Điếm Nam - Ririruriri


Sau khi bình ổn lại cảm xúc, Châu Báu cảm thấy mặt mũi của mình coi như lấy lại được, mặc dù vớ phải một tên lắm mồm( xem lại đoạn làm tình ở chap Âm Mưu) nhưng đá đi lúc này lại không thực sự thống khoái, ít ra cũng phải để cậu ta chìm đắm trong lưới tình đã. Điều đầu tiên cô hỏi chính là:" Có muốn thử hẹn hò không?".
Đương nhiên Hoàn gật đầu cái rụp, làm sao anh có thể bỏ lỡ cơ hội này chứ? Một người phụ nữ thành đạt còn xinh đẹp đi tới trước cửa đúng lúc bản thân đang muốn thoát khỏi cái bóng kinh hoàng kia, có ra sao cũng phải bấu víu lấy cơ hội này.
Hai người sau đó quả nhiên đã có những ngày tháng mặn nồng ướt át, Châu Báu cũng rất hào phóng phô bày cơ thể mình lúc thích hợp, cuộc sống khi không có cậu nhóc kia quả thực làm Hoàn như sướng muốn điên lên, anh mau chóng thoát khỏi nó và tận hưởng hạnh phúc thực tại.
Châu Báu cũng có chút hối hận, tên nhóc này ngoại trừ lúc say rượu làm ham muốn tăng cao, có những hành động không cần thiết thì lúc bình thường lại rất thương yêu bạn tình, điều này làm cô vừa thích thú vừa tiếc hận. Cô chắc chắn phải đá tên nhóc này đi, nhưng tại sao lúc mà cô muốn buông bỏ thì cậu ta lại biểu hiện ra sự tuyệt vời ấy. Cũng chẳng biết đến bao giờ mới có một con cặc ngoáy đã đến như vậy.
Có điều cuộc vui chóng tới cũng chóng tàn, ngày Minh trở lại cũng đồng hành với những ký ức Hoàn đã cố gắng quên đi suốt mấy ngày nay ùa về.
" Em chào thầy, thầy nhớ em chứ?"- tôi chạy tới ôm lấy thầy, có thể cảm nhận được sự run rẩy truyền qua:" Thầy ốm à?".
" Không... em vừa về à?"- Hoàn cố gắng trấn tĩnh lại.
" Dạ, em thi được hạng hai cấp tỉnh, được thưởng cho một chuyến du lịch Nhật Bản trong một tuần, có nhiều chuyện vui lắm, thầy có muốn nghe không?".
" Đương nhiên là muốn, chuyện em được giải cao như thế đã được trường thông báo ngay thứ hai đầu tuần rồi. Thật tiếc khi em không thể lên bục nhận giải ngày hôm đó, mọi người đều rất tự hào về em đó"- Hoàn xoa đầu Minh, thầy thực sự cũng bất ngờ vì cậu lại giỏi như vậy. Không nghĩ rằng một đứa nhóc mới tí tuổi đầu đã đi mê thứ hạ bộ của đàn ông ấy vậy mà lại có thể đạt giải cao nhất trường. Nếu như cậu là một đứa trẻ bình thường có lẽ thầy sẽ bế cậu lên xoay vòng ăn mừng cho chiến thắng của cậu, nhưng bây giờ Hoàn lại cảm thấy ái ngại với chính học sinh của mình.
" Thầy thật sự chúc mừng em, nhưng bây giờ thầy đang vội, quay về lớp học thật chăm chỉ nhé, chúng ta sẽ nói chuyện sau".
" Vâng ạ"- tôi tiếc nuối nhìn thầy đi qua, sao có cảm giác thầy giống như đang sợ hãi???
Mấy ngày sau đó, vẫn không thấy thầy chủ động liên lạc với tôi, tôi cũng đoán rằng thầy bận. Cho đến một ngày khi cả hai lại vô tình đụng chạm nhau, lần này thầy đã ở lại nghe tôi nói, nhưng không khí lúc ấy thật ảm đạm, giống như là chỉ mình tôi tham gia cuộc trò chuyện. Mặc dù thầy vẫn phản ứng với câu chuyện của tôi nhưng không có gợi tiếp về câu chuyện, tôi kể gì thầy nghe đấy, cứ lặp đi lặp lại những âm thanh ậm ừ khiến tôi không còn muốn tiếp tục nữa.
