Độc Chiếm Ánh Trăng


Chương có nội dung bằng hình ảnh

Chuyện anh nói còn không phải là chuyện tối hôm đó? Tống Huỳnh cắn bờ môi của anh, dùng cà vạt trói cổ tay anh, cuối cùng lúc anh bị đuổi ra ngoài, khóe môi đã rịn máu.

Chó Lục quả nhiên ghi thù, hồi chuông cảnh báo trong lòng Tống Huỳnh nổi lên, buột miệng thốt ra: “Anh nằm mơ đi! Không cho đến đây!”

Anh cười: “Nếu tôi đến, em sẽ mở cửa cho tôi chứ?”

Tống Huỳnh trả lời như đinh đóng cột: “Đương nhiên không rồi! Sao, chẳng lẽ anh muốn cạy cửa nhà tôi ra à?”

“Cũng không cần tốn công như thế, chỉ cái cửa tàn kia của em, tôi có thể đá văng bằng một chân.” Giọng điệu của anh khinh thường, lúc đeo đồng hồ tư thế không thuận, đồng hồ rơi xuống đất vang lên một tiếng.

Trong lòng Tống Huỳnh cũng theo đó “bộp” một tiếng, cô giận dỗi: “Vậy anh đến mà đá! Tôi chờ!”

Bên kia thật lâu sau vẫn không có động tĩnh gì, qua một lát thì nghe thấy tiếng bật lửa châm thuốc, giọng người đàn ông bất đắc dĩ: “Thôi, không dám.”

Cô miệng lưỡi trơn tru, tính tình giống như con mèo con, chạm vào một chút đã ghi nợ cho anh, ngày đó đã đếm ra bảy tội, anh còn làm xằng làm bậy nữa thì e là phải viết cho anh cả một quyển.

Người đàn ông đã yếu thế, lời nói chịu thua như thế nói ra từ trong miệng anh luôn có vẻ không chân thật, Tống Huỳnh trố mắt vài giây mới xác nhận bản thân không nghe nhầm.

Con người cô có một ưu điểm, cho bậc thang, cô sẽ xuống.

Đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, phát cáu cũng phải chú ý đến luật cơ bản.

“Vậy tôi cúp.” Giọng điệu Tống Huỳnh cứng nhắc.

Lục Thiệu Tu đột nhiên mở miệng: “Từ từ, tôi không qua cũng được, để tôi nhìn em.”

Không đợi Tống Huỳnh phản ứng gì, cuộc gọi thoại đã chuyển sang chế độ gọi video. Xung quanh tối tăm, cô chỉ mở một bóng đèn ngủ nhỏ, ánh sáng không rõ, Tống Huỳnh cũng không biết lúc ấy bản thân suy nghĩ cái gì, ngón tay cô khẽ nhúc nhích, nhấn kết nối.

Trong màn hình, quần áo của người đàn ông hơi lộn xộn, không chỉnh tề như thường ngày, áo sơ mi cài rất tùy ý, yết hầu lồi lõm thon chắc thu hút người ta nhìn chăm chú.

Bên anh sáng sủa, vừa khéo ngồi ở bên sofa gần ngọn đèn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng càng đậm nét, khóe miệng có vết thương nhỏ, là hôm đó bị cô cắn rách.

Đã mấy ngày rồi sao còn chưa ổn?

“Bật đèn, để tôi nhìn rõ hơn.” Giọng Lục Thiệu Tu khàn khàn.

Tống Huỳnh không để ý đến anh, chỉ vào khóe miệng hỏi lại anh: “Anh không bôi thuốc à?”

Lục Thiệu Tu nhẹ nhàng thở ra vòng khói, khóe miệng cong lên: “Lười bôi, một ngày nào đó sẽ ổn thôi, không bằng giữ lại để làm bài học nhắc nhở rằng không thể để em cắn oan như thế nữa.”

Trong lúc nhất thời Tống Huỳnh có hơi mất tự nhiên: “Đừng nhắc lại chuyện này.”

“Chỉ có em nhiều phép tắc, được rồi, không nhắc nữa, em mở đèn lên trước đi.” Lục Thiệu Tu lại thúc giục một lần nữa.

