Điếm Nam - Ririruriri


Hoàn đau đầu tỉnh dậy, vẫn còn ù ù cạc cạc giữa cơn mê và hiện thực. Châu Báu đang ngồi trên cặc hắn nhún nhảy đầy thích thú, Hoàn bị động tác điêu luyện của cô không khống chế được dục vọng cứ thế phun hết ra trong xấu hổ. Hắn không dám thừa nhận bản thân mới vừa mới được cho vào đã bắn ra.
Châu Báu cúi xuống, đánh cặp vú bự lên mặt hắn:" Đã tỉnh rượu chưa".
Hoàn thèm khát bú liếm cặp nhũ hoa:" Tỉnh rồi".
" Tỉnh thì dậy đi, anh ướt hết quần rồi kìa".
" Hả?"- Hoàn mở trừng mắt, thật cẩn thận nhìn quanh tứ phía, Châu Báu đã biến mất, bỏ lại anh với cái quần lót dính đầy tinh.
" Haizzz...".

Châu Báu ngồi nghịch điện thoại, miệng thì tán nhảm với Mỹ Lệ, chân ngồi vắt chéo để lộ cặp đùi trắng dài nõn mà. Biết bao nhiêu ánh mắt đàn ông đi qua đều phải xuýt xoa nhìn. Đàn bà thì tối sầm mặt dựa tai nhau nói xấu, mấy người táo bạo hơn cũng bắt chước làm những tư thế gợi cảm thể hiện bản thân không yếu thế. Những điều này đã quen thuộc như cơm bữa, đến nỗi cô có thể coi nó như thú vui tiêu khiển.
" Bộ đồ hôm nay thật đẹp khi diện lên người cô"- thầy Hùng dạy môn tiếng Anh tiến đến chào hỏi. Cái bụng mặc dù đã gắng hít vào nhưng cũng chẳng thể tăng thêm được chút phong độ nào. Ngược lại cái đũng dưới quần lại phất lên mạnh mẽ, nhô hẳn một cục đặt trên bàn cô.
" Cảm ơn thầy đã khen, chúc thầy buổi sáng tốt lành"- Châu Báu nở nụ cười tiêu chuẩn đưa tiễn.
Thầy dạy tiếng Anh bị đuổi khéo nhưng vẫn kiên quyết muốn được dựa gần người đẹp một chút, lại đổi chủ đề:" Tôi mới phát hiện ra quán này rất ngon, còn được giảm giá. Hai cô có muốn thử không?".
Ồ nhớ tới mình rồi đấy à?- Mỹ Lệ nhoẻn miệng cười:" Tiếc quá hôm nay chị em chúng tôi bận đi shopping rồi".
" Ở đâu thế tôi cũng có đồ cần mua nè"- thầy ta vẫn chưa bỏ cuộc.
" Thời trang đồ nữ"- Mỹ Lệ bỏ lại câu xong khoác tay Châu Báu rời đi:" Dạo một vòng xua bớt tà khí đi cô".
Khải cất xe vào nhà gửi, tung tăng tung tẩy lên lớp, cảm thấy mỗi bước chân đều được trải lông ngỗng mà dẫm, mềm mại êm ái như bờ mông của em ấy. Đúng là khoảnh khắc sung sướng nhất của người đàn ông chính là được thoả mãn tình dục. Hiện giờ trong đầu thầy chỉ toàn là hình ảnh kiều diễm của Minh tối hôm trước. Sáng hôm ấy khi phải chia tay nhau, thầy lại không nhịn được mà vào trong em ấy một lần nữa, lại sợ bị người nhà nghi ngờ nên cũng không dám làm quá. Có điều như thế cũng đủ khiến cả ngày Chủ Nhật của thầy trôi qua trong hạnh phúc rồi.
" Thầy Khải có chuyện gì mà vui vậy? Cho bọn tôi vui ké miếng"- Châu Báu cất tiếng trước mặt.
Đúng là cách tốt nhất để quên được tình cũ là có người yêu mới. Trước đây thầy vẫn luôn bực mình, ghen tị với những người đàn ông được vào trong cơ thể xinh đẹp ấy, một mặt lại khinh thường loại đàn bà lẳng lơ này. Cứ mỗi lần gặp mặt là lại cảm thấy khó chịu. Có điều ai rồi cũng khác, cô ta bây giờ một góc cũng không sánh được với người tình của thầy.
" Chào các cô"- Khải lịch sự chào lại.
Châu Báu thoáng co rút khoé miệng:" Thầy có chuyện gì vui sao?".
" Không có"- Khải nhún vai.
