Điếm Nam - Ririruriri


Tôi ngậm lấy cả khúc dương vật của anh vào sâu cuống họng, nó quá ngộp thở, nước mắt tôi ướt đẫm, ánh mắt đỏ bừng, tưởng như sắp nghẹn chết đến nơi. Cảm giác vừa đau đớn lại sung sướng, tôi muốn ăn cả hạ bộ của anh vào miệng, bờ môi chạm vào hai hòn dái, không nghĩ ngợi gì mà nhét cả vào trong.
Dương vật anh giựt mạnh, như cái máy bơm thải nước ra ngoài, bắn thẳng xuống cổ họng tôi trôi tuột xuống dạ dày. Tôi có thể ngửi thấy mùi tanh nồng đàn ông ấy mặc dù không có chạm lưỡi liếm vào, cảm giác như bị nghiện, người tôi nóng rần lên, lỗ đít co rút như muốn chảy nước, tôi muốn anh địt vào lồn. Nhưng mà tôi lại không đem bao đi, không thể.
Tâm vừa mới phóng tinh, cảm tưởng như cả cái buồng chứa tinh cứ như vậy mà xả van, tuôn trào hết mọi thứ ở bên trong ra quá. Lúc này anh thấy cả người mình như bị lôi hết, chưa bao giờ phóng tinh lại làm anh có cảm giác mệt đến thế. Có điều em ấy trông vẫn còn thèm khát lắm, vẫn chưa chịu nhả chim mình ra. Tâm thầm cảm thấy mình thật tồi tệ, rõ ràng là chuyện khiến cả hai đều sướng, vậy mà chỉ có anh nằm hưởng thụ, còn em ấy phải tự sóc dương vật cho mình. Anh còn đang nghĩ không biết có nên lật bài ngửa với em ấy không thì Minh lại vớ lấy bàn tay của anh mút liếm.
Quá trời dâm đãng rồi, sao đến mút ngón tay em ấy cũng có thể làm cho hứng tình đến thế. Cứ như đó không phải là nơi để cầm nắm mà chính là thứ có thể đâm vào lỗ em ấy vậy. Dương vật anh ấy thế mà lại từ từ rỉ nước dù anh không chắc bên trong đó còn tinh trùng không. Có vẻ như bú tay không có sướng bằng bú dương vật, sau khi làm cả bàn tay anh nhớp nháp toàn là dịch trong miệng của em ấy thì Minh lại đặt mông tới gần cho anh xoa nắn, còn mình thì lại tiếp tục ngậm lấy cặc cửng của anh. Chết tiệt, em có biết là đang hứng tình mà cho đối phương sờ mông mình sẽ có hiệu quả gì không? Đến mức này Tâm cũng không còn quan tâm chuyện cho chim ăn cứt nữa. Có làm sao? Người ta làm được chẳng lẽ mình không làm được. Huống hồ gì chuyện này chẳng khác gì đi hưởng thụ cả, không thử làm sao biết được cái lỗ của em ấy liệu có ngọt ngào như miệng nhỏ bên trên không. Nước bọt anh chảy ừng ực, thầm nghĩ đến cảnh được bú cái lỗ ấy, trong mắt anh nơi đó đã không còn là chỗ để xả cứt nữa mà đã được nâng cấp lên thành một địa phương nhớp nháp huyền bí rồi. Anh muốn đâm vào nó như thế nào. Và có vẻ Minh biết được điều ấy, em đã cho ngón tay anh ấn vào huyệt sau của mình.
Nó nóng rát kẹp chặt tay anh lại, Tâm hoảng hốt, tim đập thình thịch, anh tin chắc rằng nếu mình đút vào sẽ bị cắn đứt ngay lập tức. Cơ thể Minh lúc này đã run rẩy mãnh liệt rồi, có vẻ như em ấy sắp ra, lại nhét thêm một ngón tay anh vào đấy, đã là bốn ngón, em ấy như một con mèo động dục miệng thì bú dương vật của bạn tình, lỗ huyệt thì cầu bạn tình âu yếm, Tâm cảm thấy nếu mình không làm gì cho em ấy, quả thực không đáng mặt đàn ông.