Cô nhét hai chân vào trong chăn, khuôn mặt trắng như sứ, lạnh lùng kiên cường, loáng thoáng thấy được nước mắt, ánh mắt lại vẫn bướng bỉnh sáng ngời, làm thế nào cũng không chịu nghe anh.

“Nhìn đủ rồi chứ? Tôi muốn cúp.”

Lúc Thiệu Tu bất lực, liếc nhìn cô oán trách, đưa tay dập thuốc: “Em không thể nghe lời một chút được à? Thế nào cũng phải đối đầu với tôi?”

Tống Huỳnh suy nghĩ, nhịn cười, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Sếp Lục thấy không đủ sáng phải không?”

Anh hơi do dự, gật đầu, khẽ điều chỉnh dáng ngồi, muốn nhìn một chút xem bước tiếp theo cô sẽ làm thế nào.

Tống Huỳnh xoay người xuống giường, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng bước nhanh đến phòng khách, hai đứa nhóc đều đang nằm dài, mèo yên tĩnh nằm bên người chú chó, coi nó như gối dựa, đang ngủ ngon lành, chú chó lại mở to mắt, vẫn bất động, rất giống vệ sĩ của mèo.

Cô đặt điện thoại trước mặt Thiếu Tá, khom lưng ôm mèo vào lòng: “Đi, đến giường ngủ với mẹ.”

Chú chó bị bỏ lại một mình, tủi thân “áu áu” hai tiếng, nó cũng muốn lên giường ngủ!

Tống Huỳnh quay đầu lại mỉm cười với chú chó: “Thiếu Tá ngoan ngoãn thức đêm cùng chủ nhân của em, anh ấy thích chỗ sáng, mấy người cứ chờ ở chỗ sáng đi.”

Trong màn hình không thấy người ấy, chỉ nghe được giọng nói này, trong trẻo yêu kiều lại xen chút đùa dai nghịch ngợm, rõ ràng vô cố ý chỉnh anh.

Một người một chó, mắt to trừng mắt nhỏ.

Thiếu Tá nhìn ra cảm xúc của chủ nhân khác lạ, trên mặt giăng đầy mây đen, làm một chú chó ngoan, đương nhiên phải an ủi chủ nhân thật tốt!

Nó thè đầu lưỡi, khờ khạo ngu ngơ vươn đôi chân béo, vốn muốn ôm chủ nhân, tiếc rằng diện tích che phủ của móng quá lớn, trực tiếp tắt video.

Đêm nay Thiếu Tá thức trắng đêm không ngủ.

Nó nghĩ thế nào cũng không ra, vừa rồi chủ nhân ở ngay trước mắt, sao thoáng cái đã không thấy tăm hơi?

-

Khác với Thiếu Tá, cả đêm Tống Huỳnh không mộng mị, thức dậy sau giấc ngủ tinh thần sảng khoái, khá hơn mấy ngày trước rất nhiều, mở mắt ra liền thấy một con chó lớn, khí nóng đều phả vào mặt cô.

Trong miệng chú chó ngậm điện thoại, phía trên dính toàn là nước miếng.

Tống Huỳnh: “...”

Tính sai rồi, cũng không biết điện thoại này có chống nước hay không, vì chọc giận Lục Thiệu Tu, trả giá bằng một cái điện thoại, quá lỗ.

Nhưng vừa nghĩ đến đơn giản như vậy đã có thể khiến anh chịu thua, trong lòng lại hơi đắc ý một cách khó hiểu, người như anh chỉ có khống chế người khác, làm sao có thể dễ dàng bị người khác trêu chọc, đáng tiếc hôm qua chưa thấy được vẻ mặt của anh, chắc chắn vô cùng xuất sắc.

Sau khi đến công ty không lâu, Tống Huỳnh nhận được bó hoa hồng của hôm nay, kèm theo một lá thư mời.

Đêm mai bảy giờ, tiệc tối ăn mừng của công ty Bác Ảnh, địa điểm ở Triều Côi Hào.

