Điếm Nam - Ririruriri


Quả nhiên thầy Hoàn bị ngạc nhiên, nhưng cũng không mắc cỡ lắm, thậm chí còn có chút vui mừng, được hẹn hò với một người đẹp ai mà lại không nở mũi.
" Vì vậy nên em sợ em sẽ làm chuyện có lỗi với thầy, nói thực lòng em vẫn còn tình cảm với thầy đó"- tôi cố gắng tạo ra khoảng cách mong thầy rút lui, đây là chút sức lực ít ỏi tôi có thể làm.
" Em yên tâm, lực tự chủ của tôi rất mạnh, hơn nữa lần này đi cùng chúng ta còn có một người bạn của thầy nữa, đây chính là người thầy tìm được để giúp em quên đi người kia"- Hoàn mở điện thoại ra đưa hình cho đối phương xem như tăng thêm khả năng thành công, anh không tin tên nhóc mê trai này có thể thoát khỏi nhan sắc này.
Quả thực cậu nhóc nãy giờ đều không thể ngừng bỏ cái điện thoại ra, hai mắt cứ như bị đóng đinh vào trong đó làm Hoàn cũng thấy hơi chút xấu hổ, đúng là thằng bạn mình tốt mã thật nhưng không đến nỗi đấy chứ, mình cũng chưa từng được nhìn như thế bao giờ. Có điều nếu nghĩ theo hướng tích cực thì đợt này nhàn rồi, vừa di rời được lực chú ý của Minh, bản thân mình cũng hết đau đầu.
" Anh này cũng là gay giống em sao?"- lần đầu tiên tôi nhìn thấy một vẻ đẹp độc đáo như vậy. Cặp mắt đen thăm thẳm cùng gò má vuông vức như được đo đạc cẩn thận, một body rám nắng khoẻ mạnh được bảo dưỡng khoẻ mạnh, cơ thịt chắc nịch ngon mắt như được tưới lên một lớp mỡ béo ngậy óng ánh dưới mặt trời. Bên dưới người ấy mặc một cái quần bơi trắng làm nổi bật làn da sẫm màu của bản thân, cũng nổi bật cả chỗ gồ lên thành một ngọn núi nhỏ ở đó. Đến cả bắp chân cũng gọn gàng thẳng tắp đến độ có thể trượt cầu trượt ở đó, một con người có thể coi như là hoàn hảo, tuyệt mỹ như một tác phẩm mỹ thuật trong bảo tàng, chỉ có điều được tô màu cho thêm phần sinh khí thôi.
" Không có, có điều ổng chưa bao giờ có bạn gái nên thầy cũng không chắc, em có thể thử. Thầy ấy rất thích trẻ con nên thầy nghĩ em có thể lợi dụng điều này. Có điều thầy nói trước cũng đừng vồ vập quá, nếu không thể em cũng có thể coi thầy ấy như anh trai mà"- Hoàn định sẵn tư tưởng cho học trò của mình, thực ra anh sợ Minh bị câu đi mất, cái nết của thằng bạn mình đương nhiên có thể tin tưởng, nhưng đặt ra chút khoảng cách vẫn là nên.
" Em biết rồi"- kể cả có bạn gái thì có sao chứ? Ngon nghẻ như thế này, cho dù không leo lên giường được thì cũng ăn đậu hủ được không ít, đây chính là điểm lợi của đồng tính ha.
Sau đó thầy đưa tôi đến thẳng nơi cắm trại, đó là một ngọn núi ở ngoại thành xa hẳn với khói bụi, xung quanh chỉ toàn là cây cối đem lại cảm giác thiên nhiên nhất. Công nhận sống trong một thế giới không có nhà cao tầng xung quanh, không có tiếng còi xe cùng khói bụi mù mịt đất trời cảm giác giống như đang ở một thế giới khác. Ở đây có thể nghe thấy tiếng chim líu lo, xung quanh là màu xanh tươi ngát của những bãi cỏ chảy dài bất tận. Tôi từng nghe nói như thế này, hãy nhìn vào màu xanh nếu bạn đang mỏi mệt, không chỉ tinh thần mà cả thể xác bạn cũng sẽ được cải thiện, và nó thực sự hiệu quả. Nếu bạn dành thời gian để cho mắt nhìn vào màu xanh khi đang bị áp lực, bạn có thể thấy hình ảnh trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, và cơn khó chịu cũng dần biến mất. Có lẽ vì thế mà dần dần càng nhiều người thích trở ngược về nông thôn sinh sống, chuyến này về nhà có khi tôi sẽ cân nhắc hỏi mọi người mua một căn biệt thự trên một ngọn đồi, giống như một câu chuyện cổ tích vậy, và sống trong đó là tôi và các chàng hoàng tử sáng ra ngoài dạo chơi tắm mát, tối thì trần truồng xác thịt cọ xát vào nhau trong không khí mát mẻ gió trời này, chỉ nghĩ đến thôi đã làm cơ thể muốn rạo rực.
