[đm] Tam Sinh Chính Tà Đối Lập


Sáng hôm sau, Gia Cát Vô Ưu hắn quả nhiên đã ngủ quên mà đến trễ. Hắn chạy thật nhanh đến Lăng sơn, đi đến nơi hắn thở hổn hển xin lỗi Lăng Bạch Thiên Tôn, Lăng Bạch Thiên Tôn cười cười nhìn hắn nói "Không sao không sao."

Hắn hành lễ với Lăng Bạch, sau đó nhanh chóng vào hàng đứng, Doãn Huân nhìn hắn nhíu mài nói "Hôm qua ngươi đã đi đâu vậy, buổi tối ta qua tìm người không thấy ngươi ở trong phòng, sáng tìm cũng không có ngươi ở đó."

Gia Cát Vô Ưu thở dài nói "Hôm qua ta ngủ ở bên ngoài."

Lăng Vũ Hi hỏi "Sao lại ngủ ở bên ngoài?"

Gia Cát Vô Ưu nghĩ đến lại tức, hắn nói "Còn không phải nhờ ơn tam ca thần thánh đó của ngươi?"

Lăng Vũ Hi nhìn hắn "Tam ca? Liên quan gì tới Tam ca của ta?"

Hắn bắt đầu kể lại sự việc hôm qua "Hôm qua ta lên núi muốn xem xem ở đó có gì thú vị, kết quả lại bắt gặp Lăng Hàn Thần y đang luyện kiếm ở đó."

Lăng Vũ Hi à một tiếng nói "Là Phong Kỳ sơn, nơi tu luyện của Tam ca."

Gia Cát Vô Ưu nói "Chắc vậy, sau đó ta trò chuyện với y một hồi, sau đó y rời đi. Ta thấy phong cảnh ở đó trông rất đẹp, nên ở lại đó thêm một lúc. Nào ngờ ta lại ngủ quên lúc nào không hay luôn, lúc ta tỉnh lại đã là giờ tý. Ta định bụng về phòng ngủ tiếp nơi đó đẹp thì đẹp thiệc nhưng nhiều muỗi quá, vẫn là không bằng giường của ta. Nhưng ai ngờ vừa đến cửa đã gặp y, y nói: Bây giờ đã là giờ tý, không thể vào. Thế là y đâu có cho ta vào đâu. Ta đành ở trên cây ngủ một đêm, ngủ một đêm ngủ đến sáng."

Vương Khanh Lạc cười nói "Y đúng là khắc tinh của huynh."

Gia Cát Vô Ưu xụ mặt nói "Xem ra lần sau phải tránh xa y một chút."

Doãn Huân cười nhạo hắn "Bây giờ mới biết sao? Ai biểu ngươi ăn no rửng mỡ đi trêu chọc y làm gì đáng đời ngươi lắm."

Lăng Vũ Hi nói "Ta khuyên huynh tốt nhất tránh xa ngọn núi đó ra một chút, đó là nơi tu luyện riêng của tam ca đấy, các đệ tử Thiên Thế đều tránh ngọn núi đó ra xa, không ai dám đến gần đó đâu"

Gia Cát Vô Ưu bĩu môi một cái "Cũng đâu có ghi tên y, làm gì không cho người khác vào."

Gia Cát Kỳ Du vỗ vai hắn khuyên nhủ "Huynh nên nghe lời Lăng huynh đi, chúng ta còn ở đây một khoảng thời gian nữa, đừng có mà làm y để ý huynh. Nếu không nữa đời sau huynh sẽ rất thảm đấy."

Doãn Huân nhìn hắn cười nói "Ngươi nên nghe lời Kỳ Du đi."

Gia Cát Kỳ Du nhìn Doãn Huân cười. Gia Cát Vô Ưu phiền hà nói "Biết rồi biết rồi."

"Mà nảy giờ sao không nhìn thấy y vậy?"

Lăng Vũ Hi nói "Phụ thân bảo tam ca xuất môn làm nhiệm vụ rồi."

Gia Cát Vô Ưu à một tiếng. Hôm nay họ sẽ luyện tập bắn tên, đây cũng mà môn tu luyện mà Gia Cát Vô Ưu thích nhất. Cũng là sở trường tâm đắc của hắn. Hắn hướng bọn người Doãn Huân đắc ý nói "Lác nữa các ngươi hãy xem ta chổ tài đây."