Công ty điện ảnh này thuộc sở hữu của Lục Thiệu Tu, Tống Huỳnh từng lên mạng tra, tiệc tối ngày mai là để ăn mừng cho một bộ phim đoạt giải của Bác Ảnh, Lâm Hạo cũng sẽ dẫn theo diễn viên chính của bộ phim mới đến tham gia, chính thức tuyên bố.

Buổi tiệc tối này gần như mời hơn nửa số người có ảnh hưởng trong giới, gồm cả nhân vật nổi tiếng gia thế hiển hách trong thành phố, phóng viên cũng sẽ dốc toàn lực, một trường hợp long trọng.

Tống Huỳnh hỏi liên tiếp vài người bạn, gồm cả Trác Nhất Thiến và Mạnh Nhiễm, khá nhiều người nhận được thư mời tiệc tối.

Lục Thiệu Tu cố ý dặn cô đi, là đang tính toán chuyện gì?

Có đi hay không, Tống Huỳnh vẫn chưa nghĩ xong. Buổi chiều khi đến văn phòng đưa tài liệu cho Đỗ Thịnh An, cô phát hiện tấm thư mời in chữ vàng kia của anh ta bị ném vào thùng rác, bộ dạng đáng thương.

Tống Huỳnh cảm thấy ngạc nhiên, mọi khi Đỗ Thịnh An yêu nhất là đi loại tiệc tối này, anh ta mê chơi, ưa náo nhiệt, thích những trường hợp long trọng, những dịp như vậy rất dễ làm quen với những cô nàng hợp gu.

Đặc biệt tối mai sẽ có rất nhiều ngôi sao dự tiệc, công tử bột ăn chơi trác táng như Đỗ Thịnh An lại muốn vắng mặt?

Tống Huỳnh nhìn thoáng qua thùng rác, hỏi: “Sếp Đỗ, anh không đi tiệc tối ngày mai?”

Anh ta đang ngẩn người, không chú ý tới Tống Huỳnh tiến vào, uể oải lắc đầu: “Đi gì mà đi, không có tâm trạng, tôi đã sắp phiền chết rồi.”

“Anh phiền cái gì? Lại cãi nhau với Chủ tịch?”

Đỗ Thịnh An nằm dài xuống bàn như một chú chó nhỏ bị đánh bại, lười biếng nói: “Tôi chẳng thèm tranh cãi với lão già, dù sao ông ta cũng nhìn tôi không vừa mắt, cả ngày đều A Lâm này A Lâm nọ, y như bệnh Alzheimer.”

Tống Huỳnh nghe mà buồn cười, nhắc nhở anh ta: “Bản kế hoạch thì sao, viết lại lần nữa chưa?”

Anh ta sững sờ một lát: “Viết cũng vô dụng, căn bản không thấy được mặt người ta.”

Trong khoảng thời gian này Tống Huỳnh lo nghĩ chuyện Tống Miểu, chẳng màng gì đến Đỗ Thịnh An, cũng không biết anh ta đã làm những gì, lại lo lắng anh ta giống như bữa tiệc lần trước, không biết xấu hổ đi theo Lục Thiệu Tu, ngộ nhỡ chọc anh mất kiên nhẫn thì lại càng không ổn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Anh đi tìm anh ấy?”

Anh ta gật đầu, oán trách nhìn Tống Huỳnh: “Không phải cô bảo tôi lì lợm la liếm à?”

Đầu mày của Tống Huỳnh nhướng lên: “Cho nên anh thật sự đi quấn lấy anh ấy?”

Anh ta hừ hừ hai tiếng: “Tôi muốn quấn lấy, nhưng căn bản không chặn được anh ta, nơi có thể thử đều thử rồi, Lục Thiệu Tu ưu tú bận rộn, không giống tôi ăn không ngồi rồi cả ngày, tôi thật sự rất thất bại.”

Vậy là chưa gặp.

Lục Thiệu Tu bận, đi công tác, tăng ca, tiệc tùng là chuyện thường, nhưng Tống Huỳnh cảm thấy muốn gặp anh chẳng khó khăn gì, chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể gặp.

