Điếm Nam - Ririruriri


Thầy dẫn tôi đến một quán cơm gia đình, nơi đây có không khí vô cùng ấm cúng, mới bước vào cửa đã ngửi thấy được hương thơm nức mũi, cơn đói bụng trong tôi liền sục trào.
" Đây là quán quen của thầy, hương vị rất được, những lúc thầy bận thường sẽ qua đây giải quyết cơn đói"- thầy dẫn tôi tới một bàn trong góc, bên cạnh có một bể thuỷ sinh, nhìn chúng nó vui chơi trong lúc đợi đồ ăn cũng thật thích mắt.
" Em không biết nếu mình ăn canh cá ở đây sẽ như thế nào nhỉ?"- tôi hỏi.
Thầy đương nhiên hiểu câu đùa của tôi:" Có lẽ chúng sẽ nhảy ra khỏi bể đòi cứu con cá xấu số mất".
" Vậy chúng ta phải đóng vai người xấu rồi"- tôi mỉm cười.
Nụ cười này thật chói mắt, thầy Đăng không nhịn được vươn tay ra nựng má tôi một cái, cảm thán:" Mềm như em bé vậy".
" Cả người em đều mềm lắm"- tôi câu dẫn.
" Có dịp thầy sẽ sờ thử"- thầy hùa theo.
Bữa cơm nhanh chóng được bê lên, hai chúng tôi cười đùa vui vẻ, thầy rất ra dáng một người lớn, thường xuyên múc đồ ăn cho tôi, tôi cũng giúp thầy lại, cả hai qua lại vô cùng tự nhiên, không hề có chút cách biệt nào.
" Đây là lần đầu thầy làm chủ nhiệm sao, em cứ tưởng thầy đã dạy rất nhiều lớp rồi, thầy giảng thật sự rất hay đó"- tôi khen ngợi thật lòng.
" Trước đây thầy đều đi trợ giảng để lấy kinh nghiệm, sau vài lần đứng lớp, cảm thấy có chút tự tin, liền bắt đầu tìm việc, may mắn sao vào được lớp của em"- thầy cũng dịu dàng nhìn tôi.
" Sao lại may mắn được, thầy đi đâu cũng được mọi người hoan nghênh thôi. Thầy không chỉ dạy giỏi lại còn đẹp trai nữa, ai đều cũng thích"- mặt tôi đều dán lên chữ thích luôn nè.
" Vậy em có thích không?"- thầy xoa đầu tôi hỏi.
" Em muốn ngày nào cũng được ở bên thầy, nghe giọng nói của thầy, được thầy chạm vào em, thân mật với em em đều thích"- tôi ngượng ngùng thổ lộ.
Thầy Đăng nghe câu này không hiểu sao thấy quái quái, một cảm giác hỗn loạn tràn ra lồng ngực thầy, nhưng thầy cũng không để tâm lắm. Chỉ nghĩ học trò này quả thực bị mình làm cho mê hoặc.
" Vậy em thích nghe thầy giảng hơn hay là thích mặt thầy hơn"- thầy cố tình chơi khó.
" Phải có cả hai em mới mê thầy như thế chứ? Thầy có giảng hay đến mấy nhưng nếu không đẹp trai em cũng không chăm chỉ lên đâu"- tôi làm như đúng đắn gật đầu.
" Thằng nhóc này, còn nhỏ mà đã biết chọn sắc rồi"- thầy bất đắc dĩ.
Trường tôi có một khu vực nội trú, ở đấy có học sinh được gia đình gửi vào để quản sinh trong trường giảng dạy, đa phần vào đó đều là những đứa trẻ hư, hoặc là gia đình có khúc mắc, nói chung chính là không tử tế. Căn nhà nội trú tầng một dùng chính là nhà ăn, tầng hai là phòng học, tầng ba chính là khu nhà ở của học sinh nội trú, còn tầng bốn có mấy phòng ngủ cho những ai muốn nghỉ ngơi chợp mắt.
Bên trong mỗi phòng có nhiều chiếc thảm ghép liền với nhau để tối đa số người nằm được, ngoài ra còn có cả chăn gối và một nhà vệ sinh, mùi cũng không đến nỗi. Nói chung đánh một giấc là không thành vấn đề. Thầy Đăng lấy ra một chiếc khăn lau qua mấy tấm thảm, tôi thấy thế cũng đi tới lấy gối, chọn ra hai chiếc sạch nhất, đập đập vài cái, lại lấy thêm chăn.