" Vậy sao trông thầy tươi tắn vậy?"- Mỹ Lệ thêm vào.
" Tôi vẫn luôn thế mà"- Khải lịch sự xin phép rời đi.
Hai người đàn bà nhìn nhau trố mắt, bình thường cái tên này mỗi lần nhìn thấy họ đều co quắp mặt mày cơ mà. Cảm giác được đùa bỡn tình cảm của người ta phải gọi là sướng muốn chết. Cứ nhìn thấy cái bản mặt vờ như là mình ổn nhưng thực ra lại táo bón muốn chết mà cười muốn đi vệ sinh. Ấy vậy mà cái tên ấy hôm nay lại còn vui vẻ hơn người gây hoạ. Cái đạo lý này ở đâu ra?
Châu Báu bị cơn buồn bực vô nghĩa bủa vây, ngó vào sân thể dục, cái tên lính mới kia vậy mà chưa đến. Gan to đấy.
Qua giờ tập trung lớp, Hoàn mới hớt hải tới, đón nhận ánh mắt nghiêm khắc của Châu Báu chỉ biết cúi đầu không ngừng xin lỗi.
" Số lần cậu xin lỗi tôi hôm nay cũng không bằng số học sinh bâu đầu bàn chuyện giáo viên đi làm muộn đâu"- Châu Báu lạnh giọng cảnh cáo.
" Em thực sự xin lỗi, số không có lần sau"- Hoàn cúo gằm mặt.
" Nếu lãnh đạo trường ở đây, cậu đã được nghỉ rồi"- Châu Báu không chút nhượng bộ.
" Em thực sự xin lỗi".
Châu Báu không nói gì, im lặng chừng một lát, thấy tên kia đã có vẻ kiểm điểm rồi, dịu giọng xuống:" Nhớ lời cậu nói".
Hoàn thầm nghĩ bản thân xui muốn chết, anh ta còn lâu mới đi muộn, chẳng qua vì sợ phải đối mặt người ta mà cố tình đến muộn, ai ngờ kết quả lại tệ thế này, đúng là quyết định sai lầm.
15 phút ra chơi trôi qua trong gượng gạo, mãi đến khi vào tiết sau, hai người mới lại tương tác với nhau. Châu Báu đã loại bỏ vẻ lạnh lùng xa cách, thay vào đó là một giáo viên tận tâm đúng chuẩn chỉ điểm cho Hoàn một cách chu đáo. Hai người thỉnh thoảng đụng chạm vào nhau làm thầy bối rối, cô cũng thoáng đỏ mặt, làm Hoàn tự tin nụ hôn hôm đó đã có tác dụng rồi.
Trưa hôm đó hai người dùng cơm cùng nhau, vì buổi chiều là dạy nâng cao, không nằm trong tư liệu học hỏi của giáo viên thực tập nên thầy được nghỉ, đây chính là cơ hội cho Hoàn.
" Nụ hôn hôm ấy, em sẽ chịu trách nhiệm"- Hoàn ấp úng.
" Chịu trách nhiệm kiểu gì?"- Châu Báu vẫn ăn uống như chưa nghe thấy chuyện gì.
" Cho hành động của em. Cô muốn gì em đều nghe cô"- Hoàn bày ra vẻ mặt đầy thâm tình.
" Là cậu uống say, tôi sẽ không truy cứu. Có điều biết tửu lượng của mình như thế thì lần sau chú ý chút đi".
" Chị không phải chịu thiệt thòi như vậy, có gì không hài lòng cứ nói thẳng với em, em không muốn quan hệ của chúng ta có gút mắc. Em thật sự tôn trọng chị"- Hoàn nắm chặt tay không bỏ sót biểu cảm trên mặt cô.
" Cậu là một giáo viên tài năng, qua mấy hôm làm việc cùng nhau tôi có thể đảm bảo điều đó. Không cần phải quan ngại gì tôi"- Châu Báu cười đáp lại.
Nếu là người bình thường sau khi nghe được câu này sẽ yên tâm từ bỏ tiếp tục truy cứu, nhưng Hoàn biết đối phương cũng có cảm giác với mình. Có lẽ thân là con gái nên không muốn chủ động, nên thầy sẽ thay cô làm việc đó.
" Em sàm sỡ cô như vậy nếu cô không làm gì em, thực sự có chút không được tự nhiên. Hay cô đánh em một cái nhé".
