Điếm Nam - Ririruriri


Bàn tay ấm áp bao lấy người Minh, từng nụ hôn được đặt lên trên đó, che mờ đi những nỗi đau vừa khơi dậy:" Đừng khóc, chú không có ý gì đâu".
Cơ thể bé nhỏ thế mới dần bình ổn lại, nhưng không còn thích hợp để làm tình nữa. Hiếu chỉ biết chậc lưỡi, ghì sát hai thân nhiệt nóng bỏng lại với nhau, như cướp đi sinh mạng càn quét miệng lưỡi Minh thành một bãi chiến trường, hạ thân hoạt động như chiếc công nông hết công suất như muốn cho nổ sập cái cửa động, khiến người bên dưới nhìn lên phải hết hồn thay.
Sau một hồi vật lộn, Hiếu mệt lả dựa vào người Minh, dương vật dần mềm xuống trượt ra khỏi miệng huyệt. Tinh dịch vì nhiều quá cũng bị rơi ra theo, vừa vặn bắn đầy lên mặt của con người xấu số.
Việc này chẳng khác gì thủ lĩnh bị mất đi địa bàn, kẻ địch còn khinh nhờn đái lên đó một bãi, bao nhiêu căm uất theo dòng chất lỏng đặc sệt đó như những giọt axit làm mặt Đăng bỏng rát, tim thầy quặn thắt lại, nôn thốc nôn tháo ra mật xanh mật vàng, bất tỉnh.
-
Giải quyết xong công chuyện, Hiếu thầm cảm thấy mình thật là ngu ngốc. Chỉ vì nóng giận mất khôn mà bây giờ phải đi giải quyết cái đống hậu hoạ này. Nếu âm thầm bắt cóc tên thầy đốn mạt đó hành xác một trận thì chẳng có gì đáng nói, nhưng đằng này ở chốn học đường đông đúc, đâu đâu cũng ồn ào náo nhiệt, làm sao để vác cái xác to tướng này ra đây?
-
Lúc tỉnh lại thì bản thân đã ở nhà, Minh tù mù dóm ngó xung quanh, lại bị người sau lưng túm lại:" Đang khuya còn muốn chạy đi đâu", nói xong liền đỉnh một cái tiến sâu vào trong.
Thì ra nãy giờ dương vật của chú vẫn ở trong cơ thể cậu, lúc cậu ngất đi cả hai cũng đang làm tình, điều này làm Minh không khỏi thán phục độ trâu bò của chú mình.
" Cậu Phong đâu rồi ạ?"- đêm hôm khuya khoắt không phải cậu đang ở trong nhà sao?
" Cậu có chút việc bận rồi, có thể đêm nay sẽ không về, nhưng con không có gì muốn nói với chú sao?"- Hiếu dứt khoát đè lên người Minh chinh chiến lần nữa, do hậu huyệt liên tục được đưa vào nên Minh không hề đau đớn, chỉ sưng lên do hoạt động hết công suất, cảm giác vừa tê dai vừa sung sướng làm lửa tình trong Minh được nhóm lên. Đến bây giờ cậu đã có thể thoải mái đón nhận dương vật của chú mình, hơn những thế còn biết cách lấy lòng đối phương. Minh bành hai càng ra gãi nhẹ sau lưng Hiếu, hai tay lại kéo môi lưỡi chú mình tới hôn đắm đuối, đến lúc cảm nhận được sự cuồng dã của đối phương lại rên rỉ ra những âm thanh ngọt xớt mê người cầu chiếm đóng.
Cơn khó chịu của Hiếu bây giờ cũng vơi đi ít nhiều, khi mà cả thế xác lẫn tâm hồn đều được thoả mãn, cũng chính là mong muốn khi trước của anh thành hiện thực, cuộc sống nhân sinh cũng trở nên viên mãn, bao khó khăn, căm phẫn khi trước cũng cứ thế mà từ từ cuốn đi, chỉ còn lại tình yêu nóng chảy anh dành cho người dưới thân mình.
" Chú không phải sẽ không cho con đi học nữa chứ?"- đến khi thấy chú mình từ hành động đến lời nói đều trở nên dịu dàng, Minh mới dám nhỏ nhẹ tra hỏi, lại đổi lại được điệu cười châm chọc của đối phương:" Con mất công vắt sữa chú nãy giờ chỉ để hỏi cái này thôi đó hả? Sự nhiệt tình vì lợi ích này làm chú hơi buồn đấy".