Cơn lửa tình thứ hai kéo đến, Minh gục xuống bò lên người anh thở phì phò, cơ thể em ấy dính đầy tinh dịch, có vẻ như em ấy đã bị tình dục đốt đến ngốc rồi, nếu tí nữa mình dậy nhìn thấy tinh trùng chồng tréo thì em ấy sẽ giải thích thế nào nhỉ? Đột nhiên đôi môi ấm nóng hôn lên, Tâm nghe được em ấy nói nhỏ:" Em yêu anh".
Anh cũng vậy.
Đợi đến khi Minh chìm vào giấc ngủ, anh cởi hết quần áo cả hai ra, đem chúng giặt sạch sẽ rồi giúp em rửa sạch. Anh bắn tinh hai lần cũng thấm mệt, còn đang định lên nằm cạnh cục cưng bé nhỏ thì nghe tiếng bước chân truyền đến, một cú đấm thẳng vào mặt anh.
Còn chưa kịp định thần đã bị lôi xềnh xệch đi như một con chó.
" Mày có còn là con người nữa không?"- Hoàn đay nghiến từng câu từng chữ như muốn xuyên thủng tên tội đồ trước mặt.
" Tao làm sao? Chẳng phải chính mày là người nhờ cậy sự giúp đỡ của tao sao? Mày không hiểu à? Em ấy cần một người để yêu thương, che chở cho cuộc sống đầy sợ hãi này, đến cả việc tận hưởng khoái cảm cũng phải làm một cách lén lút. Nói cho mày biết, lúc nãy tao đang ngủ thì Minh liền cởi quần tao ra ngậm lấy dương vật tao, mày tưởng tao muốn làm chuyện này lắm hả? Chẳng lẽ tao lại đang trong lúc em ấy giải toả lại gạt phắt đi mà đứng dậy sao? Đều là đàn ông với nhau cả, chẳng lẽ mày lại không hiểu không thể thoả mãn khoái cảm nó khó chịu nhường nào. Minh nó cũng trong tuổi dậy thì rồi, mày ngăn cấm nó tiếp xúc với những thứ này kiểu gì? Thời buổi này cũng không còn phải là như thời xưa cấp 2 viết thư tình cấp hai lặng lẽ hôn nhau mặt đỏ bừng bừng nữa. Chúng nó giờ còn cáo già hơn cả mình, không ai dạy cũng tự biết mà làm như thế nào. Giờ Minh chính là một cá thể tách biệt, em ấy cầu xin sự giúp đỡ của mày liền bị từ chối, mày nghĩ em ấy sẽ cảm thấy thế nào? Tình cảm mà bạn học có thể tự do giải phóng còn mình thì phải trốn chui lủi trong góc. Nhưng mà Minh chẳng có tội gì cả, em ấy học giỏi, còn có gương mặt ưa nhìn, người gặp người quý, vì sao phải chịu sự bất công đó?".
Đối với sự đối chất của Tâm làm Hoàn khó thở, rõ ràng anh đã chuẩn bị một ngọn lửa hừng hực, lúc nãy khi thấy hai người làm chuyện lệch lạc còn có suy nghĩ cắt đứt cái thứ lủng lẳng trước mặt này nữa, vậy mà bây giờ từng lời cậu ta nói ra đều đanh thép làm người khác muốn ứa gan. Hoàn vô cùng khó chịu, đều là đàn ông với nhau, anh không cho phép bản thân thua kém quá nhiều, nếu không chẳng khác gì thừa nhận mình kém cỏi hơn cậu ta sao? Nếu như vậy làm gì có đủ tư cách mà dành người chứ?
" Mày đừng có bao biện cho những gì đã gây ra, nó chả thế thay thế chuyện mày là một thằng ấu dâm đầy kinh tởm. Tư cách nhà giáo của mày mấy năm đều đem cho chó gặm rồi à? Tao đã nói mày thế nào? Mày đã nói thế nào? Mày đem một đứa học sinh lớp bảy hầu hạ cái thứ dơ dáy dùng để đái ỉa, cái thứ tởm nhất của thằng đàn ông mà không biết xấu hổ nhét vào mồm một đứa nhóc chưa trải sự đời. Tao thấy mày nên về nhà vất cái bằng đi được rồi"- Hoàn đối chọi bằng ánh mắt giễu cợt.
