâu… Đêm nay, Hoắc lão đại đúng thật là may mắn mà!”

Sự kiên nhẫn của tôi và mọi nỗ lực của Chu Tranh đều bị đám người này coi thường và chế giễu. Họ đeo lên chiếc gọng kính bỉ ổi, trơ trẽn suy đoán, nói bóng gió về tôi.

Tôi bị cô lập ở trong một góc, tức giận đến run người, nhìn về phía Hoắc Cứu với vẻ mặt lạnh lùng, những bất bình đêm nay như sóng biển cuồn cuộn quét qua mặt anh.

"Giang Vãn Ninh...". Hoắc Cứu nhẹ nhàng liếc nhìn tôi, khẽ cười, nói: “Cô ấy đúng là rất xinh đẹp, nhưng không phải là mẫu người tôi thích. Một đóa hoa hồng mềm mại dễ vỡ, gió thổi cũng có thể gãy được làm sao có thể so sánh với Tinh Anh được chứ?”

Tôi thoáng giật mình. Lời nói đêm đó của Hoắc Cứu vẫn còn văng vẳng bên tai tôi: "Ninh Ninh, em yên tâm, anh sẽ không kết hôn với cô ấy. Anh sẽ chỉ làm điều đó với cô gái mà anh yêu."

Hóa ra, khi ghét một ai đó thì biểu hiện sẽ rõ ràng như vậy.

Tôi đột nhiên cảm thấy chân mình dường như mất hết sức lực. Tôi cố gượng cười rồi cầm ly rượu bên cạnh lên uống một ngụm: “Vậy thì tôi chúc cho anh Hoắc đây cùng Lâm tiểu thư sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.”

Ánh mắt Hoắc Cứu tối sầm lại. Một giây trước khi tôi định quay người bỏ đi, anh ấy lên tiếng: “Nếu Giang tiểu thư có thể uống hết chỗ rượu này, tôi sẽ đầu tư cho công ty của cô.”

Tôi nhìn theo hướng ánh mắt của anh. Cách đó không xa là những ly rượu chất đầy một chiếc bàn dài. Dưới ánh sáng của ánh trăng, trong lòng tôi không khỏi thấy lạnh lùng.

10.

Người xung quanh lập tức nhốn nháo la hét: "Uống đi! Uống đi!"

Mặt tôi tái nhợt đi, tôi nghi ngờ nhìn về phía Hoắc Cứu. Rõ ràng anh ấy biết tửu lượng của tôi không tốt. Anh cũng biết rõ nếu uống quá nhiều rượu thì ngày hôm sau toàn thân tôi sẽ nổi mẩn đỏ ngứa đến tận xương tủy, nhưng anh ấy vẫn lựa chọn đẩy tôi vào tình cảnh này…

“Sao thế, Giang tiểu thư sợ sao?”, Hoắc Cứu nhướng mày, cười khẩy.

Cùng là một câu nói, một người nói nhưng sao lại xa lạ đến thế!

“Uống đi!”

Tôi đè nén cảm giác chua chát trong lòng, cười nói: “Không phải chỉ là uống rượu thôi sao? Mong anh Hoắc giữ lời.”

Có lẽ là ảo giác, tôi dường như nhìn thấy khóe môi Hoắc Cứu đang mím chặt lại.

Bữa tiệc cao cấp được phục vụ với rượu vang đỏ thượng hạng được cất giữ trong hầm rượu hàng chục năm. Rượu cực kỳ êm, có hương thơm rất dễ chịu. Nhưng uống hết ly này đến ly khác, tôi lại chẳng ngửi thấy mùi thơm nào cả, chỉ cảm thấy vị đắng và cay như đốt cháy cổ họng, nóng đến mức khiến tôi khó chịu muốn khóc.

Khi uống đến ly thứ ba, một bàn tay thon gầy ấn lên mép cốc. Hoắc Cứu cau mày, như thể không chịu nổi sự xấu hổ của tôi: “Đủ rồi, Giang tiểu thư, cô đi rửa mặt đi.”

Đầu óc tôi quay cuồng: “Nhưng tôi còn chưa uống xong mà. Không phải anh nói, chỉ cần tôi uống đủ thì anh sẽ đầu tư sao? Nếu tôi không giữ lời thì sao có thể nói đến chuyện hợp tác chứ?”

"Tôi nói là đủ rồi.”. Ngữ khí của Hoắc Cứu đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Yên tâm, tôi sẽ cử trợ lý đến đưa tiền cho cô".

Tảng đá khổng lồ đè nặng trong lòng tôi rơi hẳn xuống đất. Tôi đứng bật dậy, chạy thục mạng vào nhà vệ sinh. Tôi đã uống rất nhiều rượu trước khi ăn tối, hiện tại cái bụng yếu ớt của tôi đã đau như bị đá đè. Rời khỏi căn phòng bao hỗn tạp mùi thuốc lá và rượu, cảm giác buồn nôn không hề giảm đi chút nào cả.

Trải qua giai đoạn khó chịu nhất, sau khi tỉnh táo một chút, tôi rửa mặt rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh. Nhưng ở góc đường, tôi lại đụng phải Hoắc Cứu


Nhấn để mở bình luận

Dệt Lại Mùa Yêu