[đm] Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống


Ánh mắt Mục Trọng Sơn nhìn Lận Khinh Chu dịu dàng như mưa phùn đầu xuân ở Giang Nam, từ từ thấm ướt vạn vật, ánh mắt này khiến Ôn Cầm vô thức dịu giọng với hắn, mặc dù trước kia nàng vẫn nghĩ hắn phạm tội ác tày trời, chết không có gì đáng tiếc.


Ôn Cầm nói: "Dục tốc bất đạt, đã đến nước này thì chúng ta càng phải chuẩn bị cẩn thận, đề phòng sự cố bất ngờ xảy ra."

Mục Trọng Sơn quay đầu nhìn nàng: "Xem ra Thượng Thiện Nương Nương có kế sách rồi đúng không?"

Ôn Cầm nói: "Chắc Khinh Chu kể với ngươi những gì mình chứng kiến ở cung điện dưới lòng đất rồi nhỉ."

"Đúng vậy."

Ôn Cầm nói ra chuyện trong tim Lạc Trường Xuyên có khảm sừng Huyền Vũ, nàng đoán Lận Khinh Chu có thể thấy quá khứ của Trần Thượng là nhờ vật của linh thú Ngũ Hành.

Mục Trọng Sơn gật đầu, đã hiểu kế sách của Ôn Cầm là gì, hắn nói: "Ý tưởng lớn gặp nhau."

Giọng Ôn Cầm nhẹ nhàng, nhìn nàng có vẻ chưa già lắm nhưng ngữ khí luôn mang lại cho người ta cảm giác năm tháng lắng đọng, nàng nói: "Ta nhớ sư tôn ngươi có một cái răng Kim Hổ do sư tổ ngươi hàng phục Kim Hổ lấy được."

"Đúng vậy." Mục Trọng Sơn không phủ nhận.

Ôn Cầm: "Linh khí sừng Huyền Vũ và vảy Thanh Long dung hòa với nhau có thể thấy được quá khứ, nếu có thêm linh khí răng Kim Hổ nhất định sẽ giúp chúng ta biết được sự thật thảm án diệt môn Xuân Hoa Tông năm đó, ngươi còn nhớ răng Kim Hổ ở đâu không?"

Mục Trọng Sơn bần thần chìm vào hồi ức, nhớ lại trước khi hắn bế quan sư tôn đã giao răng Kim Hổ cho hắn, suy nghĩ một lát rồi nói: "Có lẽ là ở chỗ cũ, phải chịu khó tìm lại thôi."

-

Trong lúc Mục Trọng Sơn và Ôn Cầm trò chuyện, Lận Khinh Chu ở cạnh săm soi linh tước lông trắng sắp bế không nổi trong ngực, xốc lên cặp cánh to khỏe của nó rồi vuốt lông nó, vừa nhìn vừa lẩm bẩm: "Chẳng phải chim sẻ đều nhỏ nhắn xinh xắn à? Sao ngươi lại to thế, mà ta cũng phải đặt tên cho ngươi chứ nhỉ......"

Linh tước kêu to hai tiếng, muốn bay lên vai y, Lận Khinh Chu vội đưa tay cản nó lại rồi bất lực cười khổ: "Giờ ta đỡ ngươi không nổi đâu."

Một người một chim đang nói chuyện thì Mục Trọng Sơn đi tới, nhếch môi cười hỏi: "Đang nói gì thế?"

Lận Khinh Chu nói: "Ta muốn đặt tên cho nó."

Mục Trọng Sơn: "Ừ, ngươi muốn gọi nó là gì?"

Ngón trỏ Lận Khinh Chu gõ trán, trầm tư nửa ngày rồi thốt ra một câu: "Để ta nghĩ kỹ lại đã."

Mục Trọng Sơn gọi linh tước đến trước mắt, đầu ngón tay nổi lên ánh sáng bạc đưa tới cạnh mỏ nó.

