Điếm Nam - Ririruriri


Không biết lúc tôi ngủ có xảy ra chuyện gì không, mà thầy Hoàn cứ như thể trở thành một người khác bắt đầu hùng hổ chăm sóc tôi, điều này quả thực doạ tôi sợ không nhẹ. Trái lại mặc dù anh Tâm vẫn rất chăm chút cho tôi, nhưng hình như anh đang có tâm sự gì đó, biểu cảm như thể muốn nói lại thôi, làm tôi chột dạ.
" Anh"- tôi đưa thức ăn lên miệng bồi anh ăn, anh há miệng to ra để tôi dễ đút, bàn tay đưa vào lại cọ qua khuôn miệng anh làm tôi ngứa ngáy, nhanh chóng rụt tay lại. Thật muốn ngậm mút nó ngay quá, nhưng không biết cơ hội đó đến bao giờ mới tái hiện lại.
Hoàn mặc dù đã rất cố gắng kéo gần khoảng cách nhưng Minh vẫn luôn nhào vào trong lòng của Tâm, điều này làm anh vô cùng nhức nhối. Đây đã là giới hạn chịu đựng của anh rồi, không thể nào mà có thể thân mật hơn nữa. Ban nãy khi gay gắt qua lại với Tâm, Hoàn chợt nhận ra nếu mình cũng làm những chuyện đồi truỵ bẩn thỉu đó thì chẳng phải cái danh thầy giáo của mình cũng vất cho chó gặm luôn hay sao? Nhưng tình cảnh hiện giờ phải giải quyết thế nào? Hai người này hoàn toàn không có ý định tránh khỏi nhau, Minh đã hoàn toàn coi Tâm là "mục tiêu công kích", không ngừng thả thính đối phương. Chẳng lẽ bây giờ lại quay sang nói đừng thích tên đểu cáng đó nữa, mà hãy thích thầy đi? Không cần nói cũng biết được kết quả. Nếu anh không cho em ấy ăn mình, Minh sẽ chỉ mãi cắm đầu hướng về bên ấy, nhưng anh đồng thời cũng là một người thầy, nền giáo dục không cho phép giáo viên quan hệ với học sinh.
Tâm thoáng nhìn qua vẻ sầu não của thằng bạn, anh cũng bức bối chứ. Tâm hoàn toàn hiểu tại sao Hoàn lại cư xử thế với mình. Nói thật, bây giờ ngẫm nghĩ lại, càng ngày anh càng cảm thấy quyết định đến với Minh là sai lầm, sai từ cách xử lý tình cảm giữa mọi người, còn sai cả về đạo đức. Anh đã quá xem trọng tình cảm đôi bên mà xem nhẹ trọng trách của một người thầy. Anh không thể giữ Minh lại bên người thêm được nữa, điều này quả thực là một câu chuyện lâm li bi đát, hai tâm hồn đồng điệu với nhau nhưng lại bị luân lý cách trở. Có lẽ để em ấy cho người thầy của mình chính là hợp lý nhất.
" Anh trông Hoàn có vẻ mệt kìa, em sang hỏi thăm thầy mình xem"- Tâm tạo đường lui cho mình.
Lúc này tôi mới nhận ra thần sắc phức tạp của thầy, nó biểu hiện khá là rõ, làm tôi cũng cảm nhận được độ nghiêm trọng. Nhanh chóng đi đến kéo lấy tay thầy:" Thầy sao thế?".
Hoàn giật mình nhìn qua gương mặt non nớt tràn ra sự quan tâm, tâm tình được giải toả, xoa đầu em ấy một cái:" Thầy không sao".
" Anh Tâm cũng nói thầy có sao đó, có phải thầy đang mệt không? Em biết đấm lưng đó, thầy để em giúp thầy thư giãn nhé"- tôi nắm lấy bắp tay thầy xoa bóp, bàn tay mặc dù nhỏ nhắn nhưng có lực, mỗi lần tương tác đều như một cây búa đập nhẹ vào da thịt, vừa tê dại vừa thoải mái, quả thực làm Hoàn không nhịn được mà thở ra một hơi dài khoan khoái, không kìm nổi kích thích kéo Minh vào trong lều.
Tôi ngồi bên cạnh thầy, vân ve bàn tay lên từng vùng da thịt săn chắc, cảm giác còn trên cả mong đợi, quả thực dân thể thao đúng là báu vật của tạo hoá, cơ thể họ quyến rũ đến rợn người. Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn chú tâm vào mát xa cho thầy, không thể để thầy biết tôi dại trai đến mức cứ thấy người ta đẹp là chỉ biết sàm sỡ.