Nguyên tắc này cô biết cả, kỳ thực trên thế giới nào có người bận rộn như vậy, chẳng qua là người ta có tâm hay không thôi.

Cô lập tức ngừng lại, không dám nghĩ thêm, sợ bản thân càng lún càng sâu.

Trở lại chuyện chính, Tống Huỳnh vẫn không muốn nhìn Đỗ Thịnh An sa sút như vậy, cô đá thùng rác về phía anh ta: “Anh ném thư mời này thì làm sao gặp được anh ấy? Anh biết sếp của Bác Ảnh là ai không?”

“Quan tâm anh ta là ai...” Vẻ mặt Đỗ Thịnh An cà lơ phất phơ, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, ngón tay gõ trên bàn phím cực nhanh, bừng tỉnh bảo: “Lục Thiệu Tu! Đêm mai anh ta cũng sẽ đi hả?”

Tống Huỳnh nhặt thư mời lên rồi thả lại trên bàn, dửng dưng nói: “Tám, chín mươi phần trăm là sẽ đi.”

“Vậy chắc chắn tôi sẽ đi chứ!” Đỗ Thịnh An xắn tay áo lên, lập tức tràn đầy ý chí chiến đấu.

… Anh ta thật đúng là một con gián đánh mãi không chết, cho dù thế nào, dũng khí vẫn đáng khen.

Bên này thuyết phục được Đỗ Thịnh An đi tiệc tối với cô, tan làm về nhà không được bao lâu, Tống Huỳnh lại nhận được một phần quà, trợ lý Từ đích thân đưa đến.

Vừa mở ra đã thấy, bên trong là một chiếc váy dạ hội màu đỏ hoa hồng sẫm, phối cùng một bộ trang sức.

Kim cương lộng lẫy vô cùng, Tống Huỳnh nhận ra bộ này, là dòng giới hạn mới ra năm nay của nhà B, tuần trước vừa mới kết thúc giải Chuông Vàng, người đoạt giải nữ chính xuất sắc nhất đã đeo bộ này, là tìm phía nhãn hiệu để mượn.

Có phải Lục Thiệu Tu đam mê tặng quà cho người ta không vậy?

Một ngày không tiêu tiền thì khó chịu trong lòng?

Tất nhiên Tống Huỳnh không thể nào mặc bộ này tham dự tiệc tối, cô cũng không phải sao nữ cần chơi trội đàn áp nhan sắc để lên hot search.

Cô đã từng tham dự tiệc tối vài lần cùng Đỗ Thịnh An, có vài bộ lễ phục đơn giản vừa xinh đẹp vừa khiêm tốn, cô chọn một chiếc váy đen, kinh điển không bao giờ lỗi thời..

Tiệc tối ngày hôm đó, Tống Huỳnh trang điểm xong, đeo hoa tai ngọc trai Trần An Ni tặng, khá hợp, đẹp một cách vừa phải.

Đỗ Thịnh An đến đón Tống Huỳnh, hôm nay anh ta ăn mặc trông chín chắn, cũng không nói nhiều lời, căng thẳng đến độ toát mồ hôi, rất giống fan nhỏ chờ gặp idol.

Tiệc tối diễn ra trên tàu Triều Côi Hào, lên tàu từ Tây Ngạn, lúc Tống Huỳnh và Đỗ Thịnh An đến, tiệc tối đã sắp bắt đầu.

Người phục vụ cẩn thận kiểm tra thư mời của mỗi vị khách quý, đề phòng có phóng viên hoặc fans vàng thau lẫn lộn, bến phà có bảo vệ dẫn theo vài chú chó chống bạo động, cẩn thận làm tốt công tác bảo vệ.

Tống Huỳnh thấy Trần An Ni, cô nàng đi xuống khỏi xe bảo mẫu, gật đầu chào Tống Huỳnh, đi theo bên cạnh cô nàng là một chàng trai, đúng là chàng trai tặng quà cho cô hôm đó, cậu ấy cũng chớp mắt về phía Tống Huỳnh, cười rạng rỡ.

