Điếm Nam - Ririruriri


Tôi bị câu đùa của chú chọc cười, thầm cảm thấy may mắn, vào những phút yếu lòng, vẫn có người kề vai cho mình dựa vào.
Tôi hôn say đắm hai người đàn ông luôn chờ đợi tôi ở nhà, lại cúi xuống hầu hạ dương vật đang chảy nước của cả hai như sự biết ơn. Cả hai người đều cảm thấy hôm nay nhóc con đặc biệt nhạy cảm, đến cả bú liếm cũng rất hết mình, mặc dù kích cỡ của cả hai rất lớn, bình thường nhóc con sẽ hiếm khi cho vào hết lắm, nhưng hôm nay thúc cú nào là đậm cú đấy, khiến người tận hưởng lại sợ không thôi. Có điều là đặc biệt sướng a.
Giờ ăn cơm, mẹ nhìn gương mặt đờ đẫn của hai đứa em thì bật cười:" Chưa tỉnh ngủ hay gì?".
Chú Hiếu ôm tôi trong lòng, nãy giờ vẫn luôn rúc đầu vào hõm vai tôi hít lấy, cứ như tên phê cỏ. Cậu Phong cũng chẳng khá hơn, cứ cầm tay tôi lên hôn suốt.
Bố tôi không nhìn nổi nữa đập bàn một cái, cả hai tên kia mới yên ổn trở lại.
Mẹ tôi trêu đùa:" Cứ như thế này thì sau này người yêu nó có khi còn chưa tới được tới cửa đã bị đuổi đi quá, ai dám giành lại hai cái đứa này".
" Em sớm đã đặt chỗ trước rồi, sính lễ đảm bảo linh đình không xa hoa không tính tiền"- chú Hiếu đầy kiêu ngạo.
" Chị biết mày giàu rồi, nhưng không phải có mỗi mày ứng tuyển nha, em chị cũng có một chân đó"- mẹ cười như được một mùa vụ bội thu.
" Đúng đó, cậu đây cũng là người làm ra tiền nha, mĩ phẩm quý giá sớm đã trét đầy phòng mẹ vợ rồi"- cậu Phong khoe mẽ.
" Thằng ranh này mày gọi làm chị cảm giác đống đồ đó không cứu nổi tuổi tác của chị đâu, im mồm lại ngay".
" Vậy là cậu không biết chị cậu hôm nay vừa kêu anh đi cửa sau thế nào rồi"- chú Hiếu khinh khỉnh.
" Bà già lòng tham không đáy"- cậu gầm lên.
Mẹ chỉ biết cười trừ.
Hai thằng "con rể" này quả thực rất biết cách vừa lòng "mẹ vợ", mặc dù mình sinh con trai. Mẹ nhìn tôi bằng một ánh mắt nổi da gà, và tôi biết nó có nghĩa là: món hàng này thật lời quá!
Chú Hiếu và cậu Phong sớm đã định sẵn cuộc sống tương lai, chuyện loạn luân chẳng phải hay ho gì cho nên sẽ để càng ít người biết càng tốt, họ cố gắng nhồi nhét tài nguyên vào người "bố mẹ vợ" chính là để tránh hai người ôm con chạy mất. May mắn đều là người có tiền, so với người thường thoải mái hơn nhiều, nhà của cải chất thành đống, trên giường nằm ôm ấp vợ yêu, quả là mĩ mãn.
Dạo gần đây thầy Đăng cảm thấy như mọi chuyện đều đang chống lại mình, đi được nửa đường thì quên rút chìa khoá, lên đến đường lại phải chạy về lấy giáo án, mặc dù vẫn có điểm tâm đút cho, nhưng không còn ngày nào cũng được đấm lưng cho nữa, thầy quả thực chịu không nổi nữa, kêu cậu đến nhà mình học, cậu lại lấy đủ lý do từ chối. Thầy cũng mất mặt chứ bộ, chính mình lại kém cỏi như thế, nhưng mặc dù cậu mới chỉ ở lại có vài hôm, nhưng khi về nhà không có hình bóng của cậu, thầy vẫn thật là nhớ. Chẳng lẽ cái này gọi là yêu sao?
Thầy Đăng đau đầu gục xuống bàn, đúng lúc Châu Báu đi qua, vuốt nhẹ lên bàn tay gân guốc của thầy:" Thầy Đăng mệt à?"