Lận Khinh Chu đang thắc mắc Mục Trọng Sơn làm gì thì thấy linh tước nuốt chửng ánh sáng bạc trên ngón tay hắn như ăn thóc, sau đó lộ ra vẻ thoả mãn.

Mục Trọng Sơn nói: "Đi thôi."

Trong cổ linh tước phát ra tiếng kêu lảnh lót, bay tới cành cây mọc chìa ra vách núi Tầm Đạo Đài, nhìn như đám mây trên cành, đón gió đứng thẳng.

Mục Trọng Sơn cong mắt cười nói với Lận Khinh Chu: "Đi theo ta."

Lận Khinh Chu đi nhanh tới bên cạnh, sóng vai với hắn rồi tò mò hỏi: "Đi đâu cơ?"

"Trước tiên đo xem tu vi bây giờ của ngươi đạt đến cảnh giới nào rồi." Mục Trọng Sơn giải thích, "Sau đó Thượng Thiện Nương Nương muốn để ngươi và đại sư huynh của ngươi thử xem có thể tái hiện quá khứ như ở cung điện dưới lòng đất hay không."

Lận Khinh Chu gật đầu: "Ừ, ta biết rồi."

-

Hòn đảo mà Kinh Hồng Tông tọa lạc rất lớn, ngoài ngọn núi đệ tử bản tông sinh sống còn có năm ngọn núi tiên khác.

Ôn Cầm dẫn hai người đến một ngọn núi tiên tên là Kính Sơn, là nơi ở của các đệ tử không thuộc bản tông Kinh Hồng Tông, trên núi có một tòa lầu, bên trong có pháp khí đo tu vi.

Sau khi Lận Khinh Chu hạ xuống trước lầu thì nhìn quanh rồi buột miệng thốt lên: "Sao chẳng có ai hết vậy? Vắng vẻ quá."

Mục Trọng Sơn nói: "Chắc Thượng Thiện Nương Nương đã dặn chủ nhân ngọn núi nên không thấy người không liên quan, nhưng quả thực trên đời này chẳng có ai không biết tu vi của mình đâu."

"Ồ, vậy sao?" Lận Khinh Chu gãi đầu.

Mục Trọng Sơn nhìn Lận Khinh Chu cười nói: "Bình thường tu luyện đều là đi từng bước đến ngàn dặm, mỗi bước đều rõ ràng."

"À." Lận Khinh Chu hơi ngượng ngùng.

Hai người đi theo Ôn Cầm vào lầu các, nơi này không lớn mà chỉ có một tầng, đại sảnh trống trải không trang trí vật gì, dựa sát tường là một cái đỉnh lớn hình vuông dài khoảng hai cánh tay, làm bằng đồng có khắc hoa văn, một quả cầu pha lê trong suốt lơ lửng bên trong, chậm rãi xoay tròn như đang chờ người đến.

Ôn Cầm bảo Lận Khinh Chu: "Ngươi đặt tay lên quả cầu rồi rót linh lực vào đi."

Lận Khinh Chu nghe lời làm theo, y đến gần đỉnh vuông rồi đặt tay lên quả cầu, xúc cảm trơn nhẵn lạnh lẽo như đang sờ một tảng băng không tan vậy.

Y tập trung rót linh lực vào, quả cầu pha lê ngừng quay, linh lực của y tản ra trong quả cầu như mực loang trong nước, từng tia từng sợi lan tới tâm quả cầu.

Lận Khinh Chu xem không hiểu nên quan sát vẻ mặt Mục Trọng Sơn và Ôn Cầm.

Hai người đều sững sờ, trong mắt Mục Trọng Sơn lộ ra vẻ mừng rỡ như muốn khoe khoang gì đó. Còn vẻ mặt Ôn Cầm thì tràn đầy kinh ngạc.

Nhưng sau khi linh lực tiếp tục khuếch tán trong quả cầu, hai người không hẹn mà cùng nhíu mày.