Đỗ Thịnh An thấy bạn gái cũ, ánh mắt hơi mất tự nhiên, lúc trước là anh ta vứt bỏ người ta, còn để người ta tát một cái vào mặt, dù thế nào cũng không thể xem là chia tay trong hòa bình.

Phòng tiệc ở tầng một, tầng hai cung cấp cho khách say rượu nghỉ ngơi.

Thiết kế bài trí trong phòng được chuyên gia thiết kế, ngợp trong vàng son lại không mất đi phong cách, một dàn nhạc diễn tấu liên khúc không có nhịp điệu của Bach(*), quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu qua lại không ngớt trong đó, hoặc là cười nói hoặc là xã giao, trong trường hợp như vậy, bạn luôn có thể tìm được vài người quen, không sợ tẻ nhạt.

(*)Johann Sebastian Bach (tiếng Đức: [ˈjoːhan zeˈbasti̯an ˈbax]; 21 tháng 3 năm 1685 - 28 tháng 7 năm 1750) là một nhà soạn nhạc, nghệ sĩ organ, vĩ cầm, đại hồ cầm,...

Từ lúc Tống Huỳnh bước chân lên tàu thì chưa từng dừng lại, người quen quá nhiều, ngoài những mối quan hệ thân thiết như Trác Nhất Thiến và Lâm Hạo, còn có một ít ngôi sao từng tiếp xúc vì công việc.

Chờ dạo qua một vòng, đã không thấy bóng dáng Đỗ Thịnh An đâu cả.

Cô biết, chắc chắn là anh ta đi tìm Lục Thiệu Tu.

Theo hiểu biết của cô đối với Lục Thiệu Tu, người này không bao giờ đúng giờ, những trường hợp như thế này, nhất định anh sẽ là người khoan thai đến muộn, chưa đến thời khắc bắt đầu bữa tiệc thì anh chưa xuất hiện.

Ánh sáng lóa mắt khiến người ta nhức đầu, Tống Huỳnh đã uống một ly champagne, cô chào Trác Nhất Thiến, đi ra bên ngoài hít thở không khí.

Tiếng nhạc đàn dây dần dần bay xa, chiếc váy dạ hội là thiết kế hở vai và low-cut(*), trên người hơi lạnh, không khí bên ngoài lại khá tốt, khung cảnh dòng sông cách một lớp sương mù mờ mịt, xa xa có thể thấy người qua đường đang chạy bên bờ.

(*)Ảnh minh họa: https://th.bing.com/th?q=%E4%BD%8E%E8%83%B8&c=7&rs=1&p=0&o=5&dpr=2&pid=1.7&mkt=en-WW&cc=VN&setlang=zh&adlt=moderate&t=1

Phía sau có tiếng bước chân.

Tống Huỳnh quay đầu lại, thấy Tống Miểu tươi cười đứng ở chỗ đó.

“Chị, không ngờ hôm nay chị cũng tới, thế nào, dịp như thế này có thích ứng được không?” Cô ta giờ vờ quan tâm, nụ cười lại không thấy sự chân thành.

Cảnh đêm tuyệt đẹp bị người ta phá vỡ, Tống Huỳnh trả lời: “Cô còn có thể thích ứng, nơi tôi quen đi từ khi còn nhỏ, có gì mà không thích ứng được?”

Sắc mặt Tống Miểu hơi cứng đờ, nói: “Cho nên chị gấp không chờ nổi muốn vạch trần tôi ư? Bố đã biết chuyện này, tôi đã khuyên, nhưng bố vẫn rất tức giận.”

Tống Huỳnh mặc kệ con người nhàm chán này, vừa định rời đi, bỗng nghe thấy chỗ tối bên phải có người bật cười, âm thanh trầm thấp, rất quen tai.

Không chỉ cô, ngay cả Tống Miểu cũng giật mình.

Nơi này không ai đến, khách khứa đều ở phòng tiệc, bên phải là lối đi nối liền lên tầng hai, bên này không đủ ánh sáng, nào ngờ được có người ở đây?

Ánh đèn bờ sông ở đối diện chợt chiếu đến, một tia sáng rọi vào thân tàu, chiếu sáng góc tối ấy.

