Diêm Vương Sống Trong Truyền Thuyết


"Tôn đại sư?", Phương Châu nhìn ông lão, mặt đầy vẻ kinh ngạc: "Tôn đại sư, ông chẳng phải đang ở thủ đô sao, sao lại chạy đến Ngân Châu?”

"Haizz, chỉ vì một bức tranh, ông còn nhớ bức Đông Mai không? Ba năm trước tôi từng giám định một bức, được ông mua, khoảng thời gian trước tôi lại giám định một bức, lúc đó tôi còn tưởng rằng ông đã Phương bán bức đó đi, nhưng nghĩ kỹ lại, bức tranh ông mua lúc đầu có hơi không khớp vậy nên vội vàng đến đây, không biết có gặp được người mua để giải thích cho người ấy không".

"Giải thích như nào?", Phương Châu hỏi.

"Giải thích răng trên thế giới này có hai bức Đông Mai, loại giấy vẽ Đông Mai là giấy tuyên kép, khi ngấm nước sẽ chia làm hai, Diêm đại sư thời cổ đại khi vẽ mực thấm qua giấy, sau khi giấy tuyên chia làm hai, trên đời này sẽ có hai bức Đông Mai, một bức màu đậm, một bức màu nhạt, nhưng đều là bản gốc!", lời Tôn đại sư nói giống y hệt với lời Trương Hùng nói.

"Chuyện này!", Phương Châu há hốc mồm nhìn Trương Hùng.

"Trên đời này chỉ có một bức Đông Mai ở chỗ chủ tịch Phương, là bức độc nhất vô nhị", nắm đấm đang cuộn tròn của Trương Hùng chợt thả lỏng ra.

Bức Đông Mai bị xé vụn từ từ rơi xuống đất, sau đó bay. theo chiều gió, nụ cười trên mặt Phương Châu cũng ngày càng tươi hơn.

Còn về Tống Đào, sắc mặt anh ta càng khó coi hơn, anh †a cảm thấy lần này mình thực sự biến thành thăng hề, trở thành lá xanh tôn lên bông hoa đỏ.

"Ha ha ha, cậu Trương, cách làm của cậu Trương thực sự: khiến tôi thoải mái hơn nhiều, với một thương nhân chỉ thích nhìn thấy cái lợi trong gian ngắn như tôi đúng là thiếu nhìn xa trông rộng, chỉ chăm chăm cái lợi trước mắt", Phương Châu dùng ánh mắt tán dương nhìn Trương Hùng sau đó võ vai anh, sau đó lại nhìn Lâm Thanh Hy: "Tổng giám đốc Lâm, chồng cô đã giúp tôi nhìn thấy lợi nhuận trong thời gian ngản của lần hợp tác này, vậy sau đây chúng ta cùng bàn về lợi nhuận trong thời gian dài đi".

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thanh Hy lóe sáng: "Cảm ơn chủ tịch Phương".

"Cảm ơn tôi làm gì, chỉ có thể nói vợ chồng hai người lợi hại, lợi hại thật, ha ha ha!", Phương Châu giơ ngón cái lên.

Lâm Thanh Hy vô cùng mừng rỡ, sự mừng rỡ này một phần đến từ sự hợp tác bước đầu thành công với Phương Châu, nhưng niềm vui lớn nhất là vì Trương Hùng thực sự giải quyết được chuyện này.

Sau khi đi ra khỏi triển lãm, Milan vì có việc nên đi trước, trên đường về nhà chỉ có Trương Hùng và Lâm Thanh Hy.

Lâm Thanh Hy lái xe, Trương Hùng ngồi trên ghế phó lái.

"Sao anh biết chuyện liên quan đến bức quốc họa?", Lâm Thanh Hy liếc nhìn Trương Hùng, tiếp tục lái xe.

"Anh..., Trương Hùng giơ điện thoại, đang chuẩn bị nói.

"Đừng nói với tôi là anh tra trên mạng, trên mạng không có thứ đó, tôi tra rồi, hơn nữa anh chỉ dựa vào những tư liệu trên mạng làm sao đoán được bức tranh đó là bản gốc, dám tự quyết mua lại với giá năm triệu, sau đó xé rách nó?", Lâm Thanh Hy nhướn mày.

"Hi hi", Trương Hùng mỉm cười: Sếp Lâm, bị em phát hiện rồi, đúng là không phải do anh tra trên mạng, trước khi anh đến đây, vô tình nghe thấy Tôn đại sư nhắc đến trên thế giới này có hai bức Đông Mai nên ghi nhớ thôi”.

“Hóa ra là vậy", Lâm Thanh Hy gật đầu, tán thưởng nhìn Trương Hùng: "Có vẻ như năng lực quan sát và ghi nhớ của anh cũng không tồi".

"Cảm ơn sếp Lâm đã khen", Trương Hùng gật đầu, trong lòng cảm thấy rất vui, đàn ông hoàn thành tốt chuyện gì đó đều để nhận được sự công nhận của người phụ nữ của mình mà thôi.

Xe lái vào Tắc Thượng Thủy Hương, đây là lần đầu Lâm Thanh Hy đưa Trương Hùng về nhà, sau khi Trương Hùng xuống xe, Lâm Thanh Hy lại phi nhanh đến công ty, bắt đầu hoàn thành kế hoạch hợp tác với chủ tịch Phương.


Nhấn để mở bình luận

Diêm Vương Sống Trong Truyền Thuyết