" Không phải mà, con thật lòng yêu chú... nhưng mà con cũng muốn đi học"- Minh tỏ vẻ uỷ khuất dựa vào lòng Hiếu cọ cọ.
" Đương nhiên là sẽ cho con đi học, con nghĩ bố mẹ con chịu để chú giam con trong nhà sao? Nhưng có điều... kẻ làm con chểnh mảng học tâp thì chú sẽ giúp con giải quyết hết đi"- càng về sau giọng của chú càng lạnh, làm Minh cũng rùng mình mà vô lực ôm lấy chú. Thật buồn cười thay, chính mình lại đi nương tựa hơi ấm của một con ác ma đánh đập tàn nhẫn người khác. Nhưng nếu được lựa chọn, Minh vẫn sẽ về phe chú thôi, dù gì cũng là giọt máu đào hơn ao nước lã. Có điều...
" Thầy ấy... không phải chết rồi đó chứ?"- thật không muốn ghép hình ảnh chú cùng một tên giết người một chút nào.
" Vẫn ăn no mặc ấm khoẻ mạnh, chú chỉ xin nó tí tiết thôi mà, có gan làm thì có gan chịu, đạo lý này không phải con không biết chứ?".
Vậy là được rồi, Minh thở phào nhẹ nhõm.
" Nhưng có điều nếu con còn không biết điểm dừng, thì sẽ được đi viếng mộ của tên đó sớm thôi"- Hiếu cười ha hả như cậu chuyện đó rất thú vị, doạ sợ người trong lòng. Anh cũng không lấy đó làm buồn, đỉnh dương vật làm đối phương rên lên mấy cái, lại ngoạm lấy tai Minh thở từng câu từng chữ vào tai:" Có vẻ con vẫn coi chú chỉ là món đồ chơi lúc ở nhà của mình, cần thì tìm đến không cần thì đem vứt nhỉ? Bây giờ chính là lúc con tỉnh táo rồi đó. Chú là của con, đồng nghĩa với việc cuộc đời của con hoàn toàn nằm trong tay chú, lúc con bắt đầu thì sáp lại với chú thì hai ta đã gắn chặt lại với nhau không thể tách rời rồi, cả đời này cũng đừng có hòng có thêm thằng đàn ông khác, bây giờ đã thấy hối hận chưa?".
Nhịp tim đập rộn ràng, cảm giác như máu toàn thân đang sục trào qua da, tưởng tượng đến cảnh mỗi người đàn ông tôi làm tình đều bị chú bẻ sạch tay chân, không hiểu sao lại thấy hưng phấn đến rợn người, sao càng nghe càng thấy giống như lời tỏ tình vậy.
Hiếu cứ tưởng bé con sẽ bị doạ cho chạy mất một thời gian  như lần trước, nhưng kì lạ thay, miệng nhỏ gặm gậy thịt của anh lại càng siết chặt hơn, Minh ngẩng mặt lên dán chặt đôi con ngươi khoá lên ánh mắt anh. Ánh nhìn toé lửa của Minh làm anh rợn người, cứ như thẩm thấu bao trùm toàn bộ linh hồn mê mệt của một con người sa ngã. Một luồng điện chạy dọc theo thần kinh kích thích toàn bộ cơ thể Hiếu, giờ phút này, mọi tâm tư của anh như hoà vào làm một với người đối diện, đôi con ngươi cứ thế mà phủ đầy hình bóng của đối phương, không còn một chỗ trống cho ai hết, rồi toé lửa lao vào điên cuồng làm tình, chỉ nhớ hôm ấy, ga giường bị ướt đẫm bởi mồ hôi và dịch cơ thể.
Bây giờ đang là 3 giờ sáng, vào thời điểm mọi người say giấc nồng, một người đàn ông lại ngồi lơ đãng ngẩng đầu nhìn màn đêm. Anh ta cầm một con dao, gọt lên trên bàn gỗ đủ mọi hình thù kì dị, chợt đằng sau vang lên tiếng ú ớ mơ màng như của một kẻ câm phát ra.
Đối phương nhìn thấy anh, đồng tử lập tức co lại, sau đó quay người nhìn khắp cảnh tượng chung quanh, không có một ai để kêu cứu, liền sụp đổ.
" Sao? Đằng ấy trông có vẻ buồn thế? Có thể kể cho tôi nghe không?".
Đăng nhìn chằm chằm người đàn ông đi về phía mình, cơ thể theo bản năng lùi về sau, anh vẫn còn nhớ đến trận đòn roi lúc chiều.