" Khuôn mặt đẹp trai thế này ra tay tôi cũng sợ mang tội, nói thật được cậu hôn cũng không tính là xúc phạm mấy, dù gì tôi cũng lớn tuổi hơn cậu mà, tính ra tôi được lợi không ít. Còn nếu cậu vẫn muốn được đền bù, vậy mua đồ ăn sáng một tuần cho tôi nhé?"- Châu Báu nháy mắt làm tung quả tim của thanh niên trẻ tuổi kia, đũng quần dựng đứng trỗi dậy như muốn chọc thủng một đũng ở quần.
" Chị có thể cho em biết khẩu vị của chị không?".
-
Còn một tuần nữa là đến kì thi cấp tỉnh, cả trường đang sôi sục hơn bao giờ hết. Tôi cũng tập trung vào kì thi, không thể để sự chăm chỉ của mình phí công vô ích. Thầy Đăng làm hết chức trách của một người thầy kiêm bạn trai, ở trên lớp thì ân cần giảng giải, lúc bên nhau thì âu yếm che chở như trên đời này không còn việc gì để làm nữa. Tôi được sủng mà sợ, lại nghĩ tới chuyện đáng xấu hổ của mình kia, cảm thấy bản thân thật dơ bẩn khi chạm vào người này, bất giác lùi xa ra.
" Chạy đi đâu"- Đăng túm chặt người về ôm hôn, dán chặt cơ thể cả hai lại với nhau. Bọn họ vẫn đang ở trong lớp học, khoảng thời gian này toàn trường gần như đã về hết, cánh cửa bên ngoài đã khoá chặt, điện cũng tắt. Cả hai đang trong tình trạng không mảnh vải, quần áo đã nằm lăn lóc xung quanh. Mặc dù xung quanh không có ai nhưng vẫn phải thật yên tĩnh, tránh việc bảo vệ đi qua nghe thấy hoặc căn phòng này cách âm không được tốt. Đăng nằm lên trên người Minh, thực hiện động tác 69. Thầy thì bú lỗ đít cậu, còn Minh thì ngậm chim thầy. Làm tình ở trốn học đường vẫn có một sức hút khó tả, mặc dù không có chăm nệm êm ấm, còn phải duy trì yên tĩnh, nhưng nghĩ tới nơi mới ban nãy còn phát ra tiếng giảng bài, bây giờ lại biến thành chốn thác loạn của thầy và trò, thật không thể kìm nổi cảm giác phóng đãng này.
" Dạo này em tự làm hả?"- Đăng hỏi.
" Dạ... vâng"- tôi đoán là thầy hỏi chuyện quay tay.
" Cái lồn rộng ra thế này, không phải là em mua cu giả về đó chứ?"- Đăng cười phóng đãng, tay vuốt ve miệng lỗ:" Khổ thân, đã là người có chồng rồi. Chồng còn vừa có năng lực lại thừa tài nguyên, vậy mà phải trông chờ vào con cu giả, thầy cảm thấy thật đáng trách".
Tôi xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, bằng chứng ngoại tình ngay trước mắt mà thầy lại tưởng là mình vất vả một mình. Không biết nếu thầy phát hiện ra sự thật có băm vằm tôi ra không.
Lỗ lồn mở rộng nhanh chóng làm Đăng tiết kiệm được ối thời gian, một bên khen ngợi Minh, một bên trực tiếp đeo bao cắm thẳng vào bên trong.
" A sống rồi, thiên đường của tôi"- Đăng rên rỉ.
Mấy hôm nay bận tối tăm mặt mày, bản thân cũng chột dạ làm tôi không dám đi tìm thầy Khải nữa. Tính ra cũng lâu rồi mới được con cặc này tiến vào làm tôi tham luyến nghiền ép nó bên trong. Vì kích thước nhỏ hơn của thầy Khải nên tôi có thể thoải mái hơn nhiều trong việc di chuyển, có điều đây quả thực vẫn là một con cặc to, lồn tôi lại mấy hôm rồi chưa được chơi, cũng đã khít vào chút ít, cảm giác đau là vẫn có, nhưng thay vào đó là sướng nhiều hơn.
" A a ưm..."- tôi túm chặt cổ thầy ép thầy cúi xuống hôn tôi. Cả hai trao nhau nước bọt qua lại, tiếng sùn sụt truyền qua không khi, bên dưới dương vật va đập vào bờ mông căng mịn kêu bép bép, không khí nhanh chóng nóng rực lên, cơ thể cả hai ướt rượt mồ hôi thâm nhập nhau, tiếng động không tự chủ được mà càng lúc càng lớn.
" Có phải quá to rồi không?"- tôi có chút chần chờ.
" Ý em là cái gì to?"- thầy cười đểu giả nhìn tôi.


Nhấn để mở bình luận

Điếm Nam - Ririruriri