Tâm cười lạnh một tiếng, sau đó vỗ vai Hoàn:" Tao nghĩ nên nói chuyện này sau khi hai chúng ta đều bình tĩnh lại. Nếu còn tiếp tục có lẽ tình bạn này sẽ thực sự chấm dứt đấy. Cả hai chúng ta đều không muốn kết cục này đâu".
Lòng Hoàn như lửa đốt, nhưng vẫn còn sót lại chút lí trí, anh thừa nhận Tâm nói đúng, nếu câu chuyện còn tiếp diễn, tình bạn bao nhiêu năm của hai người chẳng biết sẽ có thể biến chuyển đến mức nào. Mặc dù bây giờ thực sự rất muốn làm cho rõ một là một hai là hai, nhưng Hoàn vẫn biết không nên tiếp tục.
Hai người không nói không rằng trở về chỗ của Minh bế em ấy về, bầu không khí trầm đục giữa hai người bạn thân khiến chuyến đi chơi trở nên gượng gạo khôi hài.
Tôi bị mùi thơm của đồ ăn gọi dậy, cái bụng liền nhanh chóng gióng trống sôi trào. Trước mặt tôi, hai người đàn ông để ngực trần, người thì thái rau, người thì cuốn thịt, đường cong cơ bắp của hai người đàn ông cuộn vào cùng món ăn làm tôi ứa nước rãi, chỉ cần nghĩ đến thứ mình cho vào trong miệng chính là thành quả của những bàn tay đẹp đẽ kia, thứ dưới quần của tôi lại không nhịn được ngóc đầu.
" Dậy rồi à?"- thầy Hoàn nhận ra đầu tiên, đưa miếng cơm vừa cuộn vừa mới làm đút vô miệng tôi, tôi còn có thể cảm nhận được độ ấm từ bàn tay ấy.
" Ngon không?"- thầy cười hỏi.
Tôi đỏ mặt gật đầu, lại cố bình tĩnh lại, không thể để mất phẩm giá như vậy được.
Hoàn vô tình chạm tay vào đoá môi hồng nhạt mềm mại kia, cảm giác như vừa được mát xa tay vậy. Một thứ non mềm ấm áp cọ xát qua làm anh xao xuyến, so với đôi môi đỏ rực rỡ của Châu Báu kia lại có phần muốn cắn hơn. Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua đã làm Hoàn muốn run rẩy linh hồn. Cái gì vậy? Sao môi của đàn ông lại có thể hấp dẫn hơn phụ nữ được? Chẳng lẽ mới chỉ tiếp xúc với gay một lát thôi mà đã có thể lây nhiễm rồi sao? Mặc dù Hoàn cũng có ý định sẽ dâng hiến bản thân mình nhưng điều này khác với lại bản thân anh trở thành gay, anh không muốn thừa nhận mình có hứng thú với đàn ông một chút nào.
Tôi nhanh chóng chạy qua chỗ anh Tâm âu yếm, một phần chắc cũng vì đã ngậm được hàng của anh ấy, mấy hành động thân mật thế này liền trở nên tự nhiên hơn. Nhưng không biết anh có nhận ra không nhỉ? Tôi vẫn hơi chút lo sợ đối phương né tránh mình, cảm thấy phản cảm khi mình làm chuyện thô tục đó, nhưng than ôi, anh nở một nụ cười thật đẹp, bao phiền muộn trong tôi đều tan đi hết.
Tâm thực ra đã phát hiện lúc Minh cựa mình chuẩn bị dậy, nhưng anh không muốn quan hệ giữa mình và Hoàn xấu đi thêm nữa, nên vẫn luôn an phận làm tiếp công việc của mình. Nhìn thấy hình ảnh thân mật mà chắc chắn một tên trai thẳng không thể làm ra khiến anh hơi bỡ ngỡ, cậu ta không phải đã hạ quyết tâm rồi đó chứ? Cũng tốt, anh không muốn trở thành một đứa vì tình bỏ bạn, mặc dù Minh là một cậu bé tốt, nhưng nếu Hoàn đã ghét hai người quen nhau đến thế, có lẽ anh sẽ để cho em ấy đi.
Biểu hiện bây giờ của Minh làm anh bối rối, không biết nên tiếp tục như thế nào, chỉ đành cười trừ.


Nhấn để mở bình luận

Điếm Nam - Ririruriri