Điếm Nam - Ririruriri


Vừa tròn một tháng ha🤣🤣🤣
-------
Lỗ hậu be bét máu, sau chục phút đồng hồ đâm rút Đăng liền lăn ra bất tỉnh. Phong chán ghét đi dến tát liền chục phát vào mặt anh ta, phát nào cũng dã man tàn bạo muốn sứt cả quai hàm, cuối cùng cũng gọi được người dậy. Lần này Phong không ra tay nữa, lớn tiếng gọi ra ngoài cửa, hai y tá già một nam một nữ bước vào nhấc Đăng lên tắm rửa, sau khi Phong rời đi, cả hai đều tháo hết quần áo để cho Đăng xem cơ thể loã lồ của mình. Biết rằng anh mất sức liền cố tình không kiêng dè ép anh mút bướm dâm, y tá nam thì thèm khát mút liếm cơ thể tràn đầy nam tính, cuối cùng tại nơi quyến rũ nhất của đàn ông đấy như một con ma cà rồng hút sạch tinh tuý của người đàn ông đang chực chờ cái chết.
Trải qua một tuần làm tình đầy thác loạn đó, những tưởng cuộc đời của mình sẽ kết thúc như vậy, thì y tá già bỗng gọi anh dậy, nhân lúc nửa đêm đưa cho anh tư trang, nói anh lánh đi nơi khác sống, ông chủ của họ chỉ nhất thời nổi nóng muốn hành xác người, bây giờ chắc cũng thoả mãn rồi, không có bám vây đuổi giết anh nữa đâu, chỉ cần anh chịu sống yên ổn. Đăng vô cùng biết ơn, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, còn nói họ cho mình số điện thoại sau này sẽ tới báo ơn.
" Không cần, em ở goá đã lâu, mấy ngày vật lộn trên giường cùng anh như đưa em trở về thời tươi trẻ vậy, em rất thích"- y tá nữ nói.
Mắt Đăng rưng rưng, nhớ đến hành động lạnh nhạt của mình những ngày vừa rồi, lại ôm ấy cô hôn ngấu nghiến, xong cũng chỉ như thế, anh không chơi người già được.
" Nhanh lên đi, em không chắc họ sẽ tới vào lúc nào đâu, nếu bây giờ họ tóm được anh, không những anh bị bắt lại, bọn em cũng bị đánh đập dã man đó".
" Vậy anh đi, anh sẽ nhớ mãi không quên ơn này, chào các em, tình yêu của anh"- Đăng gửi nụ hôn gió tới cho cả hai, lập tức biến mất giữa màn đêm.
Ở bên kia, Phong một tay xem điện thoại, một tay ngả ra đằng sau làm gối, bên dưới Minh dùng đầu lưỡi của mình cọ loạn trong ống tiểu của anh, khao khát chờ uống:" Đói lắm rồi hả?"- Khoa hỏi.
" Ưm... ưm"- những âm thanh vô nghĩa truyền ra, biểu hiện cho cơn đói khát không thể nhấc miệng ra dù chỉ một giây.
Phong rất hài lòng, dùng sức ấn đầu cháu mình vào sâu hơn.
" Cậu đang xem gì mà chăm chú vậy?"- nãy giờ cứ cười tủm tỉm hoài.
" Là một con chó vừa thoát ra khỏi lồng"- Phong từ tốn giải thích.
" Chỉ thế thôi?".
" Chỉ thế thôi".
Minh thầm cảm thán thế giới người lớn thật khó hiểu, lại chuyên tâm vào công việc cũ. Dương vật nằm trong bụng liên tục ngúng nguẩy như muốn thể hiện sự tồn tại, Minh ướt át nhìn về phía sau chú:" Ôm con đi".
Hiếu không chống cự nổi, lập tức thu thập cả cơ thể cháu mình vào lòng, cả hai trừu sáp lấy nhau phát tiết hết dịch cơ thể ra ngoài. Minh rên rỉ theo từng cú nhấp, thoả mãn phát tiết ra ngoài, thế nhưng đó mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Ngày hôm sau Minh đến trường, cả lớp đã nhộn nhạo cả lên, cậu biết lý do là tại sao nên chỉ ngồi yên vị trí của mình.
" Mày nghe tin gì chưa? Thầy đăng nghỉ việc rồi".
" Tiếc ghê, tao thích thầy ấy lắm! Vừa đẹp trai lại còn dạy hay, giọng cũng ấm áp. Có lẽ cả đời sẽ không còn ai có thể làm tao yêu thích môn văn như thầy ấy được nữa".