Hoàn vốn tưởng rằng đứa nhóc này chỉ là một tên mọt sách chưa trải đời có cái nhìn dâm loạn, nhưng xem ra vẫn có điểm tốt đó chứ. Nếu hai người ở bên nhau, thầy không phải lo chuyện mỗi khi đi làm về cơ thể sẽ mệt mỏi rã rời, cậu nhóc này thực sự rất có tài dẫn dụ đàn ông, bàn tay mềm mịn ấy mỗi khi đưa qua người anh đều như có một ngọn lửa nhỏ, lặng lẽ nhen nhóm lên nhiệt khi khắp người, làm cả con tim bên trong lẫn thân xác bên ngoài đều bị sự mơn trớn đê mê này dồn dập đến bí bức.
" Thầy có muốn lật người không?"- tôi dè dặt hỏi, cố để cho giọng mình bớt run nhất có thể. Thầy nhanh chóng lật người, làn da vì nằm lên chiếu mà in lên những vết hằn, nhưng không thể xoá đi được sự nóng bỏng đầy hóoc môn nam tính trên đấy đi. Bàn tay tôi giả vờ như đang xoa bóp bụng, nhưng thực ra lại chậm rãi vẽ lại cơ bụng thơm mùi sầu riêng của thầy, thật sự chỉ biết quỳ xuống liếm ướt chỗ đấy. Đến khi dịch chuyển xuống dưới quần, hai con mắt chợt dựng tròn hẳn lên, không dám tin vào mắt mình. Thầy Hoàn trai thẳng được vì mình mát xa cho vậy mà lại cửng lên, đũng quần thầy giờ đang nhô lên một ngọn núi sừng sững, muốn giả như không biết cũng thiệt khó. Mặt tôi đỏ bừng bừng, nhìn lên thầy đang nhắm mắt thư giãn, không dám dừng lại động tác sợ thầy phát giác, cứ thế mà xoa bóp hai bắp chân của thầy.
Hoàn đang trong cơn phê ngây ngất, làm gì để ý đến phần dưới đã gồ lên thành một ngọn núi nhỏ từ lúc nào, còn sướng đến độ rung đùi rên hư hử làm cậu bé đói đến độ trong mắt trào nước. Ai mà không biết còn tưởng thầy bỏ đói em ấy, mà đúng thực là Minh đang phải đối diện cảnh thèm mà không gặm được. Trong đầu tôi bây giờ đều là suy nghĩ không biết thầy ấy đã chảy nước chưa nhỉ, cửng đến cứng ngắc thế này chắc bên trong cũng nhớp nháp lắm, như của anh Tâm và Khải í, chảy nước tùm lum. Nó bị đọng lại ở quần lót sao? Thực muốn liếm cái mùi ấy. Lửa tình dục của tôi bị đốt đến đỏ bừng, mồ hôi bắt đầu chảy xuống mặc dù xung quanh không hề nóng, tôi cứ nhìn chằm chằm chỗ ấy đến nỗi bản thân đã dán mũi lên đũng quần của thầy từ lúc nào, mùi hương ngai ngái xộc vào mũi làm tôi phê ngất, làn da chạm vào dương vật cứng ngắc qua lớp quần đùi làm nó nảy một cái, khiến cả tôi và thầy Hoàn giật mình, thầy nhanh chóng lật úp người lại, tôi cũng hoảng sợ lùi ra.
" Em xin lỗi"- tôi không đánh đã kêu, nhanh chóng làm cho bầu không khí trở nên gượng gạo, thầy Hoàn muốn coi như chưa có phát sinh cũng không được, chỉ có thể nói:" Cảm ơn em, thầy tốt lên rồi".
Này là đuổi đi à? Tôi buồn tủi đi ra ngoài, lại gặp anh Tâm ở đó, anh đưa cho tôi một củ khoai nướng, tôi ôm chầm lấy anh,dựa vào lòng cầu an ủi.
Quả thực vô cùng đáng yêu!- mặc dù đã hạ quyết tâm, nhưng Tâm vẫn không thể ngưng có tình cảm với người này được. Thôi thì đến đâu thì đến vậy. Anh vò mái tóc mềm mại của Minh đến rối tung, sau đó cắn lấy miếng khoai Minh ăn dở. Quả nhiên em ấy đỏ mặt lên, lại trách móc bằng giọng điệu nũng nịu:" Sao anh lại ăn của em".