" Có muốn biết đây là đâu không? Tại sao cậu lại ở nơi này".
Đăng biết mình là người sai, mặc dù người ta đánh mình nhưng cũng chỉ có thể chịu tội, rất biết thời thế mà mở lời xin lỗi trước.
" Ồ, chưa gì đã đầu hàng rồi hả? Chẳng vui gì hết. Thôi được rồi, tôi sẽ bỏ qua cho thầy, nhưng với một điều kiện"- người đàn ông đưa con dao ném tới bên hạ bộ của Đăng, mỉm cười đầy khoái chí.
" Không được, đây là giống nòi của tôi, tại sao các người lại có thể độc ác như vậy? Rõ ràng là chúng tôi yêu nhau, anh tình em nguyện, Minh cũng không còn bé nhỏ gì cho cam, em ấy đã biết yêu đương nếm mùi tình dục rồi. Tôi ở bên em ấy, cả hai đều sống rất tốt, thậm chí Minh còn được giải nhì cấp thành phố, tôi chỉ xin lỗi vì để Minh yêu sớm, nhưng ở độ tuổi này chúng nó cũng nên biết tới chuyện này rồi".
" À vậy hả"- người đàn ông lắng nghe nãy giờ ra vẻ trầm ngâm:" Anh nói cũng đúng".
" Đúng vậy, Minh là một cậu bé ngoan, có gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng không vì thế mà mọi người nghĩ em ấy còn nhỏ, Minh đã lớn rồi".
" Và người dạy cho em ấy chính là vị thầy chủ nhiệm, hướng dẫn em ấy ngậm dương vật mình, còn đâm cái thứ đó vào một cơ thể đang lớn nữa?".
Đăng câm nín.
" Trong khi mấy đứa trẻ trong lớp còn đang ngại ngùng nắm tay nhau, thầy đó lên giường cùng cháu tôi rồi".
Cổ họng Đăng khô khốc, không một âm thanh nào được phát ra, chỉ biết chết nặng nhìn về phía người kia.
" Thầy nói xem tôi phải xử lý thầy như thế nào đây"- Phong lạnh lùng phả từng chữ bước đến.
" Á đừng mà..."- Đăng la hét thảm thiết bị đối phương lấy tóc rê khuôn mặt điển trai của mình khắp nền đất, để lại vô số vết rách, thứ tài phú mà trời ban cho cứ như thế bị chà đạp không thương tiếc.
Hiếu theo dõi camera, hưng phấn như thể mình chính là người hành xác kia, công nhận thằng nhóc kia ác thật, Hiếu còn chưa đến mức một phát đánh lên mặt của người ta. Tên trần truồng kia cố gắng che lấy mặt mình, thành ra đem đôi tay của mình cũng chà cho be bét, nhưng đối phương vẫn chưa hả giận, ném anh ta lăn lông lốc khắp nhà, đến khi Đăng đã không còn có thể động tay chân gì nữa, Phong mới lấy ra món đồ chơi đen dài quơ qua trước mặt anh ta:" Biết cái gì đây không?".
Mặc dù bị hành cho tơi tả nhưng Đăng vẫn bị doạ cho sợ chết khiếp, cố gắng siết chặt khe đít bản thân lại, ú á ú ớ sợ hãi ré lên.
" Sao phải la lối lên thế, điếc hết cả tai, còn không mau câm miệng tao khâu liền cái mõm chó của mày"- Phong hết kiên nhẫn tát bốp vào mặt Đăng một cái, may mà có đeo găng tay, không thì đúng là bẩn chết.
" Nghe bảo làm gay thì phải biết linh hoạt trên dưới, thế mới có thể cảm thụ được hết hạnh phúc trần gian, nhìn biểu cảm này của thầy có vẻ vẫn chưa biết đến niềm khoái hoạt này nhỉ? Lúc thầy đâm Minh không phải em ấy lại kêu la đau đớn đó chứ?".
Đăng lắc lắc đầu, cái gì cũng không biết, chỉ có thể bỏ chạy xa khỏi con ác ma này, nhưng cơ thể anh đã không còn lực.
" Đừng chối đây đẩy thế, có khi đâm một cái thầy liền nghiện luôn thì sao?"- dứt lời Phong liền banh chân anh ta ra, một phát đâm hết cây hàng dài 25cm vào.
Âm thanh não nề chẳng khác tiếng lợn bị thọc tiết là bao.


Nhấn để mở bình luận

Điếm Nam - Ririruriri