Sau khi chuẩn bị xong xui tất cả, Lăng Bạch Thiên Tôn chỉ điểm cho họ tư thế đứng và cách cầm cung tên như thế nào để nhắm bắn chuẩn xác nhất. Đến lượt Gia Cát Vô Ưu. Nhìn thấy tướng đứng và cách cầm cung trong khác người của hắn thì không khỏi lên tiếng nói "Ngươi xác định cầm cung như này có thể bắn trúng?"

Gia Cát Vô Ưu cười nói "Đương nhiên, không tin ta thử cho ngài xem."

Hắn hô một tiếng "Doãn Huân."

Doãn Huân cực kỳ ăn ý với hắn, cầm ba hòn đá ném thật mạnh lên không trung, Gia Cát Vô Ưu xoay một vòng nhắm chuẩn ba hòn đá đó mà bắn. Cả ba điều vỡ tan ra. Nếu là người có vu vi cao chắc chắn sẽ nhìn ra được cả ba hòn đá đều được bắn vào đúng trọng tâm.

Tất cả đệ tử điều hô to khen ngợi hắn. Lăng Bạch Thiên Tôn vỗ tay nói "Tốt, ngươi quả thật là thiên tài tu luyện xạ thuật, cố gắng phát huy"

Gia Cát Vô Ưu kiêu ngạo cười hỉnh mũi. Doãn Huân lườm hắn "Bớt bớt lại giùm ta"

Tất cả các đệ tử chia nhau ra luyện tập, Gia Cát Vô Ưu nhìn thấy Đàm Vinh Thiệu đang luyện bắn tên thì đi đến cạnh hắn "Chân thấp xuống một chút, tay nâng lên cao, chân trái bắt qua chân phải."

Đàm Vinh Thiệu trừng mắt nhìn hắn "Không cần ngươi nói."

Miệng nói vậy nhưng hắn vẫn làm theo lời Gia Cát Vô Ưu, kết quả vừa kéo cung tên bắn ra chẳng những không bắn trúng phát nào còn ngã nhào xuống đất. Hắn trừng mắt tức giận quát lớn "Ngươi cố tình có phải không?"

Gia Cát Vô Ưu thật sự không ngờ tới sự việc này. Hắn lúc đầu thật sự cũng chỉ có ý tốt nào ngờ lại thành ra như vậy, Gia Cát Vô Ưu đưa tay muốn đở Đàm Vinh Thiệu đang ở dưới đất lên, nhưng Đàm Vinh Thiệu lại gạt mạnh tay hắn quát "Không cần."

Đàm Vinh Thiệu từ dưới đất đứng dậy tức giận nhìn Gia Cát Vô Ưu, Gia Cát Vô Ưu cười cười nói "Ta thật sự không cố ý."

Đàm Vinh Thiệu giận dữ quát "Ngươi như vậy còn nói không cố ý?"

"Ta..."

Đàm Thịnh Thư từ xa nhìn thấy Gia Cát Vô Ưu và đệ đệ hắn hình như đang cãi nhau lập tức nhanh chân đi đến. Hắn nhìn đệ đệ mình 1 thân tức giận, cả người lại toàn bùn đất, y hỏi "Sao vậy?"

Đàm Vinh Thiệu tức giận nói "Hắn cố tình chỉ đệ cách bắn tên sai, hại đệ bắn trượt còn bị ngã xuống đất."

Gia Cát Vô Ưu lên tiếng giải thích "Không phải như vậy. Ta thật sự không có chỉ hắn sai cách, chỉ là..."

Đàm Vinh Thiệu quát "Chỉ là cái gì? Ý ngươi nói là ta ngu ngốc sao?"

Gia Cát Vô Ưu thầm nói nhỏ "Đúng vậy."

"Ngươi vừa nói cái gì?"

Đàm Thịnh Thư nghe xong cười nói "Đệ đệ, đệ đừng hiểu lầm Gia Cát công tử. Y cũng là có ý tốt, chỉ là cách của Gia Cát công tử người ngoài không dùng được mà thôi."

Gia Cát Vô Ưu vội nói "Đúng đúng vậy"

Đàm Vinh Thiệu tức giận ném cung tên xuống đấy, giận đùng đùng bỏ đi, Đàm Thịnh Thư ngượng ngùng nhìn Gia Cát Vô Ưu "Thứ lỗi, đệ đệ ta tính tình còn rất trẻ con, huynh đừng chấp nhất với nó."

Gia Cát Vô Ưu cười nói "Đàm huynh đừng nói như vậy. Ta không chấp nhất, không chấp nhất đâu"

Đàm Thịnh Thư cười cười nhìn hắn nói "Vậy ta đi trước" nói rồi đuổi theo Đàm Vinh Thiệu.

Doãn Huân đi đến cạnh hắn nói "Ngươi lại làm gì nữa vậy? Lại kiếm đòn?"

Gia Cát Vô Ưu lườm hắn "Kiếm cái đầu ngươi đấy, ta là có lòng tốt thấy hắn đứng sai tư thế mới có lòng nhắc nhỡ hắn ai ngờ đâu hắn vô dụng bắn trượt còn bị ngã lại đổ thừa ta."

Gia Cát Kỳ Du cười nói "Vô Thiên, không phải ai cũng như huynh đứng lung tung cũng có thể bắn trúng. Huynh lại đi chỉ Đàm nhị công tử cách đứng của bản thân, đương nhiên người ta bắn không trúng là đúng rồi."

Thật muốn bồi thêm một câu, hắn đứng kiểu đó mà bắn trúng mới là lạ đấy, trên đời này đâu phải ai sinh ra cũng đặc biệt như Gia Cát Vô Ưu hắn.

Gia Cát Vô Ưu bĩu môi "Cái gì mà đứng lung tung, đó là tư thế do ta tự nghĩ ra đấy, bảo đảm bách phát bách trúng."

Gia Cát Kỳ Du vỗ vai hắn "Bách phát bách trúng là huynh thôi."

Kết thúc buổi học bắn cung này. Gia Cát Vô Ưu hắn lại không thèm nghe lời nhắc nhỡ của Lăng Vũ Hi mà chạy lên Phong Kỳ sơn tu luyện kiếm pháp. Nhìn xung quanh không thấy bóng người nào. Hắn không hiểu sao lại có chút thất vọng, hắn thầm nghĩ Lăng Hàn Thần hôm nay không đến đây sao ta? À y xuất môn rồi làm sao có ở đây được chứ.

Hắn không nghĩ đến Lăng Hàn Thần nữa mà bắt đầu luyện kiếm, thanh kiếm mà hắn sử dụng có tên là kiếm Vô Thiên đây là thanh kiếm mà ngoại công của hắn, Vô Ma Thánh Tôn tặng cho hắn và kiếm pháp của hắn cũng do chính tay Vô Ma Thánh Tôn dạy, vì Vô Ma Thánh Tôn là người ma giáo nên kiếm pháp hắn học cũng là kiếm pháp tuyệt mật của ma giáo. Trong người hắn mang cả hai loại Ma pháp và Tiên pháp. Tiên pháp đương nhiên là do Gia Cát Minh dạy.

Bình thường khi giao đấu với người khác hắn sẽ sử dụng võ công chính phái. Nhưng bản thân hắn lại thích tu luyện võ công ma giáo hơn, vì võ công ma giáo so với chính giáo không cần tiêu tốn quá nhiều sức lực. Hơn hết hắn chính là rất có thiên phú phi thường trong tu luyện ma pháp. Có lẽ là do duy truyền từ mẹ hắn Vô Lam Nguyệt. Nhưng hắn trước giờ rất ít khi sử dụng ma công.

Mấy hôm nay ngày nào hắn cũng lên đây luyện kiếm, bắn cung đến tận khuya, Lăng Hàn Thần xuất môn vẫn chưa về nên hắn đã mặt dày chiếm chỗ tu luyện của y.

Hôm nay cũng như vậy sao khi luyện tập ở Lăng sơn xong hắn cũng chạy lên trên ngọn núi này tu luyện. Luyện tập cả một buổi do quá hăng say nên đã luyện quá đà khiến nguyên khí tiêu hao quá độ, do quá mệt nên đã ngã lăng ra ngủ. Nữa đêm do bị mấy con kuooix gần đó hỏi thăm quá nhiều nên hắn giật mình tỉnh lại, nhìn trời đã tối đen, hắn mới hoảng hốt "Thôi chết gần qua giờ tý rồi."

Thế là hắn chạy một mạch về, vừa chạy đến gần cửa ra vào đã nhìn thấy bóng lưng áo trắng, khiến hắn giật mình hô lên một tiếng, người mặc bạch y nghe thấy tiếng động thì quay người lại .

Hóa ra là Lăng Hàn Thần, chắc là y vừa mới đi làm nhiệm vụ trở về. Gia Cát Vô Ưu cười cười đi đến chỗ y "Hóa ra là Lăng Tam công tử. Mới làm nhiệm vụ về à?"

Lăng Hàn Thần bơ luôn lời chào hỏi của hắn trực tiếp lạnh mặt nói "Ngươi lại phạm cấm quy"

Gia Cát Vô Ưu cười hì hì nói "Chỉ mới qua giờ tý một chút xíu thôi mà"

"Vẫn là phạm cấm"

Gia Cát Vô Ưu nhíu mài nhìn y thầm nghĩ sao y lại cứng ngắc như vậy chứ, sau đó lại phát hiện ra một chuyện thú vị, Lăng Hàn Thần y cũng đang đứng bên ngoài giống mình. Hắn cười nói "Lăng tam công tử huynh hình như cũng giống ta điều đang ở bên ngoài."

"Này huynh đừng nói với ta là do huynh làm nhiệm vụ, phạm cấm chính là phạm cấm, không có ngoại lệ."

Lăng Hàn Thần nhìn hắn không nói gì, Gia Cát Vô Ưu nắm lấy cơ hội này lập tức phân giải "Hay là như vậy ta và huynh đều có lý do đặc biệt, chúng ta hay là cùng vào huynh thấy thế nào?"

Thấy y không đáp lời hắn. Hắn hừ một tiếng "Bằng không hau chúng ta đều ở ngoài đây một đêm, đừng hòng có ai được vào."

Lăng Hàn Thần quả nhiên thật sự không đi vào, y xoay người bước đi, Gia Cát Vô Ưu khóe môi giật giật "Này này huynh thật sự không vào thật hả?"

Hắn đuổi theo sau Lăng Hàn Thần xem y đi đâu, Lăng Hàn Thần đi đến Phong Kỳ sơn luyện kiếm, Gia Cát Vô Ưu sửng sốt nói "Không phải y định luyện kiếm cả đêm chứ?"

Kết quả thật sự Lăng Hàn Thần luyện kiếm cả một đêm. Hắn cũng thức cả đêm xem y luyện kiếm.

Vì thế hắn đến Lăng sơn với cặp mắt đen thui đến dọa người. Doãn Huân sợ hãi nhìn hắn nói "Ngươi cả đêm qua không ngủ sao?"

Gia Cát Vô Ưu ỉu sìu gật đầu. Vương Khanh Lạc nhìn hắn hỏi "Sao lại không ngủ? Đừng nói huynh lại chốn ra ngoài uống rượu một mình?"

Gia Cát Vô Ưu thở dài nói "Được vậy thì còn gì bằng."

Lăng Vũ Hi nói "Vậy tại sao?"

Gia Cát Vô Ưu trừng mắt nhìn về phía Lăng Hàn Thần đang đứng cách đó không xa, cũng cùng thức cả đêm vậy mà Lăng Hàn Thần trong chẳng có vẻ gì là mệt mỏi, vẫn một phong thái uy vũ, còn hắn lại thảm hại như vậy, thì không khỏi tức giận "Còn không phải tại tam ca thần thánh nhà ngươi."

Lăng Vũ Hi nhìn hắn nói "Ngươi lại làm gì chọc giận tam ca của ta nữa vậy?"

Gia Cát Vô Ưu phi một cái "Y không chọc giận ta thì thôi chưa ta làm gì có bản lĩnh chọc giận tam ca nhà ngươi."

Vương Khanh Lạc nhìn hắn hỏi "Vậy góp cuộc là sao?"

Gia Cát Vô Ưu bắt đầu kể lại cho bọn họ nghe chuyện tối qua "Tối qua ta lên Phong Kỳ sơn luyện kiếm, kết quả luyện quá hăng say, nên dùng gần hết nguyên khí bao giờ cũng không hay, thế là ta nằm ì ra ngủ luôn, sau đó khi thức dậy..."

Vương Khanh Lạc xen ngang nói "Đã qua giờ tý, ngươi bị y bắt ở ngoài."

Gia Cát Vô Ưu lườm hắn nói "Đương nhiên không phải, vẫn chưa qua giờ tý."

Gia Cát Kỳ Du "Nếu chưa qua giờ tý như vậy đâu tính là phạm cấm."

Gia Cát Vô Ưu nói "Gần qua..."

Lăng Vũ Hi nghĩ nếu chưa qua giờ tý vậy thì đâu có chuyện gì, hắn nói "Vậy sao tam ca lại phạt ngươi?"

"Lúc ta đến cửa ra vào thì vừa hay đến giờ tý, chỉ mới vừa mới qua giờ tý một chút xíu mà thôi, mà này đừng có cắt ngang lời ta nói như vậy chứ?"

Lăng Vũ Hi cười hì hì "Được được huynh nói tiếp đi."

"Kết quả ta đụng mặt y ở gần cửa ra vào, lúc ấy hình như y vừa mới đi làm nhiệm vụ về thì phải. Y bắt gặp ta vẫn còn ở bên ngoài liền nói ta: Phạm cấm, ta nói thế nào y cũng không đồng y cho ta vào, y nói cho dù là vậy phạm cấm vẫn là phạm cấm, sau đó ta lại phát hiện t cũng ở bên ngoài như ta. Ta mới nói: Lăng tam công tử huynh cũng như ta đều ở ngoài sau giờ tý, cũng tính là phạm cấm như nhau, hay là ta và huynh cùng nhau vào hoặc là cả hai đều ở ngoài ngủ một đêm. Kết quả y thật sự không đi vào mà lên Phong Kỳ sơn luyện kiếm cả đêm hại ta không tài nào ngủ được"

Doãn Huân nói "Y luyện kiếm thì liên quan gì đến ngươi?"

Gia Cát Vô Ưu nhíu mài nói "Y luyện kiếm lớn tiếng như vậy làm sao mà ta ngủ được, huống hồ lỡ như trong lúc ta ngủ y giận quá mà ám sát ta thì sao?"

Doãn Huân vỗ vai hắn "Ngươi nghĩ nhiều rồi, nếu y thật sự muốn làm gì ngươi thì cứ trực tiếp làm cần gì phải đợi lúc ngươi ngủ."

Gia Cát Vô Ưu bĩu môi nói "Ai biết được, lỡ như lúc đó y chưa có giận ta lắm, nhưng sao một lúc lâu luyện kiếm, y lại cảm thấy mệt muốn về ngủ nhưng khổ nổi cái vì ta mà không vào được, y giận lên muốn tìm ta tính sổ thì sao?"

Lăng Vũ Hi nhìn hắn "Ngươi yên tâm tam ca ta không gảnh rỗi như vậy đâu."

Gia Cát Vô Ưu liếc mắt nhìn Lăng Hàn Thần đang ở phía xa xa kia "Ai biết được, ta thì thấy y vô cùng rảnh rỗi như vậy đấy, xuống ngày cứ nhấm vào ta, bộ y không kiếm được ai để ý hay sao chứ?"

Vương Khanh Lạc cười nói "Trên đời này đương nhiên làm gì có ai đặc biệt như Gia Cát Vô Ưu huynh."

Lăng Vũ Hi cũng cười nói "Không sai, huynh là người đầu tiên trong tiền lệ Giám Thiên đường, có thể bị tam ca đích thân phạt hơn ba lần đấy."

Gia Cát Vô Ưu xì một tiếng "Vậy ta nên cảm ơn y hay là nên cảm thấy vinh hạnh đây?"

Lăng Hàn Thần quay người lại vô tình bắt gặp ánh mắt Gia Cát Vô Ưu đang nhìn mình, liền nhíu mài quay đi. Gia Cát Vô Ưu bĩu môi trừng mắt nhìn y.













Nhấn để mở bình luận

[đm] Tam Sinh Chính Tà Đối Lập