" Hình như thầy đang có chuyện sao?"- tôi nghi hoặc dò hỏi.
" Hả? Làm gì có"- thầy ngây ra một chút xong lại khẳng định ngay.
" Vậy sao? Đó, mọi chuyện là như vậy đó, em còn muốn nói tiếp mà khát nước quá, chắc để hôm khác mình tiếp tục nha".
" Ok bye em nhé, học tập thật tốt"- thầy vẫy tay chào tôi.
Không có một cái động chạm, lời chào hỏi tiêu chuẩn, hoàn toàn khác xa con người quan tâm dạt dào đó. Phải chăng là do một mình tôi ảo tưởng? Hoặc có lẽ là thầy thực sự có chuyện, và không muốn cho tôi biết. Cái này tôi hiểu được, ai mà thèm tâm sự với một đứa con nít chứ. Mặc dù biết là thế nhưng tôi vẫn khá là tủi thân.
Có điều dù sao thứ tôi không thiếu nhất vẫn là đàn ông, không có người này thì tôi chơi với người khác, vẫn còn một ông thầy cực phẩm chờ tôi về mà.
" Học xong qua nhà anh không? Nhà anh mới gửi đồ từ quê lên, còn có cả thịt lợn rừng đấy, em đã ăn bao giờ chưa?"- thầy Khải hồ hởi khoe khoang chiến lợi phải với tôi.
So với thứ dai nhách đấy thì tôi lại thích thịt lợn nhà hơn, đúng là dễ nuôi nhỉ? Nhưng so với được ở cùng người yêu một chỗ thì món ăn đó cũng không khó nuốt lắm:" Anh làm em thèm quá".
" Vậy tối nay có thể xin ngủ ở lại không?"- Khải nài nỉ tôi.
" Nhà em nói đi chơi thì được nhưng nhất quyết phải về nhà, còn phải về trước chín giờ cơ, em thực sự muốn lắm nhưng không được"- chủ yếu là do hai ông chồng ở nhà không thể ngủ thiếu vắng tôi, nhất là sau một tuần du lịch kia, khi về nhà thấy mắt ai cũng sưng húp mà tôi cũng sợ thay.
" Thôi dù sao cả một ngày cũng đủ rồi, kéo dài đến đêm sợ em lại sợ anh"- Khải nháy mắt vỗ mông tôi một cái, lại thúc tôi về lớp học. Bây giờ không còn phải học thêm buổi chiều nữa thành ra tôi có rất nhiều thời gian, vào những ngày thầy Khải không có tiết buổi chiều, chúng tôi sẽ đến nhà thầy ăn uống và thân mật với nhau, thời gian còn lại tôi dành cho thầy Đăng, chủ yếu là âu yếm trên lớp, chứ giờ cả hai đều không còn dính lấy nhau như hồi còn học chiều rồi. Có điều tôi sẽ không vì thầy ấy mà học tiếp đâu. Quá mệt mỏi! Thử một lần là đủ rồi. Tôi cứ nghĩ bản thân là nhất, chỉ cần chăm chỉ là mọi thứ đều có thể đến tay. Ai mà biết được trong khi mọi người nô nức chúc mừng, ghen tị với giải nhì của tôi, thì tôi lại chẳng coi nó là cái thá gì. Nếu không được đứng nhất thì chỉ là thừa thãi thôi. Nhưng nó cũng là một bài học cho tôi, tôi quá tự cao tự đại rồi, đã đến lúc biết được mình đang ở vị trí nào, không phải mình là số một, vẫn còn người tài giỏi hơn ở ngoài kia.
Và hôm đấy tôi có một buổi chiều nóng bỏng, công nhận tay nghề bếp núc của người sống một mình không thể xem thường, nhất đó lại là một giáo viên dạy thể dục. Từng thớ cơ trên người họ như minh chứng bảo đảm cho chất lượng món ăn họ dùng. Miếng thịt dai nhách vậy mà lại có thể được xử lý trở nên đậm vị và mềm ngọt như vậy, thầy Khải thấy tôi ngạc nhiên thì cười nói:" Ở chỗ thầy đây là một món ăn dân dã, chứ không có hiếm gì đâu, nên họ đã nghĩ ra cách để cho cả trẻ con lẫn người già đều dùng được".
" Ra là vậy"- tôi gật gù cảm thán, đúng là dân địa phương có khác, hoàn toàn có thể làm chủ được món ăn của mình.