Từng lời nói như lưỡi dao bén ngọt cứa lên trái tim Minh, thầy Đăng tiền đồ xán lạn như thế, chắc hẳn đi đâu cũng được chào đón thôi. Thế mà thầy lại vì tôi mà phải chịu đựng những điều không đáng.
Cả buổi học hôm đó của tôi bị nhấn chìm trong sự tội lỗi, các bạn cũng hiểu cho tâm trạng này, bởi vì họ biết tôi là học trò cưng của thầy.
Hiệp bước vào lớp, ánh mắt đầu tiên đưa đến chính là tìm kiếm học sinh thẫn thờ tựa đầu vào tường, không khỏi thở dài một tiếng. Minh là một học sinh xuất sắc, không có chuyện thầy không biết, càng không thể ngờ Đăng lại có loại cảm xúc đấy với một đứa trẻ chỉ mới mười hai tuổi. Nói thật Minh rất xinh đẹp và đáng yêu, nhưng để cương lên vì em ấy thì không thể. Dù sao thì trong trường cũng chỉ có mỗi mình thầy biết tường tận về chuyện này, gia đình học sinh cũng không muốn làm lớn sợ ảnh hưởng đến em ấy, cũng xuất phát từ tâm lý thông cảm xen lẫn tò mò, thầy lại muốn làm chủ nhiệm lớp này.
" Từ hôm nay thầy sẽ là giáo viên chủ nhiệm mới của lớp em, mong được cả lớp giúp đỡ"- Hiệp giới thiệu bản thân mình trước cả lớp.
" Em nhớ thầy lúc trước dạy địa mà nhỉ?"- một học sinh tò mò hỏi.
" Thầy có hai bằng giảng dạy môn địa lý và ngữ văn".
" Quào siêu quá đi, sao giờ em mới biết môn ngữ văn lại thu hút nhiều trai đẹp theo như thế, vậy là con đường văn học của em lại được tiếp tục rồi".
Cả lớp nhanh chóng lấy lại bầu không khí, lại có người quay qua động viên Minh.
Minh ngước nhìn giáo viên trên bảng, vừa hay người đó cũng nhìn mình, cậu nở nụ cười nhẹ.
Tan học ra về, Minh thất tha thất thểu ra khỏi trường, lại bị Khoa ôm qua.
" Đoán là cậu buồn lắm nhỉ?".
" Ừm, nhưng mà rồi cũng sẽ vượt qua được thôi, cũng chỉ là chuyển công tác thôi mà"- cậu tự an ủi mình.
" Đừng buồn nữa, để dẫn cậu đến nơi này, đảm bảo mọi muộn phiền đều sẽ tan biến hết cho mà xem".
Khoa dẫn Minh nhập hội với đám con trai, cả đám giữa trời trưa nắng phóng xe qua tiệm internet, bên ngoài có mấy thanh niên hút thuốc, còn mang máng tiếng chửi bậy, vừa nhìn đã thấy chẳng phải nơi tốt lành gì rồi.
" Phải vô thật sao?"- Minh tỏ vẻ lưỡng lự.
" Vô mới chơi được chứ, bên trong có điều hoà mát lắm, không sao đâu. Hơn thế nữa đồ ăn chỗ này cũng hết sẩy luôn, cậu có phải đang đói lắm đúng không?".
Không nói tới thì thôi, vừa nhắc đến cái bụng Minh liền reo lên đánh trống, cậu cân đo đong đếm, đã chấp nhận đi theo đám bạn mà tự nhiên bỏ về thì không có hay lắm, hơn thế nữa bây giờ cậu cần thứ gì đó bỏ vào bụng ngay lập tức.
Tầng một nơi này chính là nơi hỗn loạn nhất, đủ thứ mùi tạp nham khiến người ta sởn gai ốc, nhưng họ vẫn có thể thoải mái ăn uống được. Minh được mọi người dẫn đến quầy lễ tân, sau đó lên thang máy.
" Không ngờ còn có cả thang máy ở chỗ này".
" Ở đây phân theo giá tiền để phân phòng, tầng một là hạng phổ thông, cũng là mức rẻ nhất, tầng hai cấm hút thuốc, tầng ba có phòng nhỏ dành cho nhóm đi với nhau, chúng ta là đi tầng đó"- Khoa giải thích.
" Vậy có tầng bốn không?".
" Có chứ, chỗ đó dành cho những trận đấu của các đội, chất lượng ngang với máy chơi game chuyên nghiệp, có điều game bọn mình chơi không cần phải lên đấy".