Chúng tôi đi bộ khoảng tầm 15 phút thì phát hiện phía trước có khói, thầy Hoàn thở phào một tiếng nói:" Đến nơi rồi".
Xe đỗ dưới chân núi, cả hai phải cuốc bộ đi lên, mặc dù đã được thầy đỡ cho gần hết toàn bộ hành lý nhưng tôi vẫn có chút chới với, nhìn thấy đích đến cũng nhoẻn miệng cười, tim lại hồi hộp đập nhanh, có phải thầy ấy đang nhóm lửa không?
Càng ngày càng lại gần, mùi đồ ăn nức mũi truyền tới nồng đậm khiến bụng tôi sôi ùng ục, cũng không thể trách được, vừa mới tan học đã phải lên xe tới miền quê hẻo lánh, không những thế còn phải leo núi vác đồ giữa trời nóng bức nữa, ai mà chịu cho nổi. Thầy Hoàn cũng chẳng khác gì tôi, nhìn mồ hôi thấm ướt trên người thầy cũng hiểu thầy mệt mỏi như thế nào.
Cuối cùng cũng tới nơi, phía trước chính là một căn lều nhỏ được dựng dưới bóng cây râm mát, bên cạnh là một chiếc thảm trải đầy đồ ăn thức uống, còn có một chàng trai tuấn tú đang cởi trần khoe bờ vai cuồn cuộn cùng cơ bụng 8 múi săn chắc, mùi thịt nướng chính là từ nơi ấy phát ra, không biết mùi thơn ấy là từ những miếng thịt thầy ấy đang nướng hay là phát ra từ chính cơ thể ngon miệng kia nữa.
" Nước miếng em sắp chảy cả ra ngoài rồi kìa"- thầy Hoàn bên cạnh nhắc nhở làm tôi xấu hổ không dám ngó về kia nữa. Lúc này phía đối diện cũng đã nhận ra sự tồn tại của chúng tôi:" Yohooo!!! Anh chờ mọi người mãi, tới đây đi, thịt chín hết rồi. Có phải rất đói không?"- anh đẹp trai gắp mấy miếng thịt đã chín vào trong đĩa, chạy tới phụ thầy Hoàn đỡ vật dụng xuống, còn không quên nháy mắt với tôi:" Chào em nhé, anh là Tâm. Hoàn đã kể về anh rồi phải không?".
Mặt tôi thoáng cái đỏ lên, cứ nghĩ sẽ là xưng hô thầy-trò, ai ngờ lại dữ dội thế này đâu. Còn nháy mắt nữa chứ, này chịu sao cho nổi!!!
" Em... chào anh, em là Minh, em cũng được nghe về anh rồi"- tôi ấp úng trả lời máy móc lại, thầm cảm thấy xấu hổ về kém cỏi của mình.
" Không phải ngại ngùng, anh cũng được nghe về em, nghe nói em mới được giải nhì học sinh giỏi cấp Tỉnh phải không? Anh có quà cho em đó"- anh chạy vào trong lều lấy ra một lọ thuỷ tinh đựng đầy ngôi sao sặc sỡ, đem cho Minh, quả nhiên cậu bé rất thích. Đoán không sai mà, bê đê thì cũng giống con gái cả, đều thích mấy thứ bánh bèo. Tuy rằng có hơi tội lỗi tại mấy cái này là do người khác tặng anh nhưng kệ đi, nghe nói nhà cậu nhóc này giàu, khéo đồ đắt tiền còn chả bằng hàng secondhand của đám trẻ con.
" Đẹp quá, thầy khéo tay thật đấy"- tôi rất thích món quà này. Phải biết mấy thứ đồ này tuy đẹp nhưng rất tốn sức, lại còn khó nặn ra hình thù đẹp. Trước tôi cũng cố thử gấp ra được vài ba ngôi sao í ẹ, cũng đặt mục tiêu gấp đủ 1000 ngôi sao để ước nguyện mà được vài ba hôm là chán ngấy luôn, vì vậy nên món đồ này càng trở nên đẹp đẽ đến lạ kỳ.