Người đàn ông mặc âu phục đen, ánh mắt dường như nhiễm phải sương mù lành lạnh trên mặt sông, lạnh lẽo hờ hững, vẻ mặt anh bình tĩnh, cũng không hề tỏ vẻ xin lỗi vì nghe được đoạn đối thoại này.

Thể hiện rõ tâm thế mà một người chủ nhà nên có.

Tống Huỳnh đi xa rồi lại nghe thấy một giọng nói rụt rè dịu dàng: “Sếp Lục...”

Cơm tối suýt thì bị ọe ra, bỏ đi, liên quan gì đến cô đâu?

Một ánh mắt dán chặt vào tấm lưng trắng nõn trơn bóng của Tống Huỳnh, còn có váy dạ hội màu đen của cô, cho đến khi bóng dáng mảnh mai kia biến mất ở trong khoang, anh mới thu hồi tầm mắt.

Lúc này Lục Thiệu Tu mới để ý đến người bên cạnh, cất giọng thờ ơ: “Cô là?”

“Tôi là Tống Miểu, ngài từng giúp tôi, bộ phim mới của đạo diện Lâm Hạo, còn có...” Tống Miểu thoáng cúi đầu tỏ vẻ e lệ: “Hai ngày trước giúp tôi chuyện quan hệ công chúng.”

Anh gật đầu, không đáp lại.

Thân hình người đàn ông cao lớn, tự mang theo cảm giác lạnh lùng xa cách, nhưng lại xứng với địa vị của anh. Tống Miểu cho rằng đàn ông nên như thế này, có năng lực đương nhiên có thái độ kiêu ngạo, đây là bản chất của anh, khó trách nhiều người cứ vì anh mà sóng sau xô sóng trước.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô ta đã nghe được không ít lời đồn về anh, người trước đây không cách nào chạm đến, giờ phút này lại gần trong gang tấc, bởi vì gần đây được giúp đỡ vài lần, cô ta khó tránh khỏi sinh ra chút tâm tư to gan.

Có lẽ anh... Cũng không vô tình giống như người ngoài đồn đại, chuyện của Trần An Ni, không phải đã được nhẹ nhàng bỏ qua ư?

“Sếp Lục, nếu như có thể, tôi muốn mời ngài ăn cơm...”

Lục Thiệu Tu đút tay vào túi quần, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Việc này trước mắt không vội, có lẽ rất nhanh cô sẽ không muốn mời tôi ăn cơm nữa.”

Tống Miểu nghe không hiểu, hoang mang muốn hỏi lại, Lục Thiệu Tu lại chỉ vào phòng tiệc đèn đóm lộng lẫy:

“Lập tức sẽ tuyên bố đội hình diễn viên chính của bộ phim mới, cô không muốn nghe à?”

Đúng, đây là chuyện quan trọng nhất buổi tối ngày hôm nay.

Tham gia diễn phim mới của Lâm Hạo, chờ đến hạn hợp đồng, nghĩ cách gia nhập vào công ty điện ảnh của Lục Thiệu Tu, đây sẽ là tác phẩm đầu tiên cô ta tiến quân vào lĩnh vực điện ảnh, cơ hội bao nhiêu người cầu mà không được?

Gió đêm lạnh, tim cô lại liên tục đập mạnh, cả người như ngã vào mây mù, bước chân nhẹ tênh trở lại phòng tiệc, không lâu sau Lục Thiệu Tu cũng đi vào.

Tiếng vỗ tay cùng với ánh đèn, người đàn ông mặc vest đi giày da đứng ở chỗ nổi bật nhất kia, tự mang theo hào quang kiêu ngạo lóa mắt.

Anh đọc lời phát biểu đơn giản trước khách khứa, sau đó Lâm Hạo bước lên sân khấu, bên cạnh có vài vị tiền bối trong giới đi theo, có nam chính phim mới, nữ chính...

Đợi đã, sao Trần An Ni cũng ở trong đó, cùng lên sân khấu với Lâm Hạo phải là Tống Miểu cô ta mới đúng! Lục Thiệu Tu đã nhận lời với cô ta rồi mà!