Quả nhiên như lời Khoa nói, tầng ba rất thoáng đãng, còn có tinh dầu thơm từ hành lang thổi tới, cảm giác bí bách khó chịu dần được thay thế, cả bọn kéo nhau vào hai căn phòng nhỏ, mỗi phòng có năm máy, phù hợp cho trận đấu 5vs5, màn hình của máy là màn hình cong khổ lớn, xung quanh đều là đèn led cùng các dải màu sặc sỡ, thậm chí còn có cả gác chân với chế độ rung mát xa.
" Cứ như hai thế giới vậy"- Minh cảm thán, không thể ghép nối nơi này với khung cảnh dưới kia với nhau.
" Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu nhé"- Khoa đi tới lấp đầy vị trí còn trống bên cạnh Minh, mở máy tính lên cho cậu, đeo tai nghe vô, màn hình với hành loạt biểu tượng nhanh chóng xuất hiện. Cậu ấy nháy đúp vào biểu tượng chữ L, một màn hình mới liền hiện ra.
" Đã hiểu cách chơi game này chưa?"- sau một hồi chỉ dạy tỉ mỉ, Khoa quay sang hỏi.
Cái bụng Minh lại đánh trống.
-
Công nhận đồ ăn ở đây rất ngon, không những thế cách bài trí cũng đẹp, phần nào loại bỏ ác cảm của Minh đối với nơi này. Có điều...
" Ủa Ashe ơi bắn đi cậu, choáng đâu dùng đi, nó áp sát vào người rồi kìa.
*Ashe: xạ thủ trong game L.

" Ừm..."- Minh nhấn một phím, thả ra một con chim xanh, ngay trước mặt đối thủ nổ tung, toả sáng lấp la lấp lánh*, hết.
"...".
*đây là kỹ năng soi đường.
Màn hình nhanh chóng chuyển về đen, cả bọn trầm mặt.
" Hic xin lỗi tớ mới chơi, chưa quen kỹ năng lắm"- Minh lúng búng xin lỗi.
" Không sao, bọn tớ lúc đầu cũng như vậy thôi, dần rồi sẽ quen mà"- Khoa lên tiếng an ủi.
Nhưng trận tiếp theo, mặc dù đã nhớ hết kỹ năng, nhưng mỗi khi thấy tướng địch lại gần quẹt một phát muốn ná thở, Minh lại lập tức quên luôn vai trò của mình là gì.
" Chắc tớ không hợp với trò này rồi"- cậu gãi đầu, thức ăn trên bàn cũng đã dùng hết, có lẽ nên về thôi.
" Đừng đi vội thế, có lẽ cậu chưa quen với vị trí này, hay cậu thử đi hỗ trợ với tớ nhé, tớ sẽ làm gỏi hết bọn kia cho mà xem"- Khoa lại một lần nữa muốn giúp đỡ cậu, nhưng Minh cũng tự biết mình không hợp với mấy thứ này.
" Yên tâm đi, hỗ trợ đi dễ lắm, cậu chỉ cần đứng sau buff cho tớ thôi, còn lại để tớ lo hết là được, không còn có mấy màn truy sát của team địch như ban nãy nữa đâu"- Khoa như đọc hiểu nội tâm, vất cho Minh một liều thuốc trấn an.
Thôi nốt trận vậy, nếu lần này không thắng nữa cậu cũng không còn mặt mũi ở lại nữa rồi.
-
Nhà chính của đối phương vụn vỡ, trong phòng tràn ngập tiếng reo hò, Khoa ôm lấy Minh cười như thấy mẹ về làm cậu cũng vui lây. Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, team bên kia mặt bí xị đi tới chất vấn:" Có thật là cậu mới chơi không vậy?".
" Chứ muốn gì nữa, thắng hai trận ban nãy chưa đủ thoả mãn hay sao mà qua đây kiếm chuyện"- một bạn trong nhóm tôi lên tiếng thay.
" Sao có thể thả skill trúng hết như vậy được, còn biết được rằng chúng tôi sẽ đi đâu, như hack vậy"- cậu bạn kia lầm bầm bất mãn.
" Cái này dễ mà, chỉ cần quan sát thói quen di chuyển của các cậu một lát là tớ có thể nhớ được tiếp theo các cậu sẽ đi đâu, làm gì"- Minh cảm thấy chuyện này rất bình thường, bọn họ chơi lâu chẳng lẽ không như thế à?
" Chơi game mà cũng có thể tinh toán được à?"- có người bắt đầu sợ hãi.
" Đúng là học bá mãi là học bá".


Nhấn để mở bình luận

Điếm Nam - Ririruriri