Tâm chỉ biết cười ngại ngùng.
" Thôi được rồi, muốn nói chuyện thì đi chỗ khác, tôi đói rồi"- Hoàn chịu không nổi bầu không khí gay nồng này, chỉ muốn thoát khỏi thật nhanh.
" Minh qua đây ngồi với anh, anh đút cho em ăn"- anh Tâm trực tiếp lôi tôi ngồi xuống bên cạnh làm tôi càng bối rối, còn săn sóc hỏi tôi muốn uống nước ngọt gì.
Bữa ăn hôm nay mặc dù do hai người đàn ông thiết kế nhưng cũng rất tròn trịa, thịt có rau có, đồ giải khát cũng đủ loại, cứ như một bữa tiệc buffet ngoài trời. Cơm cuốn hài hoà tư vị, chấm cùng nước sốt đậm đà, thịt nướng bốc khói nghi ngút toả hương thơm khắp núi rừng, còn có cả nem chua rán và khoai tây chiên, cánh gà rán mà trẻ con yêu thích, thật không biết làm cách nào mà anh ấy có thể đem chúng trở nên nóng giòn tới tận đây. Cả ba cười nói vui vẻ, anh Tâm xé thịt mớm cho tôi, tôi cũng đút lại cho anh, không quên quan tâm đến thầy Hoàn một chút, công nhận ở nơi không khí mát mẻ thì bao phiền muộn cũng phải qua đi. Sau khi đã đánh chén no say, anh Tâm lại kéo tôi đứng dậy:" Đi dạo tiêu thực với anh, cho tên này dọn xong đã rồi mình về đi ngủ".
" Này tên kia, tôi cũng tan làm liền phi thẳng tới đây, còn chất cả đống đồ theo cùng nữa"- Hoàn chống chế.
" Ủa bộ anh đây rảnh không ha. Cái lều kia là ai dựng? Đống đồ chú ăn ban nãy là ai mua?".
Hoàn bí lời không nói lại được, chỉ biết trừng mắt một cái rồi cúp đuôi dọn dẹp.
" Hay em ở lại dọn phụ thầy, em trông thầy mệt mỏi lắm"- tôi thấy hơi tội nghiệp thầy Hoàn, với cả cũng nên đóng vai một học sinh ngoan để lấy điểm trước mặt người trong lòng.
" Không có mệt đâu, cậu ta là giáo viên thể dục mà, bình thường còn chạy việt dã mấy tiếng cơ, như này đã nhằm nhò gì. Không cần để tâm, đi dạo cùng anh tham quan cảnh vật xung quanh đi".
Đến nước này thì tôi cũng chẳng tiện từ chối, có trời mới biết tôi muốn có không khí hai người với anh như thế nào.
Cả hai nắm tay nhau đi trên mặt cỏ mềm mại, xung quanh là hơi thở của núi rừng, một cảm xúc thơm ngát không nói thành tên bủa vây trong tôi.
" Nhà Minh có mấy anh chị em?"- bỗng nhiên anh hỏi.
" Em là con một ạ".
" Quả nhiên, thầy vừa nhìn em cũng đã thấy được sự cưng chiều của người khác"- anh lại xoa đầu tôi và tôi thực sự thích cảm giác đấy, để mặc cho anh làm loạn.
" Thầy cũng là con một, từ bé đã được bố mẹ nuông chiều nên hiểu. Nhưng thời ấy thầy hư lắm, suốt ngày đàm đúm với bạn bè trốn học đi chơi thôi, không có chăm được như em".
" Dạ không có đâu thầy, em cũng ham chơi lắm, chẳng qua muốn kiếm chút thành tích để sau này nộp hồ sơ vào trường dễ hơn thôi"- tôi trở nên khiêm tốn, sử dụng chiêu bài vừa khen mình vừa không làm người khác phiền lòng. Đây cũng là lợi ích có thể nhìn thấy rõ nhất bằng mắt thường: tài ăn nói. Học văn giúp vốn từ trở nên đa dạng, không bị phụ thuộc vào trình độ hạn hẹp mà có thể lưu loát trở thành một cái máy tuôn lời hay ý đẹp.


Nhấn để mở bình luận

Điếm Nam - Ririruriri