" Cơ mà vẫn có cách làm thịt mềm ngọt hơn đấy"- thầy Khải sát người tới, thè lưỡi ra ngậm lấy môi tôi, lại nhả vào miệng tôi chỗ thức ăn thầy nhai dở. Mặt tôi lập tức đỏ lên, chuyện này giữa người yêu với nhau không hề kinh một chút nào, mà đầy sự yêu chiều, giống như mớm cho em bé vậy, tôi ngửa đầu dựa vào vai thầy, tay thì vòng qua eo ve vãn, đón nhận thức ăn cùng nước bọt ngon ngọt. Thầy Khải cầm chặt lấy tay tôi khoá lại:" Ăn xong đã, làm hai chuyện một lúc sẽ bị sặc đấy".
" Không phải vì anh quá hấp dẫn sao?"- tôi lấy tay kia mò tới chỗ đũng quần thầy đang nổi lên một ngọn núi nhỏ, ở nhà thầy không có mặc sịp, chỉ đơn giản một chiếc quần đùi mỏng tang thôi. Thậm chí thầy còn để trần cả thân trên cho tôi thoả sức ngắm nhìn.
" Thầy nói thật đấy, phải ăn nhiều vô mới có sức làm chuyện tiếp theo được, thầy đảm bảo là sẽ dành cả buổi chiều này để giã em đấy".
Lời nói vừa dâm đãng lại tràn ngập quyền uy làm tôi quắn quéo không dám trái lại, cả người dựa hẳn vào thầy như con mèo nhỏ cầu đút ăn. Thầy cũng bật cười như cam chịu lại như nuông chiều cho cả hai ăn. Thỉnh thoảng tôi sẽ thò tay xuống con cặc rỉ nước phía dưới thấm nước chùi lên người, hoặc là sẽ kéo quy đầu của nó xuống hết cỡ rồi thầy sẽ đánh yêu một cái, đương nhiên sinh lực của thầy rất tốt, chơi đùa cả một buổi mà thứ duy nhất chảy ra chỉ có nước sướng thôi.
Sau khi ăn xong chúng tôi đi đánh răng súc miệng, xong xuôi mới chèo lên giường, thầy ngã sấp người lên cơ thể tôi như một con gấu nâu muốn thủ tiêu con mồi dưới đất. Quần áo cả hai đã được cởi ra hoàn toàn, tôi có thể cảm nhận được con cặc thầy đang co giật liên hồi dưới chân, như nó muốn giao hợp với chỗ đấy vậy. Có vẻ như nãy giờ nó đã phải chịu đựng rất vất vả, chỉ một cử động nhẹ cũng có thể làm dương vật của thầy run rẩy đầy phấn khích.
" Em bú cho nó nhé"- tôi rờ tay xuống điểm nhạy cảm của thầy, ý đồ tóm gọn con chim cu thì bị thầy cản lại:" Êu hôm nay anh chống đối em hơi nhiều nha".
" Em chỉ việc nằm yên thôi, anh có điều bất ngờ dành cho em"- thầy Khải nói rồi nhổm người dậy lấy từ trong ngăn kéo tủ một hộp nhựa hình tròn, trông có vẻ giống hũ kem trộn, sau đó lại tiếp tục lấy ra một tấm khăn lớn trải lên giường, mới kêu tôi nằm lên đó.
" Anh làm gì vậy?".
" Anh nói rồi mà, chiều nay anh sẽ làm em run rẩy không khép nổi chân vào"- thầy cười dâm đãng nhìn tôi, tay tiếp tục công việc trong khi đó dương vật lại cứng ngắc ngóc nguẩy nãy giờ, đầu tớt còn chảy nước ướt sũng khiến người xem vừa khát vừa sợ. Có điều trẻ con mà, máu liều nhiều hơn máu não là chuyện khó tránh khỏi, tôi như biến thành một con cá mập, phóng nhanh tới tợp một phát nhanh gọn vào thứ lủng lẳng giữa hai chân thầy kia.
Khải chỉ có thể hít sâu một hơi dài, cố gắng không để bản thân phóng ra, cự vật run lẩy bẩy trong khoang miệng ấm nóng, kết cục vẫn không thể chống cự lại cơn khoái cảm mà nó hơi ấm đó mang đến, phun trào như đê vỡ ào ạt đập vào điểm ẩm ướt kia.


Nhấn để mở bình luận

Điếm Nam - Ririruriri