Diêm Vương Sống Trong Truyền Thuyết


Trương Thành cau mày hỏi: "Chuyện gì thế?"

“Anh Thành, con đàn bà đê tiện này đi đường không có mắt, đụng phải em còn không xin lỗi”, Ông Ni tỏ vẻ khó chịu.

“Bốp”, một âm thanh lanh lảnh vang lên, người phụ nữ trung niên tát mạnh vào mặt Ông Ni, in hăn năm dấu tay đỏ ửng, người phụ nữ trung niên nhướng mày: “Mày nói ai đê tiện hả?”

"AI", Ông Ni hét lên một tiếng chói tai, khuôn mặt méo mó nhìn người phụ nữ trung niên: “Mày dám đánh tao hả? Con khốn đê tiện lại dám đánh tao, tao liều mạng với mày!"

Vừa nói, Ông Ni vừa lao về phía người phụ nữ trung niên.

“Được rồi”, Trương Thành kéo Ông Ni lại, tỏ ý bảo cô ta đứng sang một bên, còn Trương Thành bước đến thương lượng với người phụ nữ trung niên: “Đánh người như vậy e là không hay lắm đâu nhỉ?”

“Ôi, cậu em, muốn trách chỉ có thể trách miệng của bạn cậu không sạch sẽ”, người phụ nữ trung niên che miệng nở nụ cười mê hoặc, mái tóc dài quăn khẽ đung đưa, mặc dù đã gần bốn mươi nhưng vẫn có sức quyến rũ, có thể coi là tuyệt sắc giai nhân.

"Vậy chị cũng không thể ra tay đánh người, hôm nay buộc phải cho chúng tôi một lời giải thích”, Trương Thành bảo vệ người của mình phía sau, Ông Ni nhào vào vòng tay của bạn trai rồi bật khóc, Toàn Cường thấy bộ dạng ấm ức của bạn gái cũng nổi giận đùng đùng.

"Anh Thành, hôm nay phải bắt con ả khốn nạn này trả giá đắt!"

"Đúng v: tên đàn em còn lại là Dương Phong và bạn gái của hắn là Phục Xuyến cũng gật đầu.

Người phụ nữ trung niên khinh thường liếc nhìn đám sinh viên trước mặt: “Cậu em, cô em, đừng trách chị đây không nhắc nhở các em, bây giờ rời đi vẫn chưa muộn, đợi lát nữa thì không có cơ hội nữa đâu”.

“Nực cười, anh Thành là người của băng Thanh Diệp, các người còn có thể làm gì được chúng tôi hả?”, Toàn Cường ôm lấy cô bạn gái đang khóc nức nở của mình, thẳng thừng nhắc đến tên của băng Thanh Diệp.

"Thanh Diệp ư?", người phụ nữ trung niên nghe đến cái tên này thì sững sờ, giây tiếp theo, lại phát ra một tiếng cười quyến rũ, mê hoặc lòng người, nói: “Thanh Diệp hả? Từ khi nào Thanh Diệp lại tìm đám nhóc này đến làm loạn thế? Hả?”

Ngay khi người phụ nữ trung niên nói từ "Hả", hàng chục người đàn ông lực lưỡng mặc vest đen đã vây quanh mấy người Trương Thành. Tất cả đều nhìn chăm chăm vào bọn họ. với vẻ mặt không mấy thiện cảm.

Ông Ni vừa nãy còn kiêu ngạo, khi nhìn thấy thế trận, hai chân đã mềm nhũn, nếu không phải cô ta đang rúc vào người Toàn Cường, có lẽ đã ngồi phịch xuống sàn.

“Băng Thanh Diệp cử các em đến đây gây phiền phức, hay là bảo các em tới để nộp mạng đấy?”, người phụ nữ trung niên vươn tay phải, nhìn ngón tay thon dài của mình: “Các em nhỏ, vừa nãy chị đây đã cho các em cơ hội, bây giờ, các em quỳ xuống dập đầu với chị, chị sẽ thả các em rời đi, thế nào?"

Mấy người Trương Thành hoàn toàn bị bao vây bởi hàng chục người đàn ông vạm vỡ áo đen, trong thế trận này, ai cũng có thể nhìn ra chuyện hôm nay không thể kết thúc êm đẹp được nữa.

Bốn người vây quanh Trương Thành vừa nãy còn phách lối, giờ phút này trên mặt tràn đầy nỗi sợ hãi, không còn bộ dạng kiêu căng ngạo mạn.

Ba người Trương Khiết, Từ Uyển và Tôn Lam đứng cùng nhau, vẻ mặt lo lắng, suy nghĩ cách ứng phó với vấn đề trước mắt.

Trương Thành hung dữ cau mày: “Chị muốn đối đầu với Thanh Diệp chúng tôi thật sao?"

“Thanh Diệp các người ư?”, người phụ nữ trung niên khinh thường nở nụ cười: “Cậu em, nếu các em thật sự có thể đại diện cho Thanh Diệp thì Thanh Diệp cũng sẽ không tồn tại lâu như vậy. Hơn nữa, cậu em cho rằng Thanh Diệp sẽ vì đám nhóc các em mà tới gây phiền phức cho chị sao? Cho các em một phút để suy nghĩ, hoặc là quỳ xuống hoặc là đánh gãy tay chân, tự suy nghĩ đi”.


Nhấn để mở bình luận

Diêm Vương Sống Trong Truyền Thuyết