" May mắn là phòng này không có ai, không chẳng biết có thể ngủ ngon không?"- thầy pha trò.
" Không biết ai chứ em thì ngủ rất ngon đó"- tôi trả lời.
" Tại sao?".
" Vì được ngủ với thầy".
Đăng ngây người một chút, sau lại cười phá lên:" Thằng nhóc miệng không xương".
" Em nói thật lòng"- mặt tôi trưng ra vẻ tuyên thệ.
" Được rồi đi ngủ đi, chiều còn dậy học"- thầy xoa đầu tôi. Thấy khoảng cách giữa hai người hơi xa nhau, muốn kéo lại gần, nhưng lại nghĩ thầy trò với nhau cũng không nên đến mức đấy, có chút tiếc nuối nằm thẳng lại nhắm mắt ngủ.
Còn tôi thì trong lòng đang vô cùng khó chịu, rõ ràng thịt ở ngay trước mặt lại không thể ăn. Thậm chí đến cả ôm cũng không có, tại sao mình phải mệt mỏi như thế trong khi ở nhà chả cần làm gì cũng có hai con cặc bất kì thời điểm đều có thể cọ tới.
Tôi hờn dỗi xoay mặt ra chỗ khác, hiện giờ đang chẳng buồn ngủ chút nào á. Bình thường có bao giờ ngủ trưa đâu. Cứ tưởng hôm nay sẽ mần mò được chút, cuối cùng một chút tiến triển cũng không có. Chẳng lẽ từ giờ mình chỉ có thể ăn cặc của hai người thôi à?
Giữa không gian yên tĩnh, tôi cũng từ từ bị cơn buồn chán làm đi vào giấc ngủ. Lăn qua lộn lại liền chui vào lòng của thầy Đăng, chân lơ đãng đè lên hạ bộ của thầy. Đăng từ từ mở mắt liếc sang, thì thầm:" Xem ra em rất thích thứ bên dưới của thầy nhỉ?".
Chiều đến tôi mở bài tập thầy đã giao ra làm, một công đôi việc, vừa làm bài vừa được ở cạnh thầy, đã thế còn được thầy chỉ bảo kết cục câu. Mặc dù thầy là giảng viên nam nhưng từ ngữ rất uyển chuyển, có chiều sâu, tôi nghe mà không ngừng thổn thức, mắt theo vô thức mà nhìn thầy chăm chú, như thường ngày bị thầy câu mất linh hồn trong phòng học. Hiện tại cả hai đang ở sát cạnh nhau, người tôi và thầy đang cọ vào nhau tiếp xúc, chim bé đã bắt đầu đứng dậy, cùng với nhiệt độ cơ thể nóng lên thổi về phía thầy.
Lại bị bỏ bùa rồi!- thầy Đăng ôm đầu, lần đầu thấy vẻ đẹp trai của mình thật tai hại. Không biết học trò bị mình giảng hay quá hay là bị nhan sắc mình kéo trôi đi nữa. Búng trán một cái cho cậu tỉnh, Đăng cười:" Tập trung".
" Em xin lỗi"- tôi xấu hổ bị bắt quả tang.
" Thế này đi, nếu em tập trung học hành, sau khi hết tiết thầy sẽ cho em sờ mặt thầy. Đồng ý không?".
Xí, có sờ mặt thôi à?- tôi thầm bĩu môi. Nhưng nghĩ tới được chính chủ cho phép thì lại là một cảm giác khác, đến lúc đấy phải vuốt cho đã ghiền mới được.
Không ngờ đề nghị nhảm nhí đó lại có thể được thành giao, Đăng cũng bất ngờ. Quả nhiên Minh sau đó học rất nghiêm túc, thầy vậy mà bị chọc cười, thằng nhóc này đúng là nhan khống.
Sau khi kết thúc giờ học, một tình huống oái oăm xảy ra, thầy giáo cao lớn để cho một cậu nhóc học sinh thấp bé vuốt ve khắp gương mặt mình. Nhìn biểu cảm càng ngày càng hăng hái ai không biết còn tưởng cậu đang chơi đồ chơi chứ không phải đang sờ mặt nữa.
" Thích thế hả?"- Đăng bất ngờ khi Minh chơi đùa mặt mình nãy giờ cũng được năm phút rồi đó. Thằng bé miết từng điểm một trên khuôn mặt, xong lại cười nắc nẻ, vô cùng vui mắt, cảnh đẹp ý vui thế này, thầy cũng không khó chịu một chút nào, cứ thế cùng cậu một chỗ.