“Cảm ơn mọi người đã có mặt, mượn cơ hội này, tôi muốn tuyên bố với mọi người về diễn viên chính bộ phim Quyết Thành Kế, rất vinh hạnh mời được ngôi sao điện ảnh quốc tế Phó Dĩnh biểu diễn, tôi từng hợp tác với cô ấy nhiều lần, có thể nói chính là nàng thơ của tôi...”

Lâm Hạo cao giọng giới thiệu hai vị diễn viên chính, tiếp theo đến nữ số hai, đây cũng là nhân vật có sức nặng chỉ ở sau nam nữ chính.

Mọi người ồ ạt chuyển ánh mắt lên người Tống Miểu, lần trước cô ta phô trương khiến người khác chú ý, ai cũng cho rằng vai diễn này là của cô ta.

Mà khi Lâm Hạo chậm rãi đọc ra tên Trần An Ni, hai người lịch sự ôm nhau, nụ cười Tống Miểu cố gắng duy trì đột nhiên rạn nứt.

“Sao lại là Trần An Ni? Không phải là Tống Miểu ư?”

“Liệu có phải nhầm lẫn không? Cô xem sắc mặt cô ta khó coi như thế.”

Có người khinh thường: “Nhầm cái gì, địa vị của Tống Miểu xách giày cho Trần An Ni còn không xứng, khí chất đầy tớ gái như thế, sợ là tự mình đa tình ấy!”

Không phải thế này...

Sau lưng Tống Miểu dầm dề mồ hôi lạnh, ánh sáng trắng chiếu rọi đến nỗi đau cả mắt, bốn phía ồn ào, vài vị diễn viên trên sân khấu đều thờ ơ nhìn cô ta, ánh mắt mỉa mai.

Lại nhìn người đàn ông kia, đáy mắt nào có nửa phần độ ấm, tiếp xúc ánh mắt với anh như rơi vào hầm băng, khóe miệng anh khẽ nhếch, lộ ra nụ cười hài lòng.

Tống Miểu chợt nhận ra, anh cố ý!

Anh đã sớm biết hành động bí mật của cô ta, lại không bóc trần, cố ý để cô ta đắm chìm trong giả tưởng tốt đẹp, nước ấm nấu ếch(*), ngầm cổ vũ cô ta tiếp tục làm trò hề, chỉ để hôm nay đánh nát mộng đẹp của cô ta!

(*)Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà chết từ từ.

Trong phòng tiệc có phóng viên giải trí chuyên nghiệp, một nhóm người phỏng vấn diễn viên chính và đạo diễn, một nhóm người vây đến bên cạnh Tống Miểu.

“Cô Tống, trước đây vẫn luôn nghe đồn cô sẽ nhận được vai diễn nữ số hai của phim, hiện tại rõ ràng chỉ là một sự hiểu lầm, bây giờ cô cảm thấy thế nào?”

Sắc mặt Tống Miểu trắng bệch, vẫn miễn cưỡng chống đỡ trả lời: “Tôi không có bất cứ đánh giá gì về việc này.”

Vẫn có phóng viên bám chặt không buông, Tống Miểu tràn đầy lửa giận, hoảng loạn bất lực nhìn xung quanh.

Người đại diện đâu? Chị ta chạy đi đâu rồi?! Vì sao chuyện lớn thế này mà cô ta không biết gì cả, cứ như vậy bị người ta chơi đùa xoay vòng!

Cô ta muốn đổi người đại diện! Đổi ngay bây giờ!

Đúng lúc này, Tống Miểu nhìn thấy Tống Huỳnh trong đám người, cô không cười, cũng không chế giễu, chỉ dùng một loại ánh mắt nhìn vai hề để nhìn Tống Miểu.

Ánh mắt kia dường như đang nói: Cô có thể cướp đi nhà của tôi, bố của tôi, nhưng con vịt con xấu xí như cô mãi mãi cũng không thể biến thành thiên nga trắng...

Hóa ra cô đã biết tất cả....