" Đau đầu hoa mắt chóng mặt ù tai đủ hết, cảm giác sắp dẹo tới nơi rồi"- thầy Đăng nhìn con yêu tinh cứ cà nhẹo bàn tay mình mãi, lười biếng rụt tay về, cũng chả buồn giả bộ bưng ra vẻ buồn chán.
Gì chứ hoá ra là một tên ốm đau hay than vãn à?- Châu Báu nhìn bản mặt mắc ỉa kia mà cũng muốn mệt theo, động viên lấy lệ đôi ba câu xong liền bay biến. Cô không muốn không những mất tiền mà còn phải chăm người ốm đâu.
Từ sau lần từ chối đến nhà thầy, những tưởng thầy thôi ý định thân mật lại với tôi nữa, thực ra tôi cũng muốn lắm, thầy ngon thế kia mà, còn chưa được "thân mật" chính thức, quan hệ cũng phải lén lút, tủi nhục thôi rồi. Nhưng biết làm sao được, thầy đã từ chối rồi làm sao có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra mà quay lại làm học trò ngoan của thầy chứ. Ấy vậy mà thầy lại hết lần này tới lần khác khiêu khích giới hạn chịu đựng của tôi, như thỉnh thoảng sẽ vô tình cọ đũng quần vào bàn tay tôi, còn cạ nhẹ lên đó, quan trọng là hành động này lại được thực hiện lén lút ở ngay trong lớp, cơn khoái cảm và sợ hãi làm người tôi như run lên. Nhưng như vậy vẫn chưa là gì, thầy thường xuyên lấy lý do tôi có chỗ không ổn muốn ở lại chỉ dạy một lát, mặc dù tôi biết đó chỉ là cái cớ nhưng thực sự thầy có thể phân tích lỗi sai của tôi thật, đúng là đáng sợ phát biến thái. Có điều nhận sai là một đức tính tốt, nhưng thầy lại không chỉ giảng bài không, dáng ngồi yêu thích của thầy chính là kẹp hai bắp đùi quanh người tôi, tạo nên đường cong quá chín mươi độ, góc tù chính là cái thứ cộm lên đó cứ cọ vào mông tôi mỗi lần thầy dựa vào giảng bài. Một tay thầy cầm lấy tay cầm bút tôi, tay còn lại lơ đãng giữa khoảng không giữa đùi của hai người, phải gọi là muốn bao nhiêu câu dẫn liền có bấy nhiêu, ai dám nói đây là tư thế đúng đắn. Tôi cũng không phải loại quân tử gì mà có chịu được loại giày vò này, khi đôi môi thầy quẹt nhẹ vào má tôi, thả ra luồng khí khi giảng, tôi liền quay ngoắt lại, cả hai chạm môi nhau.
Không ai di chuyển, bầu không khí cứ thế nóng bừng lên, quần tôi gồ lên một cục nhỏ, tôi cũng có thể cảm nhận được dương vật của thầy đã ngóc lên, này chính là thái độ của người đã đẩy tôi ra sao?
Thầy từ từ ôm lấy eo tôi, chân cũng quắp lại khoá chặt eo thon, không thấy tôi phản ứng, mới bắt đầu vươn đầu lưỡi láp đôi môi tôi. Còn tôi thì dựa cả vào người thầy, để lộ ra sự yếu đuối mặc thầy giày nắn, đối phương bắt được tín hiệu làm sâu thêm nụ hôn, trực tiếp luồn lưỡi vào trong, càn quét khắp mọi ngóc ngách. Thái độ như hổ đói muốn hút sạch lấy khoang miệng vậy, tôi đóng vai một ngọn cỏ nhỏ nhoi lựa theo gió thổi lung lay, cả hai nhanh chóng chìm vào dục vọng, thầy cởi từng chiếc cúc áo của tôi, bắt đầu mút liếm từ tai xuống cổ, xuống hai núm ngực, còn tôi thì co rúm lại, không ngờ người thầy của mình lại có thể sexy đến thế.
" Sao ngạc nhiên thế? Em nghĩ anh không biết mấy cái này à?"- thầy cười nhẹ.
Tôi bị xưng hô của thầy làm cho choáng váng:" Gọi thầy cũng đâu có già lắm đâu"- thực ra là tôi đang xấu hổ đó.