Hồi lâu sau, linh lực trong quả cầu rốt cuộc dừng lại, nhưng cũng chiếm hơn nửa quả cầu.

Mục Trọng Sơn và Ôn Cầm lại liếc nhau một cái.

Mục Trọng Sơn hỏi: "Có phải như ta nghĩ không vậy?"

Ôn Cầm nghiêm túc gật đầu.

"Sao thế?" Lận Khinh Chu hoang mang, "Tu vi của ta thấp lắm à?"

Sao hai người này còn tỏ vẻ thần bí trước mặt y nữa chứ.

"Ngược lại thì có." Ôn Cầm nói, "Tu vi của ngươi bây giờ cực cao, là cảnh giới mà rất nhiều người tu đạo đau khổ truy cầu cả đời cũng không đạt được."

"Thật sao? Cảnh giới gì thế?" Lận Khinh Chu bất an gãi nhẹ lên má.

Mục Trọng Sơn nói: "Kim Đan."

Lận Khinh Chu đếm ngón tay tính nhẩm: "Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Đại Thừa, phi thăng......" Lận Khinh Chu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chỉ mới qua năm ngày ngắn ngủi mà tu vi của y đã đạt đến Kim Đan, y nhớ tu vi Lạc Trường Xuyên cũng chỉ mới ở bậc Kim Đan, nhưng sao vẻ mặt Mục Trọng Sơn và Thượng Thiện Nương Nương lại đầy lo lắng thế kia?

Lận Khinh Chu hỏi ra chuyện này.

Ôn Cầm thở dài nói: "Vì tu vi của ngươi đã đến hậu kỳ Kim Đan nên bất cứ lúc nào cũng có thể độ đại kiếp Nguyên Anh cả."

"Độ đại kiếp Nguyên Anh?" Lận Khinh Chu khó hiểu.

Ôn Cầm kiên nhẫn giải thích cho y: "Trong tu luyện bình thường, đột phá từ tu vi hiện tại đến giai đoạn kế tiếp là điều cực kỳ khó khăn, người tu đạo từ bậc Kim Đan đến bậc Nguyên Anh sẽ trải qua đại kiếp tu hành, huyễn cảnh tâm ma."

Lận Khinh Chu hỏi: "Nếu độ kiếp thất bại thì sao?"

Ôn Cầm nói: "Nhẹ thì tu vi dừng lại ở bậc Kim Đan, nặng thì điên loạn hoặc tử vong."

"Chà......" Lận Khinh Chu buồn rầu nhíu mày, "Nghiêm trọng vậy sao."

Ôn Cầm thở dài: "Hơn nữa ngươi không có kinh nghiệm tu luyện, không biết làm thế nào trầm tâm tĩnh khí, e là lần này độ kiếp sẽ càng nguy hiểm hơn người khác."

Mục Trọng Sơn nãy giờ im lặng chợt mở miệng hỏi Lận Khinh Chu: "Lúc chúng ta mới đến Kinh Hồng Tông, ngươi hỏi ta có nghe thấy gì không, ngươi nghe được tiếng gì nên mới hỏi vậy đúng không?"

"À...... đúng vậy!" Lận Khinh Chu suy nghĩ một lát rồi gật đầu, "Ta nghe có người gọi nhũ danh của ta nhưng mơ hồ lắm, chẳng biết là ai nữa."

Mục Trọng Sơn khẽ tặc lưỡi, bình thường gặp chuyện gì hắn cũng ung dung bình thản, giờ phút này cảm xúc bực bội và bất an vốn chẳng liên quan gì đến hắn lại hiện ra trong mắt.

"Sao thế?" Lận Khinh Chu cảm thấy hôm nay mình giống hệt một quyển sách thành tinh, tên sách là "Một trăm ngàn câu hỏi tại sao".

Ôn Cầm nói: "Ảo thính là điềm báo độ đại kiếp Nguyên Anh đấy."


Nhấn để mở bình luận

[đm] Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống