Đồ Âm



Nói tới đây, họ Lý không ngờ lại quỳ sụp trước mặt tôi, mà tôi cũng ngây người, không nghĩ con hắn lại mắc bệnh hiểm nghèo.

To lớn nhất trên cõi đời là tấm lòng cha mẹ.

Tôi hoàn toàn có có thể hiểu tâm tình hắn lúc này.

Lý mặt rỗ đem toàn bộ hy vọng ký thác vào con trai, có thể nói, nhi tử chính là tính mạng của hắn.

Con hắn mắc bệnh máu trắng, cái này so với chính bản thân hắn mắc bệnh, còn khó chịu hơn, không tránh khỏi hắn luôn tham tiền, hơn nữa còn dám gạt tôi, tiền trảm hậu tấu mà mang tôi tới nơi này.

Tôi bỗng cảm thấy hắn thật đáng thương.

Nhưng có điều chuyện này tới cùng có nên giúp hắn hay không? Nghề này quy tắc rất nghiêm ngặt, nếu cố chấp quản sự, chỉ e nguy hiểm đến tính mạng.

Bởi tôi ý thức được, chuyện lần này so với hai lần trước cộng lại đều nghiêm trọng hơn bội phần.

Có thể nói ngắn gọn một câu “cửu tử nhất sinh”.

Huống hồ đối mặt lần này, không chỉ riêng diêm vương pháp trường, mà còn có người dân trong thôn.

Nếu để bọn họ biết chúng tôi kinh động tới diêm vương pháp trường, tất sẽ không khách khí.

Đối với phương nam mà nói, trên báo chí xảy ra không ít vụ, thậm chí có người bị hành hạ tới chết.

Nhìn Lý mặt rỗ khóc lóc thê thảm, tôi cuối cùng vẫn mềm lòng: “Giúp ngươi cũng được, nhưng ta cũng chỉ biết cố hết sức mình, một khi phát hiện cái này vượt quá khả năng, ta sẽ lập tức rời đi.”

Lý mặt rỗ hai mắt đẫm lệ, hướng tôi dập đầu, nói chỉ cần cố hết sức là đủ.

Hắn chỉ vì nhi tử, liều một phen, cho dù có ra sao cũng quyết không hối hận.

Tôi gật đầu.

Nguyên một ngày tôi không có tâm trạng ăn uống, trong đầu lúc nào cũng là diêm vương pháp trường.

Phát sinh hai phen hung ác như vậy, tôi cơ hồ kết luận, do vật chí tà chí âm tại đó gây nên.

Cụ thể đến mức nào tạm thời chưa biết, nhưng khẳng định không dễ dây vào.

Lý mặt rỗ nói, buổi tối hôm nay có thể sẽ hành động, bảo tôi chuẩn bị xuất phát.

Tôi bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện thôn trang phía xa, bao trùm một màn sương đen u ám.

Đây chính là điềm đại hung, trong lòng tôi càng rối bời.

Đêm đến, tôi cùng họ Lý thu xếp một chút, đợi bằng hữu của hắn tới đón.

Chờ tới hơn 11h đêm, vẫn chưa thấy ai tới, khiến tôi không khỏi có chút lo nghĩ.

Đi tới đi lui trong phòng, nỗi bất an càng lớn dần.

Mười một rưỡi, cuối cùng điện thoại lão Lý cũng đổ chuông, hắn mở ra xem, lập tức sắc mặt tái nhợt.

Huynh đệ Lý mặt rỗ gửi tới một tin nhắn: “Có biến mau rời đi.”

Tôi không chần chừ, trực tiếp xách balo: “Chớ ngẩn ra đó, mau đi.”

Nếu như chúng tôi bị thôn dân phát hiện, hậu quả thật khó tưởng tượng.

Chung tôi chạy nhanh ra bãi đỗ, lên xe lái tới một chỗ vắng vẻ.

Nhìn xung quanh cẩn thận, lúc này mới bảo Lý mặt rỗ lấy điện thoại gọi điện cho vị huynh đệ kia, hỏi xem có phải bị bại lộ rồi không.

Điện thoại reo mấy lần đều không có người bắt máy, trong lòng tôi bất an, không lẽ hắn bị thôn dân đánh chết rồi cũng nên?

Đợi tới rạng sáng, huynh đệ kia mới điện lại, Lý mặt rỗ hỏi ngay chuyện gì xảy ra.

Sự tình là đêm qua, thôn trưởng triệu tập cuộc họp, nói có người trong thôn câu kết cùng người ngoài, chuẩn bị đánh cắp đồ vật trong diêm vương pháp trường, thật là tội ác tày trời.

Tên huynh đệ nghe xong, còn tưởng đã bị lộ, bèn nhắn tin nhắn cho chúng tôi, để chúng tôi tranh thủ thời gian rời đi.

Có điều về sau, trưởng thôn nói ra gian tế, không phải hắn mà là một người khác, kết quả tên gian tế bị đánh gần chết, khai tất cả đồng bọn ra.

Lý mặt rỗ hỏi, thôn trưởng xử lý chúng thế nào? Người huynh đệ trầm mặc hồi lâu, nhất định cảnh tượng rất thê thảm.

Tôi lần nữa bàn lui, nhưng lại là họ Lý, đem con hắn ra lần nữa thuyết phục được tôi.

Tôi cũng thầm khóc khổ, cảm thấy mình quá mềm lòng.

Lý mặt rỗ hỏi người kia, xem tiếp theo chuẩn bị thế nào.

Người kia cũng thật to gan nói: “Ta không chờ được nữa, tạm thời tối nay hai ngươi tới nhà ta, ăn ở tại đây, yên tâm sẽ không bị phát hiện.”

Tôi nghe xong thì xạm cả mặt.

Hiện tại tình hình như thế, còn để chúng tôi vào thôn, không phải tìm tới cái chết sao? Ngay cả họ Lý cũng có chút do dự: “Hay là chúng ta nghe ngóng thêm chút tình hình rồi vào đó cũng chưa muộn.”

Vị huynh đệ kia có vẻ không còn kiên nhẫn: “Các ngươi thì biết cái gì, vừa rồi xảy ra chuyện, tất trong thôn sẽ cho rằng không còn ai dám động vào diêm vương pháp trường.

Bây giờ hành động sẽ rất thuận tiện, chỗ nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất.”

Tôi đề nghị đợi thêm hai ngày, huynh đệ kia thì có vẻ gấp gáp:

“Các ngươi chờ được nhưng ta không chờ được.

Đội xây dựng không xây đập nữa, tiền đất chính phủ cũng không trả cho ta.

Đám đồ cổ kia là đào được trên đất của ta, lũ thôn dân dựa vào cái gì mà dám quản lý? Các ngươi có tới hay không, không tới ta tìm người khác:”


Nhấn để mở bình luận

Đồ Âm