Phòng tiệc đột nhiên vang lên âm thanh thông báo tin nhắn hết đợt này đến đợt khác, mỗi người đều không hẹn mà cùng lấy điện thoại ra, ánh mắt kinh ngạc, lại nhìn về phía Tống Miểu, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ khinh miệt.

Cái gì? Bọn họ đang xem cái gì?

Tống Miểu cuống quít lấy điện thoại từ trong túi ra, run rẩy nhấn mở màn hình, nhìn thấy tin tức đề xuất kia, khóe mắt muốn nứt ra.

Đây không phải bài PR ngày đó Tống Huỳnh đăng lên trên mạng, chưa đến nửa tiếng đã bị xóa bỏ sao?

Vì sao lại bị đăng lên? Là ai? Rốt cuộc là ai muốn chỉnh cô ta thế này?

Trong lúc nhất thời, xung quanh ồn ào, đèn flash nhắm ngay mặt Tống Miểu, cô ta hoàn toàn hoảng sợ, đẩy đám người ra, nghiêng nghiêng ngả ngả chạy vội ra bên ngoài, không cẩn thận té ngã một cái ở cửa, khóe miệng đều bị thương.

Tống Huỳnh lường trước được đêm nay sẽ không hề êm đềm, lại không ngờ rằng sóng gió lớn như vậy.

Cô không hề thông cảm cho Tống Miểu, đó là cô ta tự làm tự chịu, chuyện đến lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu hôm ấy Lục Thiệu Tu nói đuổi cùng giết tận là có ý gì.

Đêm nay qua đi, e rằng Tống Miểu khó còn chỗ đứng nhỉ?

Anh đủ tàn nhẫn, đủ tuyệt tình, ra tay quyết đoán, ở điểm này, ngay cả tư cách làm học sinh của anh, cô cũng không có.

Trò hề cuối cùng cũng lắng lại, bữa tiệc lại trở lại chủ đề chính với âm nhạc và rượu, đêm nay Tống Huỳnh vui vẻ đến lạ, uống thêm mấy ly, một mình lên trên tầng nghỉ ngơi.

Bước chân của cô lâng lâng, không đến nỗi uống say, thân tàu đột nhiên lắc một cái, thân hình cô xiêu vẹo...

Lại được người đàn ông vững vàng đỡ lấy.

Cánh tay của người đàn ông rắn chắc mạnh mẽ, trong hơi lạnh xen lẫn mùi hương quyến rũ, những mập mờ nói không rõ đó nảy sinh ở nơi tối tăm, Tống Huỳnh đẩy hai cái, đẩy không nổi, dứt khoát cam chịu số phận co lại trong lòng anh.

“Tôi đau đầu, muốn nằm nghỉ.”

Anh cười khẽ một tiếng: “Tuân mệnh.”

Lục Thiệu Tu đưa cô đến phòng riêng của anh, khép cửa lại, bế người đến trên giường. Tống Huỳnh thấy anh ở đây, không chịu nằm xuống, nhất quyết phải ngồi ngay ngắn, mắt to trừng mắt nhỏ với anh.

“Đêm nay vui không?”

Tống Huỳnh bĩu môi, ừ một tiếng.

Anh lại hỏi: “Tôi đã làm em hài lòng chưa?”

“Tàm tạm.”

Hơi thở mang theo mùi rượu của người đàn ông đến gần, anh nhẹ nhàng đỡ sau gáy cô, bụng ngón tay thô ráp khiến cô ngứa đến nỗi muốn trốn, anh lại không buông tay, thấp giọng hỏi: “Nếu hài lòng với biểu hiện của tôi, có phải em nên khen thưởng không?”

Tống Huỳnh nhắm hai mặt đẩy ngực anh ra: “Anh muốn cái gì?”

Tay cô bị anh nắm lấy, chậm rãi di chuyển, cuối cùng khi dừng lại, hai má cô đỏ bừng, liều mạng muốn rút tay ra.

“Nơi này đau, nhớ em nhớ đến không thở nổi, em nói xem phải làm sao bây giờ?”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Suỵt – Tui chưa viết gì cả...


Nhấn để mở bình luận

Độc Chiếm Ánh Trăng