" Là anh nướng cho em mà, chỉ là một củ khoai chứ có gì đâu"- Tâm cười trêu chọc.
" Anh cũng có mà"- Minh phản pháo lại, chỉ vào củ khoai đã cắn hết một nửa của Tâm.
" Vậy cắn lại đi"- anh đưa miếng khoai qua.
Minh há miêng thật to một phát cắn hết một nửa, mặt thì đỏ hỏn không biết vì nhồi đồ ăn quá nhiều hay là vì tình cảm với anh, Tâm không nhịn được đặt một nụ hôn lên sát miệng em ấy.
" Ăn cẩn thận kẻo nghẹn, còn nhiều khoai lắm"- Tâm vuốt lưng Minh cho nhuận khí, còn kéo em ấy vào lòng mình ôm ấp.
Hoàn ở bên trong nóng bừng khắp người, như có hòn than thiêu đốt bản thân. Anh nhìn xuống đũng quần rớm tinh mà đau đầu, không ngờ bản thân vẫn luôn tin rằng thể lực của mình tốt, chỉ vì một cái đụng môi thôi mà phần dưới xém đã trào tinh. Còn mất mặt hơn nữa là anh lại hưng phấn ngay trước học sinh gay của mình, như thế này phải giải thích sao đây? Em ấy liệu có nghĩ mình nói một đằng làm một nẻo không? Có nghĩ mình yếu sinh lý không? Có nghĩ mình cố tình dụ dỗ không? Suy theo cách nào thì cũng đều xấu thì phải. Hoàn chán nản nhìn khúc dương vật vẫn không có dấu hiệu hạ xuống, bắt buộc phải cầm lên sục, trong đầu anh hiện lên cảnh Minh dùng bàn tay như có ma lực biến thành một chiếc chổi lông gà, cọ loạn khắp cơ thể mình khiến bản thân nhức nhối, dương vật càng trướng đến rợn người, lại chợt nhận ra điều không đúng, sao mình lại dùng hình ảnh của học trò làm phương tiện để thủ dâm? Không được, Hoàn ép bản thân nghĩ đến cảnh nhấp nhô ra vào cơ thể Châu Báu từng khiến anh run rẩy đến phát điên, quả nhiên vẫn cảm nhận được khoái cảm. May quá, mình không có gay. Hoàn hì hục với khúc thịt lủng lẳng của mình hô hấp điên cuồng, khuôn mặt vặn vẹo muốn bức ra, khung cảnh dâm mỹ nhìn Châu Báu móc tinh trùng chảy ồ ạt ra từ lồn mình làm Hoàn đạt đến cao trào, bắn đầy ra quần lót.
Hoàn thở hổn hển đầy tự hào nhìn bãi tinh dịch đục ngầu mình bắn ra, lại nhìn xuống dương vật vẫn chưa hạ cánh. Anh khó chịu lại mường tượng cảnh Châu Báu ở dưới thân phủ phục hầu hạ mình, nhưng dù có sục đến mặt mũi đỏ bừng, kì ra cả bựa chim thì vẫn không có dấu hiệu chuẩn bị ra tí nào. Hoàn thực sự không muốn sử dụng hình ảnh của Minh một chút nào, nếu như mà anh thực sự vì em ấy mà ra, thì...
Đúng lúc này Tâm đi vào, nhìn thấy hình ảnh trần truồng của Hoàn cùng cây gậy thịt nhớp nước cùng bãi tinh đặc sệt bên dướiu, lại liên kết đến Minh vừa mới ở trong đấy làm anh nhíu mày, nhanh chóng kéo đứa nhỏ lớp bảy ra không để cho nhìn thấy hình ảnh không phù hợp này.
" Sao vậy anh?"- tôi tò mò hỏi.
" Đi đái với anh"- Tâm dùng câu nói đập tan nhận thức của Minh, nhanh chóng kéo em ấy đi xa.
Hoàn được cứu một màn thua, cũng lại mất mặt ngay trước thằng bạn mình. Não anh úng phải nặng lắm mới nghĩ đến chuyện thủ dâm ở chỗ này. Anh đau đầu thu dọn tàn cuộc, nhanh chóng lùi về địa phương vắng vẻ giải quyết chuyện tế nhị.


Nhấn để mở bình luận

Điếm Nam - Ririruriri