" Dạ, thầy đẹp trai quá! Da còn láng mịn, ước gì ngày nào cũng được sờ thầy"- tôi mê mẩn trên làn da đó.
" Nếu em không chê thì có thể, thầy cũng không có bủn xỉn thế"- thầy Đăng nắm lấy tay tôi, lại lấy tay còn lại vuốt ve mặt tôi:" Da dẻ Minh cũng thật đẹp, cái má phúng phính thật đáng yêu, làm người ta muốn ngoạm một cái".
" Thầy ngoạm đi"- tôi bất ngờ hưng phấn.
Thích thế cơ à?- Đăng quả thực chính là nhìn muốn ngoạm cái má này thật. Thầy cũng sờ nhiều rồi, cũng biết nó có bao nhiêu hấp dẫn.
Khoảnh khắc thầy ngậm lấy một bên má của tôi, hơi nóng hun đến càng làm chiếc má bánh bao của tôi đỏ đến lợi hại, còn hơn cả lúc nhìn thấy chim thầy. Tôi nhắm mắt thoả mãn, cảm nhận hàm răng thầy cà vào má, chiếc lưỡi lại ngoáy từng vòng theo sau, hết cơn co rút này đến cơn khác kéo đến nườm nượp làm tôi không không chế được bản thân uốn éo mình, càng ngày càng có xu thế dựa hẳn vào người thầy.
Đăng thấy nửa người tôi đã dính chặt vào thầy, cũng không đẩy ra, nói:" Thích thế hả? Bên kia có muốn không?".
Tôi không nhiều lời trực tiếp đưa má kia sang, thầy thích chí búng trán tôi một cái, lại tiếp tục công việc của mình. Cả hai cứ thế cọ xát nhau qua lại, đến khi cơn triền miên kết thúc, tôi đã ngồi dạng háng vào trong lòng thầy, hai tay ôm lấy cổ thầy, có thể cảm nhận được con cặc đang căng lên dưới mông tôi. Tôi nhanh chóng buông tay thầy đang thả trên eo tôi ra, ngồi về chỗ cũ:" Em xin lỗi, bình thường em không có tuỳ tiện thế đâu"- cơ mà hết lần này đến lần khác tôi làm ra điều ngược lại, haha.
" Thầy mới là người được lợi mà, đúng thật là cả người em chỗ nào cũng mềm mại hết trơn"- Đăng xoa đầu tôi an ủi.
Tôi cũng không dám làm quá, chỉ ngồi một chỗ đỏ mặt xấu hổ.
---
Kỳ thi tuyển học sinh giỏi đã đến, mọi năm tôi đều chối bay biến, chả hơi đâu đi làm khó mình, nhưng năm nay lại khác, tôi học môn Văn đến phát điên rồi, nếu không giành lấy giải này nọ thì cũng thật có lỗi với công sức theo đuổi của mình quá. Lúc thầy Đăng hỏi cả lớp những ai muốn vào đội tuyển Hoá, quả nhiên cậu bé có đôi má phúng phính kia chính là cánh tay đầu tiên, còn nhìn thầy cười rõ là tươi, khỏi phải nói điều này như tiếp thêm động lực như thế nào. Nhưng vẫn còn những cánh tay khác giơ lên, gồm ba bạn nữ, thầy nhớ họ là bạn thân với nhau, còn ngồi chung một chỗ, khả năng cảm thụ cũng rất ấn tượng, nhưng bất ngờ nhất lại là cậu học sinh cuối cùng. Tư duy văn học cậu bé này không bay bổng lắm, khá là bình thường, nhưng nếu cậu có tinh thần học hỏi, thầy rất sẵn lòng.
Học sinh thi tuyển không chỉ phải học hành đầy đủ trên lớp mà còn phải học thêm buổi chiều để đi thi, áp lực vô cùng, hơn nữa độ khó khỏi phải nói, chỉ dành cho những ai thực sự có năng khiếu, nhưng nếu cố gắng học hành thì cũng có thể. Chính vì biết điều này nên mỗi môn chỉ cần có hai em tham gia là giáo viên đó đã vui lắm rồi, Đăng không ngờ lần đầu tiên mình đào tạo học sinh đi thi mà có tận năm người báo danh, thầy tự nhủ bản thân càng phải cố gắng hơn nữa.


Nhấn để mở bình luận

Điếm Nam - Ririruriri