" Em thích thế nào cũng được"- thầy lại vươn đầu lưỡi lên muốn hôn tôi, lại bị tôi chặn lại.
" Thầy có thấy quá đáng không? Chính thầy là người đẩy em ra, cũng chính thầy níu lại, từ đầu đến cuối em đều như một con rối. Em thừa nhận em có tình cảm với thầy, nhưng không có nghĩa là lúc nào cũng thế đâu, em đã quyết định buông bỏ rồi, mong thầy hiểu cho suy nghĩ của em".
Thầy Đăng như bị gạt cho một gáo nước lạnh, không ngờ cậu nhóc hồn nhiên trước mặt mình vậy mà lại đa sầu đa cảm như thế, cảm thấy mình trong lời nói của cậu thật khốn nạn. Mình lớn hơn đối phương cả chục tuổi, nhưng bản lĩnh lại không bằng người ta, lấy được mà không buông được, thầy tự phỉ nhổ mình không thôi.
" Thầy xin lỗi em, là thầy không đúng. Về nhà thầy sẽ sắp xếp lại suy nghĩ và đưa đến cho em hình ảnh tốt nhất, sẽ không còn để cho em phiền lòng. Mong em đừng để ý, thành thật xin lỗi em"- thầy cúi đầu xuống, đây là toàn bộ những gì bản thân thầy có thể làm lúc này, để cho học sinh của mình một lối thoát.
Tôi nhìn thầy dần biến mất, nước mắt không khỏi trào ra, thút thít từng tiếng. Mình thật ngu mà, rõ ràng là thích người ta muốn chết, vậy mà chỉ vì chút sĩ diện mà làm đau nhau, chính tôi mới là kẻ đáng chết.
Quả thực sau đó thầy Đăng đã không còn dính dáng tới tôi nữa, cả hai đã không còn skinship với nhau, thầy vẫn là một người thầy đúng mực, giảng dạy cho chúng tôi, không vì chuyện cá nhân mà lơ là cá nhân tôi, điều này làm tôi vô cùng bội phục thầy.
Ngày thi cấp thành phố đã đến, địa điểm tổ chức thi ở hơi xa trường, vì muốn tạo cảm giác thoải mái cho học sinh, nhà trường đã biến những ngày tháng mệt mỏi này thành một chuyến du lịch, chúng tôi được chuyển tới một nơi gần địa điểm tổ chức thi, là một khách sạn cao cấp. Bên cạnh còn có khu vui chơi, mua sắm các thứ, đây cũng là một nơi gần trung tâm nên mọi thứ đều vô cùng đầy đủ. Đối với con nhà giàu mà nói thì đây chính là một bữa tiệc tiêu pha thoải mái, chú Hiếu cũng vì điều này mà mà mua cho tôi một cái điện thoại, chuyên dùng để liên lạc, nhưng thực ra mục đích chính là nhìn ngắm tôi những ngày xa nhau. Tôi được chú dạy về cách chi tiêu, đa số đồ có in giá đều không phải lo bị chém, nhưng phải nghĩ xem thứ này có hữu ích không? Cậu Phong thì lại đưa tôi chiếc thẻ của cậu và nói bên trong có đủ tiền, không phải lo túng thiếu, nhưng đừng khoe mẽ ra với người xung quanh, điều này tôi hiểu. Cả hai đều là những người chú, người cậu xứng đáng.
Ở đây tôi gặp lại đội tuyển Toán, nhanh chóng hoà nhập với họ, bỏ đi sự bí bách kia, lại phát hiện nơi này hoá ra vẫn có những học sinh của trường học khác, cũng tầm tuổi như tôi, sau một hồi hỏi han, có một anh trai học lớp 9 khá là hợp rơ, liền rủ tôi đi chung.
Anh chỉ bảo cho tôi rất nhiều thông tin hữu ích, từ kinh nghiệm đi thi, cho tới những kiến thức liên quan, anh cũng thi cùng môn với tôi, nên tôi liền bị anh thu hút. Một đàn anh khối trên thông minh, tài giỏi, lại khá đẹp trai, sao lại không thích chứ? Anh có vẻ cũng rất thích tôi, mỉm cười với tôi thật ngọt ngào, còn quàng cổ tôi thân mật, tôi nhanh chóng chìm đắm vào thứ hạnh phúc ngọt ngào này.


Nhấn để mở bình luận

Điếm Nam - Ririruriri